Chương 201: Thắng lợi và âm mưu (1)
Mật Ngọt
25/06/2019
Kỵ binh Thế Lang Kỳ vọt vào đại doanh quân Đại Nam
trở nên rối loạn, không thể duy trì được lý trí. Bọn họ nhìn thấy bộ
binh Đại Nam nhiều không đếm xuể từ bốn phương tám hướng xuất hiện. Áo
giáp màu đen dưới sự chiếu rọi của cây đuốc phát ra ánh sáng lạnh căm.
Binh lính đông nghìn nghịt tuôn ra bao vây kín kỵ binh Thế Lang Kỳ, thật giống như bức tường đồng vách sắt.
Hơn vạn mũi lao rơi xuống giống như mưa đá, đánh cho đội kỵ binh Thế Lang Kỳ tán loạn. Chỉ một vòng lao này đã giết chết một phần tư người Thiên Thuận. Tiếng kêu rên xen lẫn với tiếng hí dài của ngựa tạo thành một khúc ca thảm thiết.
Ngay sau khi quân Đại Nam xuất hiện không lâu, một đội xe nỏ xuất hiện trong đội ngũ bộ binh. Theo mệnh lệnh của tướng lĩnh quân Đại Nam, tiếng trống trận lại vang lên. Truyền ra thanh âm chầm chậm, sau đó là tiếng vang của xe nỏ. Mấy trăm cự nỏ gào thét mà tới, thế không thể đỡ bắn vào đội ngũ kỵ binh.
Cự nỏ dễ dàng đóng đinh cả người lẫn ngựa. Thậm chí có thể bắn xuyên qua ba, bốn người liên tiếp. Vết thương do cự nỏ gây ra dù không ở chỗ yếu hại thì cũng là trí mạng. Kỵ binh Thiên Thuận bị cự nỏ bắn xuyên qua ngực, lưu lại một lỗ máu to như cái bát cơm.
Cự nỏ mang theo xương vỡ vụn trộn lẫn với nội tạng nát nhừ bay lả tả.
Một cự nỏ bắn mạnh vào vai binh lính Thiên Thuận, nửa vai của binh lính này lập tức biến mất, giống như bị một con quái vật ngoạm một miếng. Binh lính ngã ra đằng sau, máu tươi vung vãi. Thế đi của cự nỏ không giảm, nó tiến tới ngực của binh sĩ thứ hai, hất tung người này lên trời. Rồi nó bay được một đoạn, xuyên qua cổ một con chiến mã thì mới dừng lại. Chiến mã này đổ ầm xuống, kỵ sĩ trên lưng ngựa bị thi thể chiến mã đè lên không thoát ra được. Sự đau đớn và sợ hãi khiến hắn không nhịn được kêu rên cầu cứu.
- Bắn tên tạo một lối thoát!
Thế Kiên lớn tiếng rít gào, trong thanh âm khàn khàn lộ ra sự hoảng sợ.
Kỵ binh Thế Lang Kỳ bắt đầu phản kích. Dùng tài cưỡi ngựa và bắn cung đáp trả bộ binh Đại Nam. Tốc độ bắn của bọn họ rất nhanh, hơn nữa người nào cũng là xạ thủ xuất sắc. Nhưng bộ binh quân Đại Nam đã chuẩn bị kỹ càng. Dựa vào khiên lớn cao tới nửa người tạo thành một hàng rào lá chắn, ngăn cản phần lớn mũi tên bắn tới.
Tiễn sắt bắn ra từ cung gỗ còn chưa đủ để xuyên thủng hàng rào bằng khiên lớn đó.
Người Thiên Thuận phản kích rất mạnh mẽ. Trên hàng rào bằng khiên phía trước của quân Đại Nam đã cắm đầy mũi tên. Nhưng công kích như vậy chưa đủ để phá vỡ được hàng rào, nên không gây quá nhiều thương vong cho bộ binh Đại Nam.
- Áp sát!
Đại tướng quân Nguyễn Viễn Sơn đứng bên cạnh Húc Quận Vương Dương Khai vung lệnh kỳ trong tay, đằng sau hắn lập tức vang lên tiếng trống trận. Nghe thấy tiếng trống, binh lính Đại Nam đang bao vây bắt đầu chỉnh tề ép về phía trước, giống như một bức tường dần dần thu lại, ép cho kỵ binh Thế Lang Kỳ càng ngày càng loạn.
- Biện pháp này của Vương gia thật tuyệt. Để đối phó với kỵ binh không gì hiệu quả hơn binh khí dài.
Đại tướng quân Vu Chính Đông cười nói.
Dương Khai khoát tay, nói:
- Đâu phải do ta nghĩ ra được. Đều nhờ lúc thảo luận các vị tổng kết ra. Ta đã phái người quay về mong bệ hạ hạ chỉ, bảo các xưởng lớn gấp rút chế tạo trường mâu. Thứ này có thể đối phó được với kỵ binh, khiến cho kẻ địch sợ hãi! Hơn nữa chế tác trường mâu đơn giản hơn trường thương. Một cây côn gỗ gắn thêm một đầu thương sắt là đủ.
