Quyển 1 - Chương 33: Trêu chọc cô dâu chú rể [2]
Bạch Nhãn Lang Quân
14/08/2014
Đàm Vĩnh Mật là do tam phu nhân Lí Hoa Thanh sinh ra, tính cách nhàn nhã mềm mại, thuở nhỏ đi theo mẫu thân mộ đạo Phật giáo, lớn lên trong khuê phòng rất ít khi bước chân ra ngoài giao thiệp với ai, là một tiểu thư khuê các danh phù kỳ thực .
Nói đến hôn sự của con trưởng Vương Hứa Chi của Trưởng tư lệnh Quân đoàn số ba Vương Chiêm Khuê, cũng là chuyện được đàm luận nhiều nhất.
Có một lần Đàm Vĩnh Mật đến Từ Vân Tự cùng mẫu thân, Vương Hứa Chi đang đưa bà nội đi lễ bái vô tình gặp được, vô cùng kinh ngạc, sau khi nghe ngóng, thì ra là Nhị tiểu thư Đại soái phủ, vì thế tìm cách tiếp cận.
Sau đó một ngày, Đàm Vĩnh Mật cùng Tứ thiếu phu nhân Thiệu Vân Chi xem kịch về nhà, xe vừa tiến vào Đại soái phủ, xe Vương Hứa Chi cũng theo đuôi mà vào. Bảo vệ ở cửa cho là bạn của Nhị tiểu thư cùng Tứ thiếu phu nhân, nên cũng không ngăn trở.
Vừa xuống xe, mới biết là người lạ căn bản không quen biết, nhưng lại xông vào cửa yêu cầu kết bạn.
Vương Hứa Chi một thân phong nhã, có tài xướng Côn khúc, là diễn viên nổi tiếng thuộc Du phái, có thể hoá trang lên sân khấu, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, được coi là công tử nổi danh Lăng Châu, người ta thường gọi là “Vương công tử”.
Năm trước hai người vừa mới kết hôn, lần này chuyện vui của Nhị đệ, liền cùng trượng phu trở về hỗ trợ kiêm chúc mừng.
Đàm Vĩnh Nghi giới thiệu Nhị muội nhà mình, Đàm Vĩnh Mật cười cùng Lạc Vũ Sam chào hỏi qua. Ngày đó Lạc Vũ Sam từng đi tìm Đàm Vĩnh Nghi, lại gặp phải cảnh tượng kia của nàng cùng Đàm Thiếu Hiên, trong ký ức của Đàm Vĩnh Nghi vẫn còn mới mẻ, tất nhiên là biết hôn sự này chỉ là miễn cưỡng, nghĩ đến chuyện của chính mình, lại nhìn gương mặt xinh đẹp trẻ trung trước mắt không khỏi có vài phần thương tiếc.
Tiến lên từng bước, nắm tay Lạc Vũ Sam cười nói: “Rất nhiều khách khứa đến đây, tối qua đều chưa được nhìn thấy em, cho nên em xem có phải nên ra ngoài gặp họ một chút không?”
Lạc Vũ Sam nghe Đàm Vĩnh Nghi nói như vậy, cười nhẹ gật đầu đáp ứng.
Vì thế theo chân ba chị em Đàm phủ ra khỏi màn trướng, mọi người vừa thấy liền vỗ tay hoan hô liên tục, làm trái tim Lạc Vũ Sam đang cực lực trấn định bình tĩnh bỗng nhảy dựng lên “thình thịch”.
Đàm Vĩnh Mật có kinh nghiệm kết hôn, hiểu được cảm thụ của nàng, bình tĩnh cầm lấy tay nàng. Lạc Vũ Sam hơi hơi ngẩng đầu, hướng nàng nở nụ cười, cực lực trấn tĩnh lại.
Ba chị em dẫn nàng ra ngoài sảnh, vài nha hoàn bưng trà tiến vào, liền dẫn Lạc Vũ Sam đi kính trà những vị khách trưởng bối và ngang hàng, nhìn mọi người cười nói: “Người đã ra rồi, chư vị có điều gì thì xin cứ nói.”
