Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Chương 33: Cầu Hôn??? - Thất Hứa

Cherry

22/02/2016

- Nhật Hạ, dậy đi xuống nhà ăn sáng đi con._ Tiếng ai đó dịu dàng lay lay người nhỏ.Nhanh chóng nhận thức được đây chẳng phải nhà mình, và tiếng nói nhẹ nhàng kia không phải của Thần Hy, nhỏ thôi không nhệ nhệ năn nỉ ngủ thêm mà đã hé mắt ra nhìn

- Ơ, thím út à? Mẹ con đâu?

- Mẹ con còn ở trên phòng, bà ấy còn thất thần lắm đêm qua thức trắng giờ mới ngủ được môt ít, con cứ mắc kệ đi._ Thím út giải thích, giọng nói pha chút buồn rầu lo lắng

- Gia đình con lại làm phiền thím với chú…

Chưa để nhỏ nói hết câu là thím út đã ngắt ngang

- Con đừng nói vậy, dù gì cũng là máu mủ ruột rà, chị em phải đùm bọc lẫn nhau chứ!

- Con cảm ơn dì…_ Nhỏ lí nhí

- Thôi, mau thu xếp chăn gối rồi xuống ăn sáng.

- Vâng ạ.

Thím út bước ra khỏi phòng. Nhỏ nằm ịch xuống giường, không phải để ngủ tiếp mà tự dưng nhỏ thấy mệt mỏi quá, cần được nghỉ ngơi thêm chút nữa.

Hôm qua về đến phòng trọ chỗ bà Phương cũng gần 18h. Phòng trọ bựa bộn, đồ đạc bị vứt lung tung, bàn ghế thì bị đập phá, mọi thứ thật hoang tà. Bà Phương thì ngồi ở góc phòng, chắc đây cũng là một cú shock đối với bà kể từ sau khi ông Phong mất. Sau đó nhỏ cùng bà Phương đón taxi sang nhà người chú ở nhờ vài hôm rồi tính tiếp. Chú út cũng hiểu hoàn cảnh, thu gom tiền bạc thì cũng được khoảng 10 triệu, vẫn còn thiếu rất nhiều.

Nhỏ thở hắt ra, xong ngồi dậy đi thay quần áo xuống lầu. Sự thật thì nhỏ chẳng muốn ăn gì cả nhưng vì phải đi rất nhiều nơi nên nhỏ đành gáng nuốt vài miếng bánh mì và uống một ly nước ngán tới tận cổ. Xong xuôi nhỏ lấy khăn lau miệng, lễ phép chào mọi người

- Chú út, thím út, con có việc cần ra ngoài có thể là đến đêm mới về, mọi người không cần chờ con về ăn cơm đâu.

- Ừm, vậy cũng được. Con đi nhớ cẩn thận._ Chú út căn dặn

- Vâng._ Nhỏ gật đầu, rồi chào mọi người ra ngoài.

Công việc của nhỏ bây giờ là tìm lại một số người bạn, một số đối tác cũ của ba nhỏ để nhờ giúp đỡ. Nhưng có vẻ không ai muốn làm người tốt thì phải, ai cũng từ chối, làm lơ hoặc lãng sang chuyện khác, có người thì không có nhà.

Nhỏ ngồi xuống băng ghế đá công viên, uống chay sting mới mua ở quầy hàng bên cạnh. Từ sáng giờ nhỏ chỉ đi toàn xe bus, cũng tốn bộn tiền, tiếc đứt ruột bởi bây giờ từng đồng từng cắt với nhỏ cũng đều quý giá. Nhưng không đi xe bus thì đi bằng gì? Chẳng nhẽ đi bộ, lội bộ vòng vòng cái thành phố phồn hoa này dưới trời nắng ba mươi mấy độ C sao? Nhỏ không muốn bị say nắng rồi xỉu lăn đùng ra đó báo hại bà Phương thêm lo lắng đâu. Tự nhiên trong tiềm thức của nhỏ thoáng hiện hình dáng cao cao, mái tóc hơi rối, đôi mắt nâu trong veo như nước hồ. Nhỏ nhớ cậu. Nếu bây giờ mà có cậu thì nhỏ chả cần đi xe bus chen chúc, nhỏ cũng chả cần lội bộ ra bến xe, mà nhỏ sẽ được ngồi ngược yên xe hứng từng đợt gió dìu dịu thổi vào mặt. Nhỏ cũng nhớ Bảo Bình, Thùy Chi, Hùng và Chuyên nũa. Nhớ hòn đảo, nhớ ông cụ, nhớ khu tập thể chỉ mình nhỏ sống, nhớ ngôi biệt thự Máu đối diện nữa,… Ôi trời mới đi chưa được 1 ngày mà nhỏ đã nhớ đủ thứ thế này! Không sao, rồi nhỏ sẽ gặp lại mọi người sau vài ngày nữa, sẽ trở về hòn đảo vô danh đó mà. Hàng mi nhỏ khẽ rũ xuống như chất chứa nhiều nỗi buồn đến mức không cong nổi. Thật ra tận sâu trong thâm tâm, nhỏ cũng chẳng biết đó có phải là một lời nói dối lòng do nhỏ tự an ủi bản thân.