Ở trận chiến trước mặt bọn họ, binh lính đứng đằng sau thuẫn trận không phải cầm trường thương mà bọn họ hay dùng mà là vũ khí còn dài hơn trường thương gần như một nửa, chừng bốn mét! Có lẽ nói về bản chất, đây căn bản không thể coi như là binh khí. Chỉ là một cây côn gỗ được vót nhọn ở đầu. Tuy không đủ sắc bén và cứng cỏi, nhưng côn gỗ dài này quả thực chính là khắc tinh của kỵ binh!
Nhất là khi đối mặt với kỵ binh bị vây khốn, cây lao dài này còn phát huy tác dụng lớn hơn. Kỵ binh Thiên Thuận được xưng là đội quân nhanh nhất thế giới, bọn họ tự xưng mình chạy còn nhanh hơn gió. Nhưng chính vì phải cam đoan tốc độ, nên khinh kỵ binh thường mặc giáp rất đơn giản. Dẫu gì chỉ khi phụ trọng thấp nhất, thì chiến mã mới có thể phát huy được hết tốc độ. Vả lại để có lực công kích mạnh mẽ và tốc độ nhanh chóng, thì tất nhiên phải loại bỏ phòng ngự chắc chắn.
Để đối phó với kỵ binh Thiên Thuận, chỉ cần một cây côn gỗ dài bốn mét là đủ rồi.
Thuẫn trận không ngừng ép về phía trước. Người Thiên Thuận định dùng tiễn sắt buộc người Đại Nam dừng lại. Nhưng rất hiển nhiên, tuy quân Đại Nam bị tổn thương không ít khi tiến về phí trước, nhưng họ tuyệt không dừng bước. Cung tiễn thủ quân Đại Nam tránh ở sau thuẫn trận bắn trả lại. Bộ cung của Đại Nam tuy không bắn nhanh bằng kỵ cung Thiên Thuận, nhưng lực bắn mạnh hơn nhiều.
Ba mũi tên liền có thể dễ dàng xuyên thủng bì giáp của Thiên Thuận, thậm chí có thể xuyên qua ngực.
- Mau thổi sừng trâu cầu viện!
Thế Kiên đã gần như tuyệt vọng, hô lên một tiếng yếu ớt. Tới lúc này, hắn chỉ hy vọng vào hai nghìn kỵ binh ở bên ngoài đại doanh quân Đại Nam.
“May mà để lại Thế Anh.”
Thế Kiên không nhịn được nghĩ.
“Nếu không phải vì sợ Thế Anh chiếm mất công lao mà lưu hắn ở bên ngoài, chỉ sợ hôm nay mình phải chết ở nơi này rồi.”
Tới lúc này, tuy hắn gần như tuyệt vọng, nhưng vẫn có lòng tin với hai nghìn binh mã của Thế Anh. Chỉ cần hai nghìn kỵ binh này vọt vào, có thể giúp mình tiêu diệt đám người Đại Nam chết tiệt, mở ra một khoảng trống. Thất bại là khó tránh khỏi. Nhưng chỉ cần mình có thể lao ra ngoài, thì để ý nhiều như vậy làm gì?
Tiếng sừng trâu cầu viện xuyên phá màn đêm, vượt qua cả tiếng trống trận người Đại Nam vang ra ngoài. Thế Anh phụng mệnh ở lại bên ngoài đại doanh quân Đại Nam bảo vệ đường lui nghe thấy tiếng sừng trâu, nhưng gã ta lại không tỏ vẻ gì cả. Thiên phu trưởng Đạt Mộc lưu lại cùng gã, nhìn về phía gã một cái, cũng không lên tiếng.
- Tướng quân, là tiếng kèn cầu viện của thiếu Kỳ chủ.
Thiên phu trưởng Cổ Hãn giục ngựa chạy tới gần Thế Anh, vội vàng nói:
- Chúng ta lập tức xông vào tiếp ứng Thiếu kỳ chủ!
Thế Anh thản nhiên nhìn hắn, nói:
- Đúng vậy, chúng ta nên mau chóng xông vào cứu viện Thiếu kỳ chủ. Ngươi nguyện ý xông lên phía trước mở đường không?
- Ta nguyện ý!
Cổ Hãn la lớn.
- Như vậy đi, chúng ta chia làm hai đường. Ngươi xông bên trái, ta xông bên phải, tạo thành hai thanh dao găm cắm vào đại doanh quân Đại Nam. Mặc kệ ai cứu được Thiếu kỳ chủ thì đều lập tức thổi kèn báo hiệu, đồng thời rút lui được không?
Thế Anh rất khách khí nói.
Trong lòng Cổ Hãn hổ thẹn. Hóa ra Thế Anh không lập tức hạ lệnh vì đang suy nghĩ chiến thuật.
- Tốt!
Cổ Hãn lớn tiếng đồng ý, sau đó giục ngựa chạy về đội của hắn.
Thế Anh nhìn bóng lưng rời đi của Cổ Hãn, bỗng nhiên cười cười. Sau đó phân phó cho Đạt Mộc:
- Dẫn người đi vòng quanh bên ngoài đại doanh người Đại Nam, không nên tới gần. Ngay từ lúc đầu ta đã không cho rằng người Đại Nam khinh địch và dễ bị đánh bại như vậy. Chỉ có kẻ ngu mới tin tưởng người Đại Nam đang đón giao thừa mà không đề phòng.
