Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng
Chương 34: Chương 34
Cherry
06/04/2016
Hôm nay là một ngày vô cùng ẩm ướt. Bầu trời phớt lờ những giọt mưa nhỏ
bé cùng mấy đám mây xám xịt. Ánh nắng mặt trời dường như bị che lấp, chỉ còn sự lạnh đến thấu xương của cái thời tiết cuối thu đầu đông, chả còn sự ấm áp như mọi ngày.Cậu mặc đồng phục chỉnh tề, lấy cái balo đen
quải lên lưng, bất giác đưa tay tìm điện thoại. Rồi chợt nhận ra chiếc
điện thoại của cậu đã bị đập nát từ mấy tiếng trước. Thật ra mọi chuyện
là do nhỏ gửi cho cậu một tin nhắn với nội dung như thế này "Tao sẽ
không trở lại nữa, mày thông báo với tụi nó giúp tao". Chính khoảnh khắc cậu đọc xong tin nhắn đó mọi thứ như đảo lộn. Ừ thì cậu không tin đấy,
cũng đã gửi cho nhỏ hàng trăm tin nhắn khác nhưng nhận được hai từ "đã
xem" vỏn vẹn, gọi cho nhỏ thì nhỏ cũng bắt máy nhưng lại đáp trả bằng
câu nói thế này "thuê bao quý khách vừa gọi mãi mãi không liên lạc được, xin quý khách đừng bao giờ gọi lại nữa". Cậu biết nhỏ bẩm sinh cứng
đầu, nhưng trong tình trạng này cậu không khỏi tức giận. Và cậu vung tay ném chiếc điện thoại xuống ban công, thế là chiếc điện thoại đã hy sinh "oanh liệt".
Cậu đút tay vào túi áo khoác bước xuống nhà, mở cửa đi học. Cạch. Cánh cửa mở ra. Bên ngoài có một người với thân hình nhỏ nhắn, cả người đuợc trùm kín mít trốn lạnh. Nghe tiếng mở cửa, người đó quay lại, một cơn gió thổi bay cái mũ len xuống đất lộ ra mái tóc xù màu đỏ. Ánh mắt cậu thoáng ngạc nhiên. Rồi như phản xạ tự nhiên, cậu lao tới ôm chầm lấy người con gái ấy. Bị ôm bất ngờ, nhỏ bị mất thăng bằng chân lùi ra sau vài bước, ánh mắt cũng ngạc nhiên không kém. Cái ôm này ấm áp quá!
Mặc dù mười mấy tiếng trước cậu đã bị nhỏ làm cho tức điên lên, nhưng khi thấy hình dáng bé nhỏ quen thuộc cậu vẫn không thể kìm lòng được. Đôi môi bị thời tiết làm cho trắng bệch khẽ mấp mái nói. Có lẽ đây là câu nói không nên nói ra nhất trong ngày hôm nay, à không phải nói là trong cuộc đời của cậu. Và… đây cũng là câu nói nhỏ chẳng hề muốn nghe
- Tao nhớ mày nhiều lắm!
Tay nhỏ xiết chặt lại, nhỏ rũ mắt xuống không dám nhìn. Lúc nãy nhỏ đã kìm chế cực độ để không đáp trả lại cái ôm ấy, bây giờ lại nói nhớ nhỏ, nhỏ làm sao chịu nổi đây. Tim nhỏ như thắt lại. Hai tay nhỏ khẽ đẩy cậu ra, một cái đẩy nhẹ cũng đủ để tạo khoảng cách.
- Tôi đến đây chẳng phải để ôm ấp cậu._ Nhỏ nhẹ nhàng nói, nhưng cách xưng hô đã thay đổi.
Tim cậu khẽ nhói lên.
- Tôi đến đây là để nói với cậu, tôi sẽ chẳng bao giờ quay về hòn đảo này nữa, cậu không cần làm mấy điều ngớ ngẩn đó đâu!_ Nhỏ kiên định nói. Thật ra, nhỏ không muốn quay về nơi đây một chút nào chỉ sợ khi gặp cậu lại không nỡ bỏ đi. Nhưng tại vì cậu lại gửi tin nhắn rằng nếu nhỏ không trở về cậu sẽ lên thành phố kiếm nhỏ. Nhưng đến nơi ở của nhỏ cậu cũng chả biết thì làm sao tìm nhỏ giữa cái thành phố xô bồ đó, cậu còn phải đi học, cậu còn tương lai ở phía trước nhỏ không thể ích kỉ được.
- Tại sao?_ Cậu lầm bầm
- Tại sao à? Tại vì tôi thích!
- Tao muốn biết lí do thực sự chứ không phải mấy câu trả lời bướng bỉnh của mày!_ Cậu nghiến răng nói rồi kéo tay nhỏ đẩy vào tường. Hai bàn tay cậu ghì chặt lấy tay nhỏ, hoảng quá nhỏ la lên
- Này làm gì thế? Buông tôi ra! Cậu có biết cậu đang làm gì không hả? Nam nữ thọ thọ bất thân! Cậu có biết cái hành động này rất khiến bị hiểu lầm không hả?_ Nhỏ tuôn một tràng
- Tao sẽ không thả mày ra đến khi mày nói rõ ràng!