Nhỏ đứng dậy, phủi bụi bám trên người xuống, vuốt thẳng áo sơ mi ra. Gạt mọi nhớ nhung gì gì đấy sang một bên, bây giờ nhỏ phải tìm người giúp đỡ cho gia đình mình, nhỏ không thể ích kỉ được, nhỏ còn có một người mẹ luôn hết mực thương nhỏ ở nhà chờ tin vui mà. Điểm đến cuối cùng của nhỏ cũng là người mà nhỏ hy vọng có thể giúp ích được nhất đó là bác Lâm. Bác Lâm không phải họ hàng thân thiết gì mấy nhưng ba nhỏ đã giúp bác ấy rất nhiều, dù gì thì cũng phải còn tình nghĩa chút chứ.

- Wow!_ Nhỏ há hốc mồm. Trước mắt nhỏ là một ngôi biệt thự với một cái vườn rộng lớn đầy hoa, trước cổng có khắc chữ "Biệt Thự Sơn Lâm" chắc là của bác ấy rồi. Mới hôm nào còn là căn nhà nhỏ hai lầu nay đã trở thành ngôi biệt thự to lớn chắc chắn công việc làm ăn của bác Lâm đã có tiến triển tốt đẹp.

Nhỏ nhón gót (tại lùn quá, thông cảm cho em ấy :D) ấn chuông. Không lâu sau một người phụ nữ chạy ra, hình như là người giúp việc

- cháu là…

- Dạ, cháu là Trần Nhật Hạ - người quen của bác Lâm. Cho cháu hỏi hôm nay bác Lâm có nhà không vậy?

- Có ông ấy đang ở trong phòng khách, mời cháu vào.

Người phụ ấy đợi nhỏ bước vào sân rồi đóng cửa, nhanh chân chạy vô nhà thông báo có người gặp. Bên ngoài sang trọng bao nhiêu, bên trong cũng lộng lẫy không kém.

- Cháu chào bác._ Nhỏ lễ phép gật đầu chào một người đàn ông trung niên đang đọc báo ở ghế salong dài

- Cháu là Trần Nhật Hạ?_ Bác Lâm buông tờ báo đang đọc dở xuống nhìn nhỏ

- Vâng, cháu là Nhật Hạ con của bác Lam Phong ấy ạ.

- Tiểu Hạ? Tiểu Hạ có phải không? Lâu lắm bác không gặp cháu, cháu thay đổi nhiều quá!_ Cuối cùng bác Lâm cũng nhận ra nhỏ, niềm nở đón chào.

- Vâng, bác thì không thay đổi gì mấy vẫn giữ vững phong độ._ Nhỏ mỉm cười

- Cháu nói quá thôi, bác đã già lắm rồi. Mà hôm nay cháu đến đây có việc gì à?

- Dạ vâng, đúng như bác nói cháu muốn nhờ bác vài chuyện._ Nhỏ vào thẳng vấn đề. Bác Lâm tỏ vẻ ngẫm nghĩ rôì gật đầu

- Cháu cứ nói.

- Vâng. Bác biết đấy sau khi ba cháu qua đời đột ngột, dẫn đến công ty phá sản phải bán tất cả mọi thứ trong nhà để trả nợ. Tưởng rằng chuyện này đã êm xuôi, nhưng bây giờ cháu mới phát hiện vẫn còn một hợp đồng khác bị vi phạm, gia đình cháu phải bồi thường…

- Nên…

- Nên cháu mong rằng bác có thể giúp gia đình cháu một chút thôi cũng được.

- Phải bồi thường bao nhiêu mới đủ.