Gã cười rất rạng rỡ, thậm chí có chút đắc ý.
Mà tin tức người Đại Nam đang đón giao thừa, là gã bẩm báo cho Thế Lang. Chính vì mấy ngày qua gã hữu ý vô ý khuyên bảo, Thế Lang mới có thể quyết địch tập kích đại doanh quân Đại Nam vào ban đêm.
- Người đâu, trở về nói cho Kỳ chủ, Thiếu kỳ chủ bị bao vây, bảo ngài ấy lập tức dẫn binh tới cứu viện. Nếu tới chậm, nói không chừng Thiếu kỳ chủ liền gặp nguy hiểm.
Thế Lang Kỳ nhìn đại doanh quân Đại Nam, khẽ cười nói:
- Càng nhanh càng tốt.
…
…
Thuẫn trận ép kỵ binh Thế Lang Kỳ chỉ còn hoạt động được trong một không gian nhỏ. Cung tiễn thủ đằng sau cự thuẫn thủ đã lùi lại, đổi thành binh lính cầm trường lao. Bọn họ chỉ cần đứng ở đằng sau cự thuẫn, sau đó dùng trường lao đâm người Thiên Thuận cho ngã xuống ngựa.
Nếu như là chém giết, cây lao dài như vậy là không dùng được. Trên chiến trường, binh khí nào không vận dụng được linh hoạt, sẽ trở thành hung thủ hại chết binh lính. Nhưng lần này thì khác, nhóm bộ binh quân Đại Nam không cần dùng trường lao để trình diễn võ nghệ. Bọn họ chỉ cần dùng một động tác đâm là đủ.
Trường lao rậm rạp không ngừng đâm kỵ binh Thiên Thuận ngã xuống đất. Tuy trường lao không đủ để gây ra vết thương trí mạng, nhưng cũng đủ để khiến cho người Thiên Thuận tạm thời mất đi sức chiến đấu. Có lẽ côn gỗ được vót nhọn không xuyên thủng được bì giáp Thiên Thuận, nhưng khiến bọn chúng ngã xuống ngựa là đủ rồi.
Đối với người Thiên Thuận mà nói, người rời khỏi ngựa không tính là chiến sĩ!
Khu vực hoạt động của người Thiên Thuận càng ngày càng nhỏ. Hơn một vạn kỵ binh vọt vào đại doanh, giờ chỉ còn không quá ba thành. Bọn họ có thể dễ dàng bắn trúng một con thỏ đang chạy, có thể dễ dàng dùng tay không thuần phục một con ngựa hoang. Loan đao của bọn họ cũng rất sắc bén. Nhưng bọn họ không làm gì được chiến trận của người Đại Nam. Trong nhận thức lúc trước của bọn họ, chém giết là rõ ràng và trực tiếp. Đó là phóng ngựa xung phong, lưỡi đao chém xuống.
Nhưng hiện tại, người Đại Nam tránh ở sau khiên lớn, căn bản không đối cứng với bọn họ. Mà là dựa vào cung có tầm bắn xa, xe nỏ sắc bén, dựa vào trường lao chết tiệt – thứ còn không tính là binh khí - để chiếm hết ưu thế.
Vô lực, cảm giác vô lực khiến kỵ binh Thiên Thuận tuyệt vọng.
Thế Kiên đỏ bừng mắt không ngừng nhìn xung quanh đợi viện binh tới. Hắn có thể nhìn thấy khói bụi và đèn đuốc bên ngoài chiến trận quân Đại Nam. Có thể nghe thấy những thanh âm hô hào quen thuộc. Nhưng viện binh không thể công phá chiến trận quân Đại Nam. Đội hai nghìn người này giống như bị ngăn cản bởi một ngọn núi lớn, chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Mà trên thực tế, đội nghìn người của Thế Anh chỉ đi vòng quanh bên ngoài đại doanh quân Đại Nam mà thôi.
Quân Đại Nam giống như cối xay đậu, thong thả nhưng giết từng tầng, từng tầng kỵ binh Thiên Thuận. Khi binh mã của Thế Kiên chỉ còn chưa tới hai nghìn người, bên ngoài chợt vang lên tiếng gầm rú như sấm rền. Đó là thanh âm của hàng vạn chiến mã đạp trên mặt đất. Cả mặt đất đều rung động.
- Phụ thân tới rồi!
Thế Kiên không nhịn được hưng phấn hô lên, quơ loan đao ủng hộ sĩ khí:
- Kiên trì, Kỳ chủ Thế Lang Kỳ vĩ đại đã dẫn theo viện binh tới. Chúng ta giết ra ngoài!
Đúng vậy, Thế Lang đã tới. Khi lão ta nghe nói con trai mình yêu quý nhất đang bị bao vây, lão nào có thể suy nghĩ gì? Lão dẫn theo kỵ binh còn thừa lại của Thế Lang Kỳ chạy tới, tràn vào đại doanh quân Đại Nam như nước lũ.
Trên một ngọn đồi, Húc Quận Vương Dương Khai nhìn đại đội kỵ binh Thiên Thuận giết tới, rốt cuộc mỉm cười:
- Đúng là không ngờ tới. Không ngờ có thể dẫn tới một trận quyết chiến. Vốn tưởng rằng bắn được một con lộc. Không ngờ lại bắn được một con cọp.
- Nổi trống, bao vây!
Nguyễn Viễn Sơn lớn tiếng hạ lệnh. Tiếng trống trận ầm ầm lại vang lên. Quân Đại Nam nhiều vô số kể từ bốn phương tám hướng trùng trùng chạy về hướng đại doanh. Binh mã quân Đại Nam đã sớm bố trí ở ngoài giống như chiến xa nghiền về phía người Thiên Thuận. Căn cứ vào tin tức của thám tử của đại nội thị vệ và thám báo, đám người Húc Quận Vương Dương Khai xác định Thế Lang nhất định sẽ tập kích vào ban đêm, mà thời cơ tốt nhất chỉ có thể là đêm ba mươi. Cho nên bọn họ đã sớm bố trí bảy mươi vạn đại quân ở bên ngoài. Phần lớn binh lực bố trí ở bên ngoài đại doanh, đợi cho kẻ địch tới thì vây kín. Nhưng Dương Khai và Nguyễn Viễn Sơn đều không ngờ, lần này lại thu hoạch được lớn như vậy.
Thoạt nhìn, một người cẩn thận như Thế Lang không ngờ lại mang theo toàn bộ binh mã lao vào như điên.
Đây thực sự là một tin tức tốt, một niềm vui ngoài bất ngờ.
Trên mặt Thế Lang đầy lo lắng. Lão dẫn theo hơn ba vạn kỵ binh tràn vào đại doanh, sau đó tới thẳng trung quân. Lúc nhìn thấy Thế Lang tới, Thế Anh mới lệnh cho binh lính tấn công quân Đại Nam. Thế Lang dùng loan đao chỉ về phía trước, đám kỵ binh la lên nhằm về phía người Đại Nam.
- Kỳ chủ!
Thế Anh mang theo vẻ áy náy xuất hiện ở trước mặt Thế Lang. Hắn lau mồ hôi và máu, nói với vẻ bi thương:
- Đều tại thuộc hạ, không thể cùng Thiếu kỳ chủ giết vào. Thiếu kỳ chủ lưu ta lại bảo vệ đường lui, thuộc hạ không ngăn cản được Thiếu kỳ chủ!
- Giờ không phải lúc nói những điều này.
Thế Lang cả giận nói:
- Nếu không cứu được con ta, vậy thì ngươi chôn cùng với nó! Cho nên, hiện tại ngươi nên mang theo người xung phong liều chết, chứ không phải ở đây nói lời xin lỗi! Nếu thực sự không cứu được Thế Kiên, ta cam đoan thi thể của ngươi sẽ biến thành một đống bùn!
- Vâng, thuộc hạ liền dẫn binh tiếp tục tấn công.
Thế Anh nói lớn, sau đó giao cây đuốc cho thân binh của Thế Anh. Thân binh theo bản năng nhận lấy, vẫn bảo vệ nghiêm ngặt bên cạnh Thế Lang.
Thế Anh giục ngựa rời đi. Lúc xoay người, ánh mắt hiện lên sát khí. Nếu như nói biểu hiện lúc trước của hắn còn có hai phần áy náy, thì lời nói giận dữ của Thế Lang đã khiến sự áy náy của hắn không còn.
Ở phía sau một cái lều cách Thế Lang chừng ba mươi mấy bước, Đạt Mộc tránh ở đằng sau nhìn về phía cây đuốc chiếu sáng khuôn mặt Thế Lang, gã cười lạnh lùng, lấy ra một cây phá giáp trùy của quân Đại Nam mà gã mới nhặt được. Nếu không có cây đuốc kia, trong bóng đêm gã không thể xác định người nào là Thế Lang. Mà không có Thế Anh tiến lên nói chuyện, thì không thể khiến Thế Lang dừng ngựa lại.
Cây đuốc là Thế Anh cố ý đưa cho thân binh kia.
Đạt Mộc cài cây phá giáp chùy lên kỵ cung. Gã hít sâu một hơi rồi kéo căng dây cung. Sau một tiếng “phốc”, cây phá giáp chùy này nhanh chóng bay ra ngoài. Nó lập tức vượt qua khoảng cách ba mươi mấy bước. Tài bắn cung của Đạt Mộc khá tốt, ở khoảng cách này khó mà lệch được.
Vì vậy, Kỳ chủ Thế Lang Kỳ Thế Lang liền chết một cách đơn giản như vậy. Cổ họng của lão bị cắm một cây phá giáp chùy của người Đại Nam. Không ai hoài nghi đây không phải là do người Đại Nam bắn lén. Đương nhiên, cũng không có ai hoài nghi Thế Anh đưa cho thân binh cây đuốc là có vấn đề.
- Cung tên của người Đại Nam dùng thật là tốt.