Lúc nói chuyện Lạc Vũ Sam đang bưng trà mời thiếu phu nhân Vương Mân Côi của nhà Hổ thúc, vị này xưa nay nhanh mồm lại thẳng thắn, hơn nữa từng nghe cha chồng kể qua chuyện Thiếu suất theo đuổi Tứ tiểu thư giờ đã là Nhị thiếu phu nhân, từ chỗ cha chồng biết được chuyện tình hơn người này, nên lúc tiếp trà liền cười nói:“ Đoạn nhân duyên này của Nhị thiếu cùng tân nương tử, có thể so với một bộ Bình thư (2), hôm nay chúng tôi xin mời tân nương tử thuật lại câu chuyện tình ái này được không?”
Mọi người nghe xong, cao hứng vỗ tay đồng ý, trong đó còn có người cao giọng hô: “Tối hôm qua Nhị thiếu cướp tân nương tử chạy trốn, động phòng hoa chúc trốn đi tìm thế giới riêng của hai người, cũng không nên thuật lại qua loa!” Mọi người lại cười ầm lên.
Đàm Vĩnh Nghi cùng Đàm Vĩnh Ninh nghe xong trực giác thấy không ổn, nhưng đại sảnh đều là bạn bè thân thích, cũng không tiện lên tiếng bác bỏ, nhìn Lạc Vũ Sam, trong lòng có chút sốt ruột.
Lạc Vũ Sam cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ cúi thấp đầu không lên tiếng. Lại có mấy thiếu phu nhân hoạt bát nói xong liền cố tình vây quanh lại, dụ dỗ khích lệ nhất định phải nói: “Nhị thiếu không ở đây, tân nương tử nếu không chịu nói, quả thực không nể mặt mũi, chúng tôi đợi ở đây nãy giờ còn ý nghĩa gì?”
Chị em Đàm Vĩnh Nghi thấy mọi người bắt đầu gay gắt, nhưng lại không biết nên khuyên bảo thế nào, đang trong lúc nóng vội, lại nghe thấy ở cửa một trận cười giòn tan truyền tới, trong lòng nhất thời buông lỏng.
Xuất hiện đúng là Tứ thiếu phu nhân Đại soái phủ Thiệu Vân Chi cùng Đại thiếu phu nhân Nhan Bảo Hàng, Thiệu Vân Chi có tiếng là ăn nói khéo léo, Đàm Vĩnh Ninh trong lòng cũng thấy vui vẻ, vội vàng kêu lên:“Tứ tẩu ——”
Thiệu Vân Chi chính là nhân vật theo kiểu Thiết nương tử, ngày thường xinh xắn lanh lợi, hơn nữa thể chất nhu nhược nhiều bệnh, ngoài mặt mười phần nho nhã yếu ớt, thực chất tính cách cương liệt , thấy biến không sợ hãi, hỉ nộ không lộ ra ngoài.
Đặc biệt sau khi gả cho Đàm Thiếu Thức, mỗi khi trượng phu có khách khứa quan trọng tới chơi, Thiệu Vân Chi đều ngồi cách một vách tường “Dự thính”, gặp phải vấn đề khó giải quyết, Đàm Thiếu Thức nói quanh co này nọ, người hầu trong nhà liền đẩy cửa vào, nói “Thiếu phu nhân có chuyện quan trọng hơn mời ngài đi qua một chuyến”, Đàm Thiếu Thức ngầm hiểu liền rời đi, chờ Thiệu Vân Chi “Mặt thụ tuỳ cơ” xong, Đàm Tứ thiếu đã được định liệu trước, có thể ứng phó tự nhiên.
Diệu kế của phu nhân luôn ùa tới như lũ bão, Đàm Thiếu Thức không thể không phục, cho nên bên ngoài mới có biệt hiệu “Tứ thiếu sợ vợ”, trên thực tế là do phu nhân ngực có Càn Khôn, túc trí đa mưu mà thôi.
Nhìn thấy ba chị em Đàm gia hướng ánh mắt đến, Thiệu Vân Chi cười tủm tỉm nói: “Chư vị, xin cho tôi nói một câu công bằng, cướp tân nương tử đi, là Nhị thiếu không đúng, thuật lại chuyện tình ái và động phòng hoa chúc, cũng nên là chuyện của cậu ta. Chư vị đang ngồi ở đây có không ít người đã từng làm tân nương tử, có thể thuật lại được không? Nếu không thuật lại được, Nhị thiếu phu nhân cũng không thể thuật lại.”
Mấy câu vừa nói ra, mọi người vài lần nhìn lẫn nhau, đúng là không có cách phản bác, đều cười nói Tứ thiếu phu nhân này mở miệng ra thực sự lợi hại, thiên nhị thiếu phu nhân thiên vị cho Nhị thiếu phu nhân những cũng không làm mất mặt mọi người.
Thiệu Vân Chi cho mọi người một cái đinh (5) không mềm không cứng, cười nhìn đại tẩu Nhan Bảo Hàng bên cạnh, Nhan Bảo Hàng ngầm hiểu, biết nàng sợ mọi người có ý kiến, liền tiếp nhận câu chuyện cười nói: “Lão Nhị da mặt rất dày, đợi lát nữa bắt cậu ấy thuật lại, tân nương tử kính thêm trà cho mọi người đi, đây chính là trà mới của năm nay.”
Biết rõ đây là mấy chị em dâu di hoa tiếp mộc kim thiền thoát xác , bất đắc dĩ nói mấy lời khách sáo, tân nương tử kính trà cũng rất cung kính ân cần, hơn nữa mọi người cũng đều biết đây là người Thiếu suất yêu thương, cũng không dám gây khó xử quá mức, lần tiếp trà này cũng không nói gì nữa, khách nam liền mượn cớ đi bắt Nhị thiếu rời khỏi, còn lại khách nữ vừa thấy chị em dâu Đàm phủ gần như đều ra trận, nghĩ đến có đòi cũng không được tiện nghi gì, chỉ nói vài lời tròng ghẹo mà thôi.
Đến giờ cơm trưa, ngoài sảnh mở yến tiệc, chị em dâu Đàm phủ giúp đỡ Lạc Vũ Sam ra mặt mời khách nữ, chiêu đãi thật sự là chu đáo tỉ mỉ.
Mọi người dùng cơm xong, đang uống trà, đã thấy con dâu Tây dương của Soái phủ, Tam thiếu phu nhân Dai Meisi tóc vàng mắt xanh dẫn một mỹ nhân lộng lẫy rực rỡ, mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn nà từ bên ngoài đi vào.
Mọi người vừa thấy, tiếng ồn ào cười nói nhất thời lắng xuống, mỗi người vẻ mặt đều hưng phấn, tò mò, Lạc Vũ Sam không khỏi có chút kỳ quái, mỹ nhân này là ai? Vì sao mọi người thấy nàng lại có vẻ mặt như vậy.
Nói đến hôn sự của con trưởng Vương Hứa Chi của Trưởng tư lệnh Quân đoàn số ba Vương Chiêm Khuê, cũng là chuyện được đàm luận nhiều nhất.
Có một lần Đàm Vĩnh Mật đến Từ Vân Tự cùng mẫu thân, Vương Hứa Chi đang đưa bà nội đi lễ bái vô tình gặp được, vô cùng kinh ngạc, sau khi nghe ngóng, thì ra là Nhị tiểu thư Đại soái phủ, vì thế tìm cách tiếp cận.
Sau đó một ngày, Đàm Vĩnh Mật cùng Tứ thiếu phu nhân Thiệu Vân Chi xem kịch về nhà, xe vừa tiến vào Đại soái phủ, xe Vương Hứa Chi cũng theo đuôi mà vào. Bảo vệ ở cửa cho là bạn của Nhị tiểu thư cùng Tứ thiếu phu nhân, nên cũng không ngăn trở.
Vừa xuống xe, mới biết là người lạ căn bản không quen biết, nhưng lại xông vào cửa yêu cầu kết bạn.
Vương Hứa Chi một thân phong nhã, có tài xướng Côn khúc, là diễn viên nổi tiếng thuộc Du phái, có thể hoá trang lên sân khấu, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, được coi là công tử nổi danh Lăng Châu, người ta thường gọi là “Vương công tử”.
Năm trước hai người vừa mới kết hôn, lần này chuyện vui của Nhị đệ, liền cùng trượng phu trở về hỗ trợ kiêm chúc mừng.
Đàm Vĩnh Nghi giới thiệu Nhị muội nhà mình, Đàm Vĩnh Mật cười cùng Lạc Vũ Sam chào hỏi qua. Ngày đó Lạc Vũ Sam từng đi tìm Đàm Vĩnh Nghi, lại gặp phải cảnh tượng kia của nàng cùng Đàm Thiếu Hiên, trong ký ức của Đàm Vĩnh Nghi vẫn còn mới mẻ, tất nhiên là biết hôn sự này chỉ là miễn cưỡng, nghĩ đến chuyện của chính mình, lại nhìn gương mặt xinh đẹp trẻ trung trước mắt không khỏi có vài phần thương tiếc.
Tiến lên từng bước, nắm tay Lạc Vũ Sam cười nói: “Rất nhiều khách khứa đến đây, tối qua đều chưa được nhìn thấy em, cho nên em xem có phải nên ra ngoài gặp họ một chút không?”
Lạc Vũ Sam nghe Đàm Vĩnh Nghi nói như vậy, cười nhẹ gật đầu đáp ứng.
Vì thế theo chân ba chị em Đàm phủ ra khỏi màn trướng, mọi người vừa thấy liền vỗ tay hoan hô liên tục, làm trái tim Lạc Vũ Sam đang cực lực trấn định bình tĩnh bỗng nhảy dựng lên “thình thịch”.
Đàm Vĩnh Mật có kinh nghiệm kết hôn, hiểu được cảm thụ của nàng, bình tĩnh cầm lấy tay nàng. Lạc Vũ Sam hơi hơi ngẩng đầu, hướng nàng nở nụ cười, cực lực trấn tĩnh lại.
Ba chị em dẫn nàng ra ngoài sảnh, vài nha hoàn bưng trà tiến vào, liền dẫn Lạc Vũ Sam đi kính trà những vị khách trưởng bối và ngang hàng, nhìn mọi người cười nói: “Người đã ra rồi, chư vị có điều gì thì xin cứ nói.”
Lúc nói chuyện Lạc Vũ Sam đang bưng trà mời thiếu phu nhân Vương Mân Côi của nhà Hổ thúc, vị này xưa nay nhanh mồm lại thẳng thắn, hơn nữa từng nghe cha chồng kể qua chuyện Thiếu suất theo đuổi Tứ tiểu thư giờ đã là Nhị thiếu phu nhân, từ chỗ cha chồng biết được chuyện tình hơn người này, nên lúc tiếp trà liền cười nói:“ Đoạn nhân duyên này của Nhị thiếu cùng tân nương tử, có thể so với một bộ Bình thư (2), hôm nay chúng tôi xin mời tân nương tử thuật lại câu chuyện tình ái này được không?”
Mọi người nghe xong, cao hứng vỗ tay đồng ý, trong đó còn có người cao giọng hô: “Tối hôm qua Nhị thiếu cướp tân nương tử chạy trốn, động phòng hoa chúc trốn đi tìm thế giới riêng của hai người, cũng không nên thuật lại qua loa!” Mọi người lại cười ầm lên.
Đàm Vĩnh Nghi cùng Đàm Vĩnh Ninh nghe xong trực giác thấy không ổn, nhưng đại sảnh đều là bạn bè thân thích, cũng không tiện lên tiếng bác bỏ, nhìn Lạc Vũ Sam, trong lòng có chút sốt ruột.
Lạc Vũ Sam cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ cúi thấp đầu không lên tiếng. Lại có mấy thiếu phu nhân hoạt bát nói xong liền cố tình vây quanh lại, dụ dỗ khích lệ nhất định phải nói: “Nhị thiếu không ở đây, tân nương tử nếu không chịu nói, quả thực không nể mặt mũi, chúng tôi đợi ở đây nãy giờ còn ý nghĩa gì?”
Chị em Đàm Vĩnh Nghi thấy mọi người bắt đầu gay gắt, nhưng lại không biết nên khuyên bảo thế nào, đang trong lúc nóng vội, lại nghe thấy ở cửa một trận cười giòn tan truyền tới, trong lòng nhất thời buông lỏng.
Xuất hiện đúng là Tứ thiếu phu nhân Đại soái phủ Thiệu Vân Chi cùng Đại thiếu phu nhân Nhan Bảo Hàng, Thiệu Vân Chi có tiếng là ăn nói khéo léo, Đàm Vĩnh Ninh trong lòng cũng thấy vui vẻ, vội vàng kêu lên:“Tứ tẩu ——”
Thiệu Vân Chi chính là nhân vật theo kiểu Thiết nương tử, ngày thường xinh xắn lanh lợi, hơn nữa thể chất nhu nhược nhiều bệnh, ngoài mặt mười phần nho nhã yếu ớt, thực chất tính cách cương liệt , thấy biến không sợ hãi, hỉ nộ không lộ ra ngoài.
Đặc biệt sau khi gả cho Đàm Thiếu Thức, mỗi khi trượng phu có khách khứa quan trọng tới chơi, Thiệu Vân Chi đều ngồi cách một vách tường “Dự thính”, gặp phải vấn đề khó giải quyết, Đàm Thiếu Thức nói quanh co này nọ, người hầu trong nhà liền đẩy cửa vào, nói “Thiếu phu nhân có chuyện quan trọng hơn mời ngài đi qua một chuyến”, Đàm Thiếu Thức ngầm hiểu liền rời đi, chờ Thiệu Vân Chi “Mặt thụ tuỳ cơ” xong, Đàm Tứ thiếu đã được định liệu trước, có thể ứng phó tự nhiên.
Diệu kế của phu nhân luôn ùa tới như lũ bão, Đàm Thiếu Thức không thể không phục, cho nên bên ngoài mới có biệt hiệu “Tứ thiếu sợ vợ”, trên thực tế là do phu nhân ngực có Càn Khôn, túc trí đa mưu mà thôi.
Nhìn thấy ba chị em Đàm gia hướng ánh mắt đến, Thiệu Vân Chi cười tủm tỉm nói: “Chư vị, xin cho tôi nói một câu công bằng, cướp tân nương tử đi, là Nhị thiếu không đúng, thuật lại chuyện tình ái và động phòng hoa chúc, cũng nên là chuyện của cậu ta. Chư vị đang ngồi ở đây có không ít người đã từng làm tân nương tử, có thể thuật lại được không? Nếu không thuật lại được, Nhị thiếu phu nhân cũng không thể thuật lại.”
Mấy câu vừa nói ra, mọi người vài lần nhìn lẫn nhau, đúng là không có cách phản bác, đều cười nói Tứ thiếu phu nhân này mở miệng ra thực sự lợi hại, thiên nhị thiếu phu nhân thiên vị cho Nhị thiếu phu nhân những cũng không làm mất mặt mọi người.
Thiệu Vân Chi cho mọi người một cái đinh (5) không mềm không cứng, cười nhìn đại tẩu Nhan Bảo Hàng bên cạnh, Nhan Bảo Hàng ngầm hiểu, biết nàng sợ mọi người có ý kiến, liền tiếp nhận câu chuyện cười nói: “Lão Nhị da mặt rất dày, đợi lát nữa bắt cậu ấy thuật lại, tân nương tử kính thêm trà cho mọi người đi, đây chính là trà mới của năm nay.”
Biết rõ đây là mấy chị em dâu di hoa tiếp mộc kim thiền thoát xác , bất đắc dĩ nói mấy lời khách sáo, tân nương tử kính trà cũng rất cung kính ân cần, hơn nữa mọi người cũng đều biết đây là người Thiếu suất yêu thương, cũng không dám gây khó xử quá mức, lần tiếp trà này cũng không nói gì nữa, khách nam liền mượn cớ đi bắt Nhị thiếu rời khỏi, còn lại khách nữ vừa thấy chị em dâu Đàm phủ gần như đều ra trận, nghĩ đến có đòi cũng không được tiện nghi gì, chỉ nói vài lời tròng ghẹo mà thôi.
Đến giờ cơm trưa, ngoài sảnh mở yến tiệc, chị em dâu Đàm phủ giúp đỡ Lạc Vũ Sam ra mặt mời khách nữ, chiêu đãi thật sự là chu đáo tỉ mỉ.
Mọi người dùng cơm xong, đang uống trà, đã thấy con dâu Tây dương của Soái phủ, Tam thiếu phu nhân Dai Meisi tóc vàng mắt xanh dẫn một mỹ nhân lộng lẫy rực rỡ, mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn nà từ bên ngoài đi vào.
Mọi người vừa thấy, tiếng ồn ào cười nói nhất thời lắng xuống, mỗi người vẻ mặt đều hưng phấn, tò mò, Lạc Vũ Sam không khỏi có chút kỳ quái, mỹ nhân này là ai? Vì sao mọi người thấy nàng lại có vẻ mặt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.