- Khoảng 100 triệu nhưng cháu đi gom góp từ họ hàng thì có khoảng 10 triệu_ Nhỏ thành thực nói

- Hm… thật ra công ty bác dạo này làm ăn không được thuận lợi lắm…_ Bác Lâm trầm tư nói

Lòng bàn tay nhỏ xiết chặt lại, lòng thầm cầu mong bác ấy sẽ rũ lòng thương mà giúp đỡ. Sáng giờ đã có rất nhiều người từ chối nhỏ, nếu ngay cả bác Lâm cũng làm ngơ thì nhỏ sẽ không nhịn được cơn tức, sẵn sàng đứng dậy và quát vào mặt những con người phụ bạc kia. Tại sao họ lại có thể quay lưng nhanh đến như vậy, trước kia ba nhỏ rất có quyền thế mọi người xum lại xu nịnh để hưởng chút lợi lộc, từ khi bị tai nạn công ty phá sản thử hỏi mấy kẻ đó có xuất hiện. Con người ta ngày càng thực dụng mà quên đi tình cảm.

- Tuy vậy, bác sẽ giúp cháu, nhưng có thể số tiền đó không nhiều lắm, chỉ khoảng 20 triệu là cùng.

- Vâng, cháu cảm ơn bác, cảm ơn bác nhiều lắm!_ Nhỏ rối rít nói.

- Nhưng cháu vẫn còn 70 triệu lận, số tiền đó không dễ kiếm đâu.

- Vâng, cháu biết chứ, nhưng vì mẹ cháu phải cố gắng._ Nhỏ kiên định nói

- Hay là… cháu thử nhờ đến tập đoàn Trịnh Hoàng xem

- Trịnh Hoàng?

- Ừm, chẳng phải Đông Phương từng xem cháu là con dâu sao? Không biết vì điều gì mà hai đứa chia tay, nhưng bác nghĩ họ sẽ không tuyệt tình đến thế. Với lại một số tiền như vậy đối với một công ty tầm cỡ quốc tế như thế là to lớn sao?

Tập đoàn Trịnh Hoàng? Đông Phương? Là ba, là gia đình của Hoàng Huy sao? Vậy mà nhỏ không nghĩ ra, nhỏ có thể nhờ Hoàng Huy giúp mà. Mặc dù nhỏ biết điều đó không phải phép cho lắm, nhưng biết sao được, nếu không có tiền thì bọn lưu manh đó sẽ làm gì mẹ nhỏ? Chặt chân? Hay chặt tay? Nhỏ không muốn nghĩ đến viễn cảnh đó đâu!

- Bác chỉ nói vậy, nếu không phải thì bác xin lỗi. Còn số tiền đó, một hôì bác sẽ nhờ thư kí chuyển tiền vào tài khoản của ba cháu.

- Vâng, cháu cảm ơn bác về số tiền và cả lời gợi ý của bác. Cháu xin phép bác, cháu về ạ.

- ừm, để bác kêu người ra mở cửa cho cháu.

Nhỏ bước ra khỏi nhà bác Lâm thì gọi điện cho Hoàng Huy. Bên kia đầu dây bắt máy, nhưng không phải là Hoàng Huy mà là tiếng cô thư kí của anh ấy. Sau vài giây im lặng như đang suy nghĩ gì đó, cô ta cũng nói giờ hẹn gặp mặt với Hoàng Huy vào 17h. Từ giờ đến đó vẫn còn khá lâu, nhỏ sẽ ngủ bù ở nhà, hô hô.



17h30…

Trong một ngôi nhà 2 tầng ở trung tâm thành phố, nằm im lặng giữa một khu phố yên tĩnh. bỗng nhiên, có tiếng hét kinh động đến trời xanh gây náo loạn cả khu phố

- AAAAAAAAAAAA, TRỄ GIỜ RỒI!!!!!!

Nhỏ hớt ha hớt hải nhảy xuống giường, huơ tay lấy bộ đồ được treo trên móc sẵn lao vào nhà tắm như điên dại. Hẹn Hoàng Huy lúc 17h mà giờ đã 17h30 mất đất rồi, huhu.

Xong xuôi nhỏ bay xuống lầu, chào mọi người qua loa rồi bắt taxi đến công ty Hoàng Huy. Đến nơi, nhỏ chạy đến chỗ tiếp tân

- Tôi có hẹn với Hoàng Huy - tổng giám đốc công ty.