Đạt Mộc lẩm bẩm nói, rồi gã lập tức xoay người rời đi.
- Kỳ chủ đã chết.
Tiếng khiếp sợ vang lên, binh mã Thế Lang Kỳ hoàn toàn rối loạn.
Ngay cả người Đại Nam cũng không dự liệu được, trận chiến này lại đánh thắng dễ dàng như vậy.
Hơn vạn mũi lao rơi xuống giống như mưa đá, đánh cho đội kỵ binh Thế Lang Kỳ tán loạn. Chỉ một vòng lao này đã giết chết một phần tư người Thiên Thuận. Tiếng kêu rên xen lẫn với tiếng hí dài của ngựa tạo thành một khúc ca thảm thiết.
Ngay sau khi quân Đại Nam xuất hiện không lâu, một đội xe nỏ xuất hiện trong đội ngũ bộ binh. Theo mệnh lệnh của tướng lĩnh quân Đại Nam, tiếng trống trận lại vang lên. Truyền ra thanh âm chầm chậm, sau đó là tiếng vang của xe nỏ. Mấy trăm cự nỏ gào thét mà tới, thế không thể đỡ bắn vào đội ngũ kỵ binh.
Cự nỏ dễ dàng đóng đinh cả người lẫn ngựa. Thậm chí có thể bắn xuyên qua ba, bốn người liên tiếp. Vết thương do cự nỏ gây ra dù không ở chỗ yếu hại thì cũng là trí mạng. Kỵ binh Thiên Thuận bị cự nỏ bắn xuyên qua ngực, lưu lại một lỗ máu to như cái bát cơm.
Cự nỏ mang theo xương vỡ vụn trộn lẫn với nội tạng nát nhừ bay lả tả.
Một cự nỏ bắn mạnh vào vai binh lính Thiên Thuận, nửa vai của binh lính này lập tức biến mất, giống như bị một con quái vật ngoạm một miếng. Binh lính ngã ra đằng sau, máu tươi vung vãi. Thế đi của cự nỏ không giảm, nó tiến tới ngực của binh sĩ thứ hai, hất tung người này lên trời. Rồi nó bay được một đoạn, xuyên qua cổ một con chiến mã thì mới dừng lại. Chiến mã này đổ ầm xuống, kỵ sĩ trên lưng ngựa bị thi thể chiến mã đè lên không thoát ra được. Sự đau đớn và sợ hãi khiến hắn không nhịn được kêu rên cầu cứu.
- Bắn tên tạo một lối thoát!
Thế Kiên lớn tiếng rít gào, trong thanh âm khàn khàn lộ ra sự hoảng sợ.
Kỵ binh Thế Lang Kỳ bắt đầu phản kích. Dùng tài cưỡi ngựa và bắn cung đáp trả bộ binh Đại Nam. Tốc độ bắn của bọn họ rất nhanh, hơn nữa người nào cũng là xạ thủ xuất sắc. Nhưng bộ binh quân Đại Nam đã chuẩn bị kỹ càng. Dựa vào khiên lớn cao tới nửa người tạo thành một hàng rào lá chắn, ngăn cản phần lớn mũi tên bắn tới.
Tiễn sắt bắn ra từ cung gỗ còn chưa đủ để xuyên thủng hàng rào bằng khiên lớn đó.
Người Thiên Thuận phản kích rất mạnh mẽ. Trên hàng rào bằng khiên phía trước của quân Đại Nam đã cắm đầy mũi tên. Nhưng công kích như vậy chưa đủ để phá vỡ được hàng rào, nên không gây quá nhiều thương vong cho bộ binh Đại Nam.
- Áp sát!
Đại tướng quân Nguyễn Viễn Sơn đứng bên cạnh Húc Quận Vương Dương Khai vung lệnh kỳ trong tay, đằng sau hắn lập tức vang lên tiếng trống trận. Nghe thấy tiếng trống, binh lính Đại Nam đang bao vây bắt đầu chỉnh tề ép về phía trước, giống như một bức tường dần dần thu lại, ép cho kỵ binh Thế Lang Kỳ càng ngày càng loạn.
- Biện pháp này của Vương gia thật tuyệt. Để đối phó với kỵ binh không gì hiệu quả hơn binh khí dài.
Đại tướng quân Vu Chính Đông cười nói.
Dương Khai khoát tay, nói:
- Đâu phải do ta nghĩ ra được. Đều nhờ lúc thảo luận các vị tổng kết ra. Ta đã phái người quay về mong bệ hạ hạ chỉ, bảo các xưởng lớn gấp rút chế tạo trường mâu. Thứ này có thể đối phó được với kỵ binh, khiến cho kẻ địch sợ hãi! Hơn nữa chế tác trường mâu đơn giản hơn trường thương. Một cây côn gỗ gắn thêm một đầu thương sắt là đủ.
Ở trận chiến trước mặt bọn họ, binh lính đứng đằng sau thuẫn trận không phải cầm trường thương mà bọn họ hay dùng mà là vũ khí còn dài hơn trường thương gần như một nửa, chừng bốn mét! Có lẽ nói về bản chất, đây căn bản không thể coi như là binh khí. Chỉ là một cây côn gỗ được vót nhọn ở đầu. Tuy không đủ sắc bén và cứng cỏi, nhưng côn gỗ dài này quả thực chính là khắc tinh của kỵ binh!
Nhất là khi đối mặt với kỵ binh bị vây khốn, cây lao dài này còn phát huy tác dụng lớn hơn. Kỵ binh Thiên Thuận được xưng là đội quân nhanh nhất thế giới, bọn họ tự xưng mình chạy còn nhanh hơn gió. Nhưng chính vì phải cam đoan tốc độ, nên khinh kỵ binh thường mặc giáp rất đơn giản. Dẫu gì chỉ khi phụ trọng thấp nhất, thì chiến mã mới có thể phát huy được hết tốc độ. Vả lại để có lực công kích mạnh mẽ và tốc độ nhanh chóng, thì tất nhiên phải loại bỏ phòng ngự chắc chắn.
Để đối phó với kỵ binh Thiên Thuận, chỉ cần một cây côn gỗ dài bốn mét là đủ rồi.
Thuẫn trận không ngừng ép về phía trước. Người Thiên Thuận định dùng tiễn sắt buộc người Đại Nam dừng lại. Nhưng rất hiển nhiên, tuy quân Đại Nam bị tổn thương không ít khi tiến về phí trước, nhưng họ tuyệt không dừng bước. Cung tiễn thủ quân Đại Nam tránh ở sau thuẫn trận bắn trả lại. Bộ cung của Đại Nam tuy không bắn nhanh bằng kỵ cung Thiên Thuận, nhưng lực bắn mạnh hơn nhiều.
Ba mũi tên liền có thể dễ dàng xuyên thủng bì giáp của Thiên Thuận, thậm chí có thể xuyên qua ngực.
- Mau thổi sừng trâu cầu viện!
Thế Kiên đã gần như tuyệt vọng, hô lên một tiếng yếu ớt. Tới lúc này, hắn chỉ hy vọng vào hai nghìn kỵ binh ở bên ngoài đại doanh quân Đại Nam.
“May mà để lại Thế Anh.”
Thế Kiên không nhịn được nghĩ.
“Nếu không phải vì sợ Thế Anh chiếm mất công lao mà lưu hắn ở bên ngoài, chỉ sợ hôm nay mình phải chết ở nơi này rồi.”
Tới lúc này, tuy hắn gần như tuyệt vọng, nhưng vẫn có lòng tin với hai nghìn binh mã của Thế Anh. Chỉ cần hai nghìn kỵ binh này vọt vào, có thể giúp mình tiêu diệt đám người Đại Nam chết tiệt, mở ra một khoảng trống. Thất bại là khó tránh khỏi. Nhưng chỉ cần mình có thể lao ra ngoài, thì để ý nhiều như vậy làm gì?
Tiếng sừng trâu cầu viện xuyên phá màn đêm, vượt qua cả tiếng trống trận người Đại Nam vang ra ngoài. Thế Anh phụng mệnh ở lại bên ngoài đại doanh quân Đại Nam bảo vệ đường lui nghe thấy tiếng sừng trâu, nhưng gã ta lại không tỏ vẻ gì cả. Thiên phu trưởng Đạt Mộc lưu lại cùng gã, nhìn về phía gã một cái, cũng không lên tiếng.
- Tướng quân, là tiếng kèn cầu viện của thiếu Kỳ chủ.
Thiên phu trưởng Cổ Hãn giục ngựa chạy tới gần Thế Anh, vội vàng nói:
- Chúng ta lập tức xông vào tiếp ứng Thiếu kỳ chủ!
Thế Anh thản nhiên nhìn hắn, nói:
- Đúng vậy, chúng ta nên mau chóng xông vào cứu viện Thiếu kỳ chủ. Ngươi nguyện ý xông lên phía trước mở đường không?
- Ta nguyện ý!
Cổ Hãn la lớn.
- Như vậy đi, chúng ta chia làm hai đường. Ngươi xông bên trái, ta xông bên phải, tạo thành hai thanh dao găm cắm vào đại doanh quân Đại Nam. Mặc kệ ai cứu được Thiếu kỳ chủ thì đều lập tức thổi kèn báo hiệu, đồng thời rút lui được không?
Thế Anh rất khách khí nói.
Trong lòng Cổ Hãn hổ thẹn. Hóa ra Thế Anh không lập tức hạ lệnh vì đang suy nghĩ chiến thuật.
- Tốt!
Cổ Hãn lớn tiếng đồng ý, sau đó giục ngựa chạy về đội của hắn.
Thế Anh nhìn bóng lưng rời đi của Cổ Hãn, bỗng nhiên cười cười. Sau đó phân phó cho Đạt Mộc:
- Dẫn người đi vòng quanh bên ngoài đại doanh người Đại Nam, không nên tới gần. Ngay từ lúc đầu ta đã không cho rằng người Đại Nam khinh địch và dễ bị đánh bại như vậy. Chỉ có kẻ ngu mới tin tưởng người Đại Nam đang đón giao thừa mà không đề phòng.
Gã cười rất rạng rỡ, thậm chí có chút đắc ý.
