Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng
Chương 22: Tập Kịch
Cherry
06/01/2016
Nhỏ mắt nhắm mắt mở nhìn tờ kịch bản dài đằng đẵng đến 5 tờ lận. Nhỏ lật tới lật lui đọc sơ sơ kịch bản- Hôm qua tao phân vai chưa hết nên giờ sẽ tiếp tục nhé!_ Bảo Bình nói. - Thùy Chi sẽ vào vai hoàng hậu, Chuyên sẽ là đức vua,...
- Bảo Bình, Tại sao khúc cuối lại có cảnh hoàng tử và công chúa "trao nhau nụ hôn say đắm" là như thế nào hả?_ Nhỏ hét lên, ném sấp kịch bản vào người con Bình
Cậu đỏ mặt, vội lật lật ra trang sau, quả thực kết thúc vở kịch là một cái kiss giữa hoàng tử và công chúa. Vậy có nghĩa là cậu và nhỏ sẽ hôn nhau à???
- Này, Bảo Bình kịch bản thế này thể nào cũng bị thầy cô phê phán cho coi._ Thùy Chi nhẹ nhàng góp ý
- Phải đó, mày nghĩ sao mà làm phim tình cảm cho học sinh cấp 3 coi trong lễ kỉ niệm thành lập trường vậy???_ Thụy An đồng tình
- Xì, tụi bây khéo lo. Trong tờ giấy quy định đâu có điều lệ là không được diễn kịch tình cảm lãng mạn đâu, với lại ta đâu cần thầy cô đánh giá cao, chỉ cần lãnh được phiếu bầu nhiều nhất của cả trường là được rồi!_ Bảo Bình chặc lưỡi giải thích. - Có Thần Hy thì ta sẽ giành được hàng tá phiếu bầu đấy nhé, với lại tụi nó cũng đẹp đôi mà!
- Vớ Vẩn!_ Cậu với nhỏ đồng thanh
- Mày nên nhớ, ngôi sao nào mà chả có atifan!_ Chuyên đẩy gọng kính nói. - Huống chi, fan nữ của Thần Hy không thích Nhật Hạ thì sao?
- Ừm, đúng đó!_ Thụy An lại tiếp tục màn ủng hôi của nó
- Ôi dào, atifan có bao nhiêu đâu mà sợ!_ Bảo Bình một mực bảo vệ cái kịch bản của nó
- Ai bảo không nhiều?
- Ừm, chính xác.
- Fan nhiều thì cũng phải có ati chứ!
Cả nhóm kịch cứ thế nhốn nháo lên. Bảo Bình nghiến răng kèn kẹt, hận không thể một tay bóp chết chúng nó. Bảo Bình nó đây là đang tạo điều kiện cho tình yêu "nảy nở" chứ đâu màng đến "danh lợi" mà tụi này cứ thích phản bác thế là sao hả??? Muốn chống đối à???
- Bây giờ tụi bây muốn CHẾT hay muốn diễn kịch bản của tao, hả?_ Bảo Bình nhấn mạnh chữ "chết" làm bọn nó sởn cả gai ốc, khuôn mặt nó bây giờ chẳng khác nào "quỷ sa tăng" trong truyền thuyết, đăng đằng sát khí chỉ muốn giết người.
- Đọc, đọc kịch bản đi tụi bây ơi!_ Thụy An trấn an lại, run rẫy kêu bọn nó thực hiện yêu cầu của con Bình
- Phải vậy mới được chứ!_ Bảo Bình hài lòng nói. - tụi bây đọc sơ phân cảnh đầu tiên đi, rồi mình tập thử nhé!
Cả đoàn kịch không còn phản ứng, mà thật ra phải gọi là "không dám" mới đúng. Riêng có một người rất không muốn, không muốn kịch bản này tiếp tục, đó chính là nhỏ. Không muốn làm công chúa, không muốn đâu a~!
…
Phân cảnh 1…
- Linh, mày sẽ đọc đoạn này khi tao nói bắt đầu nhé. Rồi Chi với Chuyên sẽ giả vờ như ôm em bé. Hạ, mày sẽ đợi đến lúc mà Linh đọc tới khoảng "Càng lớn cô công chúa càng xinh đẹp" thì mới xuất hiện nhé!_ Bảo Bình nói cho tụi nó y hệt một đạo diễn thực thụ
- Action!
- Ở một vương quốc xa xăm có một đức vua và hoàng hậu sống với nhau đã lâu mà không có con. Vì thấy hai người họ ăn ở hiền lành, thương dân, bao năm cai quản vương quốc làm cho vương quốc trở nên thịnh vượng hơn, một vị tiên trên trời đã ban cho họ một đứa con gái…_ Linh đọc dẫn chuyện đầu tiên. Giọng nó vừa ấm, lại mạch lạc, biết đọc diễn cảm cho nên rất tốt, Bảo Bình đích thị là không chọn nhầm người.
Chuyên với Chi giả vờ ẵm bồng một em bé. Hai đứa đã thành công khi đã thể hiện được tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ đối với đứa con bé bỏng của mình qua đôi mắt. Đặc biệt là Thùy Chi, cô diễn rất tốt, từng cử chỉ dịu dàng đều rất giống một bà mẹ mà vẫn giữ được nét quý tộc của một bà hoàng hậu. Cho tới khi…
- Càng lớn, cô công chúa càng xinh đẹp, thùy mị nết na…
- Cắt! Cắt! Cắt!_ Bảo Bình hét toáng lên. - Trời ạ, ai diễn cũng rất đạt tại sao mày lại bày ra nguyên cái bản mặt đưa đám đó vậy hả, Hạ?
Nhỏ lườm lườm nhìn Bình, miệng nhếch lên đáp
- Thế tao phải làm sao hả? Chả nhẽ nhí nha nhí nhảnh con cá cảnh bay nhảy lung tung ra hả? Đẹp chứ đâu có bị khùng mày!
- Trời ạ, mày làm ơn nhập tâm vô giùm tao một cái Hạ ơi…
…
Phân cảnh 2…
- Thấy công chúa quá đỗi xinh đẹp, lại được đức vua cưng chiều. Trong lúc nàng đi dạo ở trong rừng, 3 tên cướp quyết định bắt nàng hòng tống tiền đức vua và ép nàng làm vợ…
- Rồi, rồi tới cảnh này Hùng, Hoàng, Minh sẽ lao ra lăm le dọa Nhật Hạ nhé, làm cho giống vô, hiện chưa có đạo cụ nên diễn đỡ đi._ Bảo Bình đứng phía sau nhắc nhở.
- Hahaha, ta là cướp đây!_ Hùng ngửa mặt cười nham nhở y hệt mấy tên cướp đểu cáng trong phim
- Có ngon thì đi theo bọn ta…_ Hoàng nói
- Nếu không muốn chết thì nên nghe lời tí đi!_ Minh hăm dọa
- Nhật Hạ, giả bộ kêu cứu đi sao đứng ngay đơ ra đó vậy?_ Bảo Bình hỏi vọng lên
- Cứu tôi với, cứu tôi với..._ Nhỏ nghe lời nhưng thay vì kêu cứu thảm thiết thì nhỏ lại bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt vẫn ngênh ngang như mọi ngày không có vẻ gì là sợ hãi
- Mày diễn nhập tâm vô giúp tao cái!_ Bảo Bình quỳ lạy, nhỏ hoảng hồn nhỏ chẳng muốn làm người chết đâu! Thôi đành bất đắc dĩ phải diễn "sâu" cho nó vậy.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!_ Nhỏ hét toáng lên
- Giờ thì thành ra diễn lố rồi._ Thụy An chau mày nói
- đỡ hơn là giữ nguyên cái bộ mặt không sơ trời không sợ đất kia!_ Bảo Bình nói với An. - Minh, tới mày rồi kìa, đứng đó mà cười!
- Ờ, ờ, quên!_ Minh gãi đầu. Theo như kịch bản, một tên cướp sẽ đuổi theo công chúa, rôì đánh vào sau gáy khiến cô công chúa ngã xuống, kế tiếp chàng hoàng tử mới xuất hiện. Nhưng đời thật thì có chút "phũ phàng", Minh vừa giơ tay đánh nhẹ vào gáy của nhỏ là
Bụp. Nhỏ tung cước đã vào "chỗ hiểm" khiến Minh tái mét mặt mày, hắn quỵ xuống, tay vẫn còn giữ khư khư "của quý" của hắn.
- Má, dám đánh tao hả mày?_ Nhỏ tức giận, tay vịn sau gáy
- Đệt! Loạn, loạn hết rồi!_ Bảo Bình lắc đầu nó tay
…
Phân cảnh 3…
Diễn cả buổi trời, mới tới lượt cậu. Ba thằng: Hùng, Minh, Hoàng đều tới tả mây mưa với nhỏ. Đứa thì bị tát, đứa thì bị đấm, đứa thì bị đá, không đứa nào "toàn thây".
Cậu xuất hiện, đánh nhau với 3 tên cướp. Xong xuôi, cậu sẽ đỡ nhỏ dậy. Nếu diễn tốt thì là như vậy, nhưng đằng này, sau khi đánh cướp xong, cậu đỡ nhỏ dậy thì... Chát!
- Sao mày tát tao?_ Cậu xoa một bên má còn in hằn rõ 5 ngón tay của nhỏ
- ai biểu mày dám ôm tao. Định sàm sỡ à?_ Nhỏ gào lên
- Đó là kịch bản, hiểu chưa má!_ Cậu hét lên. - Với lại, ai thèm sàm sỡ thứ như mày! Mẫu người của tao là 3 vòng phải chuẩn, chứ không như "ai kia": "hai lưng", mông cũng chẳng có, cứ suôn đuột từ trên xuống!_ Cậu xỉa xói nhỏ
- Mày nói ai vậy hả? "Ai kia" của mày là ám chỉ ai hả?_ Nhỏ thét lên, nhào vào nắm đầu cậu mà đánh tới tấp. Bọn nó hoảng hồn nhào vào can ngăn. Trời ạ, có "công chúa" nào mà đánh hoàng tử như thế đâu chứ!
- Chị Bình, em kiếm được hết rồi nè._ Giọng một cô gái lảnh lót làm cho nguyên đoàn kịch khựng lại. Bọn nó trở về trạng thái cũ, phải giữ hình tượng trước mấy em lớp dưới. Riêng nhỏ với cậu thì khác, mặt ai cũng hầm hầm như muốn giết người. Nhỏ thì đầu tóc bù xù, mặt mày đằng đằng sát khí, cậu cũng chẳng thua kém gì, cái đầu bị nhỏ nắm giật đủ kiểu thành ra trở nên như cái ổ quạ. Tuy nhiên, vẫn rất đẹp trai!