- Lúc mấy giờ?_ Cô tiếp tân nhìn nhỏ, cười tủm tỉm rồi từ tốn hỏi

- 17h._ Nhỏ cúi mặt lí nhí

- 17h?_ Cô tiếp tân khẽ nhìn lên đồng hồ, hàng chân mày lá liễu khẽ cau lại, rồi lại nhìn sang nhỏ.



- Biết sao được, tôi bị kẹt xe!_ Không chịu được áp lực từ đôi mắt kia nhỏ liền bịa ra một lý do hết sức hợp lí. Bởi vì bây giờ là giờ cao điểm, công nhân tan ca, học sinh tan học kẹt xe là điều hiển nhiên.

- Được rồi, cô lên tầng 5 rẽ phải.

- Cảm ơn cô.

Nhỏ chậm rãi quay đi, đến khi khuất bóng quầy tiếp tân thì co giò chạy thục mạng. Hình như nhỏ bị sao quả tạ chiếu mạng hay sao mà xui xẻo hết sức, ngay cái giây phút cần đi lên lầu càng nhanh càng tốt thì thang máy lại treo một tấm bảng như sét đánh ngang tay "đang sữa chữa". Rõ đen. Thôi kệ nhỏ sẽ đi bằng cầu thang bộ vậy, sẵn tiện giảm cân luôn, một công hai việc thật là tiện lợi.

Nói thì nói thế đấy, nhưng sự thật luôn phũ phàng đến tầng thứ 3 là nhỏ đã không đi nổi, đến tầng thứ 4 thì ngay cả lết lên cũng không được. Sau một hồi vật lộn với cả trăm bậc cầu thang, nhỏ đã leo lên được tầng 5 thành công với bộ dạng vô cùng thảm hại. Không sao, dù sao thì Hoàng Huy chắc cũng không để tâm đến việc này.

Nhỏ hít một hơi, xoay tay nắm cửa. Cạch. Cánh cửa mở ra, người bên trong ngẩng mặt lên. Trong giây lát mọi thứ như chết lặng. Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa kia thực sự quá đẹp. Mái tóc đen bồng bềnh để xõa, ánh mắt sắc sảo được, mũi cao, làn da hồng hào, đôi môi được tô một ít son đỏ mọng, gò má được điểm một ít má hồng, trông người phụ nữ ấy vừa quyến rũ mà cũng vừa sang trọng, và cũng có chút gì đó quen thuộc với nhỏ. Chẳng nhẽ người phụ nữ này là cô thư kí của Hoàng Huy chăng?

- Lâu quá không gặp cháu, Tiểu Hạ._ Người phụ nữ kia lên tiếng.

Tiểu Hạ? Bà ta biết nhỏ. Mà khoan sao gọi là "cháu" nhỉ? Chẳng nhẽ bà ta đang ở độ tuổi 40 đến 50 sao? OMG, người đẹp không tuổi chính là đây.

- Cháu thay đổi nhiều hơn bác tưởng về cả giờ giấc lẫn gu ăn mặt. Hình như cháu đã rất gấp gáp thì phải, cho nên không được chỉnh chu lắm._ Người phụ nữ đó nhấp một ngụm trà. Mới gặp mặt lần đầu mà đã bị bắt lỗi, hix hix

Nhỏ nhìn lại mình. Quần jean ống xăn ống xổ, chân mang dép kẹp, áo sơ mi trễ vai chưa kịp ủi bị nhăn nhúm lại, chưa kể mái tóc chưa gội mấy ngày bị mồ hôi làm cho bết lại cộng chưa kịp chảy đầu khiến nhỏ chẳng khác nào mấy hồn ma vất vưởng ngoài đường.

- Dạ, đúng là hơi gấp._ Nhỏ cười nhăn nhở

- Mà bác là… thư kí của Hoàng Huy ạ?

- Đúng như bác nghĩ, cháu đã quên bác lâu rồi._ Người phụ nữ kia mỉm cười, không có chút gì là giận dữ

- Quên?_ Nhỏ ngạc nhiên, nhỏ từng có quan hệ gì với người phụ nữ này à? Vả lại lúc đầu còn biết nhỏ tên là Tiểu Hạ nữa.

- Bác xin tự giới thiệu lại vậy. Bác tên Lâm Thục Uyên - vợ chính thức của Trịnh Hoàng Đông Phong. Rất hân hạnh được gặp cháu.

