Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Chương 24: Gặp Gỡ Mẹ Chồng Khó Tính

Cherry

06/01/2016

Reng… reng… reng… chiếc điện thoại reo liên hồi ở trên bàn. Nhỏ mắt nhắm mắt mở nhìn, trên màn hình nhấp nháy hai chữ "An Nam S2". Nhỏ bắt máy"- Alo?_ Giọng nhỏ cực kì ngáy ngủ

- Em đang làm gì vậy?

- Ngủ ạ. Có gì không anh?

- Em thay đồ đi, 30p nữa anh đến.

- Hả? Có chuyện gì vậy?_ Nhỏ bật dậy hỏi

- Cho em 30p đấy!

Tút… tút… tút…"

An Nam đã tắt máy. Nhỏ còn ngây ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong đầu lởn vởn câu nói: "Cho em 30p đấy!" của anh. Thôi kệ đi thay đồ theo lời anh ấy trước đi rồi tính.

30p sau, nhỏ đã hoàn thành xong "nhiệm vụ". Nhỏ mặc một chiếc quần short đính đinh tán một nửa được mix cùng chiếc áo croptop sọc ngang tay lửng, mái tóc đỏ được bới lên gọn gàng. Vừa đi ra cửa là An Nam cũng vừa đến. Chào hỏi ông của mình xong, An Nam chở nhỏ đi

- Mình đi đâu thế anh?_ Nhỏ hỏi

- Bí mật!_ An Nam mỉm cười gian xảo

- Ple… ple… ai thèm biết cơ chứ!_ Nhỏ lè lưỡi

- Ừm, vậy thì ngồi yên đi đừng hỏi lung tung cả lên là được rồi!

- Đáng ghét!

An Nam đưa nhỏ ra bến cảng rồi anh mua vé vào bờ. Nhỏ tò mò tột độ nhưng ai biểu lúc nãy mạnh miệng làm cái gì nên bây giờ phải kiềm nén tính hiếu kì xuống tận đáy lòng.

Ở bến cảng có một chiếc BYD G3 màu bạc loáng bóng đợi sẵn. Vừa thấy An Nam cùng nhỏ bước xuống tàu, một nguời mặc đồ chỉnh tề bước ra mở cửa xe, cúi gập đầu chào

- Thưa cậu chủ.

- Em lên xe đi._ An Nam lịch sự mở cửa xe cho nhỏ

- Vâng._ Nhỏ gật đầu

Chiếc xe lăn bánh, điểm đến là thành phố Hồ Chí Minh. Đã lâu nhỏ không được ngồi ô tô, cảm giác mới thú vị làm sao. Mặc dù chiếc xe BYD G3 của An Nam không bằng chiếc BWM i8 của ba nhỏ lúc trước nhưng có xe đi là mừng rồi.

Sau một thời gian ngồi xe, người nhỏ ê ẩm hết cả. Chiếc xe cuối cùng cũng chịu dừng lại trước một ngôi nhà, nói đúng hơn là một ngôi biệt thự khá lớn ở trung tâm thành phố. Màu chủ đạo là màu xanh da trời nhạt, với thiết kế khá cầu kì mà tinh tế. Có cả bể bơi, một khu vườn rộng phía bên hông nhà. Con nhà giàu có khác!

- Ở đây là đâu vậy?_ Bây giờ nhỏ không thể nén nổi tò mò

- Nhà anh đó._ An Nam trả lời

- Hả? Đến nhà anh làm gì?_ Nhỏ bất ngờ, hai mắt trợn tròn lên

- Thì để ra mắt "mẹ chồng" chứ làm gì!_ Anh bình thản nói

- Trời ạ, sao anh không nói gì hết vậy?

- Dù sao thì cũng đến nơi rồi, bộ em không định vô nhà mà đứng đây thắc mắc à?

- Ơ… không có!

- Vậy thì vào thôi._ An Nam nắm lấy tay nhỏ, nháy mắt tinh nghịch. - Cứ tự tin lên là được rồi, em không cần lo đâu!

- Ai thèm lo cơ chứ?_ Nhỏ bĩu môi

An Nam bấm chuông, bên trong biệt thự, một người phụ nữ hớt hãi chạy ra mở cửa. Bà ta cúi đầu

- Cậu chủ mới về.

- Ừm.

- Ủa cậu chủ, đây là…_ Người phụ nữ ngẩng mặt lên bắt gặp nhỏ

- Đây là Nhật Hạ, bạn gái của cháu hôm nay đến đây ra mắt.

- Nhật Hạ? Cháu xinh quá nhỉ?

- Dạ… cảm ơn bác.

- Mẹ cháu đâu rồi bác?

- Bà My đang ở trong phòng khách chờ cậu chủ đó, coi bộ hơi bị bực mình.

- Vậy à? Thôi vậy bác đóng cửa giúp cháu nhé

- Dạ, thưa cậu chủ.

An Nam dắt nhỏ vô nhà, đến phòng khách.

- Thưa mẹ, con đã về._ An Nam lễ phép chào mẹ của mình. Trước mắt nhỏ một người phụ nữ trung niên đang đọc báo. Mái tóc dài màu đen được uốn lọn nhỏ xõa hai bên, từng cử chỉ động tác đều rất sang trọng. Bà ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu. Bà My nhìn nhỏ, ánh mắt như dò xét từ trên xuống dưới, hai hàng chân mày khẽ chau lại. Nhỏ nuốt nước bọt cái ực, tự dưng cảm thấy bất an

- Đi gặp người thân của bạn trai mình mà cũng bắt đưa đón tận nơi như vậy à?_ Bà My lên tiếng hỏi. Giọng nói trầm trầm, đều đều mà đầy uy lực. Câu đầu tiên đã là bắt bẻ, xem ra là một "mẹ chồng" khó tính rồi.

- À… dạ… dạ…_ Nhỏ nhất thời lúng túng không biết trả lời ra sao. Nhỏ có biết cái gì đâu tự dưng đùng một cái An Nam dẫn nhỏ đi te te rồi tự dưng nói gì mà đi gặp "mẹ chồng".

- Mẹ, Nhật Hạ đâu biết gì đâu, là con tự ý bí mật dẫn cô ấy đến đây._ An Nam gỡ vây cho nhỏ

- Vậy à? Thôi được rồi, ngồi xuống đi.

An Nam ngồi xuống, nhỏ cũng khép nép ngồi xuống theo

- Dì Sen, đem nước ra đãi khách._ bà My quay vô nói với người giúp việc ban nãy. Xong quay sang nhỏ, hỏi thăm. - Cháu tên là Nhật Hạ à?

- Dạ, vâng.

- Ba mẹ cháu làm nghề gì?

- Ba cháu mất cách đây vài tháng rồi ạ, còn mẹ cháu thì làm nhân viên ở chỗ chú cháu._ Nhỏ trả lời

- Bác xin lỗi đã nhắc đến chuyện không vui của cháu.

- Dạ, không sao đâu ạ.



- Cháu xếp loại gì khi đi học vậy?

- Dạ… dạ…_ Nhỏ ấp úng. - Loại trung bình ạ._ Nhỏ lí nhí đáp

Sắc mặt bà My khẽ thay đổi, nhưng vẫn giữ nét thanh lịch.

- Cháu không ở gần mẹ cháu sao?

- Dạ không._ Nhỏ lắc đầu

- Vậy cháu ở một mình sao?

- Vâng.

- Thế cháu có biết nấu ăn không?

- Hả? Dạ… dạ… cái mày thì…_ Nhỏ lúng túng. Hết hỏi học lực rồi đến hỏi nhỏ có biết nấu ăn không? Bó tay, bó tay toàn tập. Nhỏ đâu phải là người coi trọng việc ăn uống cho nên ngày nào không ăn mì thì cũng ra tiệm mà ăn chứ đời nào hai chữ "nấu ăn" có trong từ điển của nhỏ. Nhưng có vẻ đã để lại ấn tượng không tốt cho bà My rồi thôi đành nói dối đại một câu cho rồi

- Dạ… cũng biết tạm tạm._ Nhỏ cười gượng gạo

- Thế à? Bác và An Nam đều chưa ăn cơm trưa. Vậy bữa cơm này, cháu có thể cho bác và An Nam thưởng thức tài nấu ăn của cháu được chứ?_ Bà My mỉm cười.