Mà tin tức người Đại Nam đang đón giao thừa, là gã bẩm báo cho Thế Lang. Chính vì mấy ngày qua gã hữu ý vô ý khuyên bảo, Thế Lang mới có thể quyết địch tập kích đại doanh quân Đại Nam vào ban đêm.
- Người đâu, trở về nói cho Kỳ chủ, Thiếu kỳ chủ bị bao vây, bảo ngài ấy lập tức dẫn binh tới cứu viện. Nếu tới chậm, nói không chừng Thiếu kỳ chủ liền gặp nguy hiểm.
Thế Lang Kỳ nhìn đại doanh quân Đại Nam, khẽ cười nói:
- Càng nhanh càng tốt.
…
…
Thuẫn trận ép kỵ binh Thế Lang Kỳ chỉ còn hoạt động được trong một không gian nhỏ. Cung tiễn thủ đằng sau cự thuẫn thủ đã lùi lại, đổi thành binh lính cầm trường lao. Bọn họ chỉ cần đứng ở đằng sau cự thuẫn, sau đó dùng trường lao đâm người Thiên Thuận cho ngã xuống ngựa.
Nếu như là chém giết, cây lao dài như vậy là không dùng được. Trên chiến trường, binh khí nào không vận dụng được linh hoạt, sẽ trở thành hung thủ hại chết binh lính. Nhưng lần này thì khác, nhóm bộ binh quân Đại Nam không cần dùng trường lao để trình diễn võ nghệ. Bọn họ chỉ cần dùng một động tác đâm là đủ.
Trường lao rậm rạp không ngừng đâm kỵ binh Thiên Thuận ngã xuống đất. Tuy trường lao không đủ để gây ra vết thương trí mạng, nhưng cũng đủ để khiến cho người Thiên Thuận tạm thời mất đi sức chiến đấu. Có lẽ côn gỗ được vót nhọn không xuyên thủng được bì giáp Thiên Thuận, nhưng khiến bọn chúng ngã xuống ngựa là đủ rồi.
Đối với người Thiên Thuận mà nói, người rời khỏi ngựa không tính là chiến sĩ!
Khu vực hoạt động của người Thiên Thuận càng ngày càng nhỏ. Hơn một vạn kỵ binh vọt vào đại doanh, giờ chỉ còn không quá ba thành. Bọn họ có thể dễ dàng bắn trúng một con thỏ đang chạy, có thể dễ dàng dùng tay không thuần phục một con ngựa hoang. Loan đao của bọn họ cũng rất sắc bén. Nhưng bọn họ không làm gì được chiến trận của người Đại Nam. Trong nhận thức lúc trước của bọn họ, chém giết là rõ ràng và trực tiếp. Đó là phóng ngựa xung phong, lưỡi đao chém xuống.
Nhưng hiện tại, người Đại Nam tránh ở sau khiên lớn, căn bản không đối cứng với bọn họ. Mà là dựa vào cung có tầm bắn xa, xe nỏ sắc bén, dựa vào trường lao chết tiệt – thứ còn không tính là binh khí - để chiếm hết ưu thế.
Vô lực, cảm giác vô lực khiến kỵ binh Thiên Thuận tuyệt vọng.
Thế Kiên đỏ bừng mắt không ngừng nhìn xung quanh đợi viện binh tới. Hắn có thể nhìn thấy khói bụi và đèn đuốc bên ngoài chiến trận quân Đại Nam. Có thể nghe thấy những thanh âm hô hào quen thuộc. Nhưng viện binh không thể công phá chiến trận quân Đại Nam. Đội hai nghìn người này giống như bị ngăn cản bởi một ngọn núi lớn, chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Mà trên thực tế, đội nghìn người của Thế Anh chỉ đi vòng quanh bên ngoài đại doanh quân Đại Nam mà thôi.
Quân Đại Nam giống như cối xay đậu, thong thả nhưng giết từng tầng, từng tầng kỵ binh Thiên Thuận. Khi binh mã của Thế Kiên chỉ còn chưa tới hai nghìn người, bên ngoài chợt vang lên tiếng gầm rú như sấm rền. Đó là thanh âm của hàng vạn chiến mã đạp trên mặt đất. Cả mặt đất đều rung động.
- Phụ thân tới rồi!
Thế Kiên không nhịn được hưng phấn hô lên, quơ loan đao ủng hộ sĩ khí:
- Kiên trì, Kỳ chủ Thế Lang Kỳ vĩ đại đã dẫn theo viện binh tới. Chúng ta giết ra ngoài!
Đúng vậy, Thế Lang đã tới. Khi lão ta nghe nói con trai mình yêu quý nhất đang bị bao vây, lão nào có thể suy nghĩ gì? Lão dẫn theo kỵ binh còn thừa lại của Thế Lang Kỳ chạy tới, tràn vào đại doanh quân Đại Nam như nước lũ.
Trên một ngọn đồi, Húc Quận Vương Dương Khai nhìn đại đội kỵ binh Thiên Thuận giết tới, rốt cuộc mỉm cười:
- Đúng là không ngờ tới. Không ngờ có thể dẫn tới một trận quyết chiến. Vốn tưởng rằng bắn được một con lộc. Không ngờ lại bắn được một con cọp.
- Nổi trống, bao vây!
Nguyễn Viễn Sơn lớn tiếng hạ lệnh. Tiếng trống trận ầm ầm lại vang lên. Quân Đại Nam nhiều vô số kể từ bốn phương tám hướng trùng trùng chạy về hướng đại doanh. Binh mã quân Đại Nam đã sớm bố trí ở ngoài giống như chiến xa nghiền về phía người Thiên Thuận. Căn cứ vào tin tức của thám tử của đại nội thị vệ và thám báo, đám người Húc Quận Vương Dương Khai xác định Thế Lang nhất định sẽ tập kích vào ban đêm, mà thời cơ tốt nhất chỉ có thể là đêm ba mươi. Cho nên bọn họ đã sớm bố trí bảy mươi vạn đại quân ở bên ngoài. Phần lớn binh lực bố trí ở bên ngoài đại doanh, đợi cho kẻ địch tới thì vây kín. Nhưng Dương Khai và Nguyễn Viễn Sơn đều không ngờ, lần này lại thu hoạch được lớn như vậy.
Thoạt nhìn, một người cẩn thận như Thế Lang không ngờ lại mang theo toàn bộ binh mã lao vào như điên.
Đây thực sự là một tin tức tốt, một niềm vui ngoài bất ngờ.
Trên mặt Thế Lang đầy lo lắng. Lão dẫn theo hơn ba vạn kỵ binh tràn vào đại doanh, sau đó tới thẳng trung quân. Lúc nhìn thấy Thế Lang tới, Thế Anh mới lệnh cho binh lính tấn công quân Đại Nam. Thế Lang dùng loan đao chỉ về phía trước, đám kỵ binh la lên nhằm về phía người Đại Nam.
- Kỳ chủ!
Thế Anh mang theo vẻ áy náy xuất hiện ở trước mặt Thế Lang. Hắn lau mồ hôi và máu, nói với vẻ bi thương:
- Đều tại thuộc hạ, không thể cùng Thiếu kỳ chủ giết vào. Thiếu kỳ chủ lưu ta lại bảo vệ đường lui, thuộc hạ không ngăn cản được Thiếu kỳ chủ!
- Giờ không phải lúc nói những điều này.
Thế Lang cả giận nói:
- Nếu không cứu được con ta, vậy thì ngươi chôn cùng với nó! Cho nên, hiện tại ngươi nên mang theo người xung phong liều chết, chứ không phải ở đây nói lời xin lỗi! Nếu thực sự không cứu được Thế Kiên, ta cam đoan thi thể của ngươi sẽ biến thành một đống bùn!
- Vâng, thuộc hạ liền dẫn binh tiếp tục tấn công.
Thế Anh nói lớn, sau đó giao cây đuốc cho thân binh của Thế Anh. Thân binh theo bản năng nhận lấy, vẫn bảo vệ nghiêm ngặt bên cạnh Thế Lang.
Thế Anh giục ngựa rời đi. Lúc xoay người, ánh mắt hiện lên sát khí. Nếu như nói biểu hiện lúc trước của hắn còn có hai phần áy náy, thì lời nói giận dữ của Thế Lang đã khiến sự áy náy của hắn không còn.
Ở phía sau một cái lều cách Thế Lang chừng ba mươi mấy bước, Đạt Mộc tránh ở đằng sau nhìn về phía cây đuốc chiếu sáng khuôn mặt Thế Lang, gã cười lạnh lùng, lấy ra một cây phá giáp trùy của quân Đại Nam mà gã mới nhặt được. Nếu không có cây đuốc kia, trong bóng đêm gã không thể xác định người nào là Thế Lang. Mà không có Thế Anh tiến lên nói chuyện, thì không thể khiến Thế Lang dừng ngựa lại.
Cây đuốc là Thế Anh cố ý đưa cho thân binh kia.
Đạt Mộc cài cây phá giáp chùy lên kỵ cung. Gã hít sâu một hơi rồi kéo căng dây cung. Sau một tiếng “phốc”, cây phá giáp chùy này nhanh chóng bay ra ngoài. Nó lập tức vượt qua khoảng cách ba mươi mấy bước. Tài bắn cung của Đạt Mộc khá tốt, ở khoảng cách này khó mà lệch được.
Vì vậy, Kỳ chủ Thế Lang Kỳ Thế Lang liền chết một cách đơn giản như vậy. Cổ họng của lão bị cắm một cây phá giáp chùy của người Đại Nam. Không ai hoài nghi đây không phải là do người Đại Nam bắn lén. Đương nhiên, cũng không có ai hoài nghi Thế Anh đưa cho thân binh cây đuốc là có vấn đề.
- Cung tên của người Đại Nam dùng thật là tốt.
Đạt Mộc lẩm bẩm nói, rồi gã lập tức xoay người rời đi.
- Kỳ chủ đã chết.
Tiếng khiếp sợ vang lên, binh mã Thế Lang Kỳ hoàn toàn rối loạn.
Ngay cả người Đại Nam cũng không dự liệu được, trận chiến này lại đánh thắng dễ dàng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.