- Nói gì cơ? Những điều tôi nói vừa rồi vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
Bàn tay cậu xiết chặt hơn, cậu trừng mắt nhìn nhỏ, rồi đôi mắt đó cụp xuống.
- Tại sao? Tại sao mày lại xưng hô một cách xa lạ như vậy! Hễ có chuyện gì mày đều như thế cả! - Từng câu từng chữ phun ra khỏi miệng cậu, sự hung bạo ban nãy được thay thế bằng sự dịu dàng đến lạ lùng khiến con người ta trở nên mềm lòng.
Nhỏ trợn tròn mắt. Nhỏ tưởng cậu sẽ sôi máu quát ầm trời lên chứ, ai ngờ lại ôn nhu đến như vậy khiến nhỏ nhất thời không biết phải làm gì.
- Rồi ở đây đã làm gì phật lòng mày sao? Sao tự dưng mày lại muốn bỏ đi? Mày có biết Bảo Bình, Thùy Chi, Hùng, Chuyên nhớ mày lắm không? Cả ông cụ chủ nhà nữa.
- Tôi… tôi…_ Nhỏ cứ lặp đi lặp lại chữ "tôi" như cái máy bị hư, chẳng biết nên nói gì cả, hai tay huơ loạn xạ như muốn thay lời nói giải thích cho cậu hiểu
- Lời hứa mà mày nói với tao, mày quên rồi sao? Cái gì mà "một gia đình thì không ai bị bỏ rơi" mày quên hết rồi sao?
- Thần Hy, tôi xin lỗi…_ Nhỏ lí nhí, đầu cúi gầm xuống
- Xin lỗi? Mày chỉ biết nói hai từ đó thôi à? Tao không có nhiều lỗi để mày xin hoài đâu.
- Yên tâm đi, tôi đây chỉ xin lỗi cậu lần cuối thôi, mãi mãi không bao giờ nói nữa!
-…
- Cậu biết đấy, tôi vẫn còn tương lai phía trước. Tôi chẳng thể ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này mãi được, nơi thuộc về tôi là ở thành phố xa hoa bậc nhất Việt Nam kia. Tôi còn phải đi du học nữa, tôi cũng phải khôi phục lại cty cho ba tôi!
- Sau tất cả mày vẫn bỏ đi sao?
- Phải!_ Nhỏ gật đầu cái rụp không chút suy nghĩ, ánh mắt kiên định nhìn xoáy vào đôi mắt của cậu
- Nhật Hạ, cô thật đáng ghét!
Đáng ghét ư? Ừ thì cậu cứ ghét nhỏ đi. Nhếch môi cười, nhỏ mỉa mai nói
- Bây giờ cậu mới biết sao? Hơi trễ đấy!
- Nếu cô là con trai thì tôi đã cho cô ăn đấm rồi!_ Cậu quát lên, ánh mắt hằn lên những tia giận dữ, hai hàm răng nghiến lại với nhau kìm chế sự bùng nổ của cơn giận điên người.
Nhỏ chẳng những không sợ, khuôn mặt còn hếch lên tự đắc
- Được, cậu cứ đấm thử xem. Tôi sẵn sàng đáp trả cậu bằng một cái tát khác!
Cậu buông thỏng hai tay xuống, nhỏ xuýt xoa nhìn cổ tay đã sởm đỏ ửng lên.
- Nếu đã muốn đi thì giữ lại chỉ tốn công!
Bên ngoài gió cuồn cuộn thổi, tản ra khắp nơi trên phố, va vào vách tường, ngang qua mấy bông hoa sắp úa tàn, thổi vào trái tim lạnh lẽo của cậu.
- Cậu biết vậy thì tốt!_ Nhỏ đẩy mạnh người cậu thoát ra ngoài
Nhỏ vội vã bước đi, được một đoạn nhỏ chợt giận mình bởi tiếng quát tức giận của cậu vang lên ở đằng sau
- Tốt thôi, cứ đi đi. Mấy người đều giống nhau, đều muốn bỏ tôi mà đi!
Nhỏ nghe tim mình đau thắt lại mà không hiểu vì sao? Trong giọng nói giận dữ ấy chất chứa sự đau thương như một vết sẹo mãi không phai mờ theo thời gian. Phải rồi, ngày xưa cậu từng bị mẹ ruột mình bỏ rơi rồi cả cha mẹ nuôi cũng bỏ rơi cậu, bây giờ thì… đến nhỏ. Có phải nhỏ đã quá tàn nhẫn không?