- Ừm, chị cảm ơn._ Bảo Bình tiến lại, nở một nụ cười thân thiện
- Ai vậy?_ Vy hỏi
- Em họ tao, nó làm ở bên đoàn đội gì đó, tao nhờ nó kiếm đạo cụ của mấy anh chị năm trước còn sót lại giùm.
- Thôi, em đi nhe chị!_ Cô bé vẫy tay chào rồi chạy vụt đi
Bọn nó lục soạn đồ đạc ra. Nghe nói năm trước, người ta diễn kịch gì đó liên quan đến mấy công chúa trong truyện cổ nên cũng khá đầy đủ đạo cụ.
- Thử đồ đi. Bộ này của Thùy Chi này, của Nhật Hạ này,…_ Bảo Bình chia đồ ra cho từng người.
Mấy phút sau…
Ai cũng thay đồ xong. Nói chung là nhìn tạm ổn, phù hợp vóc người. Riêng bộ đồ hoàng hậu của Thùy Chi hơi ngắn, với hơi chật một chút. Không phải vì cô mập mà là do người năm trước quá nhỏ con. Còn nhỏ thì… tệ hại hơn nữa. Bộ đồ công chúa chẳng khác nào cái chăn chùm lên người nhỏ cả, rông phùng phình, lại dài cả thước.
- Chậc, nghe nói năm trước chị Ngọc Lan đóng vai công chúa. Chị ấy vừa cao, vóc người cân đối cho nên hình như… hơi quá khổ so với mày đấy, Nhật Hạ.
- Mày còn dám mở miệng nói vậy nữa hả?_ Nhỏ gào lên
- Vậy bây giờ tính sao? Đem ra tiệm kêu người ta sửa lại hả?_ Thụy An lo lắng hỏi
- Đồ của trường không được phép chỉnh sửa gì đâu._ Linh nói
Trông khi cả bọn đang bận suy nghĩ, thì trong đầu nhỏ nảy ra một ý kiến. Nhưng nếu có thể quay ngược thời gian thì chắc nhỏ sẽ không nói ra đâu
- Hay là tao đổi vai với Thùy Chi? Trang phục của Thùy Chi thì hơi bé, của tao thì quá rộng, đổi với nha là quá tuyệt rồi!
Thùy Chi ngạc nhiên trước ý kiến của nhỏ. Hai hàng chân mày của cậu khẽ chau lại, khó chịu.
- Như thế… không được! Đổi trang phục thôi!_ Bảo Bình phản bác.
- Trang phục của hoàng hậu và công chúa khác xa, đổi như thế thì kì lắm. Chả nhẽ công chúa mặc nguyên một bộ đồ già cằn thế kia, còn hoàng hậu thì quất nguyên một bộ đồ màu hồng tươi sáng như thế à?_ Thụy An nói
- Tao thấy đổi vai luôn đi. Thùy Chi dịu dàng, hợp với vai này hơn. Tao cũng ít đất diễn hơn._ Nhỏ nói
- Không được!_ Nếu cứ tiếp tục như vậy thì kế hoạch của con Bình vỡ lỡ rồi.
- Ừm, cũng hay đó.
- Vậy đi.
Cả bọn nhốn nháo.
- Mặc dù mày chịu trách nhiệm nhưng cũng phải hỏi ý kiến lớp trưởng là tao. Tao thấy từ đầu, khi mày chọn Nhật Hạ làm vai công chúa là thấy kì rồi, giờ đổi đi._ Thụy An yêu cầu Bảo Bình
- Tụi bây chẳng hiểu gì cả…_ Bảo Bình nói
- Thôi, cứ như vậy đi. Tao mệt rồi, mai mốt tập tiếp. Tụi bây cứ tiếp tục đi._ Nhỏ nói xong xách balo lên đi te te ra khỏi đó trước sự đờ đẫn của cả bọn.
…
Dọc đường đi, nhỏ cứ suy nghĩ tới lui. Đáng lẽ ra nhỏ phải cảm thấy vui mừng khi giúp lớp có thêm một couple chứ, tại sao lại khó chịu đến thế này??? Mà tất cả mọi chuyện cũng đều do nhỏ, đều chính quyết định của nhỏ mà ra cả, biết trách ai bây giờ!!!
Nhỏ thở dài thườn thượt, cái cảm giác này đúng là làm người khác không hiểu nổi mình nữa. Chả nhẽ nhỏ có tình cảm đặc biệt với cậu? Chắc chắn là không rồi, làm gì có chuyện vớ vẩn như thế. Mà nếu nhỏ thích cậu thì cũng chỉ là yêu đơn phương thôi. Mẫu người con gái của cậu là dịu dàng, dễ thương, học giỏi, vân vân và mây mây, nói chung là tài sắc vẹn toàn, còn nhỏ… trái ngược hoàn toàn! Nhỏ lắc đầu, cố xua tan mấy cái ý nghĩ này ra khỏi đầu óc.
Ting. Bỗng, có tin nhắn, nhỏ mở ra xem. Là của Thùy Chi, nội dung vỏn vẹn 3 chữ: "Cảm ơn cậu!". Nhỏ cười nhạt, định hỏi lại vì cái gì mà cảm ơn nhưng rồi thôi, nhỏ chịu thiệt thế này nhận lấy một lời cảm ơn cũng không tồi.
- Ông ơi, con về rồi!_ Nhỏ chào ông cụ, toan đi lên phòng ngủ thẳng cẳng cho tới chiều thì chợt có tiếng gọi
- Nhật Hạ?
Nhỏ chau mày, xoay lưng nhìn kĩ người gọi tên mình.
- An Nam?_ Nhỏ ngạc nhiên vô cùng
- Hạ làm gì ở đây thế?_ An Nam cũng ngạc nhiên không kém
- Tui mới là người hỏi ông đấy, đây là nhà trọ của tui mà!_ Nhỏ đáp
- Đây là ông của Nam.
- Hả???
…
- Hahaha, hóa ra là như vậy!_ Nhỏ ngộ ra. Hóa ra An Nam là cháu ruột của ông cụ chủ nhà, đây là quê hương của Nam, nhưng rồi do một lý do nào đó anh phải chuyển lên thành phố Hồ Chí Minh sống. Rồi cũng chuyển sang nước ngoài làm việc, bây giờ anh về thăm ông mình sau chuyến đi chơi ở Nha Trang.
- Không ngờ, mình cũng có duyên quá đấy chứ!_ Nhỏ mỉm cười nói
- Đã bảo là có duyên thì sẽ gặp lại mà.
Thế là hai đứa nói chuyện xuyên suốt. Đến nỗi khan cả cổ họng, lăn ra ngủ quên từ bao giờ. Đến khi choàng tỉnh giấc bầu trời đã sập tối, đồng hồ cũng đã điểm 5h15.
- Vậy, ông ở đây luôn hay gì?_ Nhỏ thắc mắc
- Không, Nam có mướn khách sạn ở trong bờ, định ngủ đêm nay ở đó, mai mới chuyển về đây.
- Ồ, vậy thì mau lên đi. Trễ giờ là không còn tàu để vào bờ đâu đó._ Nhỏ giục An Nam
- Thưa ông, cháu về. Mai cháu sẽ lại đến thăm ông nhé!_ An Nam lễ phép cúi đầu chào
- Ừm, cháu đi cẩn thận.
Nhỏ đòi tiễn Nam ở bến cảng nhưng anh không cho. Anh nói con gái không nên ra đường vào ban đêm một mình, rất là nguy hiểm. Vì thế nhỏ đành chào tạm biệt An Nam ở cửa. Tới khi anh đã đi khuất, nhỏ liếc sang ngôi biệt thự đối diện, chiếc xe đạp không có ở đó, chắc hẳn cậu vẫn chưa về. Tự dưng lòng nhỏ buồn đến lạ, trong đầu nhỏ đột nhiên xuất hiện nhiều viễn cảnh Thùy Chi cùng với cậu thân mật.
- Ya, chuyện gì vậy nè!_ Nhỏ vò đầu bứt tóc xong đóng cửa đi vô nhà. Hai người họ muốn đi ăn đi uống gì thì cũng chả liên quan đến nhỏ, để tâm làm gì cho mệt người chứ!!!
Đi đến chiếc bàn gỗ ở phòng khách, nhỏ cầm lên một mảnh giấy có ghi số điện thoại của An Nam. Đi nhanh lên lầu lấy chiếc điện thoại đang sạc pin xuống, lưu số điện thoại vào.
- An Nam rồi kí hiệu trái tim đồ. Ủa, mới gặp có chút xíu mà lưu trái tim luôn ha. Mai mốt gặp lâu chắc lưu thành chồng hay ông xã luôn quá!
Nhỏ giật bắn người, xém đánh rơi cả chiếc iphone yêu dấu của mình. đó chẳng phải là tiếng của cậu sao? Sao lù lù xuất hiện vậy trời!
- Làm gì như cô hồn vậy hả? Lầm làm lì lì xuất hiện sau lưng, tao mà bị bệnh tim thì chắc lên cơn tim chết lâu rồi!_ Nhỏ cằn nhằn, nhìn cậu. - Mà tập kịch sao rồi?_ Nhỏ buâng quơ hỏi, mắt còn dán vào màn hình điện thoại
- Bộ thích lắm hả?_ Cậu nói, bằng giọng điệu cực kì khó chịu.
- Hả?_ Nhỏ ngạc nhiên. Cậu đang nói gì vậy nè, lại còn thái độ đó nữa!
- Tao hỏi mày bộ thích cái trò gán ghép đó lắm hả?_ Cậu gắt lên
- Tao… tao… tao thấy Chi hợp với vai đó hơn tao._ Nhỏ vô tình trở nên bối rối
Đôi mắt màu nâu trong veo vẻo có vài tia giận dữ nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Nhỏ lảng mắt đi nơi khác, cứ nhìn chằm chằm kiểu này cũng bị áp lực làm cho nghẹt thở.
- Tao thấy mày với con Chi cũng hợp nhau mà. Với lại, tao cũng chả muốn làm cho cả trường hiểu lầm thêm tình cảm của tao vơis mày..._ Nhỏ lí nhí, tay vân vê vạt áo
- Mày thấy khó chịu?_ Cậu hỏi, giọng điệu không còn giận dữ như trước nữa
- Tao không biết!_ Nhỏ nói, rồi cúi gầm đầu. - Mà chắc là như vậy!
- Vậy thì cứ làm theo quyết định của mày đi!
Cậu đứng lên, rời khỏi nhà. Nhỏ nhìn theo, đến khi cánh cửa đóng sầm một cái nhỏ cũng chưa hề liếc mắt sang chỗ khác.
Cậu bực mình? Cậu khó chịu? Vì cái gì? Gán ghép đó thì đã sao? Thùy Chi ra sao, học giỏi, dễ thương, dịu dàng, nết na,… đúng mẫu người cậu thích rồi còn gì. Nhỏ mới là người cảm thấy bực mình, khó chịu mới đúng. Làm ơn mắc quán mà!!!
- Bảo Bình, Tại sao khúc cuối lại có cảnh hoàng tử và công chúa "trao nhau nụ hôn say đắm" là như thế nào hả?_ Nhỏ hét lên, ném sấp kịch bản vào người con Bình
Cậu đỏ mặt, vội lật lật ra trang sau, quả thực kết thúc vở kịch là một cái kiss giữa hoàng tử và công chúa. Vậy có nghĩa là cậu và nhỏ sẽ hôn nhau à???
- Này, Bảo Bình kịch bản thế này thể nào cũng bị thầy cô phê phán cho coi._ Thùy Chi nhẹ nhàng góp ý
- Phải đó, mày nghĩ sao mà làm phim tình cảm cho học sinh cấp 3 coi trong lễ kỉ niệm thành lập trường vậy???_ Thụy An đồng tình
- Xì, tụi bây khéo lo. Trong tờ giấy quy định đâu có điều lệ là không được diễn kịch tình cảm lãng mạn đâu, với lại ta đâu cần thầy cô đánh giá cao, chỉ cần lãnh được phiếu bầu nhiều nhất của cả trường là được rồi!_ Bảo Bình chặc lưỡi giải thích. - Có Thần Hy thì ta sẽ giành được hàng tá phiếu bầu đấy nhé, với lại tụi nó cũng đẹp đôi mà!
- Vớ Vẩn!_ Cậu với nhỏ đồng thanh
- Mày nên nhớ, ngôi sao nào mà chả có atifan!_ Chuyên đẩy gọng kính nói. - Huống chi, fan nữ của Thần Hy không thích Nhật Hạ thì sao?
- Ừm, đúng đó!_ Thụy An lại tiếp tục màn ủng hôi của nó
- Ôi dào, atifan có bao nhiêu đâu mà sợ!_ Bảo Bình một mực bảo vệ cái kịch bản của nó
- Ai bảo không nhiều?
- Ừm, chính xác.
- Fan nhiều thì cũng phải có ati chứ!
Cả nhóm kịch cứ thế nhốn nháo lên. Bảo Bình nghiến răng kèn kẹt, hận không thể một tay bóp chết chúng nó. Bảo Bình nó đây là đang tạo điều kiện cho tình yêu "nảy nở" chứ đâu màng đến "danh lợi" mà tụi này cứ thích phản bác thế là sao hả??? Muốn chống đối à???
- Bây giờ tụi bây muốn CHẾT hay muốn diễn kịch bản của tao, hả?_ Bảo Bình nhấn mạnh chữ "chết" làm bọn nó sởn cả gai ốc, khuôn mặt nó bây giờ chẳng khác nào "quỷ sa tăng" trong truyền thuyết, đăng đằng sát khí chỉ muốn giết người.
- Đọc, đọc kịch bản đi tụi bây ơi!_ Thụy An trấn an lại, run rẫy kêu bọn nó thực hiện yêu cầu của con Bình
- Phải vậy mới được chứ!_ Bảo Bình hài lòng nói. - tụi bây đọc sơ phân cảnh đầu tiên đi, rồi mình tập thử nhé!
Cả đoàn kịch không còn phản ứng, mà thật ra phải gọi là "không dám" mới đúng. Riêng có một người rất không muốn, không muốn kịch bản này tiếp tục, đó chính là nhỏ. Không muốn làm công chúa, không muốn đâu a~!
…
Phân cảnh 1…
- Linh, mày sẽ đọc đoạn này khi tao nói bắt đầu nhé. Rồi Chi với Chuyên sẽ giả vờ như ôm em bé. Hạ, mày sẽ đợi đến lúc mà Linh đọc tới khoảng "Càng lớn cô công chúa càng xinh đẹp" thì mới xuất hiện nhé!_ Bảo Bình nói cho tụi nó y hệt một đạo diễn thực thụ
- Action!
- Ở một vương quốc xa xăm có một đức vua và hoàng hậu sống với nhau đã lâu mà không có con. Vì thấy hai người họ ăn ở hiền lành, thương dân, bao năm cai quản vương quốc làm cho vương quốc trở nên thịnh vượng hơn, một vị tiên trên trời đã ban cho họ một đứa con gái…_ Linh đọc dẫn chuyện đầu tiên. Giọng nó vừa ấm, lại mạch lạc, biết đọc diễn cảm cho nên rất tốt, Bảo Bình đích thị là không chọn nhầm người.
Chuyên với Chi giả vờ ẵm bồng một em bé. Hai đứa đã thành công khi đã thể hiện được tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ đối với đứa con bé bỏng của mình qua đôi mắt. Đặc biệt là Thùy Chi, cô diễn rất tốt, từng cử chỉ dịu dàng đều rất giống một bà mẹ mà vẫn giữ được nét quý tộc của một bà hoàng hậu. Cho tới khi…
- Càng lớn, cô công chúa càng xinh đẹp, thùy mị nết na…
- Cắt! Cắt! Cắt!_ Bảo Bình hét toáng lên. - Trời ạ, ai diễn cũng rất đạt tại sao mày lại bày ra nguyên cái bản mặt đưa đám đó vậy hả, Hạ?
Nhỏ lườm lườm nhìn Bình, miệng nhếch lên đáp
- Thế tao phải làm sao hả? Chả nhẽ nhí nha nhí nhảnh con cá cảnh bay nhảy lung tung ra hả? Đẹp chứ đâu có bị khùng mày!
- Trời ạ, mày làm ơn nhập tâm vô giùm tao một cái Hạ ơi…
…
Phân cảnh 2…
- Thấy công chúa quá đỗi xinh đẹp, lại được đức vua cưng chiều. Trong lúc nàng đi dạo ở trong rừng, 3 tên cướp quyết định bắt nàng hòng tống tiền đức vua và ép nàng làm vợ…
- Rồi, rồi tới cảnh này Hùng, Hoàng, Minh sẽ lao ra lăm le dọa Nhật Hạ nhé, làm cho giống vô, hiện chưa có đạo cụ nên diễn đỡ đi._ Bảo Bình đứng phía sau nhắc nhở.
- Hahaha, ta là cướp đây!_ Hùng ngửa mặt cười nham nhở y hệt mấy tên cướp đểu cáng trong phim
- Có ngon thì đi theo bọn ta…_ Hoàng nói
- Nếu không muốn chết thì nên nghe lời tí đi!_ Minh hăm dọa
- Nhật Hạ, giả bộ kêu cứu đi sao đứng ngay đơ ra đó vậy?_ Bảo Bình hỏi vọng lên
- Cứu tôi với, cứu tôi với..._ Nhỏ nghe lời nhưng thay vì kêu cứu thảm thiết thì nhỏ lại bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt vẫn ngênh ngang như mọi ngày không có vẻ gì là sợ hãi
- Mày diễn nhập tâm vô giúp tao cái!_ Bảo Bình quỳ lạy, nhỏ hoảng hồn nhỏ chẳng muốn làm người chết đâu! Thôi đành bất đắc dĩ phải diễn "sâu" cho nó vậy.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!_ Nhỏ hét toáng lên
- Giờ thì thành ra diễn lố rồi._ Thụy An chau mày nói
- đỡ hơn là giữ nguyên cái bộ mặt không sơ trời không sợ đất kia!_ Bảo Bình nói với An. - Minh, tới mày rồi kìa, đứng đó mà cười!
- Ờ, ờ, quên!_ Minh gãi đầu. Theo như kịch bản, một tên cướp sẽ đuổi theo công chúa, rôì đánh vào sau gáy khiến cô công chúa ngã xuống, kế tiếp chàng hoàng tử mới xuất hiện. Nhưng đời thật thì có chút "phũ phàng", Minh vừa giơ tay đánh nhẹ vào gáy của nhỏ là
Bụp. Nhỏ tung cước đã vào "chỗ hiểm" khiến Minh tái mét mặt mày, hắn quỵ xuống, tay vẫn còn giữ khư khư "của quý" của hắn.
- Má, dám đánh tao hả mày?_ Nhỏ tức giận, tay vịn sau gáy
- Đệt! Loạn, loạn hết rồi!_ Bảo Bình lắc đầu nó tay
…
Phân cảnh 3…
Diễn cả buổi trời, mới tới lượt cậu. Ba thằng: Hùng, Minh, Hoàng đều tới tả mây mưa với nhỏ. Đứa thì bị tát, đứa thì bị đấm, đứa thì bị đá, không đứa nào "toàn thây".
Cậu xuất hiện, đánh nhau với 3 tên cướp. Xong xuôi, cậu sẽ đỡ nhỏ dậy. Nếu diễn tốt thì là như vậy, nhưng đằng này, sau khi đánh cướp xong, cậu đỡ nhỏ dậy thì... Chát!
- Sao mày tát tao?_ Cậu xoa một bên má còn in hằn rõ 5 ngón tay của nhỏ
- ai biểu mày dám ôm tao. Định sàm sỡ à?_ Nhỏ gào lên
- Đó là kịch bản, hiểu chưa má!_ Cậu hét lên. - Với lại, ai thèm sàm sỡ thứ như mày! Mẫu người của tao là 3 vòng phải chuẩn, chứ không như "ai kia": "hai lưng", mông cũng chẳng có, cứ suôn đuột từ trên xuống!_ Cậu xỉa xói nhỏ
- Mày nói ai vậy hả? "Ai kia" của mày là ám chỉ ai hả?_ Nhỏ thét lên, nhào vào nắm đầu cậu mà đánh tới tấp. Bọn nó hoảng hồn nhào vào can ngăn. Trời ạ, có "công chúa" nào mà đánh hoàng tử như thế đâu chứ!
- Chị Bình, em kiếm được hết rồi nè._ Giọng một cô gái lảnh lót làm cho nguyên đoàn kịch khựng lại. Bọn nó trở về trạng thái cũ, phải giữ hình tượng trước mấy em lớp dưới. Riêng nhỏ với cậu thì khác, mặt ai cũng hầm hầm như muốn giết người. Nhỏ thì đầu tóc bù xù, mặt mày đằng đằng sát khí, cậu cũng chẳng thua kém gì, cái đầu bị nhỏ nắm giật đủ kiểu thành ra trở nên như cái ổ quạ. Tuy nhiên, vẫn rất đẹp trai!
- Ừm, chị cảm ơn._ Bảo Bình tiến lại, nở một nụ cười thân thiện
- Ai vậy?_ Vy hỏi
- Em họ tao, nó làm ở bên đoàn đội gì đó, tao nhờ nó kiếm đạo cụ của mấy anh chị năm trước còn sót lại giùm.
- Thôi, em đi nhe chị!_ Cô bé vẫy tay chào rồi chạy vụt đi
Bọn nó lục soạn đồ đạc ra. Nghe nói năm trước, người ta diễn kịch gì đó liên quan đến mấy công chúa trong truyện cổ nên cũng khá đầy đủ đạo cụ.
- Thử đồ đi. Bộ này của Thùy Chi này, của Nhật Hạ này,…_ Bảo Bình chia đồ ra cho từng người.
Mấy phút sau…
Ai cũng thay đồ xong. Nói chung là nhìn tạm ổn, phù hợp vóc người. Riêng bộ đồ hoàng hậu của Thùy Chi hơi ngắn, với hơi chật một chút. Không phải vì cô mập mà là do người năm trước quá nhỏ con. Còn nhỏ thì… tệ hại hơn nữa. Bộ đồ công chúa chẳng khác nào cái chăn chùm lên người nhỏ cả, rông phùng phình, lại dài cả thước.
- Chậc, nghe nói năm trước chị Ngọc Lan đóng vai công chúa. Chị ấy vừa cao, vóc người cân đối cho nên hình như… hơi quá khổ so với mày đấy, Nhật Hạ.
- Mày còn dám mở miệng nói vậy nữa hả?_ Nhỏ gào lên
- Vậy bây giờ tính sao? Đem ra tiệm kêu người ta sửa lại hả?_ Thụy An lo lắng hỏi
- Đồ của trường không được phép chỉnh sửa gì đâu._ Linh nói
Trông khi cả bọn đang bận suy nghĩ, thì trong đầu nhỏ nảy ra một ý kiến. Nhưng nếu có thể quay ngược thời gian thì chắc nhỏ sẽ không nói ra đâu
- Hay là tao đổi vai với Thùy Chi? Trang phục của Thùy Chi thì hơi bé, của tao thì quá rộng, đổi với nha là quá tuyệt rồi!
Thùy Chi ngạc nhiên trước ý kiến của nhỏ. Hai hàng chân mày của cậu khẽ chau lại, khó chịu.
- Như thế… không được! Đổi trang phục thôi!_ Bảo Bình phản bác.
- Trang phục của hoàng hậu và công chúa khác xa, đổi như thế thì kì lắm. Chả nhẽ công chúa mặc nguyên một bộ đồ già cằn thế kia, còn hoàng hậu thì quất nguyên một bộ đồ màu hồng tươi sáng như thế à?_ Thụy An nói
- Tao thấy đổi vai luôn đi. Thùy Chi dịu dàng, hợp với vai này hơn. Tao cũng ít đất diễn hơn._ Nhỏ nói
- Không được!_ Nếu cứ tiếp tục như vậy thì kế hoạch của con Bình vỡ lỡ rồi.
- Ừm, cũng hay đó.
- Vậy đi.
Cả bọn nhốn nháo.
- Mặc dù mày chịu trách nhiệm nhưng cũng phải hỏi ý kiến lớp trưởng là tao. Tao thấy từ đầu, khi mày chọn Nhật Hạ làm vai công chúa là thấy kì rồi, giờ đổi đi._ Thụy An yêu cầu Bảo Bình
- Tụi bây chẳng hiểu gì cả…_ Bảo Bình nói
- Thôi, cứ như vậy đi. Tao mệt rồi, mai mốt tập tiếp. Tụi bây cứ tiếp tục đi._ Nhỏ nói xong xách balo lên đi te te ra khỏi đó trước sự đờ đẫn của cả bọn.
…
Dọc đường đi, nhỏ cứ suy nghĩ tới lui. Đáng lẽ ra nhỏ phải cảm thấy vui mừng khi giúp lớp có thêm một couple chứ, tại sao lại khó chịu đến thế này??? Mà tất cả mọi chuyện cũng đều do nhỏ, đều chính quyết định của nhỏ mà ra cả, biết trách ai bây giờ!!!
Nhỏ thở dài thườn thượt, cái cảm giác này đúng là làm người khác không hiểu nổi mình nữa. Chả nhẽ nhỏ có tình cảm đặc biệt với cậu? Chắc chắn là không rồi, làm gì có chuyện vớ vẩn như thế. Mà nếu nhỏ thích cậu thì cũng chỉ là yêu đơn phương thôi. Mẫu người con gái của cậu là dịu dàng, dễ thương, học giỏi, vân vân và mây mây, nói chung là tài sắc vẹn toàn, còn nhỏ… trái ngược hoàn toàn! Nhỏ lắc đầu, cố xua tan mấy cái ý nghĩ này ra khỏi đầu óc.
Ting. Bỗng, có tin nhắn, nhỏ mở ra xem. Là của Thùy Chi, nội dung vỏn vẹn 3 chữ: "Cảm ơn cậu!". Nhỏ cười nhạt, định hỏi lại vì cái gì mà cảm ơn nhưng rồi thôi, nhỏ chịu thiệt thế này nhận lấy một lời cảm ơn cũng không tồi.
- Ông ơi, con về rồi!_ Nhỏ chào ông cụ, toan đi lên phòng ngủ thẳng cẳng cho tới chiều thì chợt có tiếng gọi
- Nhật Hạ?
Nhỏ chau mày, xoay lưng nhìn kĩ người gọi tên mình.
- An Nam?_ Nhỏ ngạc nhiên vô cùng
- Hạ làm gì ở đây thế?_ An Nam cũng ngạc nhiên không kém
- Tui mới là người hỏi ông đấy, đây là nhà trọ của tui mà!_ Nhỏ đáp
- Đây là ông của Nam.
- Hả???
…
- Hahaha, hóa ra là như vậy!_ Nhỏ ngộ ra. Hóa ra An Nam là cháu ruột của ông cụ chủ nhà, đây là quê hương của Nam, nhưng rồi do một lý do nào đó anh phải chuyển lên thành phố Hồ Chí Minh sống. Rồi cũng chuyển sang nước ngoài làm việc, bây giờ anh về thăm ông mình sau chuyến đi chơi ở Nha Trang.
- Không ngờ, mình cũng có duyên quá đấy chứ!_ Nhỏ mỉm cười nói
- Đã bảo là có duyên thì sẽ gặp lại mà.
Thế là hai đứa nói chuyện xuyên suốt. Đến nỗi khan cả cổ họng, lăn ra ngủ quên từ bao giờ. Đến khi choàng tỉnh giấc bầu trời đã sập tối, đồng hồ cũng đã điểm 5h15.
- Vậy, ông ở đây luôn hay gì?_ Nhỏ thắc mắc
- Không, Nam có mướn khách sạn ở trong bờ, định ngủ đêm nay ở đó, mai mới chuyển về đây.
- Ồ, vậy thì mau lên đi. Trễ giờ là không còn tàu để vào bờ đâu đó._ Nhỏ giục An Nam
- Thưa ông, cháu về. Mai cháu sẽ lại đến thăm ông nhé!_ An Nam lễ phép cúi đầu chào
- Ừm, cháu đi cẩn thận.
Nhỏ đòi tiễn Nam ở bến cảng nhưng anh không cho. Anh nói con gái không nên ra đường vào ban đêm một mình, rất là nguy hiểm. Vì thế nhỏ đành chào tạm biệt An Nam ở cửa. Tới khi anh đã đi khuất, nhỏ liếc sang ngôi biệt thự đối diện, chiếc xe đạp không có ở đó, chắc hẳn cậu vẫn chưa về. Tự dưng lòng nhỏ buồn đến lạ, trong đầu nhỏ đột nhiên xuất hiện nhiều viễn cảnh Thùy Chi cùng với cậu thân mật.
- Ya, chuyện gì vậy nè!_ Nhỏ vò đầu bứt tóc xong đóng cửa đi vô nhà. Hai người họ muốn đi ăn đi uống gì thì cũng chả liên quan đến nhỏ, để tâm làm gì cho mệt người chứ!!!
Đi đến chiếc bàn gỗ ở phòng khách, nhỏ cầm lên một mảnh giấy có ghi số điện thoại của An Nam. Đi nhanh lên lầu lấy chiếc điện thoại đang sạc pin xuống, lưu số điện thoại vào.
- An Nam rồi kí hiệu trái tim đồ. Ủa, mới gặp có chút xíu mà lưu trái tim luôn ha. Mai mốt gặp lâu chắc lưu thành chồng hay ông xã luôn quá!
Nhỏ giật bắn người, xém đánh rơi cả chiếc iphone yêu dấu của mình. đó chẳng phải là tiếng của cậu sao? Sao lù lù xuất hiện vậy trời!
- Làm gì như cô hồn vậy hả? Lầm làm lì lì xuất hiện sau lưng, tao mà bị bệnh tim thì chắc lên cơn tim chết lâu rồi!_ Nhỏ cằn nhằn, nhìn cậu. - Mà tập kịch sao rồi?_ Nhỏ buâng quơ hỏi, mắt còn dán vào màn hình điện thoại
- Bộ thích lắm hả?_ Cậu nói, bằng giọng điệu cực kì khó chịu.
- Hả?_ Nhỏ ngạc nhiên. Cậu đang nói gì vậy nè, lại còn thái độ đó nữa!
- Tao hỏi mày bộ thích cái trò gán ghép đó lắm hả?_ Cậu gắt lên
- Tao… tao… tao thấy Chi hợp với vai đó hơn tao._ Nhỏ vô tình trở nên bối rối
Đôi mắt màu nâu trong veo vẻo có vài tia giận dữ nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Nhỏ lảng mắt đi nơi khác, cứ nhìn chằm chằm kiểu này cũng bị áp lực làm cho nghẹt thở.
- Tao thấy mày với con Chi cũng hợp nhau mà. Với lại, tao cũng chả muốn làm cho cả trường hiểu lầm thêm tình cảm của tao vơis mày..._ Nhỏ lí nhí, tay vân vê vạt áo
- Mày thấy khó chịu?_ Cậu hỏi, giọng điệu không còn giận dữ như trước nữa
- Tao không biết!_ Nhỏ nói, rồi cúi gầm đầu. - Mà chắc là như vậy!
- Vậy thì cứ làm theo quyết định của mày đi!
Cậu đứng lên, rời khỏi nhà. Nhỏ nhìn theo, đến khi cánh cửa đóng sầm một cái nhỏ cũng chưa hề liếc mắt sang chỗ khác.
Cậu bực mình? Cậu khó chịu? Vì cái gì? Gán ghép đó thì đã sao? Thùy Chi ra sao, học giỏi, dễ thương, dịu dàng, nết na,… đúng mẫu người cậu thích rồi còn gì. Nhỏ mới là người cảm thấy bực mình, khó chịu mới đúng. Làm ơn mắc quán mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.