A, nhỏ nhớ ra rồi người phụ nữ tên Lâm Thục Uyên này là mẹ của Hoàng Huy. Lúc trước khi còn là Tiểu Hạ, nhỏ rất hay đến gặp bà, thảo nào nhỏ thấy quen quá mà không nhớ ra.

- Bác… bác gái, lâu quá không gặp bác vẫn còn đẹp như xưa.

- Cháu nhớ ra rồi sao, làm bác còn tưởng mất nhiều thời gian lắm chứ. Cũng mất mấy năm để nhớ ra Hoàng Huy, mà chỉ chốc lát nhớ ra bác thì thật là kì diệu đấy.

Khóe môi nhỏ giật giật, bà Thục Uyên kia chính là đang nói móc nói méo nhỏ sao? Định lôi chuyện nhỏ quên mất Hoàng Huy ra mà bắt lỗi à? Nhỏ đâu có cố tình quên, nhỏ là vô tội a~

- V… vâng…

- Bác không có ý gì đâu, cháu ngồi xuống đi.

- Vâng.

Nói chuyện với bà Thục Uyên này nhỏ thiệt là căng thẳng nha, ngoài mặt thì cười cười nói nói mà trong câu nói nào cũng có ẩn ý cả. Không biết lúc trước, Tiểu Hạ làm sao chịu nổi!

- Mà Hoàng Huy đâu rồi bác, anh ấy hẹn cháu vào giờ này mà.

- À, thật ra là bác hẹn cháu chứ không phải Hoàng Huy.

- Sao?

- Nghe nói nhà cháu hiện đang mắc nợ do đỗ bể hợp đồng với ông Hoàng phải không?

- Sao… sao bác biết?

- Bác nghe một người quen nói.

"Hừ, lũ nhiều chuyện!!!"_ Thâm tâm nhỏ hiện đang gào thét lên như thết này đấy.

- Vâng, nếu bác đã biết mọi chuyện thì cháu cũng chẳng vòng vo nữa. Hôm nay cháu đến đây là muốn nhờ gia đình bác nể tình khi xưa, giúp đỡ gia đình cháu, một chút thôi cháu cũng rất biết ơn ạ.

- Chắc hẳn cháu biết sau Hoàng Huy còn có 2 người em cùng cha khác mẹ chứ?_ Bà Uyên hình như không để ý gì đến lời thỉnh cầu chân thành của nhỏ mà lại hỏi một câu chớt quớt

- V… vâng.

- Thế chắc cháu biết chuyện thừa kế của gia đình Trịnh Hoàng này chứ?

- Thừa kế? Là chuyện gì ạ?

- Bất cứ người con nào trong gia đình đính hôn trước thì sẽ được hưởng 75% tài sản.

À, chuyện này nhỏ có nghe Hoàng Huy kể rồi. Nhưng Hoàng Huy nói với nhỏ, em của anh rất coi trọng việc tình cảm nên chẳng thể đính hôn bừa được. Mà khoan, sao tự nhiên nói chuyện này với nhỏ làm cái quaí gì? Nhỏ đang cầu xin giúp đỡ mà.

- Hoàng Bảo (em Hoàng Huy) đã sắp đính hôn.

- Đính hôn? Nhưng cậu ấy còn nhỏ mà!

- Không, mặc dù là em nhưng Hoàng Bảo lại sinh trước Hoàng Huy đến 2 tháng.

- À… vâng._ Nhỏ khẽ gật gù. - Mà bác… chuyện này… có liên quan gì đến cháu à?_ Nhỏ cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi.

- Tất nhiên là có liên quan._ Bà Uyên mỉm cười, nụ cười đầy quyền lực mà cũng khá là mưu mô. - Bác đồng ý giúp gia đình cháu…

- Thật sao?_ Nhỏ mừng rỡ, hai mắt sáng lên như vì sao đêm hè.

- Dĩ nhiên là có điều kiện.

- Điều kiện?

- Phải, điều kiện của bác khá là đơn giản. Đó là… cháu đồng ý đính hôn với Hoàng Huy con bác.

- CÁI GÌ???_ Nhỏ hét toáng lên. Cái bà già này đang nói lung tung gì đấy?

- Cháu bình tĩnh đi. Bác nói là nếu cháu đồng ý đính hôn với Hoàng Huy, thì bác sẽ giúp đỡ gia đình cháu.

- Không… không còn cách nào sao?

- Bác chỉ có một điều kiện như thế. Nếu cháu không đồng ý thì cũng không sao, nhưng cháu cũng đừng làm phiền đến Hoàng Huy!

- Đây… đây là ép buột à?_ Nhỏ lầm bầm, cả người thất thần. Cái điều kiện gì mà nghe lạ lẵm thế không biết!

- Nghe nói, lũ lưu manh đó đã nói là làm, chắc cháu không muốn mẹ cháu bị chúng nó làm gì đâu nhỉ?

- V… vâng…

- Với lại, Hoàng Huy và cháu cũng đã từng cod tình cảm với nhau. Hoàng Huy lại đợi cháu lâu đến như vậy, cháu không thấy có lỗi gì với nó sao?

-…

- Cháu không cần phải trả lời với bác ngay đâu. Cháu hãy dành câu trả lời của mình cho Hoàng Huy, vào chiều nay.

- Bác nói sao?

- Ngày mai, Hoàng Huy phải đi sang Mĩ giải quyết một số công việc và có thể định cư ở bên ấy. Trừ khi, có ngoại lệ.

- Hả? Ngoại lệ?

- Ừm, chiều nay cháu sẽ biết. Có lẽ một lúc nữa Hoàng Huy sẽ gọi cháu hẹn giờ giấc cũng nên.

-...



- Bác rất mong nghe câu trả lời của cháu.

- Vâng. Chào bác.

Nhỏ đứng dậy, thẫn thờ đi ra cửa. Người phụ nữ này chỉ vì tài sản mà bắt con mình đính hôn ư? Mà có sao, bà ta cũng đã chọn nhỏ - người mà Hoàng Huy thương nhất, coi như một công hai việc rồi. Vừa giữ được tài sản, vừa giúp con mình hạnh phúc. Nhưng mà còn nhỏ, nhỏ không biết nên làm sao thì hơn…



----

Đúng như lời bà Uyên nói, nhỏ trở về nhà chừng 15 phút thì có tin nhắn của Hoàng Huy hẹn gặp nhỏ lúc 20h tối nay. Nhưng vì không muốn trễ hẹn như hồi chiều, và cũng muốn có chút thời gian suy nghĩ nên nhỏ đã đi sớm hơn nửa tiếng.

Từng giọt mưa lộp bộp rơi xuống mặt đường sao bao ngày thiếu nước. Lâu lắm rồi nhỏ không thấy mưa Sài Gòn. Đột ngột, vội vã, ráo riết là những gì người ta nhớ đến mưa Sài Gòn. Ừ thì Sài Gòn đã vào mùa mưa. Mùa của những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi với những cảm xúc không tên.

Nhỏ đút tay vào túi chiếc áo khoác len dài, bước đi lầm lũi giữa những cơn mưa. Mưa dứt, nhỏ cũng dừng chân. Trước mắt nhỏ một cái quán cafe xay theo địa chỉ của Hoàng Huy, nó nhỏ bé nằm ở góc thành phố, khá là ẩm thấp. Nhưng nó lại yên lặng đến lạ, dù có cố căng mắt, dỏng tay lên thì nhỏ cũng chẳng biết được bên trong đã diễn ra điều gì sau lớp màn dày kia. Hóa ra giữa cái thành phố náo nhiệt này vẫn có một quán nước tách biệt thế kia. Nhỏ đẩy cửa bước vào. Bên trong cũng chẳng khác gì cái vẻ bề ngoài của nó là mấy. Chật chội. Ẩm ướt. Bù lại cái không gian đó là tiếng đàn du dương êm tai. Nó gieo cho nhỏ cảm giác thân quen giống như là… ở Naive.

Nhỏ chọn một chỗ ngồi ở cuối góc quán, nơi có thể nghe rõ tiếng đàn piano nhất và cũng chẳng có ai làm phiền. Cô tiếp viên cầm theo cái Menu chạy ra hỏi nhỏ

- Chị dùng gì?

- Hm…_ Nhỏ ngẫm nghĩ, thực lòng thì nhỏ chẳng muốn uống gì cả, nhưng rồi một ý nghĩ vụt lên trong đầu nhỏ. - Kem! Càng nhiều mùi càng tốt!

Cô tiếp viên nhìn nhỏ với ánh mắt như thể đang thấy một sinh vật ngoài hành tinh. Phải thôi, vào cái thời tiết lạnh cắt da cắt thịt thế thì ai mà muốn ăn kem đâu chứ. Nhưng rồi cũng mỉm cười đầy e ngại

- Xin lỗi, quán em không bán kem.