Nhỏ lắc đầu xua tan cái suy nghĩ đó, nhỏ phải làm như thế cậu mới chịu cho nhỏ đi. Nhỏ còn có mẹ, nhỏ không thể vì cảm xúc của mình mà bỏ rơi người đã sinh ra mình.
Với cả cậu có là gì với nhỏ đâu mà đau lòng…
…
----
Cậu nằm dài trên bàn học, đầu úp xuống, mái tóc nâu che khuất hết gương mặt tuấn tú của mình. Cậu muốn một mình nhưng giữa cái lớp không biết viết hai chữ "Im Lặng" ra làm sao thì điều này là không thể. Không biết từ sáng giờ đầu óc cứ để trên mây, không tập trung vào bất cứ cái gì, thậm chí là hay lên nổi nóng vô lí. Hừm... cũng tại cái tính thất thường của mình mà vào lúc sáng, không biết có phải do ông trời hay không mà xe cậu bỗng súc dây sên khiến máu điên trong người tăng vọt, thẳng chân đạp vào "con chiến mã" một phát "chí mạng". Hậu quả là chiếc xe đạp yêu quý hiện tại đang nằm trong tiệm sửa xe. Nhưng nhiêu đó có là gì, xe hư báo hại cậu đi trễ bị giám thị bắt được và hình phạt là trực sân trường chiều nay. Hừ, một buổi sáng chết tiệt!
- Thần Hy, nghe nói lúc sáng... - Thùy Chi như định nói gì đó xong cô lại nuốt tất cả vào mà hỏi một câu khác. -... cậu bị phạt?
Cậu chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ ậm ừ đôi ba tiếng rồi lại im lặng. Không hiểu vì sao từ sáng đến giờ à không phải nói là từ lúc gặp nhỏ đến giờ cậu chẳng thể tập trung được, ngay cả tiếng ồn ào trong cái lớp như đàn ong vỡ tổ cậu cũng không nghe lọt được một tiếng huống chi là tiếng cô giáo giảng bài.
Vì nhỏ ư?
Một lần nữa, cậu lại không hiểu vì sao mình lại như vậy. Là vì sự tức giận của một người bạn thân dành cho một người bạn không hơn không kém, hay có lẽ do tận sâu trong tim cậu, cái cảm giác yêu thương một người sau từng ấy năm lại đâm chồi nảy lộc như một mầm non. Mới chỉ vài tiếng trước còn cãi nhau, nay lại nhớ da diết cái dáng vóc bé nhỏ mỏng manh mà sao vô tình đến thế?
Đã bao lần cậu tự nhủ không thể để con tim mình rung động vì bất cứ ai, liên tục phủ nhận rằng mình không có chút tình cảm nhỏ nhoi nào đối với người con gái ấy. Nhưng đáng tiếc lí trí và con tim luôn đối đầu nhau, và hiển nhiên con tim luôn chiến thắng. Đó là sự thật. Mà sự thật luôn là thứ khiến người ta đau đến từng khúc ruột. Viễn cảnh trong đầu người ta có được tô vẽ lung linh bao nhiêu thì sự thật là gáo nước lạnh dội thẳng vào. Cảm giác thắt lại, đau nhói và khó tả đến cùng cực.
Hàm răng trắng muốt cắn vào đôi môi hồng như cánh đào bật máu. Giọt máu đỏ tươi, tanh nồng len lỏi vào miệng cậu. Cậu bất đắc dĩ nở một nụ cười chua xót, đôi mắt long lanh kia sớm trở nên đục ngầu và ngần ngận nước. Mắt cậu tuôn trào ra thứ gọi là nước mắt, nó làm gò má cậu trở nên nóng hổi.
Khoảng khắc yếu đuối này, chỉ mình cậu biết là đủ...
Thùy Chi thở dài, đáng lẽ ra cô sẽ tránh chỗ khác nhưng cô lại chọn cách ngồi xuống bên cạnh cậu. Hình ảnh đôi vai gầy đang run lên, ánh mắt vô hồn của cậu lúc nãy đều được cô thu hết vào tầm mắt. Con trai mà khóc thì chắc chắn tim họ đã tổn thương rất nhiều, nhất là đối với một người vốn quen dồn nén tất cả đau thương vào lồng ngực một mình chịu đựng suốt từng ấy năm đã tạo nên trái tim sắc bén lạnh lùng như cậu. Thùy Chi lấy hết dũng cảm, vuốt nhẹ lấy mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh của cậu. Cô muốn ôm chầm lấy cậu, nhưng rồi nhận ra cô có là gì đối với cậu.
Ông trời thật trớ trêu, ông chỉ biết se duyên một nửa rồi bỏ quên mất sự đau đớn của người chịu có một.
Nhưng...
Thần Hy thật ngốc. Đã thương người ta đến như thế tại sao không dám mở lời. Còn Nhật Hạ, không biết đã suy nghĩ ra sao lại đi dày vò người mình thích như thế, Thùy Chi tin chắc tình cảm này không phải là đơn phương. Bởi vì, lúc sáng Thùy Chi đã thấy tất cả. Thấy sự đau đớn, vô hồn nhìn người con gái mình thương lạnh lùng xoay lưng bỏ đi, thấy luôn cả những giọt nước mắt yếu đuối mà người con gái cố gắng gạt đi. Cả hai... quá cứng đầu rồi...
...
Buổi chiều, thay vì được về nhà như mọi người thì cậu phải tay xách thùng rác, tay còn lại cầm chổi đi trực sân trường. Hừ, càng nghĩ là càng muốn đấp vài phát vào bộ mặt phởn ứ chịu được của ông giám thị. Phải rồi, ông ta đang hả hê thế cơ mà!
Cậu khó nhọc quét từng đống lá khô của trường khiến nó bay tứ tung. Cậu không phải là công tử bột, ngàn năm mới đụng chổi một lần nhưng ngặt nỗi cái đống lá này như để đó cả năm rồi hay sao ấy, vừa dày lại vừa to. Đang "mải mê" với công việc "lao công" bất đắc dĩ, cậu chợt cảm thấy có ánh mắt nào đó đang quan sát mình, lại rất gần nữa. Cậu ngưng tay, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh thì nhìn thấy một bóng đen. Bóng đen đó không rõ là của ai, thấy cậu đã phát hiện ra liền giật mình toan bỏ chạy thì cậu lên tiếng
- Này!
Chiếc bóng đó dừng chân, nhưng tiếc thay đã bị cái cây xanh che khuất.
- Ai đấy? Bộ theo dõi tôi à?
- K... không... phải... _ Ở đó vang lên vài tia sợ sệt, giọng nói cũng vì thế mà lạc đi
- Nếu không thì sao không dám lộ mặt?
Không có tiếng đáp trả, hình như người đó hiện đang bối rối không biết trả lời ra sao. Cậu ngày càng tò mò, liền lên tiếng đe dọa
- Nếu không bước ra thì tôi sẽ đi tới đấy, tới lúc đó thì đừng hòng chạy. Giờ này cũng trễ rồi, tôi bị phạt thì không nói gì, nhưng nếu học sinh nào còn ở lại trường thì...
Chưa kịp dứt câu thì chỗ đó liền phát ra một tiếng "Ơ" hoảng hốt, cái bóng bị lời đe dọa của cậu mà lộ diện. Cậu nhếch môi cười thích thú, nhưng rồi thoáng ngạc nhiên. Đó là cô bé với mái tóc dài màu đen đậm chất châu Á, tóc dài và mượt hơn mái tóc đỏ đặc trưng của nhỏ. Cô bé ấy cũng cao hơn nhỏ một chút, mặc đồng phục nhìn cũng đẹp hơn so với bộ đồng phục quá khổ mặc dù đã lấy số nhỏ nhất trên người nhỏ.
Cậu chợt giật mình. Tại sao lại đem nhỏ ra mà so sánh. Cô bé này và nhỏ khác nhau mà. Cậu vò đầu cho tỉnh ngộ.
- Ơ?
Một lần nữa cậu lại bị cô bé kia làm cho ngạc nhiên. Cô bé e thẹn đưa ra trước mặt một phong bì màu hồng nhạt, có đính một trái tim màu đỏ nhỏ xíu ở góc lá thư. Cậu vừa đưa tay nhận lấy thì cô bé đó vụt chạy đi. Trong vài giây ngắn ngủi cậu liền nhận ra đó là thư tình và nhanh chóng nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô bé mà níu lại. Cô bé hoảng hồn, mất đà xém té nhưng may là cậu đỡ kịp thời. Cô bé cúi gầm đầu lí nhí nói cảm ơn, giọng nói trong veo như tiếng suối róc rách.
- Là thư tình à? Em gửi nó cho ai thế?_ Cậu dịu dàng hỏi, mặc dù thừa biết người nhận là mình nhưng vẫn muốn làm khó cô bé dễ thương này.
- D... dạ... cho... a.... anh..._ Cô bé lắp bắp trả lời
- Ồ, thế à? Sao lại không nói, anh lại tưởng nhờ anh chuyển cho thằng bạn nào trong lớp đấy chứ.
Cô bé không đáp, hai bàn tay liên tục đan vào nhau tạo thành hình thù kì lạ như một thói quen vốn có của mình. Đôi vai khẽ run lên khiến mái tóc đen vì thế mà cũng chuyển động nhè nhẹ.
- Em tên gì? Học lớp mấy?
Cô bé vẫn im ỉm, hình như nó sợ nếu lỡ nói tên ra thì sẽ thành trò đùa mất. Như hiểu được suy nghĩ của cô bé đó, cậu liền quỳ xuống đối mặt, bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc mượt như tơ sang mang tai lộ ra một khuôn mặt đáng yêu đến ngây người. Làn da trắng như sứ ửng hồng vì ngại ngùng, đôi mắt đen láy rất có hồn cùng đôi môi nhỏ nhắn màu hồng đào có thể khiến bất kì chàng trai nào cũng có thể cảm nắng ngay lần đầu gặp mặt.