Nhỏ tá hỏa, bắt nhỏ nấu ăn ư? Chẳng khác nào kêu nhỏ học hết bài Lịch Sử! (Bó tay với chị này) Cái giọng nói "nhẹ tựa lông hồng" của bác ấy sao quyền lực thế, làm cho người ta không thể khước từ

- Dạ, cháu chẳng có tài gì đâu, chỉ biết nấu "sơ sơ" vài món thôi ạ, mà cũng không được ngon lắm đâu._ Nhỏ khéo léo từ chối, vậy mà bà My cứ tiếp tục dồn nhỏ vào thế bí

- Không sao, bác với An Nam ăn cơm cũng khá đạm bạc.

"Trời ạ, làm ơn buông tha cho tôi đi!"_ Vâng, đó là tiếng lòng của nhỏ đang gào thét đấy.

- Mẹ, Nhật Hạ mới đến chơi mà mẹ đã bắt cô ấy nấu ăn. Hay là hôm nay mình ra nhà hàng ăn đi, con mới biết một nhà hàng Nhật ngon lắm. Chả phải mẹ thích ăn món ăn của Nhật Bản sao?_ An Nam nói. Nhỏ vui như mở hội trong lòng. "Anh Nam, anh thật là tốt bụng nha, không uổng công em làm người yêu của anh! Cứ thế mà phát huy anh nhé!"_ Nhỏ hí hửng

- Hôm nay mẹ không có hứng. Chả lẽ mẹ muốn ăn thức ăn của "con dâu" tương lai của mẹ nấu mà cũng không được sao?_ Nhỏ té ngửa. Caí gì mà "muốn ăn thức ăn của con dây tương lai cơ chứ?", phen này không thể từ chối rồi

- Nhưng mà mẹ ơi…

- Im lặng. Nhật Hạ đã không từ chối, con không tình làm cái gì? Phải không cháu?

- V… vâng ạ…_ Nhỏ đáp lí nhí. Chết rồi. Chết thật rồi!



- Thức ăn thì ở trong tủ lạnh. Nồi, soong, chảo, vân vân thì treo ở đây. Gia vị thì ở trên ngăn tủ này. Bát, dĩa thì ở trên sóng chén này. Cháu có gì cần thì cứ gọi cho bác._ Dì Sen nhiệt tình hỗ trợ

- dì ơi, dì làm ơn…_ Nhỏ đang định nhờ dì Sen nấu giúp vài món ăn, hoặc không đưngs bên cạnh chỉ bảo thôi cũng được thì vị "phu nhân" ở trên phòng khách đã réo rắt gọi

- Dì Sen, ra ngoài quét sân đi chuyện bếp núc cứ giao cho Nhật Hạ được rồi.

- Dạ, dạ, dạ._ Dì Sen rối rít chạy lên trước. Nhỏ chính thức không còn "mảnh giáp" nào để "chiến đấu".

Nhỏ mở tủ lạnh, định bụng là xem có nguyên liệu gì để "chế biến" món ăn thì nga lập tức bị… choáng. Thực sự là choáng váng, thức ăn được chất đầy tủ. Từ cá, thịt, cho đến yaour, sữa tươi gì cũng có, cứ như là đang ở thiên đường vậy đó. Nhỏ hí hửng cầm một hộp Yomost lên, hiên ngang lấy ống hút đâm vào mà uống. Không cần biết là của ai, đang thi hành nhiệm vụ gì, ta phải giải khát trước cái đã, kaka!

Đang mãi mê uống sữa, ăn trái cây trong tủ lạnh thì đột nhiên vị "mẹ chồng đáng kính" lù lù xuất hiện sau lưng.

- Á, ma!_ Nhỏ mạnh tay cầm lấy hộp sữa mà bóp làm sữa ở trong hộp theo đường ống hít xịt ra ngoài. Văng tung tóe lên người bà My. - Bác… bác… gái?_ Nhỏ lấp bấp

- Bác định xuống xem cháu nấu nướng ra sao, không ngờ lại gặp phải cảnh này. Xem ra, cháu đang rất "đói khát" có phải vậy không?_ Giọng nói không hề có chút tức giận nhưng mang hàm ý mỉa mai người đối diện. Bà My gạt vài giọt sữa Yomost trên mặt xuống,"nhẹ nhàng" nói với nhỏ. - Bác đi thay đồ, mong sao khi bác trở xuống cháu đang nấu ăn.

Rõ đen. Nhỏ ném hộp sữa vào thùng rác. Nhỏ đâu có tham ăn đâu nhưng thấy "của lạ" là cứ ham hố là sao? Bực mình hà! Nhỏ tự vả vào mặt mấy cái cho tỉnh táo.

- Thôi, tập trung nấu ăn vậy._ Nhỏ thở hắt ra.

Đứng chồng ngồng ở đó chừng vài phút, nhưng vẫn không biết nên nấu món gì. Thôi đành sử dụng quyền trợ giúp là nhờ bác Google vậy.

- Cái gì vậy nè, sao toàn chỉ món gì đâu không vậy trời?_ Nhỏ rên rỉ. - Cái gì mà sườn xào chua ngọt, canh măng khô móng giò, gà om cay, vân vân. Trời ạ, cả nấu cơm tôi còn không biết lường nước, mấy người lại đi chỉ mấy món lạ hoắc lạ huơ!

Nhỏ bực mình, tắt 3G xong nhét điện thoại vào túi quần. Liếc nhìn xung quanh, chợt nhỏ thấy một con cá đang nằm trên bồn rửa bát đã được làm sạch, chắc là buổi trưa dì Sen định cho cả nhà ăn món gì đó liên quan đến con cá này chứ gì.

- Ok, vậy đi mình sẽ chia con cá này ra làm 2. Phần đầu thì đem đi nấu canh, phần đuôi thì đem đi chiên. Thế là có món mặn với món canh rồi. Kaka!_ Nhỏ độc thoại một mình. - Ủa mà còn thiếu món xào. Để xem có gì xào được không?_ Nhỏ ngẫm nghĩ, lục tủ lạnh xem có gì có thể đem ra xào được không

- Bí ngô? Không được. Rau salad? Không được. Su hào? Cái này được nè. Xong món xào._ Cuối cùng nhỏ chọn su hào. - Ta sẽ cho bà "mẹ chồng" khó tính kia biết, "con dâu" của bả giỏi giang thế nào! Muahahaha!_ Nhỏ ngửa mặt lên cười tự đắc

Xong màn tự kỉ, nhỏ bắt tay vào nấu nướng. Nhỏ từng thấy mẹ nhỏ nấu 3 món liên tiếp trên ba cái bếp, trong lòng lúc đó thật rất hâm mộ, từng mong một lần được thể hiện. Bây giờ, ở căn bếp này có một cái bếp gas và một cái bếp điện từ, vừa đủ để nấu 3 món cùng một lúc. Nhỏ sẽ thể hiện tài năng của mình tại đây

- Mẹ Phương à, mẹ có biết mẹ đã sinh ra một cô gái vừa "tài giỏi", vừa "xinh đẹp" lại còn "nết na" không vậy. Ông trời quả thực không phụ lòng người tốt đã ban cho mẹ một đứa con gái như con. Kaka._ Nhỏ ATSM, đứng lẩm bẩm một mình.

Nhỏ bật bếp gas lên, khởi động bếp điện từ xong xuôi. Đầu tiên nhỏ để chảo lên bếp, khui chay dầu ăn còn mới cáo thẳng tay đổ vào chảo trông khi khúc cá cần chiên thì bé tẹo. Chưa để dầu sôi là nhỏ đã bỏ đuôi cá vào rồi đậy nắp lại. Bước thứ 2 nhỏ để nồi lên bếp, đổ nước sôi vào.

- Ủa mà nấu canh rau gì ta?_ Bấy giờ nhỏ mới sựt nhớ là không biết nấu canh gì. - Thôi kệ, có rau gì bỏ vô hết!

Nhỏ cười thích thú rồi lục tủ lạnh, có bao nhiêu rau nhỏ đều cho vào nồi cùng chiếc đầu cá, xong xuôi nhỏ đậy nắp lại. Bước thứ 3, là xào su. Nhỏ đặt chảo lên bếp, rồi cũng cho dầu vào rồi bỏ su hào, xong cũng đậy nắp lại.

Cứ nghĩ tới cảnh bà My với khuôn mặt cực kì bất ngờ nhìn thành quả, là nhỏ không nhịn cười được.

- Mình thật là thông minh mà. Hahaha!_ Nhỏ gục đầu vào bếp, cười hỉ hả. Chẳng may tóc bị bay vào bếp đang cháy khiến nó bén lửa.

- OMG! Mái tóc xinh đẹp của tui!_ Nhỏ hét toáng lên ba chân bốn cẳng chạy vào WC.

Nhỏ vặn nước thật lớn rồi để mái tóc của mình vào. Sau khi ngọn lửa được dập tắt, nhỏ cầm lọn tóc của mình lên xăm xoi

- Cũng may là không cháy nhiều. Trong cái rủi nó có cái may mà!_ Nhỏ hí hửng đi ra khỏi wc thì vô tình nghe thấy An Nam và bà My đang trò chuyện

- Mẹ à, sao mẹ cứ làm khó Nhật Hạ thế?_ An Nam tức tôí hỏi, anh thật không hiểu nổi mẹ mình. - Lúc trước con dẫn bạn gái về nhà, mẹ có bao giờ như vậy đâu!

- Sao con không tự hỏi là con nhỏ này không như những cô gái khác!_ Bà My buông quyển tạp chí xuống, nói

- Mẹ, sao mẹ có thể so sánh như vậy được!_ An Nam phản đối

- Mẹ hỏi con lúc trước con rất thích mẫu người con gái như Nguyệt Lam, taị sao đùng một cái lại chia tay?

- Chuyện qua lâu rồi mà mẹ, với lại tụi con không hợp nhau.

- Được rồi, vậy còn Trang Uyên thì sao? Môn đăng hộ đối với nhà mình, lại là học sinh du học chứ không phải học lực trung bình, dịu dàng thùy mị. Tại sao con không đồng ý?

- Mẹ à, đâu phải muốn thích ai là thích đâu mẹ! Người ta không có sự lựa chọn.



- Chẳng lẽ một đứa con gái như vậy khiến con cảm thấy thú vị?

- Con… con…

- Mẹ mong là như vậy.

"Thú vị? Nhỏ là món đồ qua đường hay sao?"_ Nhỏ ngồi thụp xuống, lưng dựa vào tường. Nhỏ cảm thấy như mình bị tổn thương ghê gớm! Tự dưng nhỏ nhớ cậu quá đi mất! Chính nhỏ cũng không biết vì sao. Chỉ là nhớ, vậy thôi.

- Ủa, mùi gì vậy nhỉ?_ Nhỏ ngửi ngửi, cái mùi này rất ư là quen nha. Hình như là…

- Ôi má ơi, cháy mẹ nó rồi!_ Nhỏ giật mình cuống quít giở nắp chảo ra.

- Á! Đau quá!_ Dầu trong chảo văng tung tóe trúng vào tay nhỏ

hoang… xoảng… đùng…_ Hàng loạt thứ âm thanh hay ho vang lên trong căn bếp. An Nam ngoài phòng khách định chạy vào giúp thì bị bà My cản lại

- Con định giúp nó ư?

- Nhật Hạ… cô ấy…

- Con ngồi yên đi.

- Mẹ!

- Mẹ chỉ nói một tiếng thôi.

An Nam là đứa con biết nghe lời mẹ, dĩ nhiên là sẽ bất an ngồi xuống ghế ngóng về phía nhỏ.

- Ái ui, đau chết đi được!_ Nhỏ xoa xoa vết thương. Sau một hồi chiến đấu nhỏ đã tắt được bếp gas tuy nhiên món ăn cá chiên của nhỏ không mấy tích cực. Còn món su xào cũng không khá khẩm hơn là bao. Nhỏ thật sự cảm thấy hối hận khi "trổ tài" nấu nướng ba món cùng một lúc. Hối hận quá đi a~

- Không sao mình còn canh cá mà._ Nhỏ tự an ủi mình

Canh đã sôi, nhỏ liền tắt bếp. Tay lấy cái tô mũ dởm ra đựng mà không chút nghỉ ngợi gì nhiều. Và đương nhiên cái hậu quả phải nhận là…

- Cái gì đang xảy ra vậy nè trời???_ Nhỏ đẩy cái nồi ra một bên nhìn cái tô mũ bị móp méo bởi sức nóng của canh cá đang sôi sùng sục. - Mình quên bét mũ gặp nóng sẽ chảy! Trời ạ!_ Nhỏ vỗ trán, lấy một cái tô inox khác múc canh qua. Báo hại nguyên nồi canh chỉ còn phân nửa, đã vậy còn độc hại nữa.

