Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Chương 23: Mâu Thuẫn

Cherry

06/01/2016

1 tuần sau…

Dạo này An Nam rất hay gặp nhỏ sau giờ học, có khi còn đưa nhỏ về. Cái vẻ bóng bẩy điển trai của anh khiến bao cô nàng trong trường ngây ngất, liên tục xì xào về chàng trai bí ẩn luôn đứng trước cổng trường sau giờ tan học. Và dĩ nhiên, nhỏ không đi cùng cậu về nhà.

- An Nam._ Nhỏ vẫy tay chào, miệng mỉm cười

- Học mệt không?_ An Nam hỏi thăm, ánh mắt chất chứa sự lo lắng

- Không sao đâu._ Nhỏ gạt mồ hôi nói, nụ cười vẫn thường trực trên môi

- Thần Hy, cậu có ra nhà sách không?_ Bên cạnh tiếng Thùy Chi gọi với theo cái bóng lêu nghêu trên chiếc xe đạp màu xanh.

Ketttt… cậu thắng xe lại. Quay lại nhìn Thùy Chi, bờ môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười dịu dàng

- Lên xe đi, tớ không ra nhà sách nhưng vẫn chạy ngang, có thể cho cậu có giang một đoạn.

- Ừ._ Thùy Chi mừng rỡ chạy lại leo lên xe cậu. Rồi chiếc xe lăn bánh vào dòng người, nhỏ vẫn đứng đó ánh mắt không rời. Buồn. Buồn lạ.

- Sao thế? Có chuyện gì à?_ Thấy nhỏ có thái độ lạ, anh hỏi

- à… không có gì!_ Nhỏ chối. - Thôi, mình về đi.

Nói là về nhà chứ thực chất nhỏ và An Nam cũng đi dạo vài vòng, uống vài ly trà sữa rồi mới thực sự đi về. Đầu đường hẻm, nhỏ đã thấy cậu đứng dựa hàng rào, liên tục nhìn đồng hồ trong chiếc di động của mình. Nhỏ từ từ tiến lại, khẽ nhìn cậu một cái chưa đầy 1s thì mở cửa, An Nam theo sau nhỏ

- Nhật Hạ._ Cậu gọi giật tên nhỏ. Nhỏ lập tức khựng lại, từ tốn quay lại

- Có chuyện gì à?

- Mày lảng tránh tao?

- Làm gì có._ Nhỏ cười gượng gạo. - Tại… tao thấy mày thân với Thùy Chi cho nên… tao tạo không gian riêng cho 2 người ấy mà.

- Sao? Bằng chứng nào mà mày cho là như vậy hả?_ Khuôn mặt cậu nhăn lại, hai hàng chân mày chau lại với nhau

- Thì lúc nãy đó. Mày cho Thùy Chi có giang đến nhà sách đó, nếu tao đi với mày chả khác nào là kì đà cản mũi cả!

- Ngốc! Tại vì tao thấy mày đi với An Nam nên tao mới đi với Thùy Chi thôi!_ Cậu phì cười, nụ cười hiện rõ sự thõa mãn điều gì đó

- Mày im đi._ Nhỏ gắt lên, nhỏ không muốn nghe không muốn thấy nụ cười giả tạo của cậu đâu. Cậu hơi bất ngờ, vì sự phản ứng của nhỏ. Cậu nghĩ hai người đã có thể làm lành cơ đấy. - Mày chẳng biết gì cả! Mày nói như rằng, Thùy Chi là thứ để mày thay thế trông khi đó tao mới là món hàng dự bị của mày!_ Nhỏ nói khóe mắt đã cay cay

- Hả? Mày đang nói cái gì vậy hả?_ Cậu thực sự không hiểu nhỏ đang nghĩ gì nữa

- Tại sao? Tại sao mày lại đối xử với tao như thế chứ!_ Nhỏ uất ức nói, tay liên tục đánh vào cậu. - Lúc trước khi mày quen với Phạm Ngọc, mày bỏ tao một mình bơ vơ giữa nhà trông khi trời mưa, lại cúp điện, mày có hiểu cái cảm giác đó không hả?

- Chuyện này qua lâu rồi cơ mà.

- Im, mày để tao nói hết cái đã. Bây giờ mày với Thùy Chi thân nhau lắm mà, sau vụ tập kịch ấy hai người luôn đi chung với nhau mà! Mày có biết, những lúc mày đi chơi, đi nhà sách với Thùy Chi thì tao ra sao không hả? Tao phải coi phim một mình, cảm giác đó rất là đơn độc đó mày biết không hả? Còn nữa, hôm bữa tập kịch về khuya, mày nói mày bận đưa Thùy Chi về nhà, còn tao thì sao? Mày bỏ cho chó ăn à? Nhà mình vừa heo hút, lại đi ngang công viên nơi mày thằng choi choi hút chích, mày có biết tao sợ lắm không, đã vậy còn gặp con chó điên thích sủa loạn nữa lúc ấy tao chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà rồi đấm vào mặt mày vài cái thôi!_ Nhỏ nói một tràng, nước mắt đã chực trào

- Tao xin lỗi..._ Cậu tiến lại thì nhỏ lùi ra

- Mày tránh xa đi!_ Nhỏ gạt phắt, khuôn mặt vừa giận mà vừa buồn

- Mày có biết, cái cách mà mày lảng tránh khiến tao phát điên lên không hả?_ Cậu rít lên, chân bước nhanh tới, hai tay ghì chặt lấy vai nhỏ. - Chuyện này là do mình tao mà ra cả sao? Chả phải là do tính mày con nít, cứng đầu bướng bỉnh, mày thích trò gán ghép này lắm mà, bây giờ tao chỉ thực hiện theo lời mày nói thôi…

- Đau… đau… quá…!_ Nhỏ rên lên, hai tay đẩy cậu ra nhưng vô vọng

- Mày đúng là đồ ngốc. Chỉ những đứa con nít ngốc nghếch như mày mới chọn cách lẩn trốn người khác…_ Cậu không thể kiềm chế nổi mình. Cái người con gái trước mặt đến bao giờ mới hiểu cho cậu đây, cậu làm vậy chỉ là cảm thấy nhớ nhỏ thôi. Càng nghĩ cậu càng giận, hai tay cứ thế mà bóp chặt lấy vai nhỏ hơn

- Buông… ra… Thần Hy, buông tao ra!_ Nước mắt nhỏ rơi lã chã, vì đau, vì tức. Tại sao cậu lại đối xử với nhỏ như thế chứ???

- Này, nếu cậu là con trai thì nên biết ý tứ một chút đi. Nhật Hạ đang khó chịu đấy!_ An Nam nãy giờ im lặng quan sát hai người nói chuyện nhưng tới khi cậu đụng tay đụng chân với nhỏ thì anh không thể đứng nhìn tiếp được nữa

- Anh không liên quan gì đến chuyện này, làm ơn tránh ra cho!_ Cậu nói bằng chất giọng bình tĩnh nhất có thể.

- Phải, tôi không liên quan đến chuyện này. Nhưng tôi không thể chấp nhận được chuyện cậu sử dụng bạo lực với Nhật Hạ. Cậu nhìn xem, vai cô ấy đỏ lên hết rồi kìa, chả phải là do cậu làm sao?



Cậu nhìn nhỏ, nhỏ như một con chim non núp sau lưng mẹ, hay tay liên tục xoa xoa hai vai đang sưng tấy lên. Có lẽ nhỏ đau lắm, khiến cậu cũng cảm thấy có lỗi.

- An Nam, không cần đôi co với người này đâu._ Nhỏ vịn vai An Nam, nói. Nhỏ bước lên phía trước, đứng song song với cậu, khuôn mặt thể hiện rõ sự kiên định.

- Ý mày là tất cả mọi chuyện đều là do tao cả sao?

- Tao… tao không có ý đó!

- Mày chả thay đổi gì cả! Vụ Phạm Ngọc cũng vậy, mặc dù là mày sai, mày cũng đổ lỗi cho tao. Mày nói tao con nít, mày còn con nít hơn tao!_ Nhỏ chỉ vào mặt cậu nói. - Phải, là tao đang lảng tránh mày đấy. Mày nên hiểu người con trai nào cũng biết ghen khi người yêu của mình tiếp xúc quá nhiều với thằng con trai khác…

- Mày đang nói gì vậy?