- Mai Anh à? Tên em đẹp lắm đấy! - Cậu mỉm cười tỏ nắng khiến khuôn mặt Mai Anh càng thêm đỏ lên như quả cà chua chín mọng.
- Em cảm ơn! - Cô bé gấp gáp nói, lại rũ đầu xuống.
- Lần sau nếu có viết thư tỏ tình thì nhớ để lại tên hiểu chưa? Để người nhận còn biết người tỏ tình mình là một cô gái rất dễ thương để mà còn đồng ý, biết chưa?
- Sao ạ? - MAi Anh lập tức ngẩng đầu lên, hỏi lại lần nữa, nhưng cậu không trả lời mà lại cười khiến tim cô bé lạc nhịp.
Cậu đút tay vào túi áo khoác bước xuống nhà, mở cửa đi học. Cạch. Cánh cửa mở ra. Bên ngoài có một người với thân hình nhỏ nhắn, cả người đuợc trùm kín mít trốn lạnh. Nghe tiếng mở cửa, người đó quay lại, một cơn gió thổi bay cái mũ len xuống đất lộ ra mái tóc xù màu đỏ. Ánh mắt cậu thoáng ngạc nhiên. Rồi như phản xạ tự nhiên, cậu lao tới ôm chầm lấy người con gái ấy. Bị ôm bất ngờ, nhỏ bị mất thăng bằng chân lùi ra sau vài bước, ánh mắt cũng ngạc nhiên không kém. Cái ôm này ấm áp quá!
Mặc dù mười mấy tiếng trước cậu đã bị nhỏ làm cho tức điên lên, nhưng khi thấy hình dáng bé nhỏ quen thuộc cậu vẫn không thể kìm lòng được. Đôi môi bị thời tiết làm cho trắng bệch khẽ mấp mái nói. Có lẽ đây là câu nói không nên nói ra nhất trong ngày hôm nay, à không phải nói là trong cuộc đời của cậu. Và… đây cũng là câu nói nhỏ chẳng hề muốn nghe
- Tao nhớ mày nhiều lắm!
Tay nhỏ xiết chặt lại, nhỏ rũ mắt xuống không dám nhìn. Lúc nãy nhỏ đã kìm chế cực độ để không đáp trả lại cái ôm ấy, bây giờ lại nói nhớ nhỏ, nhỏ làm sao chịu nổi đây. Tim nhỏ như thắt lại. Hai tay nhỏ khẽ đẩy cậu ra, một cái đẩy nhẹ cũng đủ để tạo khoảng cách.
- Tôi đến đây chẳng phải để ôm ấp cậu._ Nhỏ nhẹ nhàng nói, nhưng cách xưng hô đã thay đổi.
Tim cậu khẽ nhói lên.
- Tôi đến đây là để nói với cậu, tôi sẽ chẳng bao giờ quay về hòn đảo này nữa, cậu không cần làm mấy điều ngớ ngẩn đó đâu!_ Nhỏ kiên định nói. Thật ra, nhỏ không muốn quay về nơi đây một chút nào chỉ sợ khi gặp cậu lại không nỡ bỏ đi. Nhưng tại vì cậu lại gửi tin nhắn rằng nếu nhỏ không trở về cậu sẽ lên thành phố kiếm nhỏ. Nhưng đến nơi ở của nhỏ cậu cũng chả biết thì làm sao tìm nhỏ giữa cái thành phố xô bồ đó, cậu còn phải đi học, cậu còn tương lai ở phía trước nhỏ không thể ích kỉ được.
- Tại sao?_ Cậu lầm bầm
- Tại sao à? Tại vì tôi thích!
- Tao muốn biết lí do thực sự chứ không phải mấy câu trả lời bướng bỉnh của mày!_ Cậu nghiến răng nói rồi kéo tay nhỏ đẩy vào tường. Hai bàn tay cậu ghì chặt lấy tay nhỏ, hoảng quá nhỏ la lên
- Này làm gì thế? Buông tôi ra! Cậu có biết cậu đang làm gì không hả? Nam nữ thọ thọ bất thân! Cậu có biết cái hành động này rất khiến bị hiểu lầm không hả?_ Nhỏ tuôn một tràng
- Tao sẽ không thả mày ra đến khi mày nói rõ ràng!
- Nói gì cơ? Những điều tôi nói vừa rồi vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
Bàn tay cậu xiết chặt hơn, cậu trừng mắt nhìn nhỏ, rồi đôi mắt đó cụp xuống.
- Tại sao? Tại sao mày lại xưng hô một cách xa lạ như vậy! Hễ có chuyện gì mày đều như thế cả! - Từng câu từng chữ phun ra khỏi miệng cậu, sự hung bạo ban nãy được thay thế bằng sự dịu dàng đến lạ lùng khiến con người ta trở nên mềm lòng.
Nhỏ trợn tròn mắt. Nhỏ tưởng cậu sẽ sôi máu quát ầm trời lên chứ, ai ngờ lại ôn nhu đến như vậy khiến nhỏ nhất thời không biết phải làm gì.
- Rồi ở đây đã làm gì phật lòng mày sao? Sao tự dưng mày lại muốn bỏ đi? Mày có biết Bảo Bình, Thùy Chi, Hùng, Chuyên nhớ mày lắm không? Cả ông cụ chủ nhà nữa.
- Tôi… tôi…_ Nhỏ cứ lặp đi lặp lại chữ "tôi" như cái máy bị hư, chẳng biết nên nói gì cả, hai tay huơ loạn xạ như muốn thay lời nói giải thích cho cậu hiểu
- Lời hứa mà mày nói với tao, mày quên rồi sao? Cái gì mà "một gia đình thì không ai bị bỏ rơi" mày quên hết rồi sao?
- Thần Hy, tôi xin lỗi…_ Nhỏ lí nhí, đầu cúi gầm xuống
- Xin lỗi? Mày chỉ biết nói hai từ đó thôi à? Tao không có nhiều lỗi để mày xin hoài đâu.
- Yên tâm đi, tôi đây chỉ xin lỗi cậu lần cuối thôi, mãi mãi không bao giờ nói nữa!
-…
- Cậu biết đấy, tôi vẫn còn tương lai phía trước. Tôi chẳng thể ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này mãi được, nơi thuộc về tôi là ở thành phố xa hoa bậc nhất Việt Nam kia. Tôi còn phải đi du học nữa, tôi cũng phải khôi phục lại cty cho ba tôi!
- Sau tất cả mày vẫn bỏ đi sao?
- Phải!_ Nhỏ gật đầu cái rụp không chút suy nghĩ, ánh mắt kiên định nhìn xoáy vào đôi mắt của cậu
- Nhật Hạ, cô thật đáng ghét!
Đáng ghét ư? Ừ thì cậu cứ ghét nhỏ đi. Nhếch môi cười, nhỏ mỉa mai nói
- Bây giờ cậu mới biết sao? Hơi trễ đấy!
- Nếu cô là con trai thì tôi đã cho cô ăn đấm rồi!_ Cậu quát lên, ánh mắt hằn lên những tia giận dữ, hai hàm răng nghiến lại với nhau kìm chế sự bùng nổ của cơn giận điên người.
Nhỏ chẳng những không sợ, khuôn mặt còn hếch lên tự đắc
- Được, cậu cứ đấm thử xem. Tôi sẵn sàng đáp trả cậu bằng một cái tát khác!
Cậu buông thỏng hai tay xuống, nhỏ xuýt xoa nhìn cổ tay đã sởm đỏ ửng lên.
- Nếu đã muốn đi thì giữ lại chỉ tốn công!
Bên ngoài gió cuồn cuộn thổi, tản ra khắp nơi trên phố, va vào vách tường, ngang qua mấy bông hoa sắp úa tàn, thổi vào trái tim lạnh lẽo của cậu.
- Cậu biết vậy thì tốt!_ Nhỏ đẩy mạnh người cậu thoát ra ngoài
Nhỏ vội vã bước đi, được một đoạn nhỏ chợt giận mình bởi tiếng quát tức giận của cậu vang lên ở đằng sau
- Tốt thôi, cứ đi đi. Mấy người đều giống nhau, đều muốn bỏ tôi mà đi!
Nhỏ nghe tim mình đau thắt lại mà không hiểu vì sao? Trong giọng nói giận dữ ấy chất chứa sự đau thương như một vết sẹo mãi không phai mờ theo thời gian. Phải rồi, ngày xưa cậu từng bị mẹ ruột mình bỏ rơi rồi cả cha mẹ nuôi cũng bỏ rơi cậu, bây giờ thì… đến nhỏ. Có phải nhỏ đã quá tàn nhẫn không?
Nhỏ lắc đầu xua tan cái suy nghĩ đó, nhỏ phải làm như thế cậu mới chịu cho nhỏ đi. Nhỏ còn có mẹ, nhỏ không thể vì cảm xúc của mình mà bỏ rơi người đã sinh ra mình.
Với cả cậu có là gì với nhỏ đâu mà đau lòng…
…
----
Cậu nằm dài trên bàn học, đầu úp xuống, mái tóc nâu che khuất hết gương mặt tuấn tú của mình. Cậu muốn một mình nhưng giữa cái lớp không biết viết hai chữ "Im Lặng" ra làm sao thì điều này là không thể. Không biết từ sáng giờ đầu óc cứ để trên mây, không tập trung vào bất cứ cái gì, thậm chí là hay lên nổi nóng vô lí. Hừm... cũng tại cái tính thất thường của mình mà vào lúc sáng, không biết có phải do ông trời hay không mà xe cậu bỗng súc dây sên khiến máu điên trong người tăng vọt, thẳng chân đạp vào "con chiến mã" một phát "chí mạng". Hậu quả là chiếc xe đạp yêu quý hiện tại đang nằm trong tiệm sửa xe. Nhưng nhiêu đó có là gì, xe hư báo hại cậu đi trễ bị giám thị bắt được và hình phạt là trực sân trường chiều nay. Hừ, một buổi sáng chết tiệt!
- Thần Hy, nghe nói lúc sáng... - Thùy Chi như định nói gì đó xong cô lại nuốt tất cả vào mà hỏi một câu khác. -... cậu bị phạt?
Cậu chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ ậm ừ đôi ba tiếng rồi lại im lặng. Không hiểu vì sao từ sáng đến giờ à không phải nói là từ lúc gặp nhỏ đến giờ cậu chẳng thể tập trung được, ngay cả tiếng ồn ào trong cái lớp như đàn ong vỡ tổ cậu cũng không nghe lọt được một tiếng huống chi là tiếng cô giáo giảng bài.
Vì nhỏ ư?
Một lần nữa, cậu lại không hiểu vì sao mình lại như vậy. Là vì sự tức giận của một người bạn thân dành cho một người bạn không hơn không kém, hay có lẽ do tận sâu trong tim cậu, cái cảm giác yêu thương một người sau từng ấy năm lại đâm chồi nảy lộc như một mầm non. Mới chỉ vài tiếng trước còn cãi nhau, nay lại nhớ da diết cái dáng vóc bé nhỏ mỏng manh mà sao vô tình đến thế?
Đã bao lần cậu tự nhủ không thể để con tim mình rung động vì bất cứ ai, liên tục phủ nhận rằng mình không có chút tình cảm nhỏ nhoi nào đối với người con gái ấy. Nhưng đáng tiếc lí trí và con tim luôn đối đầu nhau, và hiển nhiên con tim luôn chiến thắng. Đó là sự thật. Mà sự thật luôn là thứ khiến người ta đau đến từng khúc ruột. Viễn cảnh trong đầu người ta có được tô vẽ lung linh bao nhiêu thì sự thật là gáo nước lạnh dội thẳng vào. Cảm giác thắt lại, đau nhói và khó tả đến cùng cực.
Hàm răng trắng muốt cắn vào đôi môi hồng như cánh đào bật máu. Giọt máu đỏ tươi, tanh nồng len lỏi vào miệng cậu. Cậu bất đắc dĩ nở một nụ cười chua xót, đôi mắt long lanh kia sớm trở nên đục ngầu và ngần ngận nước. Mắt cậu tuôn trào ra thứ gọi là nước mắt, nó làm gò má cậu trở nên nóng hổi.
Khoảng khắc yếu đuối này, chỉ mình cậu biết là đủ...
Thùy Chi thở dài, đáng lẽ ra cô sẽ tránh chỗ khác nhưng cô lại chọn cách ngồi xuống bên cạnh cậu. Hình ảnh đôi vai gầy đang run lên, ánh mắt vô hồn của cậu lúc nãy đều được cô thu hết vào tầm mắt. Con trai mà khóc thì chắc chắn tim họ đã tổn thương rất nhiều, nhất là đối với một người vốn quen dồn nén tất cả đau thương vào lồng ngực một mình chịu đựng suốt từng ấy năm đã tạo nên trái tim sắc bén lạnh lùng như cậu. Thùy Chi lấy hết dũng cảm, vuốt nhẹ lấy mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh của cậu. Cô muốn ôm chầm lấy cậu, nhưng rồi nhận ra cô có là gì đối với cậu.
Ông trời thật trớ trêu, ông chỉ biết se duyên một nửa rồi bỏ quên mất sự đau đớn của người chịu có một.
Nhưng...
Thần Hy thật ngốc. Đã thương người ta đến như thế tại sao không dám mở lời. Còn Nhật Hạ, không biết đã suy nghĩ ra sao lại đi dày vò người mình thích như thế, Thùy Chi tin chắc tình cảm này không phải là đơn phương. Bởi vì, lúc sáng Thùy Chi đã thấy tất cả. Thấy sự đau đớn, vô hồn nhìn người con gái mình thương lạnh lùng xoay lưng bỏ đi, thấy luôn cả những giọt nước mắt yếu đuối mà người con gái cố gắng gạt đi. Cả hai... quá cứng đầu rồi...
...
Buổi chiều, thay vì được về nhà như mọi người thì cậu phải tay xách thùng rác, tay còn lại cầm chổi đi trực sân trường. Hừ, càng nghĩ là càng muốn đấp vài phát vào bộ mặt phởn ứ chịu được của ông giám thị. Phải rồi, ông ta đang hả hê thế cơ mà!
Cậu khó nhọc quét từng đống lá khô của trường khiến nó bay tứ tung. Cậu không phải là công tử bột, ngàn năm mới đụng chổi một lần nhưng ngặt nỗi cái đống lá này như để đó cả năm rồi hay sao ấy, vừa dày lại vừa to. Đang "mải mê" với công việc "lao công" bất đắc dĩ, cậu chợt cảm thấy có ánh mắt nào đó đang quan sát mình, lại rất gần nữa. Cậu ngưng tay, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh thì nhìn thấy một bóng đen. Bóng đen đó không rõ là của ai, thấy cậu đã phát hiện ra liền giật mình toan bỏ chạy thì cậu lên tiếng
- Này!
Chiếc bóng đó dừng chân, nhưng tiếc thay đã bị cái cây xanh che khuất.
- Ai đấy? Bộ theo dõi tôi à?
- K... không... phải... _ Ở đó vang lên vài tia sợ sệt, giọng nói cũng vì thế mà lạc đi
- Nếu không thì sao không dám lộ mặt?
Không có tiếng đáp trả, hình như người đó hiện đang bối rối không biết trả lời ra sao. Cậu ngày càng tò mò, liền lên tiếng đe dọa
- Nếu không bước ra thì tôi sẽ đi tới đấy, tới lúc đó thì đừng hòng chạy. Giờ này cũng trễ rồi, tôi bị phạt thì không nói gì, nhưng nếu học sinh nào còn ở lại trường thì...
Chưa kịp dứt câu thì chỗ đó liền phát ra một tiếng "Ơ" hoảng hốt, cái bóng bị lời đe dọa của cậu mà lộ diện. Cậu nhếch môi cười thích thú, nhưng rồi thoáng ngạc nhiên. Đó là cô bé với mái tóc dài màu đen đậm chất châu Á, tóc dài và mượt hơn mái tóc đỏ đặc trưng của nhỏ. Cô bé ấy cũng cao hơn nhỏ một chút, mặc đồng phục nhìn cũng đẹp hơn so với bộ đồng phục quá khổ mặc dù đã lấy số nhỏ nhất trên người nhỏ.
Cậu chợt giật mình. Tại sao lại đem nhỏ ra mà so sánh. Cô bé này và nhỏ khác nhau mà. Cậu vò đầu cho tỉnh ngộ.
- Ơ?
Một lần nữa cậu lại bị cô bé kia làm cho ngạc nhiên. Cô bé e thẹn đưa ra trước mặt một phong bì màu hồng nhạt, có đính một trái tim màu đỏ nhỏ xíu ở góc lá thư. Cậu vừa đưa tay nhận lấy thì cô bé đó vụt chạy đi. Trong vài giây ngắn ngủi cậu liền nhận ra đó là thư tình và nhanh chóng nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô bé mà níu lại. Cô bé hoảng hồn, mất đà xém té nhưng may là cậu đỡ kịp thời. Cô bé cúi gầm đầu lí nhí nói cảm ơn, giọng nói trong veo như tiếng suối róc rách.
- Là thư tình à? Em gửi nó cho ai thế?_ Cậu dịu dàng hỏi, mặc dù thừa biết người nhận là mình nhưng vẫn muốn làm khó cô bé dễ thương này.
- D... dạ... cho... a.... anh..._ Cô bé lắp bắp trả lời
- Ồ, thế à? Sao lại không nói, anh lại tưởng nhờ anh chuyển cho thằng bạn nào trong lớp đấy chứ.
Cô bé không đáp, hai bàn tay liên tục đan vào nhau tạo thành hình thù kì lạ như một thói quen vốn có của mình. Đôi vai khẽ run lên khiến mái tóc đen vì thế mà cũng chuyển động nhè nhẹ.
- Em tên gì? Học lớp mấy?
Cô bé vẫn im ỉm, hình như nó sợ nếu lỡ nói tên ra thì sẽ thành trò đùa mất. Như hiểu được suy nghĩ của cô bé đó, cậu liền quỳ xuống đối mặt, bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc mượt như tơ sang mang tai lộ ra một khuôn mặt đáng yêu đến ngây người. Làn da trắng như sứ ửng hồng vì ngại ngùng, đôi mắt đen láy rất có hồn cùng đôi môi nhỏ nhắn màu hồng đào có thể khiến bất kì chàng trai nào cũng có thể cảm nắng ngay lần đầu gặp mặt.
- Mai Anh à? Tên em đẹp lắm đấy! - Cậu mỉm cười tỏ nắng khiến khuôn mặt Mai Anh càng thêm đỏ lên như quả cà chua chín mọng.
- Em cảm ơn! - Cô bé gấp gáp nói, lại rũ đầu xuống.
- Lần sau nếu có viết thư tỏ tình thì nhớ để lại tên hiểu chưa? Để người nhận còn biết người tỏ tình mình là một cô gái rất dễ thương để mà còn đồng ý, biết chưa?
- Sao ạ? - MAi Anh lập tức ngẩng đầu lên, hỏi lại lần nữa, nhưng cậu không trả lời mà lại cười khiến tim cô bé lạc nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.