Nhỏ nhìn thành quả của mình trên bàn mà không khỏi khóc ròng. Thôi kệ, kệ nó đi quan tâm chi nhiều. Biết đâu hình thức không được đẹp mà chất lượng thì tuyệt vời sao! Sau màn an ủi bản thân, nhỏ đi ra phòng khách lễ phép mời An Nam và "mẹ chồng" xuống ăn cơm.

Đúng như lúc nãy nhỏ nghĩ, bà My quả thực rất "bất ngờ" nha. Mặt bà từ từ chuyển sang tối sầm lại như đít nồi

- Đây là thứ gì vậy?_ Bà chỉ vào chiếc dĩa bên phải

- Cá chiên._ Nhỏ đáp

- Cá chiên? Bác còn tưởng là con gắp cục than để lên đĩa ấy chứ!

"Cục than? Quá đáng, quá đáng mà!"_ Nhỏ uất ức mà vẫn tỏ ra vui vẻ trong… gượng gạo

- Còn đây là canh gì vậy? Canh chua không ra canh chua, mà canh ngọt không ra canh ngọt!

- Dạ… là… cang hỗn hợp ạ!_ Nhỏ nghĩ mãi mới ra cái tên "khoa học" cho món canh của mình.

- Hỗn hợp? "Đặc biệt" quả nhỉ?

- V… vâng…

- Còn đây là su hào xào phải không?

- vâng.

- Hóa ra còn có món biết tên.

Từng câu noi là từng câu mỉa mai. Người phụ nữ này quả thực là rất biết làm người khác… khó chịu nha.

Bà My ngồi xuống ghế, dùng đũa gắp thử su hào. Vừa đụng đũa vào là su hào rụng rịu cả ra, chẳng khác nào gắp được. Nhỏ đơ luôn, sau vài giây não bộ hoạt động hết công suất, nhỏ đã lên tiếng "chữa cháy"

- Cái này phải dùng… thìa để múc ạ!_ Nhỏ cười toe

- Vậy sao? Mẹ cháu dạy à?

- Dạ, không... tự cháu nghĩ ra thôi.

- Thảo nào...

...

----

16h30p…

Chiếc xe BYD G3 lăn bánh chạy khỏi ngôi biệt thự. Nói chuyện với bà My vài tiếng mà cứ như đang ở trong một không gian vô cùng căng thẳng, phải tỏ ra dịu hiền hơn bình thường. Mệt mỏi. Nhỏ chống cằm nhìn mông lung ra đường.

An Nam chỉnh kính chiếu hậu, chợt thấy nhỏ có vẻ im lặng hơn bình thường. Anh có phần thắc mắc

- Em có gì không khỏe trong người à?

- Dạ, không có._ Nhỏ mỉm cười nhẹ cho An Nam an tâm

- Vậy thì được rôì.

- Anh Nam._ Nhỏ gọi tên anh

- Sao em?

- Bác… bác gái có nói gì về em không?_ Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng nhỏ vẫn muốn xem An Nam trả lời ra sao.

Anh thoáng bối rối một chút, rồi lại suy ngẫm, xong anh nói

- Mẹ anh thích con gái để tóc đen xõa dài, thích con gái mặc váy mặc đầm, thích con gái diụ dàng nết na, biết một bữa ăn lành mạnh, biết may vá, biết chăm sóc người khác,…_ An Nam thay vì nói những lời của bà My thì anh lại chọn góp ý theo kiểu khéo leos ting tế hơn

- Con anh?

- Anh… anh… cũng thế._ An Nam nói, giọng có vẻ nhỏ hơn

- Vậy à?_ Nhỏ không nói nữa mắt nhìn xa xăm ra khung kính.

Nói như vậy là muốn nhỏ thay đổi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook