Chín Đêm

Quyển 1 - Chương 32: Trêu chọc cô dâu chú rể [1]

Bạch Nhãn Lang Quân

16/05/2014

Đại soái phủ rộn ràng náo loạn cho đến hết đêm, trời vừa hừng sáng, tôi tớ, nha hoàn người qua kẻ lại, chủ nhân cùng khách khứa sau khi tỉnh ngủ lại tưng bừng rộn lên.

Khi Đàm Thiếu Hiên cùng Lạc Vũ Sam trở lại Đại soái phủ, đã hơn mười giờ sáng, xe tiến vào cổng lớn, một đám người cả trai lẫn gái cười đùa xúm lại, bảy miệng tám lưỡi nói: “Nhị thiếu, sao đã trở về? Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, thế mà dậy sớm vậy?”

Có vài thiếu phu nhân gia đình thế giao thấy Lạc Vũ Sam vừa xuống xe đã chặn trước cửa, cười hì hì nói: “Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu có khi dễ em không? Đợi lát nữa nói cho các chị, mọi người sẽ giúp em trừng trị cậu ấy! Không thì cậu ấy……”

Bị những người này nhìn chòng chọc làm Lạc Vũ Sam mặt phấn ửng đỏ, vài vị thiếu phu nhân vẫn kéo chặt tay nàng tiếp tục trêu đùa, truy đuổi đến cùng, còn nghiêm trang nói: “Nhị thiếu phu nhân không cần phải bao che cho cậu ta, hôm qua hôn lễ xong thì bỏ chạy, ngay cả mặt Nhị thiếu phu nhân cũng không cho mọi người gặp, động phòng cũng không cho nháo, thật sự là quá đáng, hôm nay a, mọi người ai cũng đầy một bụng ấm ức đây……” Nụ cười đầy ẩn ý tâm tư, mắt nhìn thẳng Lạc Vũ Sam có vẻ rất vừa lòng.

Mọi người ha ha cười, Lạc Vũ Sam vừa thẹn vừa quẫn, hận không thể giấu mặt đi đâu, quẹo trái quẹo phải né tránh mọi người đang theo sát.

Đàm Thiếu Hiên chỉ thản nhiên cười, xuyên qua cả tường người, đi đến trước mặt Lạc Vũ Sam, tay vòng qua eo nàng, vừa chen ra ngoài, vừa nói: “Được rồi, là tôi có tội, đợi lát nữa tôi sẽ chịu tội với mọi người, bây giờ phải đi gặp lão gia tử trước đã, mong mọi người giơ cao đánh khẽ.”

Mọi người cũng hiểu được, cô dâu sáng sớm ngày hôm sau, phải đến dâng trà cho thân phụ thân mẫu, cho nên tuy vẫn cười nói như cũ, nhưng cũng lùi ra nhường đường, để hai người thẳng hướng về phòng chính.

Đàm Tự Khánh đã thức dậy rồi, đang cầm chiếc tẩu bằng phỉ thúy hút xì gà, miệng nhả ra khói, nghe hạ nhân báo Nhị thiếu cùng Nhị thiếu phu nhân đến, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên ý cười ngẩng đầu nhìn.

Đàm Thiếu Hiên đứng lại, kêu một tiếng “Cha”, Đàm Tự Khánh gật gật đầu, chuyển tầm mắt nhìn tân nương tử.

Lạc Vũ Sam bộ dạng phục tùng đứng cúi đầu, khom người chào, một lúc lâu sau cũng cúi đầu kêu một tiếng.



Đàm Tự Khánh thấy con mình trên mặt tươi cười, lại nhìn thấy con dâu trong hai mắt lộ ra vẻ xinh đẹp thanh thuần, cũng gật gật đầu, lập tức xoay người nhìn vào phòng trong.

Theo ánh mắt ông, Nhị phu nhân đi ra, cười nói: “Sớm như vậy đã tới rồi à? Hôm qua cũng mệt mỏi, chắc ngủ cũng không được ngon, hôm nay không ít khách khứa đâu, đợi lát nữa nghỉ ngơi trước một lúc cho đỡ mệt.”

Lạc Vũ Sam vội vàng hành lễ tiếp đón, Nhị phu nhân kéo tay nàng ngồi xuống, lúc này vài vú già, nha hoàn tiến vào, bày trên bàn sữa đậu nành, bánh bao, … các loại điểm tâm, Nhị phu nhân cười nói: “Hai con dậy sớm, đã dùng qua điểm tâm chưa?”

Lạc Vũ Sam chưa kịp trả lời, Đàm Thiếu Hiên đã ở bên cười nói: “Dùng rồi ạ, cha cùng mẹ Hai không cần lo cho chúng con.”

Đàm Tự Khánh hút xì gà xong cũng ngồi xuống, Đàm Thiếu Hiên cùng Lạc Vũ Sam cáo từ, vừa đi vừa nói: “Mẹ Hai nói có lý, em về tân phòng nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lạc Vũ Sam cũng không trả lời, tùy ý để hắn đưa mình về tân phòng.

Trong tân phòng không có khách khứa, chỉ có hai hạ nhân. Nhìn thấy vợ chồng nàng đi vào, cười hành lễ chào hỏi qua, liền đi ra ngoài bưng một cái khay tiến vào, trên khay là hai chén nhỏ kiểu gốm sứ Tử Sa đựng canh hầm, đưa đến trước mặt hai người. Đàm Thiếu Hiên cười nhạt vẫy tay, người vú già liền cười bưng ra ngoài, Lạc Vũ Sam thấy kì lạ không hiểu, nhưng không có ý mở miệng hỏi, hàm hồ cho qua.

Người vú già đi ra ngoài không lâu, đã có khách lục tục vào tân phòng.

Thiếu soái vì Lạc gia Tứ tiểu thư gây ra chuyện ồn ào huyên náo, hao hết tâm lực, nghe nói cuối cùng Đàm đại soái cũng không thể không ra mặt, rốt cục mới có thể ôm giai nhân về. Mà vị Tứ tiểu thư này đi học ở Luân Đôn Anh Quốc, người gặp qua không nhiều lắm, nên mọi người đối với vị Nhị thiếu phu nhân này so với tân nương tử bình thường lại càng tò mò hơn, nghe nói đã trở lại, liền lục tục không ngừng đến tân phòng.

Đây là ngày thứ hai tân hôn, ngược lại so với hôm qua càng náo nhiệt hơn vài phần.



Người lớn tuổi còn chưa vội vàng, người trẻ tuổi đã sớm không nhịn được, hô hào một đám người rủ nhau ùa vào, nhất thời bên ngoài tân phòng kẻ đứng người ngồi chật ních.

Chị em Đàm Vĩnh Nghi cũng cười đùa tiến vào, vừa thấy nhiều người như vậy, liền kéo vài vị tiểu thư, thiếu phu nhân có quan hệ thông gia hay thân thiết ra một góc nói: “Ở đây khách khứa thì nhiều, mà phòng thì hẹp, hay là chúng ta ra ngoài ngồi đi?”

Các vị tiểu thư, thiếu phu nhân nghe vậy liền che miệng cười khẽ, Tứ thiếu phu nhân Thiệu Vân Chi cùng em gái Thiệu Vân Phù và chị em Đàm gia thường hay gặp nhau, đã quen vui đùa, chỉ vào Đàm Vĩnh Nghi nói: “Biết là chị thương em dâu, nhưng như vậy không được a. Chờ mãi mới có dịp, ngay cả tân nương tử còn chưa nhìn thấy, sao có thể đuổi người được?”

Một bên có người cười nói: “A, Đại tỷ, Nhị tỷ ra mặt thật đúng lúc, hôm qua tân nương tử trốn nháo động phòng, hôm nay còn không ra chiêu đãi? Từ Anh Quốc trở về sống theo kiểu mới, chẳng lẽ còn e lệ sao?”

Đàm Vĩnh Ninh giơ tay gõ nhẹ lên đầu đối phương, cười nói: “Nhan lão Tam, cậu cũng đi theo ồn ào à? Em dâu ta đương nhiên không e lệ rồi, nhưng loại người như cậu, không gặp vẫn tốt hơn —— nói toàn lời vô nghĩa, không chừng cậu lại thêu dệt thành cái gì cũng nên.”

Đàm Vĩnh Mật cũng cười ôn nhu nói: “Tân nương tử mới đến, mọi việc còn chưa biết, sợ là chiêu đãi không chu toàn, mong mọi người tha thứ.”

Một phòng toàn người vừa cười, vừa la hét: “Đừng lo, chúng tôi chỉ vì muốn gặp người mà đến, phòng nhỏ quá, mời tân nương tử ra một chuyến, uống chén trà, kể xem tư vị đêm hoa chúc thế nào là được.”

Ba chị em Đàm gia thấy mọi người luôn mồm đòi gặp người, bất đắc dĩ đành phải chen qua đám người đi vào. Đàm Vĩnh Nghi vừa tiến vào phòng trong, liền thấy Lạc Vũ Sam ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, bộ dạng phục tùng đôi mi cụp xuống trên mặt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, vô thanh vô tức, mặc cho người chung quanh huyên náo đùa giỡn.

Một thân sườn xám đỏ tươi càng tôn lên da thịt như ngọc, so với lần gặp trước càng có nét trẻ trung kiều mị hơn, Đàm Vĩnh Ninh đi tới, cười gọi “Nhị tẩu”, Lạc Vũ Sam ngẩng đầu, liền đứng lên chào hỏi.

Đàm Vĩnh Nghi cùng Đàm Vĩnh Ninh đều đã từng gặp mặt một lần, cũng xem như là người quen, duy chỉ có Nhị tiểu thư Đàm Vĩnh Mật là lần đầu tiên gặp mặt, Lạc Vũ Sam không tự chủ được nhìn lâu hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chín Đêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook