Chương 72: Có Lỗi
Huỳnh Thiên Kỳy
08/04/2022
Khuất Vân Di đi chơi đến tối thì mới về Doãn gia. Cô mua rất nhiều đồ hiệu. Từ quần áo đến túi sách và giày dép.
Khuất Vân Di tay chân xách lỉnh kỉnh đi vào phòng ngủ. Vừa mở cánh cửa phòng thì thấy hai ba con của Doãn Đình Nghiêm đang ngồi trên giường chơi đùa, vui vẻ với nhau.
Khuất Vân Di không nói gì xách đồ đi vào phòng trang phục quăng vào đó rồi lấy chiếc đầm ngủ đi vào phòng tắm.
Doãn Đình Nghiêm nhíu mày khó chịu. Cô là đang giận dỗi, khó chịu với ai?.
Ngâm mình trong bồn tắm mà làm cô thoải mái. Cả ngày đi chơi, ăn uống nên bây giờ cô rất mệt.
Khuất Vân Di tắm xong đi ra thì thấy tiểu Yên ngồi trên giường chơi một mình mà không thấy Doãn Đình Nghiêm đâu. Cô nhẹ nhàng đi lại.
" Tiểu Yên, dọn dẹp đồ chơi lại, sao hôm nay con lại dám bày đồ chơi trên giường vậy?"
" Ba cho phép ạ "
" Ngoan, để mẹ dọn dẹp lại. Sau này đồ chơi con đừng mang lên giường nữa nhé. Như vậy sẽ rất bẩn "
" Vâng ạ "
Khuất Vân Di bế tiểu Yên lại sofa ngồi rồi dọn dẹp lại giường. Anh lúc nào cũng vậy, tiểu Yên muốn gì là được đó.
Doãn Đình Nghiêm cầm bình sữa đi vào phòng nhìn thấy tiểu Yên ngồi buồn hiu ở sofa nhìn Khuất Vân Di mà làm lòng anh thêm bực tức. Cô lại làm gì với tiểu Yên nữa vậy?.
" Con uống sữa đi "
" Vâng ạ "
Tiểu Yên cầm bình sữa bú ngon lành. Cô lúc nào cũng phải uống sữa rồi mới có đi ngủ được. Hai đều không thể thiếu khi tiểu Yên ngủ đó là Doãn Đình Nghiêm và bình sữa.
Khuất Vân Di đi thay drap giường khác. Cô sợ drap giường bẩn sẽ làm cho tiểu Yên nhiễm bệnh.
" Lại mẹ ru ngủ "
Tiểu Yên liên tục lắc đầu chèo lên người của Doãn Đình Nghiêm ngồi.
Khuất Vân Di thở hắt ra rồi quay lại giường nằm xuống. Doãn Đình Nghiêm thấy vậy chờ tiểu Yên uống sữa xong cũng bế lại giường.
" Ba, ngày mai con đi làm cùng ba nữa nhé?"
Tiểu Yên chèo lên người Doãn Đình Nghiêm ngồi, chu môi nói.
" Ngày mai ba về rất tối. Con ở nhà với mẹ nhé "
" Không chịu đâu, con muốn theo ba "
" Được rồi, mai ba cho theo "
Doãn Đình Nghiêm đặt tiểu Yên xuống giường rồi ru ngủ. Khuất Vân Di nãy giờ nằm nghe hai ba con nói chuyện mà tức muốn điên. Anh lúc nào cũng chiều ý của tiểu Yên, chỉ cần con bé lấy nước mắt ra là anh chuyện gì cũng nghe theo.
Doãn Đình Nghiêm dỗ tiểu Yên ngủ xong thì bò qua dỗ vợ. Nhưng Khuất Vân Di cứ từ chối cái ôm của anh.
" Bỏ ra coi, ôm ôm mệt chết "
Khuất Vân Di đẩy anh ra.
" Vân Di, em có thấy mình rất quá đáng không? Em có biết con chúng ta vẫn còn nhỏ không?."
Doãn Đình Nghiêm đứng dậy nhìn cô. Từ sáng đến giờ bỏ đi không một lời nhắn là đang ở đâu, hay đi đâu? Cô có biết mình làm vậy anh sẽ rất lo lắng hay không? Cô còn không hỏi sáng giờ tiểu Yên có quấy khóc đòi cô hay không? Hay là đã ăn gì chưa?.
" Em quá đáng sao? Anh cứ như vậy thì tiểu Yên sao này lớn lên sẽ như thế nào? Con bé sẽ ỷ mình là người của Doãn gia mà muốn làm gì thì làm, không xem ai ra gì "
" Con bé nhõng nhẽo thật nhưng có hỗn với người lớn không? Em nói tiểu Yên nhõng nhẽo, vậy tại sao em không thử hỏi tiểu Yên giống ai? Không phải là giống em sao? "
Dù tiểu Yên được Doãn Đình Nghiêm nuông chiều và hay nhõng nhẽo, mè nheo nhưng con bé rất lễ phép với người lớn và có tính thương người. Tất cả những tính cách của tiểu Yên đều sao chép của Khuất Vân Di mà ra.
" Anh đang trách em chứ gì? Anh trách em không thương con sao? Em mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày mà anh nghĩ em không thương sao? Có người mẹ nào trên đời không thương con không? "
" Anh không phải ý đó "
" Anh chính là ý đó "
Khuất Vân Di không giữ được bình tĩnh mà hét lên làm cho tiểu Yên giật mình thức giấc khóc thét lên.
' huhu '
Khuất Vân Di và Doãn Đình Nghiêm quay sang nhìn tiểu Yên. Cô khi nãy quên đi tiểu Yên đang ngủ mà hét lên.
" Ngoan ngoan, mẹ xin lỗi. "
Khuất Vân Di quýnh quáng chạy lại ôm tiểu Yên vào lòng dỗ dành. Cô thật có lỗi mà.
' Huhu..ba ba '
Doãn Đình Nghiêm đi lại ôm lấy tiểu Yên. Tiểu Yên vì sợ mà nép vào lòng ngực của anh miếu máo nhìn Khuất Vân Di.
Khuất Vân Di đứng dậy quay lưng với tiểu Yên và anh bật khóc. Cô thật không xứng đáng làm mẹ, cô làm cho con cô khóc, làm con bé phải giật mình hoảng sợ.
Doãn Đình Nghiêm ru tiểu Yên ngủ lại một lần nữa. Tiểu Yên vì sợ mà ôm chặt lấy người anh không buông.
Khuất Vân Di lau nước mắt đi lại giường nằm xuống cạnh tiểu Yên. Nhìn tiểu Yên lim dim muốn ngủ trong vòng tay của anh mà nước mắt của cô tự trào ra.
THEO DÕI, LIKE và VOTE cho Kỳ nhé ???? cảm ơn đã ủng hộ, mọi người cứ để lại bình luận mình sẽ tiếp thu và học hỏi thêm
Khuất Vân Di tay chân xách lỉnh kỉnh đi vào phòng ngủ. Vừa mở cánh cửa phòng thì thấy hai ba con của Doãn Đình Nghiêm đang ngồi trên giường chơi đùa, vui vẻ với nhau.
Khuất Vân Di không nói gì xách đồ đi vào phòng trang phục quăng vào đó rồi lấy chiếc đầm ngủ đi vào phòng tắm.
Doãn Đình Nghiêm nhíu mày khó chịu. Cô là đang giận dỗi, khó chịu với ai?.
Ngâm mình trong bồn tắm mà làm cô thoải mái. Cả ngày đi chơi, ăn uống nên bây giờ cô rất mệt.
Khuất Vân Di tắm xong đi ra thì thấy tiểu Yên ngồi trên giường chơi một mình mà không thấy Doãn Đình Nghiêm đâu. Cô nhẹ nhàng đi lại.
" Tiểu Yên, dọn dẹp đồ chơi lại, sao hôm nay con lại dám bày đồ chơi trên giường vậy?"
" Ba cho phép ạ "
" Ngoan, để mẹ dọn dẹp lại. Sau này đồ chơi con đừng mang lên giường nữa nhé. Như vậy sẽ rất bẩn "
" Vâng ạ "
Khuất Vân Di bế tiểu Yên lại sofa ngồi rồi dọn dẹp lại giường. Anh lúc nào cũng vậy, tiểu Yên muốn gì là được đó.
Doãn Đình Nghiêm cầm bình sữa đi vào phòng nhìn thấy tiểu Yên ngồi buồn hiu ở sofa nhìn Khuất Vân Di mà làm lòng anh thêm bực tức. Cô lại làm gì với tiểu Yên nữa vậy?.
" Con uống sữa đi "
" Vâng ạ "
Tiểu Yên cầm bình sữa bú ngon lành. Cô lúc nào cũng phải uống sữa rồi mới có đi ngủ được. Hai đều không thể thiếu khi tiểu Yên ngủ đó là Doãn Đình Nghiêm và bình sữa.
Khuất Vân Di đi thay drap giường khác. Cô sợ drap giường bẩn sẽ làm cho tiểu Yên nhiễm bệnh.
" Lại mẹ ru ngủ "
Tiểu Yên liên tục lắc đầu chèo lên người của Doãn Đình Nghiêm ngồi.
Khuất Vân Di thở hắt ra rồi quay lại giường nằm xuống. Doãn Đình Nghiêm thấy vậy chờ tiểu Yên uống sữa xong cũng bế lại giường.
" Ba, ngày mai con đi làm cùng ba nữa nhé?"
Tiểu Yên chèo lên người Doãn Đình Nghiêm ngồi, chu môi nói.
" Ngày mai ba về rất tối. Con ở nhà với mẹ nhé "
" Không chịu đâu, con muốn theo ba "
" Được rồi, mai ba cho theo "
Doãn Đình Nghiêm đặt tiểu Yên xuống giường rồi ru ngủ. Khuất Vân Di nãy giờ nằm nghe hai ba con nói chuyện mà tức muốn điên. Anh lúc nào cũng chiều ý của tiểu Yên, chỉ cần con bé lấy nước mắt ra là anh chuyện gì cũng nghe theo.
Doãn Đình Nghiêm dỗ tiểu Yên ngủ xong thì bò qua dỗ vợ. Nhưng Khuất Vân Di cứ từ chối cái ôm của anh.
" Bỏ ra coi, ôm ôm mệt chết "
Khuất Vân Di đẩy anh ra.
" Vân Di, em có thấy mình rất quá đáng không? Em có biết con chúng ta vẫn còn nhỏ không?."
Doãn Đình Nghiêm đứng dậy nhìn cô. Từ sáng đến giờ bỏ đi không một lời nhắn là đang ở đâu, hay đi đâu? Cô có biết mình làm vậy anh sẽ rất lo lắng hay không? Cô còn không hỏi sáng giờ tiểu Yên có quấy khóc đòi cô hay không? Hay là đã ăn gì chưa?.
" Em quá đáng sao? Anh cứ như vậy thì tiểu Yên sao này lớn lên sẽ như thế nào? Con bé sẽ ỷ mình là người của Doãn gia mà muốn làm gì thì làm, không xem ai ra gì "
" Con bé nhõng nhẽo thật nhưng có hỗn với người lớn không? Em nói tiểu Yên nhõng nhẽo, vậy tại sao em không thử hỏi tiểu Yên giống ai? Không phải là giống em sao? "
Dù tiểu Yên được Doãn Đình Nghiêm nuông chiều và hay nhõng nhẽo, mè nheo nhưng con bé rất lễ phép với người lớn và có tính thương người. Tất cả những tính cách của tiểu Yên đều sao chép của Khuất Vân Di mà ra.
" Anh đang trách em chứ gì? Anh trách em không thương con sao? Em mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày mà anh nghĩ em không thương sao? Có người mẹ nào trên đời không thương con không? "
" Anh không phải ý đó "
" Anh chính là ý đó "
Khuất Vân Di không giữ được bình tĩnh mà hét lên làm cho tiểu Yên giật mình thức giấc khóc thét lên.
' huhu '
Khuất Vân Di và Doãn Đình Nghiêm quay sang nhìn tiểu Yên. Cô khi nãy quên đi tiểu Yên đang ngủ mà hét lên.
" Ngoan ngoan, mẹ xin lỗi. "
Khuất Vân Di quýnh quáng chạy lại ôm tiểu Yên vào lòng dỗ dành. Cô thật có lỗi mà.
' Huhu..ba ba '
Doãn Đình Nghiêm đi lại ôm lấy tiểu Yên. Tiểu Yên vì sợ mà nép vào lòng ngực của anh miếu máo nhìn Khuất Vân Di.
Khuất Vân Di đứng dậy quay lưng với tiểu Yên và anh bật khóc. Cô thật không xứng đáng làm mẹ, cô làm cho con cô khóc, làm con bé phải giật mình hoảng sợ.
Doãn Đình Nghiêm ru tiểu Yên ngủ lại một lần nữa. Tiểu Yên vì sợ mà ôm chặt lấy người anh không buông.
Khuất Vân Di lau nước mắt đi lại giường nằm xuống cạnh tiểu Yên. Nhìn tiểu Yên lim dim muốn ngủ trong vòng tay của anh mà nước mắt của cô tự trào ra.
THEO DÕI, LIKE và VOTE cho Kỳ nhé ???? cảm ơn đã ủng hộ, mọi người cứ để lại bình luận mình sẽ tiếp thu và học hỏi thêm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.