- Vậy à?_ Nhỏ buâng quơ hỏi lại. - Vậy lấy chị ly Cappuccino hương bạc hà.

- Dạ.

Cô tiếp viên cầm menu đi vào trong. Tiếng đàn đột nhiên tắt, có lẽ là đã hết bài thay vào đó là một giai điệu quen thuộc. Phải, rất quen.

"♪Biết đâu bất ngờ…

Đôi ta chợt rời xa nhau…

Ai còn đứng dưới mưa…

Ngân nga câu ru tình…♪"

Nhỏ nhận ra rồi, đây là bài "Có khi nào rời xa" do ca sĩ Bích Phương hát. Nhỏ rũ mắt, đầu khẽ gục xuống bàn. Bài hát này, cậu đã đàn ở Naive vào chiều cuối trước khi chia tay. Nhỏ còn nhớ như in giọng hát trầm ấm dễ chịu của cậu và cả cuộc đôí thoại với chị Anna. Phải chăng tình cảm của nhỏ giờ chỉ có thể thầm lặng rồi chờ nó lắng xuống dần theo thời gian? Liệu có chờ được không? Liệu có lắng xuống được không? Những câu hỏi đó vẫn mãi mãi là câu hỏi thiếu mất câu trả lời. Tự nhiên khóe mắt nhỏ cay cay. Nhỏ muốn khóc. Nước mắt. Mặn. Trong veo.

- Xin lỗi, anh đến trễ._ Giọng nói ấm áp xua tan không khí lạnh lẽo ngoaì trời vang lên bên tay nhỏ. Nhỏ ngẩng đầu lên chợt ngạc nhiên. Làm sao anh nhận ra nhỏ giữa quán xá đông người thế này mà nhỏ lại gục đầu xuống bàn?

- Không, là em đến sớm._ Nhỏ mỉm cười

- Anh uống gì?_ Cô tiếp viên đặt ly Cappuccino hương bạc hà xuống bàn quay sang hỏi Hoàng Huy.

Ánh mắt Hoàng Huy dán vào chiếc ly cappuccino đó, thoáng chút ngạc nhiên.

- Vì không có kem nên em uống đỡ._ Nhỏ cười nhẹ giải thích

Hoàng Huy khẽ "ồ" lên một tiếng rồi gọi cũng gọi một ly Cappuccino hương bạc hà. Không gian đột nhiên im lặng sau khi cô tiếp viên rời đi. Thường thì Hoàng Huy sẽ nói gì đó hoặc là nhỏ mở lời trước. Nhưng hôm nay nhỏ lười nói chuyện mà Hoàng Huy cũng không biết vì sao lại im lặng.

- Ngày mai anh sẽ đi Mĩ… có thể là định cư luôn ở bên ấy._ Sau một hồi tĩnh lặng, người lên tiếng trước cũng là Hoàng Huy. Anh thông báo về chuyến đi của mình vào ngày hôm sau. Tay nhỏ xiết chặt tay cầm của chiếc ly sứ.

- Vậy… khi nào anh về?

- Gọi là định cư luôn mà cũng có về nữa sao?_ Hoàng Huy phì cười

- Ờ, em quên. Em ngốc thật!

- Ừm, trừ khi có một ngoại lệ khiến anh ở lại._ Hoàng Huy nói khẽ.

Ngoại lệ? Hoàng Huy nói y hệt mẹ mình vâỵ. Thế ngoại lệ đó là gì? Đừng nói là…

- Nhật Hạ, anh có chuyện muốn nói với em.

- Vâng?

- Ưm… biết sao đây nhỉ? hừm… có vẻ…_ Hoàng Huy cứ ngập ngừng mãi không nói thành câu, tai cũng bị gãi cho đỏ ửng lên. Nhỏ thì nghiêng nghiêng đầu lắng nghe anh nói. - Lúc truớc chúng ta từng yêu nhau rất lâu, em cũng đã rất yêu anh. Ừm… thì đó là quá khứ. Nhưng bây giờ… em không thử yêu anh lần nữa với tư cách là Nhật Hạ yêu Hoàng Huy? Ừm thì có vẻ em sẽ nghi ngờ về tình cảm của anh nhỉ? Nó giống như là… ờm… là yêu hai chị em song sinh vậy - tình cảm vô cùng mập mờ khó đoán. Nhưng anh tin anh sẽ chứng minh được cho em thấy rằng anh yêu em - cô gái nắng mùa hè!

Tay nhỏ run run xém đánh rơi chiếc cốc trên tay. Nhỏ không nghe nhầm đấy chứ? Hoàng Huy… anh ấy… đang tỏ tình với nhỏ sao?

- Vì vậy… hãy đồng ý đính hôn với anh nhé

Nhỏ trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đã sớm đỏ lên của Hoàng Huy. Hết tỏ tình rôi bây giờ đến cầu hôn sao?

- Đây… đây là "ngoại lệ" khiến anh ở lại không đi Mĩ phải không?_ Nhỏ lắp bắp nói. Hoàng Huy ngẫm nghĩ rồi gật đầu

- Phải. Nếu em không đồng ý cũng không sao, dù sao anh cũng muốn nói hết tất cả lòng mình trước khi lên chiếc máy bay ấy sang Mĩ.

Nhỏ cúi rầm mặt, nhỏ không dám nhìn vào đôi mắt kiên định tràn ngập yêu thương của Hoàng Huy. Nhỏ tự dưng cảm thấy có lỗi.

Không biết là do cố tình hay sao mà ngay lúc này trong đầu nhỏ thấp thoáng hình ảnh chàng trai cao ráo với mái tóc hơi rối, đôi mắt nâu tĩnh lặng như nước hồ hiện hiện lên rôì nhòe dần bởi nước mắt. Mặn. Trong veo. Hình ảnh vụt tắt mà thay vào đó là hình ảnh bà Phuơng ngồi co rúc trong một góc phòng xung quanh là đồ đạc vỡ vụn, văng tứ tung do bọn đòi nợ gây ra. Rồi hàng loạt câu nói vang lên bên tai nhỏ như những thước ghi âm không dừng được.

"Nghe nói, lũ lưu manh đó đã nói là làm, chắc cháu không muốn mẹ cháu bị chúng nó làm gì đâu nhỉ?"

"Nếu là con của Trần Lam Phong thì mau trả tiền cho ông chủ tôi nếu không thì đừng hòng mẹ của mày thăm mày nguyên vẹn!"



"…chẳng phải Đông Phương từng xem cháu là con dâu sao? Không biết vì điều gì mà hai đứa chia tay, nhưng bác nghĩ họ sẽ không tuyệt tình đến thế. Với lại một số tiền như vậy đối với một công ty tầm cỡ quốc tế như thế là to lớn sao?"



"Ba con… hức… ông ấy đã kí kết khá nhiều hợp đồng, sau này khi chết gia đình phá sản toàn bộ tài sản đều bán đi để trả nợ cho mấy công ty. Hức... bây giờ không hiểu sao lại có người đến đòi nợ… hức… hức…"



Đầu óc nhỏ quay cuồng. Nhỏ phải làm gì bây giờ? Làm ơn… làm ơn có ai đó giúp nhỏ đi.

- Nhật Hạ, em sao thế? Nếu em không muốn trả lời hoặc muốn từ chối thì cứ nói anh sẽ không bắt buột._ Hoàng Huy lo lắng

- Hoàng Huy…_ Nhỏ ngẩng mặt lên, tay gạt lẹ đi giọt nước mắt còn đọng lại.

- Anh nghe.

- Hưm… thật ra… anh biết đấy em là một người yêu nước phải nói là vô cùng vô cùng yêu nước…

- sao?_ Hoàng Huy chau mày, anh chẳng hiểu nhỏ đang nói gì cả

-… vì thế cho nên em sẽ không để một thiên tài trong kinh doanh đi giúp một đất nước khác. Cho nên… em đồng ý lời câù hôn của anh. Nhật Hạ này yêu anh!_ Nhỏ mỉm cười như ánh ban mai

Ban đầu Hoàng Huy có đôi chút thẫn thờ, mọi việc đến quá bất ngờ đối với anh. Anh không nghĩ rằng nhỏ sẽ đồng ý lời cầu hôn gấp gáp này. Nhưng rồi đôi môi cũng cong lên tạo thành một nụ cười vui mừng

- Anh yêu em nhiều lắm, Nhật Hạ!_ Hoàng Huy ôm chầm lấy nhỏ

- Vâng, em cũng vậy.

Thần Hy à, tao không giữ được lời hữa với mày rồi, tao thực sự xin lỗi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook