Quyển 1 - Chương 11: Sao lại biến mất không dấu vết?
Bạch Nhãn Lang Quân
16/05/2014
“Chị đoán xem,” Lạc Vũ Phong cười duyên thừa nước đục thả câu.
“Là anh họ?” Mình là do Lạc Gia Minh đón đi, anh ấy bị Đàm lão Nhị cố ý giữ lại, cùng Đàm lão Đại đàm bàn về chuyện ‘Gửi Tiết kiệm có thưởng’, vì lo lắng cho mình nên mới gọi điện cho Tiểu Lục?
“Hì hì, em biết ngay chị không đoán ra mà.” Lạc Vũ Phong duỗi lưng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cười cười nói:“Buồn ngủ quá! Trách không được chị không muốn gả, Đàm lão Nhị xác thực khí thế có chút lạnh lùng, hại em ở một bên lo lắng đề phòng. Tốt xấu gì, cũng xem như không phụ sự nhờ vả. Em đi đây, ngủ ngon.”
Nói xong làm cái mặt quỷ “ Lêu lêu lêu” Rồi lập tức đi xuống lầu.
Lạc Vũ Sam nhìn theo bóng dáng nàng, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ thở dài, Tiểu Lục này, vài năm không gặp vẫn hấp tấp như trước đây, nhưng lớn lên đã trở thành một cô nương xinh đẹp rồi, bóng dáng cô bé mũm mĩm trước đây đã không còn nữa.
Á Ngọc hầu hạ tắm rửa xong, Lạc Vũ Sam choàng một chiếc áo tắm, lê đôi dép mỏng trở về phòng ngủ, có chút mệt mỏi dựa người vào sô pha, Á Ngọc nhét một chiếc gối nhung thêu hoa vào sau lưng nàng:“Tứ tiểu thư, cô đi ngủ sớm một chút đi.”
Lạc Vũ Sam gật gật đầu, nhìn Á Ngọc đóng cửa đi ra ngoài, đứng dậy lấy một quyển sách từ gối đầu giường ra, rúc vào sô pha xem.
Xem được một chút, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an. Đêm nay Đàm lão Nhị bị thả bồ câu, hắn có thể ngượng quá hóa giận không? Dưới cơn giận dữ, có thể sẽ khai đao với Lạc Gia không?
Lạc Vũ Sam suy đoán không sai.
Bàn giao xong công việc khẩn cấp Đàm Thiếu Hiên trở lại chỗ ngồi, không thấy Lạc Vũ Sam liền ngẩng đầu nhìn sĩ quan phụ tá, sĩ quan phụ tá lập tức dùng ánh mắt ý bảo nàng ở trong toilet.
Đàm Thiếu Hiên gật đầu, ngồi xuống uống vài ngụm sâm banh, nhìn thấy lão Tứ Đàm Thiếu Thức nhàn nhã đi tới, thấy chỉ có một mình Đàm Thiếu Hiên, hơi sửng sốt, cười nói:“Nhị ca, mỹ nhân của anh đâu?”
Đàm Thiếu Hiên nghiêng đầu liếc hắn một cái:“Cậu còn chưa đi về? Thiệu Vân Chi hôm nay vắng nhà à?”
Đàm Thiếu Thức ngồi nghiêng trên ghế:“Không có nhà, ở cùng với Vĩnh Mật…… À, em định hỏi, khai mạc triển lãm tranh Vĩnh Nghi anh không đến góp mặt sao?”
“Khi nào thì giới hắc bạch như cậu cũng quan tâm đến chuyện của các chị em vậy?” Đàm Thiếu Hiên tay vuốt cằm, trào phúng nói, khóe mắt quét về hướng toilet.
Đàm Thiếu Thức sờ sờ mũi, hắc hắc cười nói:“Hôm nay sáng sớm vừa ra cửa, Nhị di nương đã cố ý hỏi em, anh rốt cuộc có đi không?”
“Đi, sao lại không đi? Đêm nay không phải đặc biệt đến tìm người đấy chứ, chuẩn bị ngày mai……” Đàm Thiếu Hiên nói xong, nhìn về phía toilet có liên tiếp vài nhóm người đi ra, vẫn không thấy thân ảnh kia, không khỏi liếc nhìn sĩ quan phụ tá đứng bên.
Sĩ quan phụ tá ngầm hiểu, bước nhanh về hướng toilet.
Đàm Thiếu Thức chú ý tới vẻ dị thường của hắn, thăm dò nhìn thoáng qua sĩ quan phụ tá, hỏi:“Sao thế?”
“Cậu đi trước đi, không cần ở đây quấy rối.” Đàm Thiếu Hiên nhìn cũng không thèm nhìn.
Đàm Thiếu Thức cười lưu manh:“Ánh mắt Nhị ca quả không tệ, vốn muốn nhìn nhiều một chút về còn có chuyện để kể —— mấy ngày nay Vân Chi, Vĩnh Ninh đều hỏi, nhưng xem ra không có phúc được thấy, được rồi, em đi trước.”
Đứng lên đi ra ngoài. Một đường không hề thiếu các danh viện cười đùa chào hỏi hắn, Đàm Thiếu Thức tùy tay sờ soạng trên người hai mỹ nữ trang điểm sặc sỡ xinh tươi kiều diễm, liếc mắt đưa tình chậm rãi đi ra ngoài.
Đàm Thiếu Hiên quay đầu lại, sĩ quan phụ tá đã vội vàng trở lại, sắc mặt có chút không ổn, hơi hơi cúi người nhẹ giọng nói:“Nhị thiếu, toilet không có ai……”
Lời còn chưa dứt, Đàm Thiếu Hiên “vọt” đứng lên, cau mày hỏi:“Ngươi đã xem qua chưa?”
“Rồi ạ!” Sĩ quan phụ tá thấp giọng trả lời:“Thuộc hạ vẫn đứng ở chỗ này, dường như không thấy Tứ tiểu thư đi ra……”
Đàm Thiếu Hiên lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, cắt ngang lời hắn nói:“Xuống dưới lầu hỏi thử xem, bọn họ có nhìn thấy không.”
Sĩ quan phụ tá nghiêm người tuân mệnh, xoay người bước nhanh xuống. Đàm Thiếu Hiên nhìn thoáng qua toilet, chậm rãi ngồi xuống.
Sam nhi, em thật sự luôn khiến anh không ngừng kinh hỉ. thời gian ngắn ngủi như vậy, nhiều ánh mắt như vậy, lại có thể để em biến mất? Xem ra vẫn quá coi thường em rồi. Nhưng anh thật tò mò, em đi ra bằng cách nào?
Đang suy nghĩ, sĩ quan phụ tá và tổ trưởng bảo vệ canh giữ ở dưới lầu cùng nhau đi lên:“Không gặp qua người nào khả nghi đi ra ngoài. Tứ tiểu thư một thân sườn xám xanh lơ, rất dễ dàng phân biệt.”
Đàm Thiếu Hiên gật đầu, lại nhìn thoáng qua hướng toilet, nói hai chữ “Cửa sau” Liền xoay người rời đi.
Bảo vệ mặc thường phục đi lên nghiêm người cúi chào:“Báo cáo Nhị thiếu, không hề nhìn thấy, chỉ có hai cô gái mặc tây trang lên một chiếc xe ngựa.”
“Ai?” Đàm Thiếu Hiên mắt cũng không nhếch, lạnh giọng hỏi.
“Kim Lăng Vân.” Thị vệ hiển nhiên biết đại danh đỉnh đỉnh ‘Đình Tư Mỹ công chúa’.
Sam nhi vừa mới về nước, cũng không có quan hệ gì với Kim gia, hẳn là không biết nhau, kì quái, một người lớn như vậy mà lại biến mất không dấu vết?
Quay đầu hỏi sĩ quan phụ tá:“Đại thiếu cùng khách nhân đã đi chưa?”
“Chưa ạ, còn đang dùng bữa, Tứ tiểu thư không qua đó.” Sĩ quan phụ tá trực tiếp trả lời.
Ừm, thú vị thật. Đàm Thiếu Hiên hai tay khoanh trước ngực tay trái vỗ nhẹ tay phải, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Vũ Sam vừa cùng bà nội dùng xong điểm tâm, đang giúp bà tản bộ ở hoa viên sau nhà, Nhạc Thanh cười cười đi tới:“Tứ muội, có người tìm em.”
Lạc Vũ Sam trong lòng trầm xuống, nhìn nụ cười trên mặt Nhạc Thanh lại yên lòng:“Là ai vậy ạ?”
“Gia Minh cũng đang ở đại sảnh cùng, thấy nói là đồng học của Tam muội ở Oxford.” Nhạc Thanh đi tới, đỡ lấy một tay Lạc lão phu nhân.
Lạc Vũ Sam trong lòng nhất thời hiểu được, thì ra là Janssen, người này cũng thật nóng vội, nói hôm nay đến, sớm như vậy đã đến.
Nhìn bà nội, cười nói:“Bà nội, con ra xem thế nào.”
Lạc lão phu nhân vỗ vỗ cánh tay nàng đang đỡ mình, từ ái gật đầu.
Thì ra tối hôm qua Janssen đối với Tứ tiểu thư Lạc gia nhất kiến chung tình, sau khi trở về không chỉ lật xem những bài báo đưa tin về Lạc Vũ Sam cùng Đàm Thiếu Hiên, suốt đêm cũng gọi điện thoại cho Lạc Vũ Đồng xác minh tin tức.
Rõ ràng, Lạc Vũ Đồng ở bên bờ đại dương xa xăm kia còn không biết chuyện của những người trẻ tuổi này, hơn nữa cũng không tin tưởng, tiểu Tứ về nhà gọi điện thoại tới, nói trở về để thăm bà nội, sao có thể đột nhiên mọc ra cái việc kết hôn này?
Vì thế bị Janssen hỏi về em gái, ngay ngày hôm sau cũng gọi điện thoại về nhà hỏi.
Janssen xác minh đến cả đêm không ngủ, sáng sớm liền vọt tới đây.
“Tứ muội, em tới vừa đúng lúc, anh cùng Janssen sáng hôm nay đều được mời đến dự khai mạc triển lãm tranh, cùng đi nhé?” Lạc Gia Minh vừa thấy Lạc Vũ Sam đi ra liền cười hỏi.
“Là anh họ?” Mình là do Lạc Gia Minh đón đi, anh ấy bị Đàm lão Nhị cố ý giữ lại, cùng Đàm lão Đại đàm bàn về chuyện ‘Gửi Tiết kiệm có thưởng’, vì lo lắng cho mình nên mới gọi điện cho Tiểu Lục?
“Hì hì, em biết ngay chị không đoán ra mà.” Lạc Vũ Phong duỗi lưng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cười cười nói:“Buồn ngủ quá! Trách không được chị không muốn gả, Đàm lão Nhị xác thực khí thế có chút lạnh lùng, hại em ở một bên lo lắng đề phòng. Tốt xấu gì, cũng xem như không phụ sự nhờ vả. Em đi đây, ngủ ngon.”
Nói xong làm cái mặt quỷ “ Lêu lêu lêu” Rồi lập tức đi xuống lầu.
Lạc Vũ Sam nhìn theo bóng dáng nàng, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ thở dài, Tiểu Lục này, vài năm không gặp vẫn hấp tấp như trước đây, nhưng lớn lên đã trở thành một cô nương xinh đẹp rồi, bóng dáng cô bé mũm mĩm trước đây đã không còn nữa.
Á Ngọc hầu hạ tắm rửa xong, Lạc Vũ Sam choàng một chiếc áo tắm, lê đôi dép mỏng trở về phòng ngủ, có chút mệt mỏi dựa người vào sô pha, Á Ngọc nhét một chiếc gối nhung thêu hoa vào sau lưng nàng:“Tứ tiểu thư, cô đi ngủ sớm một chút đi.”
Lạc Vũ Sam gật gật đầu, nhìn Á Ngọc đóng cửa đi ra ngoài, đứng dậy lấy một quyển sách từ gối đầu giường ra, rúc vào sô pha xem.
Xem được một chút, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an. Đêm nay Đàm lão Nhị bị thả bồ câu, hắn có thể ngượng quá hóa giận không? Dưới cơn giận dữ, có thể sẽ khai đao với Lạc Gia không?
Lạc Vũ Sam suy đoán không sai.
Bàn giao xong công việc khẩn cấp Đàm Thiếu Hiên trở lại chỗ ngồi, không thấy Lạc Vũ Sam liền ngẩng đầu nhìn sĩ quan phụ tá, sĩ quan phụ tá lập tức dùng ánh mắt ý bảo nàng ở trong toilet.
Đàm Thiếu Hiên gật đầu, ngồi xuống uống vài ngụm sâm banh, nhìn thấy lão Tứ Đàm Thiếu Thức nhàn nhã đi tới, thấy chỉ có một mình Đàm Thiếu Hiên, hơi sửng sốt, cười nói:“Nhị ca, mỹ nhân của anh đâu?”
Đàm Thiếu Hiên nghiêng đầu liếc hắn một cái:“Cậu còn chưa đi về? Thiệu Vân Chi hôm nay vắng nhà à?”
Đàm Thiếu Thức ngồi nghiêng trên ghế:“Không có nhà, ở cùng với Vĩnh Mật…… À, em định hỏi, khai mạc triển lãm tranh Vĩnh Nghi anh không đến góp mặt sao?”
“Khi nào thì giới hắc bạch như cậu cũng quan tâm đến chuyện của các chị em vậy?” Đàm Thiếu Hiên tay vuốt cằm, trào phúng nói, khóe mắt quét về hướng toilet.
Đàm Thiếu Thức sờ sờ mũi, hắc hắc cười nói:“Hôm nay sáng sớm vừa ra cửa, Nhị di nương đã cố ý hỏi em, anh rốt cuộc có đi không?”
“Đi, sao lại không đi? Đêm nay không phải đặc biệt đến tìm người đấy chứ, chuẩn bị ngày mai……” Đàm Thiếu Hiên nói xong, nhìn về phía toilet có liên tiếp vài nhóm người đi ra, vẫn không thấy thân ảnh kia, không khỏi liếc nhìn sĩ quan phụ tá đứng bên.
Sĩ quan phụ tá ngầm hiểu, bước nhanh về hướng toilet.
Đàm Thiếu Thức chú ý tới vẻ dị thường của hắn, thăm dò nhìn thoáng qua sĩ quan phụ tá, hỏi:“Sao thế?”
“Cậu đi trước đi, không cần ở đây quấy rối.” Đàm Thiếu Hiên nhìn cũng không thèm nhìn.
Đàm Thiếu Thức cười lưu manh:“Ánh mắt Nhị ca quả không tệ, vốn muốn nhìn nhiều một chút về còn có chuyện để kể —— mấy ngày nay Vân Chi, Vĩnh Ninh đều hỏi, nhưng xem ra không có phúc được thấy, được rồi, em đi trước.”
Đứng lên đi ra ngoài. Một đường không hề thiếu các danh viện cười đùa chào hỏi hắn, Đàm Thiếu Thức tùy tay sờ soạng trên người hai mỹ nữ trang điểm sặc sỡ xinh tươi kiều diễm, liếc mắt đưa tình chậm rãi đi ra ngoài.
Đàm Thiếu Hiên quay đầu lại, sĩ quan phụ tá đã vội vàng trở lại, sắc mặt có chút không ổn, hơi hơi cúi người nhẹ giọng nói:“Nhị thiếu, toilet không có ai……”
Lời còn chưa dứt, Đàm Thiếu Hiên “vọt” đứng lên, cau mày hỏi:“Ngươi đã xem qua chưa?”
“Rồi ạ!” Sĩ quan phụ tá thấp giọng trả lời:“Thuộc hạ vẫn đứng ở chỗ này, dường như không thấy Tứ tiểu thư đi ra……”
Đàm Thiếu Hiên lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, cắt ngang lời hắn nói:“Xuống dưới lầu hỏi thử xem, bọn họ có nhìn thấy không.”
Sĩ quan phụ tá nghiêm người tuân mệnh, xoay người bước nhanh xuống. Đàm Thiếu Hiên nhìn thoáng qua toilet, chậm rãi ngồi xuống.
Sam nhi, em thật sự luôn khiến anh không ngừng kinh hỉ. thời gian ngắn ngủi như vậy, nhiều ánh mắt như vậy, lại có thể để em biến mất? Xem ra vẫn quá coi thường em rồi. Nhưng anh thật tò mò, em đi ra bằng cách nào?
Đang suy nghĩ, sĩ quan phụ tá và tổ trưởng bảo vệ canh giữ ở dưới lầu cùng nhau đi lên:“Không gặp qua người nào khả nghi đi ra ngoài. Tứ tiểu thư một thân sườn xám xanh lơ, rất dễ dàng phân biệt.”
Đàm Thiếu Hiên gật đầu, lại nhìn thoáng qua hướng toilet, nói hai chữ “Cửa sau” Liền xoay người rời đi.
Bảo vệ mặc thường phục đi lên nghiêm người cúi chào:“Báo cáo Nhị thiếu, không hề nhìn thấy, chỉ có hai cô gái mặc tây trang lên một chiếc xe ngựa.”
“Ai?” Đàm Thiếu Hiên mắt cũng không nhếch, lạnh giọng hỏi.
“Kim Lăng Vân.” Thị vệ hiển nhiên biết đại danh đỉnh đỉnh ‘Đình Tư Mỹ công chúa’.
Sam nhi vừa mới về nước, cũng không có quan hệ gì với Kim gia, hẳn là không biết nhau, kì quái, một người lớn như vậy mà lại biến mất không dấu vết?
Quay đầu hỏi sĩ quan phụ tá:“Đại thiếu cùng khách nhân đã đi chưa?”
“Chưa ạ, còn đang dùng bữa, Tứ tiểu thư không qua đó.” Sĩ quan phụ tá trực tiếp trả lời.
Ừm, thú vị thật. Đàm Thiếu Hiên hai tay khoanh trước ngực tay trái vỗ nhẹ tay phải, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Vũ Sam vừa cùng bà nội dùng xong điểm tâm, đang giúp bà tản bộ ở hoa viên sau nhà, Nhạc Thanh cười cười đi tới:“Tứ muội, có người tìm em.”
Lạc Vũ Sam trong lòng trầm xuống, nhìn nụ cười trên mặt Nhạc Thanh lại yên lòng:“Là ai vậy ạ?”
“Gia Minh cũng đang ở đại sảnh cùng, thấy nói là đồng học của Tam muội ở Oxford.” Nhạc Thanh đi tới, đỡ lấy một tay Lạc lão phu nhân.
Lạc Vũ Sam trong lòng nhất thời hiểu được, thì ra là Janssen, người này cũng thật nóng vội, nói hôm nay đến, sớm như vậy đã đến.
Nhìn bà nội, cười nói:“Bà nội, con ra xem thế nào.”
Lạc lão phu nhân vỗ vỗ cánh tay nàng đang đỡ mình, từ ái gật đầu.
Thì ra tối hôm qua Janssen đối với Tứ tiểu thư Lạc gia nhất kiến chung tình, sau khi trở về không chỉ lật xem những bài báo đưa tin về Lạc Vũ Sam cùng Đàm Thiếu Hiên, suốt đêm cũng gọi điện thoại cho Lạc Vũ Đồng xác minh tin tức.
Rõ ràng, Lạc Vũ Đồng ở bên bờ đại dương xa xăm kia còn không biết chuyện của những người trẻ tuổi này, hơn nữa cũng không tin tưởng, tiểu Tứ về nhà gọi điện thoại tới, nói trở về để thăm bà nội, sao có thể đột nhiên mọc ra cái việc kết hôn này?
Vì thế bị Janssen hỏi về em gái, ngay ngày hôm sau cũng gọi điện thoại về nhà hỏi.
Janssen xác minh đến cả đêm không ngủ, sáng sớm liền vọt tới đây.
“Tứ muội, em tới vừa đúng lúc, anh cùng Janssen sáng hôm nay đều được mời đến dự khai mạc triển lãm tranh, cùng đi nhé?” Lạc Gia Minh vừa thấy Lạc Vũ Sam đi ra liền cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.