Quyển 1 - Chương 12: Đại tiểu thư đồng bệnh tương liên
Bạch Nhãn Lang Quân
16/05/2014
Lạc Vũ Sam không trả lời hắn, trước cười chào hỏi Janssen, sau đó ngồi xuống một bên, nhìn Á Ngọc rót trà hỏi:“Là triển lãm tranh của chuyên gia nào vậy? Lại có thể mời được hai người đến?”
“Tứ muội vài năm không về nước, có lẽ không biết. Hai năm nay Lăng Châu xuất hiện một vị chuyên gia Mỹ thuật Tạo hình phong cách xuyên suốt giữa Trung Quốc và Phương Tây. Vừa có bản lĩnh của tranh Trung Quốc, lại có tài cao của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Pháp, rất có bản lĩnh về hội họa Phương Tây, chính là nhân vật nổi danh vượt trội trong giới Mỹ thuật Tạo hình gần đây, là đại biểu cho giới điêu khắc hiện đại.” Lạc Gia Minh một hơi nói xong, nghiêng đầu rất hứng thú hỏi:“Có đi không nào?”
Mị lực của Tứ muội thật đúng là vô hạn, hiện tại không chỉ có việc đàm phán với người Mỹ tiến triển thuận lợi, hơn nữa tối qua vì có Đàm lão Nhị ra mặt, cùng Đàm lão Đại bàn luận ăn ý, cho nên triển lãm tranh hôm nay mình nhất định phải có mặt.
Lạc Vũ Sam cười cười:“Nói sống động như vậy, rốt cục là ai thế? Em kiến thức nông cạn thật sự không biết.”
“Tứ muội chưa từng nghe qua về Đàm Vĩnh Nghi sao?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Nhạc Thanh.
Lạc Vũ Sam ngẩng đầu, nhìn thấy Nhạc Thanh mỉm cười đi đến. Sau khi chào hỏi qua với Janssen và Lạc Gia Minh, Nhạc Thanh ngồi xuống bên cạnh Lạc Vũ Sam, nhẹ giọng nói:“Tam muội gọi điện, có việc hỏi em.”
Lạc Vũ Sam nhìn nàng một cái, nói với Janssen “Thất lễ rồi” Vội vàng đi tiếp điện thoại.
“Tiểu Tứ, chị nghe Janssen nói……” Lạc Vũ Đồng vừa bắt đầu đã đi thẳng vào vấn đề, Lạc Vũ Sam cười khổ, nói lại một lượt chân tướng sự việc, Lạc Vũ Đồng lòng đầy căm phẫn:“Cường đạo! Tiểu Tứ, em nói với Janssen một tiếng, nhờ cậu ta giúp em nghĩ cách trước tiên rời đi đã, chuyện trong nhà không cần để ý tới! Lạc gia trên trăm năm há bởi vì chuyện cường thủ hào đoạt này, mà bị hủy trên tay Đàm lão Nhị sao? Không dễ dàng như vậy! Chị cùng Nhị ca ở đây làm ăn rất thành công, nuôi thêm một người trong nhà không là vấn đề.”
“Nhưng, Tam tỷ……” Lạc Vũ Đồng cũng vài năm không về nước, tình hình trong nước bây giờ quân phiệt chính là hoàng đế, làm sao nàng có thể hiểu được? Lạc Vũ Sam không biết phải giải thích từ đâu.
“Chị sẽ bàn bạc cùng Janssen và người bạn ở Dinh công sứ Mỹ, để bọn họ tìm cách giúp em rời đi trước rồi tính sau!” Lạc Vũ Đồng vội vàng cúp điện thoại, Lạc Vũ Sam nhìn tai nghe phát ra âm thanh “đô đô” chỉ cười cười lắc đầu.
Nhạc Thanh nhìn nàng, chần chờ nói:“Có lẽ, Tam muội nói cũng có lý, tiếp tục như vậy, Đàm lão Nhị sẽ không dừng tay…… À, vừa rồi nghe thấy Gia Minh đang nói tới Đàm Vĩnh Nghi? Chị nghĩ em đi nhận thức một chút cũng không hại gì đâu.”
Vì sao? Đàm Vĩnh Nghi cũng họ Đàm, chẳng lẽ cùng Đại soái phủ có quan hệ gì sao? Tại sao mình cần phải nhận thức cô ấy? Lạc Vũ Sam khó hiểu liếc mắt nhìn Nhạc Thanh một cái.
“Đàm Vĩnh Nghi là Đại tiểu thư trong ba vị tiểu thư, do Đại phu nhân sinh ra, Đàm lão Nhị gọi là Đại tỷ.” Nhạc Thanh cười cười, vừa kéo tay Lạc Vũ Sam đi ra phía ngoài, vừa nói tiếp:“Vị Đại tiểu thư này cũng không hề đơn giản. Là sinh viên tài cao của khoa Mỹ thuật Tạo hình Đại học Trung Ương, đệ tử của họa sĩ nổi tiếng Triển Bi Hồng.”
Oa, không thể tưởng tượng được Đàm Tự Khánh xuất thân thổ phỉ lại có thể sinh ra một nữ nhi trời sinh thông minh như vậy, Lạc Vũ Sam gật gật đầu:“Trách không được anh họ cũng khen không ngớt lời.”
“Ừm,” Nhạc Thanh gật đầu:“Chị nói em nên đi, không phải để đi xem tranh, mà để nhận thức người.” Nhạc Thanh nhích lại gần bên tai Lạc Vũ Sam:“Vị Đại tiểu thư này mấy năm nay đang chịu đựng tình yêu dày vò đấy.”
Ồ? Lạc Vũ Sam nháy mắt mấy cái, nhìn Nhạc Thanh, không đáp lời.
Nhạc Thanh thở dài:“Lại nói tiếp, cũng là oan nghiệt. Nghe nói đạo sư Triển Bi Hồng rất nhanh đã phát hiện Đàm Đại tiểu thư có tài hoa cùng sức tiếp thu không giống người thường, cho rằng nữ đệ tử xuất chúng như thế thật sự không có nhiều lắm, vì thế liền phá lệ dụng tâm bồi dưỡng, sau khi tan học thường xuyên mời cô ấy đến phòng vẽ tranh quan sát, cũng vì những bức họa của cô ấy. Thường xuyên qua lại, một ‘Chuyện tình thầy trò’ gian nan mà thống khổ liền từ đó bắt đầu.”
Thì ra là như vậy. Lạc Vũ Sam đồng tình gật đầu:“Hình như Triển tiên sinh đã có gia đình?”
“Đúng vậy” Nhạc Thanh tiện tay nhặt một chiếc lá sơn trà rơi rụng:“Nếu không sao lại nói là nghiệt duyên. Triển phu nhân sau khi nghe được tin này rất giận dữ, một mặt ở nhà làm khó dễ Triển Bi Hồng, mặt khác sai người tới công kích người thân của Đàm Vĩnh Nghi, không phải cho tên cô ấy lên đầu đề báo giật tít lớn, viết những lời lẽ xấu xa khó nghe để chửi bới thóa mạ, mà là dùng đao đâm vào những bức họa của cô ấy, đe doạ nói ‘Phải đối xử với ngươi như với những bức họa này’.”
“Vậy, với thế lực của Đại Soái phủ, có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đối đãi với Đại tiểu thư của mình như vậy sao?” Lạc Vũ Sam có thể nói là ấn tượng sâu sắc với tính bá đạo của Đàm lão Nhị, nhìn những đóa sơn trà xinh đẹp trước mặt không khỏi lên tiếng hỏi.
Nhạc Thanh hơi hơi nâng mi, liếc mắt nhìn nàng một cái, gật gật đầu:“Người đầu tiên biết việc này là Đàm lão Tứ, dưới cơn nóng giận, liền cầm súng chuẩn bị đi tìm người tính sổ, ngăn trở hắn thật ra lại chính là Đàm lão Nhị, nói chuyện của Đại tỷ phải nghe ý kiến của chị ấy.”
Đàm lão Nhị mà cũng dân chủ như vậy? Lạc Vũ Sam có điểm không thể tin liếc mắt nhìn Nhạc Thanh một cái, Nhạc Thanh ném chiếc lá rụng đi, nhìn bụi hoa hồng rực rỡ đang hé nở bên cạnh:“Đàm Vĩnh Nghi đương nhiên không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn làm cho người yêu phải khó xử, cho nên lựa chọn đi nước ngoài. Hơn nữa năm đó thi đậu Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Pháp với thành tích xuất sắc nổi trội nhất trong toàn bộ thí sinh.”
“Từ đó về sau trong cuộc sống, tuy cùng Triển Bi Hồng hai người cách xa nhau vạn dặm, cơ hội gặp mặt đều không có, nhưng Triển phu nhân vẫn như cũ không chịu buông tha tìm mọi cách công kích cô ấy, Đàm Vĩnh Nghi cũng trăm chiều nhẫn nại. Triển phu nhân càng làm ầm lên, Triển Bi Hồng đối với bà ta càng thêm chán ghét, cán cân tình cảm càng nghiêng về phía Đàm Đại tiểu thư.” Nhạc Thanh dừng bước, nhìn đài phun nước trong viện, dường như rất cảm khái.
Lạc Vũ Sam vân vê hai cánh hoa trong tay, nhìn màu đỏ tươi trên ngón tay thon dài nhỏ nhắn , không hé răng, nữ tử trong thiên hạ khổ sở vì tình thật sự không ít.
“Nghe nói Triển Bi Hồng từng vẽ một bức họa, tên là ‘Thiên nhai cộng thiền quyên’ , vẽ một nam tử đang ngồi trên chiếu, xa xa một nữ tử đang đứng trong nước, khăn lụa trắng noãn theo gió vũ động, chân trời treo cao một vầng trăng sáng. Đáng tiếc tranh này bị Triển phu nhân phát hiện, xé thành từng mảnh nhỏ.” Nhạc Thanh nhìn nhìn Lạc Vũ Sam cúi đầu lắng nghe, cười nhẹ.
Kéo tay đi về phía trước rồi được vài bước lại nói tiếp:“Bây giờ, Đàm Đại tiểu thư vẫn như trước chịu đựng sự tra tấn nặng nề của tình yêu, cô ấy hẳn là hiểu rõ nhất thống khổ của yêu và bất lực, cho nên chị mới nói em đi gặp mặt cũng tốt, có cơ hội nhờ cô ấy khuyên nhủ Đàm lão Nhị, dưa hái xanh không ngọt.”
Cũng có lý, Lạc Vũ Sam gật gật đầu:“Hơn nữa cô ấy cũng từ nước ngoài trở về, có một số chuyện có thể dễ dàng thông cảm. Được, em đi.” Hiện tại chỉ cần có một chút biện pháp cùng cơ hội có thể thuyết phục Đàm lão Nhị, Lạc Vũ Sam cũng quyết không buông tha.
Bỏ đi tất nhiên cũng không tồi, nhưng nàng thật sự không muốn đi rồi khiến Lạc gia cục diện rối rắm, làm cha phải gánh chịu mọi thứ. Dù sao, Đàm lão Nhị tàn nhẫn thủ đoạn nàng đã gặp qua, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
“Tứ muội vài năm không về nước, có lẽ không biết. Hai năm nay Lăng Châu xuất hiện một vị chuyên gia Mỹ thuật Tạo hình phong cách xuyên suốt giữa Trung Quốc và Phương Tây. Vừa có bản lĩnh của tranh Trung Quốc, lại có tài cao của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Pháp, rất có bản lĩnh về hội họa Phương Tây, chính là nhân vật nổi danh vượt trội trong giới Mỹ thuật Tạo hình gần đây, là đại biểu cho giới điêu khắc hiện đại.” Lạc Gia Minh một hơi nói xong, nghiêng đầu rất hứng thú hỏi:“Có đi không nào?”
Mị lực của Tứ muội thật đúng là vô hạn, hiện tại không chỉ có việc đàm phán với người Mỹ tiến triển thuận lợi, hơn nữa tối qua vì có Đàm lão Nhị ra mặt, cùng Đàm lão Đại bàn luận ăn ý, cho nên triển lãm tranh hôm nay mình nhất định phải có mặt.
Lạc Vũ Sam cười cười:“Nói sống động như vậy, rốt cục là ai thế? Em kiến thức nông cạn thật sự không biết.”
“Tứ muội chưa từng nghe qua về Đàm Vĩnh Nghi sao?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Nhạc Thanh.
Lạc Vũ Sam ngẩng đầu, nhìn thấy Nhạc Thanh mỉm cười đi đến. Sau khi chào hỏi qua với Janssen và Lạc Gia Minh, Nhạc Thanh ngồi xuống bên cạnh Lạc Vũ Sam, nhẹ giọng nói:“Tam muội gọi điện, có việc hỏi em.”
Lạc Vũ Sam nhìn nàng một cái, nói với Janssen “Thất lễ rồi” Vội vàng đi tiếp điện thoại.
“Tiểu Tứ, chị nghe Janssen nói……” Lạc Vũ Đồng vừa bắt đầu đã đi thẳng vào vấn đề, Lạc Vũ Sam cười khổ, nói lại một lượt chân tướng sự việc, Lạc Vũ Đồng lòng đầy căm phẫn:“Cường đạo! Tiểu Tứ, em nói với Janssen một tiếng, nhờ cậu ta giúp em nghĩ cách trước tiên rời đi đã, chuyện trong nhà không cần để ý tới! Lạc gia trên trăm năm há bởi vì chuyện cường thủ hào đoạt này, mà bị hủy trên tay Đàm lão Nhị sao? Không dễ dàng như vậy! Chị cùng Nhị ca ở đây làm ăn rất thành công, nuôi thêm một người trong nhà không là vấn đề.”
“Nhưng, Tam tỷ……” Lạc Vũ Đồng cũng vài năm không về nước, tình hình trong nước bây giờ quân phiệt chính là hoàng đế, làm sao nàng có thể hiểu được? Lạc Vũ Sam không biết phải giải thích từ đâu.
“Chị sẽ bàn bạc cùng Janssen và người bạn ở Dinh công sứ Mỹ, để bọn họ tìm cách giúp em rời đi trước rồi tính sau!” Lạc Vũ Đồng vội vàng cúp điện thoại, Lạc Vũ Sam nhìn tai nghe phát ra âm thanh “đô đô” chỉ cười cười lắc đầu.
Nhạc Thanh nhìn nàng, chần chờ nói:“Có lẽ, Tam muội nói cũng có lý, tiếp tục như vậy, Đàm lão Nhị sẽ không dừng tay…… À, vừa rồi nghe thấy Gia Minh đang nói tới Đàm Vĩnh Nghi? Chị nghĩ em đi nhận thức một chút cũng không hại gì đâu.”
Vì sao? Đàm Vĩnh Nghi cũng họ Đàm, chẳng lẽ cùng Đại soái phủ có quan hệ gì sao? Tại sao mình cần phải nhận thức cô ấy? Lạc Vũ Sam khó hiểu liếc mắt nhìn Nhạc Thanh một cái.
“Đàm Vĩnh Nghi là Đại tiểu thư trong ba vị tiểu thư, do Đại phu nhân sinh ra, Đàm lão Nhị gọi là Đại tỷ.” Nhạc Thanh cười cười, vừa kéo tay Lạc Vũ Sam đi ra phía ngoài, vừa nói tiếp:“Vị Đại tiểu thư này cũng không hề đơn giản. Là sinh viên tài cao của khoa Mỹ thuật Tạo hình Đại học Trung Ương, đệ tử của họa sĩ nổi tiếng Triển Bi Hồng.”
Oa, không thể tưởng tượng được Đàm Tự Khánh xuất thân thổ phỉ lại có thể sinh ra một nữ nhi trời sinh thông minh như vậy, Lạc Vũ Sam gật gật đầu:“Trách không được anh họ cũng khen không ngớt lời.”
“Ừm,” Nhạc Thanh gật đầu:“Chị nói em nên đi, không phải để đi xem tranh, mà để nhận thức người.” Nhạc Thanh nhích lại gần bên tai Lạc Vũ Sam:“Vị Đại tiểu thư này mấy năm nay đang chịu đựng tình yêu dày vò đấy.”
Ồ? Lạc Vũ Sam nháy mắt mấy cái, nhìn Nhạc Thanh, không đáp lời.
Nhạc Thanh thở dài:“Lại nói tiếp, cũng là oan nghiệt. Nghe nói đạo sư Triển Bi Hồng rất nhanh đã phát hiện Đàm Đại tiểu thư có tài hoa cùng sức tiếp thu không giống người thường, cho rằng nữ đệ tử xuất chúng như thế thật sự không có nhiều lắm, vì thế liền phá lệ dụng tâm bồi dưỡng, sau khi tan học thường xuyên mời cô ấy đến phòng vẽ tranh quan sát, cũng vì những bức họa của cô ấy. Thường xuyên qua lại, một ‘Chuyện tình thầy trò’ gian nan mà thống khổ liền từ đó bắt đầu.”
Thì ra là như vậy. Lạc Vũ Sam đồng tình gật đầu:“Hình như Triển tiên sinh đã có gia đình?”
“Đúng vậy” Nhạc Thanh tiện tay nhặt một chiếc lá sơn trà rơi rụng:“Nếu không sao lại nói là nghiệt duyên. Triển phu nhân sau khi nghe được tin này rất giận dữ, một mặt ở nhà làm khó dễ Triển Bi Hồng, mặt khác sai người tới công kích người thân của Đàm Vĩnh Nghi, không phải cho tên cô ấy lên đầu đề báo giật tít lớn, viết những lời lẽ xấu xa khó nghe để chửi bới thóa mạ, mà là dùng đao đâm vào những bức họa của cô ấy, đe doạ nói ‘Phải đối xử với ngươi như với những bức họa này’.”
“Vậy, với thế lực của Đại Soái phủ, có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đối đãi với Đại tiểu thư của mình như vậy sao?” Lạc Vũ Sam có thể nói là ấn tượng sâu sắc với tính bá đạo của Đàm lão Nhị, nhìn những đóa sơn trà xinh đẹp trước mặt không khỏi lên tiếng hỏi.
Nhạc Thanh hơi hơi nâng mi, liếc mắt nhìn nàng một cái, gật gật đầu:“Người đầu tiên biết việc này là Đàm lão Tứ, dưới cơn nóng giận, liền cầm súng chuẩn bị đi tìm người tính sổ, ngăn trở hắn thật ra lại chính là Đàm lão Nhị, nói chuyện của Đại tỷ phải nghe ý kiến của chị ấy.”
Đàm lão Nhị mà cũng dân chủ như vậy? Lạc Vũ Sam có điểm không thể tin liếc mắt nhìn Nhạc Thanh một cái, Nhạc Thanh ném chiếc lá rụng đi, nhìn bụi hoa hồng rực rỡ đang hé nở bên cạnh:“Đàm Vĩnh Nghi đương nhiên không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn làm cho người yêu phải khó xử, cho nên lựa chọn đi nước ngoài. Hơn nữa năm đó thi đậu Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Pháp với thành tích xuất sắc nổi trội nhất trong toàn bộ thí sinh.”
“Từ đó về sau trong cuộc sống, tuy cùng Triển Bi Hồng hai người cách xa nhau vạn dặm, cơ hội gặp mặt đều không có, nhưng Triển phu nhân vẫn như cũ không chịu buông tha tìm mọi cách công kích cô ấy, Đàm Vĩnh Nghi cũng trăm chiều nhẫn nại. Triển phu nhân càng làm ầm lên, Triển Bi Hồng đối với bà ta càng thêm chán ghét, cán cân tình cảm càng nghiêng về phía Đàm Đại tiểu thư.” Nhạc Thanh dừng bước, nhìn đài phun nước trong viện, dường như rất cảm khái.
Lạc Vũ Sam vân vê hai cánh hoa trong tay, nhìn màu đỏ tươi trên ngón tay thon dài nhỏ nhắn , không hé răng, nữ tử trong thiên hạ khổ sở vì tình thật sự không ít.
“Nghe nói Triển Bi Hồng từng vẽ một bức họa, tên là ‘Thiên nhai cộng thiền quyên’ , vẽ một nam tử đang ngồi trên chiếu, xa xa một nữ tử đang đứng trong nước, khăn lụa trắng noãn theo gió vũ động, chân trời treo cao một vầng trăng sáng. Đáng tiếc tranh này bị Triển phu nhân phát hiện, xé thành từng mảnh nhỏ.” Nhạc Thanh nhìn nhìn Lạc Vũ Sam cúi đầu lắng nghe, cười nhẹ.
Kéo tay đi về phía trước rồi được vài bước lại nói tiếp:“Bây giờ, Đàm Đại tiểu thư vẫn như trước chịu đựng sự tra tấn nặng nề của tình yêu, cô ấy hẳn là hiểu rõ nhất thống khổ của yêu và bất lực, cho nên chị mới nói em đi gặp mặt cũng tốt, có cơ hội nhờ cô ấy khuyên nhủ Đàm lão Nhị, dưa hái xanh không ngọt.”
Cũng có lý, Lạc Vũ Sam gật gật đầu:“Hơn nữa cô ấy cũng từ nước ngoài trở về, có một số chuyện có thể dễ dàng thông cảm. Được, em đi.” Hiện tại chỉ cần có một chút biện pháp cùng cơ hội có thể thuyết phục Đàm lão Nhị, Lạc Vũ Sam cũng quyết không buông tha.
Bỏ đi tất nhiên cũng không tồi, nhưng nàng thật sự không muốn đi rồi khiến Lạc gia cục diện rối rắm, làm cha phải gánh chịu mọi thứ. Dù sao, Đàm lão Nhị tàn nhẫn thủ đoạn nàng đã gặp qua, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.