-… huống hồ, tao với mày chả có quan hệ gì cả. Bạn bè không ra bạn bè, người yêu không ra người yêu, nó mơ hồ lắm!_ Nhỏ vẫn cứ tiếp tục nói không màng quan tâm đến cậu

- Rốt cuộc ý của mày là gì?_ Cậu dần dần mất kiên nhẫn

- Tao với anh Nam đang quen nhau, mày làm ơn tránh xa ra một chút!_ Nhỏ kết luận. Đối với cậu như sét đánh ngang tai. Ngay cả An Nam còn cảm thấy bất ngờ trước lời tuyên bố của nhỏ

- Haha, hóa ra tao mới là kì đà cản mũi. Vậy thôi, không làm phiền hai người nữa!_ Cậu nhếch môi cười nhạt, rồi quay lưng phóng lên chiếc xe đạp chạy biến đi mất.

Nhỏ như chôn chân tại chỗ. Nhỏ chỉ muốn không bị cậu làm phiền, với cả cũng không muốn bị tổn thương thêm một lần nào nữa.

- Nhật Hạ?_ Sau một hồi im lặng đến căng thẳng, người mở lời vẫn là An Nam

- Sao ạ?_ Nhỏ quay mặt lại. - Về chuyện này thì cho em xin lỗi ạ, em không cố ý…_ Nhỏ cúi đầu, rối rít giải thích. An Nam giơ tay lên ngăn nhỏ lại

- Không sao đâu.

- Anh đang cảm thấy khó chịu?

- Không, mà là ngược lại.

- Hả?

- Anh đang rất vui. Anh định sẽ tỏ tình với em khi có cơ hội, nhưng anh thấy bây giờ là thích hợp nhất._ An Nam nói, từng chữ len vào đầu óc nhỏ trở thành mớ hỗn độn. Anh đang nói cái gì vậy? - Làm bạn gái anh nhé, được không?

Nhỏ đờ đẫn nhìn An Nam, khóe môi giật giật. Không hiểu, không hiểu gì hết a~

- Nhật Hạ?_ An Nam tò mò

- Sao ạ? Anh nói gì, em nghe không rõ!

- Anh nói là "em làm bạn gái anh nhé?"

- À… dạ… chuyện này thì…_ Nhỏ bối rối

- Không sao, em không cần trả lời anh bây giờ đâu...

- À không, em định nói là… em đồng ý!_ Nhỏ mỉm cười.



- Hơ?_ Nhỏ giật mình tỉnh giấc. Đầu nhỏ đau quá. Sự việc này cứ ám ảnh nhỏ mãi, đến cả trong giấc mơ cũng thấy nữa.

Khẽ day day thái dương, nhỏ nhìn xuống bàn quyển Thung Lũng Khủng Khiếp. (Một truyện về Sherlock Homes) đang đọc dở giữa chừng, lại nhìn lên. Ở đây chả phải là thư viện sao???

- Sao mình lại ở đây?_ Nhỏ thắc mắc. Sau một hồi để não bộ hoạt động, nhỏ mới nhớ ra. Do nghỉ tiết, lại có bộ thanh tra về cho nên thầy hiệu trưởng phải đích thân đi xuống tận lớp "mời" cái "chợ trời" này lên thư viện đọc sách. Haizzz… ngủ riết lú lẩn, chuyện mới xảy ra mà đã quên bét đi mất!

- Hey, dạo này mày với Thần Hy có chuyện gì à?_ Bảo Bình từ xa tiến lại, đặt một quyển sách có bìa chủ đạo màu vàng xuống

- Ừm._ Nhỏ buâng quơ gật đầu, mắt tiếp tục nhìn vào vài hàng chữ của quyển Thung Lũng Khủng Khiếp. - Mà hôm nay bày đặt đọc sách luôn cơ đấy!

- Ờm, lâu lâu đọc cũng được.



- Khai thật đi, động lực nào khiến Bảo Bình nhà ta đọc sách vậy. Ưm… để xem đọc sách gì nào?_ Nhỏ nghiêng đầu nhìn vào quyển sách con Bình. - "Cô gái đến từ hôm qua" ư? Của bác Nguyễn Nhật Ánh luôn cơ đấy!

- Ờm, thì… anh Quân rất thích truyện của Nguyễn Nhật Ánh, cho nên tao bị ám ảnh luôn!_ Con Bình cuối cùng cũng khai thật

- Ồ, anh Quân nào thế?_ Nhỏ lấy tay che đi nụ cười gian xảo của mình

- Trời ạ! Là Trung Quân đó, kì đi Nha Trang mày có thấy mặt rồi mà!

Nhỏ ngẫm nghĩ, tua lại khoảng thời gian đó.

- A, nhớ rồi! Trung Quân - "soái ca" lòng mày chứ gì?

- Chuẩn!

- Còn giữ liên lạc luôn cơ đấy! Tao tưởng biệt tăm rồi chứ!_ Nhỏ phán

- Biệt tăm cái con khỉ! Tụi tao có sdt của nhau mà, tao còn biết cả face của anh ấy nữa cơ. Lượng folows kinh khủng!

- Folows? Hot face à?

- Ừm, đẹp trai, học giỏi. Mẫu người lí tưởng của con gái rồi. Nghe nói ảnh là hotboy của trường Đại Học Kiến Trúc tp.HCM nữa cơ!_ con Bình bắt đầu thao thao bất tuyệt về "người tình trong mộng" của nó.

- Haha, tuyệt vời như thế mà mày nghĩ mày với tới à?_ Nhỏ bĩu môi nói

- Cũng đúng. Nhưng mỗi tuần 2 lần vào thứ 7, chủ nhật tụi tao đều có nói chuyện mà.

- Nói chuyện thôi ư? Không chừng người ta chỉ xem mày là bạn thôi con ạ, lo đó mà ATSM.

- Mày cứ… vùi dập tao hoài!_ Bảo Bình trào máu tức với nhỏ. - Tao sẽ cố gắng đậu vào một trường đại học danh tiếng ở tp.HC để xứng đôi với ảnh!_ Bảo Bình nói giọng kiên quyết vô cùng

- Thế còn bài kiểm tra mới đây có 0đ của này thì sao? Vậy mà đòi đậu trường đại học danh tiếng!_ Nhỏ khinh khỉnh nói. Câu nói của nhỏ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng quyết tâm của con Bình

- Kệ mợ tao!_ Bảo Bình tức giận hét toáng lên. - Không nói chuyện của tao nữa, đến chuyện của mày đi!

- Tao có chuyện gì để nói à?_ Nhỏ nhún vai hỏi

- Có chứ. Chuyện mày với Thần Hy ấy!_ Bảo Bình cười toe nói - Sao thế? Sao lại cãi nhau?

- Thì cãi nhau thôi._ Nhỏ nhún vai, bình thản trả lời một câu chớt quớt. - Mà sao mày biết?

- Tao tinh tế mà, chỉ cần để ý một chút là biết ngay!_ Bảo Bình vênh mặt, nhỏ nhếch môi cười khinh. - Mà với lại… cả trường cũng đồn ầm lên truyện mày chia tay với Thần Hy đó. Rồi… nghi vấn hắn với Thùy Chi nữa!_ Giọng con Bình nhỏ dần

- Vậy à?_ Tự dưng nhỏ thấy buồn rười rượi

- Con Chi thật quá đáng mà, đã biết mày với hắn là một cặp mà cứ thích chen ngang vô là sao?_ Bảo Bình bực bội, tay xiết lại thành cú đấm

- Vớ vẩn! Ai bảo với mày tao với hắn là một cặp hả?

- Còn làm bộ làm tịch!_ Bảo Bình bĩu môi nói

- Với lại… mày có biết không? Thùy Chi là "cô bé tóc đuôi sam" trong quyển nhật kí của Thần Hy đó.

- Hả?_ Bảo Bình như không tin vào tai mình

- Nó đã thổ lộ tình cảm của nó với Thần Hy cho tao nghe rồi. Nó thích hắn từ khi còn con nít cơ, sau vụ án 13 năm trước, nó luôn tìm hắn. Tình cảm của nó lớn hơn của tao nhiều, một đứa bạn như tao tránh xa ra một chút cho hai đứa nó đến với nhau thì cũng chẳng có gì sai…_ Nhỏ nói giọng nhỏ dần

Con Bình thay vì phản bác như mọi lần thì tự nhiên nó lại không nói gì. Hai đứa im lặng. Nhỏ đột nhiên đứng dậy, tiến đến kệ sách. Dựng vài quyển sách nằm ngổn ngang lên để dẹp quyển Thung Lũng Khủng Khiếp thì bên kia, nhỏ nhìn thấy thứ gì đó.

- Bảo Bình, tao về đây!_ Nhỏ nhanh chân rời khỏi thư viện

- Này, này có chuyện gì vậy? Thầy hiệu trưởng bắt mày ở đây cơ mà!_ Bảo Bình gọi với theo nhưng vô vọng, nhỏ vẫn cứ đi.

Bảo Bình lắc đầu không hiểu chuyện chi. Qua khe sách, nó nhìn thấy cậu và Thùy Chi.

- Có cần thân thiết như thế không cơ chứ???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook