Chín Đêm

Quyển 1 - Chương 13: Hai người quen nhau?

Bạch Nhãn Lang Quân

16/05/2014

Trở lại phòng khách, nói chuyện phiếm với Janssen trong chốc lát, Lạc Vũ Sam liền đáp ứng với Lạc Gia Minh, cùng bọn họ đi xem triển lãm tranh.

Lạc Gia Minh xem thời gian, gọi tài xế, xe chạy tới nơi triển lãm tranh ở Trung tâm Nghệ thuật Toàn Cầu.

Nhìn hai bên cổng chính binh sĩ nghiêm người cúi chào, xe khởi động Janssen cười quay đầu hỏi:“Tứ tiểu thư thích phô trương như vậy?”

Lạc Vũ Sam nhìn hắn một cái, trong lòng hiểu được tâm tư trong lời hắn hỏi, cười khổ một tiếng, hỏi ngược lại:“Thời buổi này tính mạng người giàu có là đáng giá nhất, Lạc gia cũng không phải nhân vật quan trọng gì trong Quốc dân Đảng, sợ bị loạn Đảng ám sát, bày đặt phô trương cái gì đây? Janssen tiên sinh không nhìn ra bọn họ là đang làm gì sao?”

Janssen gật đầu, hỏi tiếp:“Tứ tiểu thư có muốn trở lại Anh Quốc không? Tại hạ nguyện ý hỗ trợ.”

Lạc Gia Minh ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn Lạc Vũ Sam một cái, dường như vô cùng quan tâm tới đáp án của nàng.

Lạc Vũ Sam khẽ thở dài một cái, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Một chiếc tàu điện mang theo hai ‘quả chuông’ vang lên “Leng keng leng keng”, từ bên cạnh chạy qua.

“Tứ muội vài năm không về, Lăng Châu biến hóa cũng không nhỏ đâu.” Lạc Gia Minh nhìn theo tầm mắt của nàng, cười nói:“Tàu điện này xuất hiện từ năm ngoái, đại khái bắt đầu khiến muôn người đều đổ xô ra đường, tranh nhau thấy tàu điện chạy. Lại còn xuất hiện lời đồn ‘Ngồi tàu điện, sẽ bị điện giật’.”

Lạc Vũ Sam nhìn thấy tàu điện không thiết trí cửa ra vào, trong lúc tàu đang chạy, vài thanh niên mặc đồ Tây, từ bên cạnh chạy vài bước, bắt lấy tay cầm trên xe, phi thân mà lên. Cũng có người phi thân xuống, chui lên nhảy xuống, rất tự nhiên, không khỏi khiến người ta ngạc nhiên.

Lạc Gia Minh cười ha ha:“Nhìn giống như lũ giang dương đại đạo (cường đạo) xuyên tường vượt nóc, thật phóng khoáng, một khi thất thủ, té một cái ngã chỏng vó cũng không phải chuyện đùa.”

Lạc Vũ Sam nghe vậy cười:“Vậy sau này còn ai dám ngồi tàu điện nữa?”

“Ông chủ Dương công ty Tàu điện có chiêu mà, mời mười hai vị người nước ngoài, mười hai vị toàn những nhân vật quan trong, trùm nổi tiếng Lăng Châu, làm nhóm khách quý đầu tiên ngồi tàu điện. Vì thế, mấy lời đồn đều bị chìm dần, mọi người dần dần đón nhận tàu điện. Em đoán xem, trong những nhân vật quan trọng được mời làm khách quý có ai?” Lạc Gia Minh hơi hơi ghé mắt nhìn Lạc Vũ Sam cười hỏi.

“Người đầu tiên chủ trương tiếp nhận diễn xiếc với lão Dương, là Đàm lão Nhị.” Lạc Vũ Sam dùng mắt hỏi, Lạc Gia Minh cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói ra đáp án.



Chuyện gì cũng đều có hắn nhúng vào, Lạc Vũ Sam liếc mắt nhìn Lạc Gia Minh một cái, không hề đáp lời. Đàm lão Nhị này tiếp nhận những sự vật mới mẻ, xem như cách nhìn cũng cởi mở, không rõ vì sao hắn đối với chuyện của mình lại hoàn toàn không lí lẽ như vậy?

Đang suy nghĩ thì xe dừng lại.

Nhìn trước cửa treo cao biểu ngữ “Triển lãm tranh Đàm Vĩnh Nghi”, Lạc Vũ Sam biết đã đến Trung tâm Nghệ thuật Toàn Cầu.

Bãi đỗ xe đã chật ních xe cộ, nào là xe hơi, xe ngựa, còn có cả xe kéo, đủ loại phương tiện không giống nhau. Trước cửa có một đống người vây quanh, hai người đàn ông mặc âu phục, cùng một phụ nữ tóc quăn mặc váy kiểu Tây, đứng trước cửa cầm thiệp mời trong tay đang chào hỏi khách.

Lạc Vũ Sam có chút đau đầu, nhiều người như vậy, bản thân mình nghênh ngang đi vào, một khi bị người ta nhận ra, chẳng phải phiền toái sao? Nhìn Lạc Gia Minh cùng Janssen nói:“Hay là anh họ, các anh vào trước đi, em ngồi trong xe một lát, chờ lát vãn người em sẽ vào.”

Lạc Gia Minh hiểu được băn khoăn của nàng, đáp ứng một tiếng cùng Janssen xuống xe, cũng dặn tài xế đỗ xe ở một chỗ khá yên lặng.

Lạc Vũ Sam xa xa nhìn theo, khi Lạc Gia Minh vào cửa, cười hàn huyên vài câu với người phụ nữ tóc quăn, nàng kia quay đầu nhìn thoáng qua phía ngoài, sau đó Lạc Gia Minh cùng Janssen đi thẳng vào.

Không biết là do thế lực của Đại soái phủ, hay Đàm Vĩnh Nghi thật sự có tài, mà người đến thực không ít. Lạc Vũ Sam có chút hối hận, vốn tưởng rằng ở Lăng Châu ít người đến xem triển lãm tranh, cho nên muốn tới gặp Đàm Đại tiểu thư, cầu xin nàng làm công tác với Đàm lão Nhị, ai ngờ người ta đúng là một đại chế tác, mình nào dám đi vào?

Ngồi ở trong xe có chút buồn, Lạc Vũ Sam liền muốn về nhà, vừa mới chuẩn bị nói với tài xế, lại thấy Đàm Vĩnh Nghi rời cửa, hướng về chỗ xe mình đi tới.

Lạc Vũ Sam nén trái tim đang đập cấp tốc xuống, giật giật đôi môi đỏ mọng, trên mặt nặn ra một nụ cười tươi thản nhiên, mở cửa xe đi xuống.

Đàm Vĩnh Nghi quả thật là đi về phía nàng.

Lạc Gia Minh tuy rằng không phải quá quen thuộc, nhưng đại danh Tứ tiểu thư Lạc gia, gần đây là đề tài đứng đầu Đại soái phủ, Đàm Vĩnh Nghi sau khi trở về, nghe được thực không ít, hết thảy cũng có chút tò mò. Đợi nửa ngày không thấy giai nhân xuống xe, đành phải tự mình đi tới.

Nhìn thấy Lạc Vũ Sam đứng ở cửa xe, hai người thăm dò cười cười chào hỏi:“Tứ tiểu thư? Sao lại không vào?”



Đàm Vĩnh Nghi dáng người cao gầy, khuôn mặt tú lệ, thoạt nhìn qua là một người có tâm địa thiện lương, hơi gầy, Lạc Vũ Sam thầm nghĩ trong lòng, trách không được người ta gọi Đàm Đại tiểu thư là “Trúc can mỹ nhân” (1), đúng là danh xứng với thực.

“Đại tiểu thư tài hoa hơn người, mặc dù không am hiểu nhưng Vũ Sam cũng rất muốn có vinh hạnh thưởng thức, nhưng……” Lạc Vũ Phong có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua Đàm Vĩnh Nghi muốn nói lại thôi.

Đàm Vĩnh Nghi nghe qua, nhất thời hiểu được, không khỏi cười một tiếng:“Tứ tiểu thư lo lắng cũng đúng, vậy……”

“Đại tiểu thư không cần để ý tới Vũ Sam, xin cứ đi chiêu đãi những vị khách quan trọng”. Ở phía cửa lại có khách tới, Lạc Vũ Sam vội vàng nói:“Chờ Đại tiểu thư có thời gian, chúng ta lại tán gẫu.”

“Không sao” Đàm Vĩnh Nghi nhìn những vị khách, quay đầu giữ chặt Lạc Vũ Sam nói:“Hôm nay đến đều là một vài người bạn cũ, mọi người cũng không hẳn là vì xem tranh mà đến, không sao đâu.”

Lạc Vũ Sam nhìn quanh bốn phía, nếu Đàm Đại tiểu thư có tâm tán gẫu vài câu, đứng ở chỗ này thứ nhất gây sự chú ý, thứ hai làm chậm việc của nàng ấy, nhưng ở gần đó mình cũng không quen thuộc, làm thế nào mới tốt đây?

Đàm Vĩnh Nghi nhìn hành động của nàng, lại cười:“Em đừng khách khí, nếu không…… Chúng ta ngồi trong xe vậy?”

Lạc Vũ Sam áy náy cười gật đầu, mở cửa xe hai người ngồi xuống.

Biết các nàng muốn nói chuyện, tài xế vội vàng nói một tiếng, tự giác đi ra ngoài.

Lạc Vũ Sam nhìn Đàm Vĩnh Nghi, nhẹ nhàng cười, nhất thời không biết nói từ đâu.

Đàm Vĩnh Nghi nhìn nàng, khẽ thở dài một cái:“Tứ tiểu thư muốn nói tới hôn sự với lão Nhị? Chị cũng có nghe qua, ý Tứ tiểu thư là……”

“…… Được Nhị thiếu coi trọng, em vô cùng cảm kích, nhưng Vũ Sam còn đang đi học, tạm thời không muốn nghĩ tới chuyện kết hôn, không biết Đại tiểu thư có thể cùng Nhị thiếu nói chuyện được không? Dưa hái xanh không ngọt, em……” Lạc Vũ Sam nghĩ nghĩ, vẫn lựa chọn gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Không nghĩ tới Lạc Vũ Sam có thể nói dứt khoát như vậy, Đàm Vĩnh Nghi nhìn nàng một cái, có chút không biết nên trả lời thế nào cho tốt.

Đang trong lúc do dự suy nghĩ, có người ở ngoài cười nói:“Thì ra Đại tỷ trốn ở chỗ này, hai người quen nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chín Đêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook