Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Chương 91
Mộc Yêu
29/04/2014
Edit: Fedfan
Thế nhưng Đường Chá chưa thỏa mãn, anh đột nhiên đem thân thể của Khả Nhi ôm lên, để cô vịn tay vào thành bồn tắm, đồng thời nâng lên cái mông xinh xắn của cô, vừa vỗ vỗ cái mông nhỏ trắng nõn nà, vừa hung hăng tiến vào.
"Ừ a ——" Khả Nhi ngửa đầu lên, giống như một con ngựa mẹ bị người ta điều khiển, khàn khàn gào thét, run rẩy, bị Đường Chá va chạm rung động mãnh liệt. Từ đầu đến cuối nơi đẫy đà kia càng không ngừng kịch liệt lay động, bầu ngực ướt át mê người cuốn hút ánh mắt Đường Chá, anh nắm chặt hông của Khả Nhi, tăng nhanh công kích, không ngừng ấn cô hướng tới vật to lớn của anh. Đang lúc tia lửa bắn tán loạn, từng cỗ bạch trọc phun vào trong cơ thể Khả Nhi.
"Khả Nhi muốn chết rồi" Khả Nhi say mê trong khoái cảm cực hạn, đôi thủy mâu mê ly nheo lại, thân thể ở trong tay Đường Chá run rẩy, phía dưới từng trận co rút, kẹp chặt khiến anh không ngừng thở gấp ồ ồ.
"Khả Nhi, còn chưa đủ!" Đường Chá mới vừa bắn ra đã lại đứng thẳng lên, anh nâng một chân của Khả Nhi lên, đem chân cô mở ra, sau đó lấy tư thế giao nhau hình chữ thập lần nữa đoạt lấy Khả Nhi.
Khả Nhi bị tư thế không giống bình thường này xâm chiếm , yêu mị thở gấp, một cái chân cô bị nâng lên, chỉ có thể bám chặt vào thành bồn tắm, tìm kiếm sự chống đỡ.
Loại tư vị dục tiên dục tử này khiến huyết dịch trong cô sôi trào, trên má phấn che kín một tầng mồ hôi mịn. Cô biết người đàn ông phía sau có thể cho cô tình yêu mà cô vẫn muốn, mà cô cũng sẽ đem tình yêu giống như vậy tới hồi đáp phần đam mê này của anh Chá.
"Khả Nhi, nhớ kỹ sự khoái hoạt này, chỉ có anh mới có thể cho em!" Đường Chá vừa ra sức vận động, va chạm vào Khả Nhi mềm mại, đánh tan tất cả dè dặt cùng lý trí của cô, khiến cô chỉ có thể không ngừng đáp lại nhiệt tình của anh. Trong cái miệng nhỏ của cô phát ra tiếng rên rỉ tràn đầy tư vị tình dục.
"A… quá nhanh", rốt cuộc cũng không chịu nổi quá nhiều vui sướng, Khả Nhi hốt hoảng lắc mông. Khoái cảm tăng vọt nhanh chóng nhấn chìm lý trí của cô, cô giống như người chết đuối, quỳ rạp xuống bên bồn tắm, cũng vô lực chống đỡ cơ thể của chính mình.
"Kiên trì một lúc nữa, anh Chá muốn cùng Khả Nhi khoái hoạt!" Cảm nhận được trong cơ thể Khả Nhi bắt đầu phun ra suối nước nóng bỏng, Đường Chá kích cuồng nâng eo Khả Nhi lên, gia tăng lực đạo công kích, cuồng dã đoạt lấy đóa hoa mềm mại xinh đẹp này.
"A"
"Ừ…a"
Tốc độ của Đường Chá càng lúc càng nhanh, sức lực cũng càng lúc càng mãnh liệt, hai người đồng thời phát ra tiếng nỉ non khó nhịn.
Khả Nhi cảm thấy nếu nhiều hơn nữa, cô sẽ bị điên mất, phần khoái hoạt này khiến cô vừa mới nếm thử hoan ái cảm thấy có chút không chịu nổi, cô chỉ có thể đi theo tiết tấu của anh Chá, cùng anh đung đưa, kích tình đến đột nhiên như thế, cô mất khống chế thét chói tai, hoa tâm mãnh liệt co rút lại.
Đường Chá giống như một mãnh thú vĩnh viễn không thoả mãn, giữa lúc cuồng dã sau cùng thốt lên: "Khả Nhi, nói em muốn anh."
Bị xâm chiếm đến mức thần trí mê ly, Khả Nhi vô lực nỉ non: "Em…em muốn anh… a …không cần nhanh như vậy… a…"
"A ——!"
Hai người đồng thời phát ra thét chói tai rung động, giữa tia lửa rực rỡ ôm chặt lấy nhau.
"Anh Chá lớn hay không? Mãnh liệt hay không? Khả Nhi có hài lòng hay không?" Đường Chá ngồi ở bên thành bồn tắm, ôm Khả Nhi đặt trên đùi, vừa khẽ vuốt ve lưng của cô, vừa đắc ý nheo lại đôi mắt sáng cười hỏi.
"Anh Chá thật hư, Khả Nhi không trả lời." Khả Nhi thẹn thùng đấm ngực anh. Loại vấn đề này muốn cô trả lời thế nào đây?
Câu trả lời của Lâm Khả Nhi làm cho Đường Chá hả hê cười lớn, anh ôm lấy Khả Nhi, dùng khăn tắm bao lấy cô, ôm trở về phòng ngủ.
"A…anh Chá thế nào vẫn còn….", khi Đường Chá đem mình đè lên thân thể mềm mại kia trên giường lớn thì Khả Nhi nũng nịu kinh ngạc hô lên.
Bởi vì động tác ngã nhào khiến vật to lớn của Đường Chá lần nữa vọt vào trong cơ thể cô, loại cảm giác bị lấp đầy này khiến cô không tự chủ mà run rẩy.
Đường Chá hôn môi Khả Nhi, thắt lưng khỏe mạnh nâng lên thật cao, ngay khi Khả Nhi còn không phòng bị bỗng chốc hạ thấp, ép xuống, mạnh mẽ xâm nhập lối vào chặt chẽ kia, một lần nữa triển khai công kích mãnh liệt.
Giường lớn bởi vì anh tiến công mà kịch liệt lay động, thân thể của hai người ở trên giường lúc chìm lúc nổi, cái giường này tựa như biển lớn mênh mông, mà hai người bọn họ giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trên mặt biển, đung đưa theo sóng lớn.
"Anh Chá.. a… nhẹ một chút", tiếng rên rỉ yêu kiều từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Khả Nhi phát ra.
"Nhẹ một chút sao? Phải như vậy không?" Đường Chá đột nhiên thả chậm tốc độ, bắt đầu chậm chạp ở trong cơ thể Khả Nhi ma sát, xoay quanh, chính là không cho cô.
"Ưm…", Khả Nhi bất mãn giãy giụa, trong cơ thể truyền đến từng trận cảm giác trống rỗng.
"Vật nhỏ, còn muốn anh nhẹ một chút sao?" Đường Chá khẽ cắn vành tai của Khả Nhi, khiến cô từng trận thở gấp khẽ rên.
"Anh Chá, nhanh hơn chút nữa." Khả Nhi thẹn thùng nhắm mắt lại, vì lời nói mắc cỡ của mình mà mây hồng tràn ra.
Anh Chá còn hành hạ cô như vậy, cô nhất định sẽ chết.
Đôi mắt sáng của Đường Chá híp lại, nhàn nhạt cười. Anh đột nhiên gia tăng tốc độ, va chạm khiến thân thể Khả Nhi không ngừng lắc lư ở trên giường lớn, mái tóc màu đen phiêu đãng trên gối, trong vẻ hồn nhiên lại lộ ra nét quyến rũ phong tình.
Khả Nhi dưới sự công kích của Đường Chá, lần lượt trầm luân, lần lượt mất đi ý thức. Nhưng Đường Chá thế mà lại giống như một con mãnh thú đói khát, vĩnh viễn muốn cô không đủ. Anh đang muốn khởi xướng một đợt công kích mới với cô, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ cửa gấp gáp.
"Thằng con bất hiếu, còn không mau cút ra ngoài nói chuyện với ta!" Tiếng gào rống bất mãn của ba Đường đột ngột truyền đến, cắt đứt nhiệt tình vừa muốn khơi lại của hai người.
"Ba?" Đường Chá nghe được tiếng hô ngoài cửa, lập tức dừng lại động tác phía dưới , sững sờ nhìn về phía cửa.
"Anh Chá", không chiếm được thỏa mãn, Lâm Khả Nhi đưa tay ra ôm cổ Đường Chá, kéo anh trở về trên người mình.
Thật đáng ghét nha! Lại đúng lúc anh Chá muốn bắt đầu tiến công thì tới quấy rầy bọn họ, cô mới không muốn để anh Chá rời đi!
Lâm Khả Nhi kiên quyết, nhiệt tình mút chặt cánh môi Đường Chá, làm hại anh lập tức trầm mê ở bên trong hương thơm hoa sơn chi thấm người này, không cách nào tự kiềm chế.
Nụ hôn kịch liệt của Đường Chá lại lần nữa dấy lên, hôn lên khuôn ngực mê người của tiểu Khả Nhi, mút lấy khiến cô không tự chủ rên rĩ, tiếng ngâm khẽ lúc cao lúc thấp tựa như một thứ âm nhạc êm tai, khiến lòng của Đường Chá càng thêm mê loạn, anh đã sớm quên cha già ngoài cửa đang gào thét, chỉ muốn vùi đầu vào trong trận triền miên vô tận này.
Hai quả tiểu anh đào đỏ tươi hấp dẫn ánh mắt của Đường Chá. Anh cuồng mãnh ngậm chúng vào trong miệng, hai tay đem một đôi con thỏ nhỏ nâng lên, ở trên trái dâu đó thay phiên cưng chiều, trêu chọc khiến thân thể tiểu Khả Nhi không ngừng phát run, cô rốt cuộc không chịu nổi đè lại đầu của anh Chá, để cho anh hôn sâu hơn.
Thế nhưng Đường Chá chưa thỏa mãn, anh đột nhiên đem thân thể của Khả Nhi ôm lên, để cô vịn tay vào thành bồn tắm, đồng thời nâng lên cái mông xinh xắn của cô, vừa vỗ vỗ cái mông nhỏ trắng nõn nà, vừa hung hăng tiến vào.
"Ừ a ——" Khả Nhi ngửa đầu lên, giống như một con ngựa mẹ bị người ta điều khiển, khàn khàn gào thét, run rẩy, bị Đường Chá va chạm rung động mãnh liệt. Từ đầu đến cuối nơi đẫy đà kia càng không ngừng kịch liệt lay động, bầu ngực ướt át mê người cuốn hút ánh mắt Đường Chá, anh nắm chặt hông của Khả Nhi, tăng nhanh công kích, không ngừng ấn cô hướng tới vật to lớn của anh. Đang lúc tia lửa bắn tán loạn, từng cỗ bạch trọc phun vào trong cơ thể Khả Nhi.
"Khả Nhi muốn chết rồi" Khả Nhi say mê trong khoái cảm cực hạn, đôi thủy mâu mê ly nheo lại, thân thể ở trong tay Đường Chá run rẩy, phía dưới từng trận co rút, kẹp chặt khiến anh không ngừng thở gấp ồ ồ.
"Khả Nhi, còn chưa đủ!" Đường Chá mới vừa bắn ra đã lại đứng thẳng lên, anh nâng một chân của Khả Nhi lên, đem chân cô mở ra, sau đó lấy tư thế giao nhau hình chữ thập lần nữa đoạt lấy Khả Nhi.
Khả Nhi bị tư thế không giống bình thường này xâm chiếm , yêu mị thở gấp, một cái chân cô bị nâng lên, chỉ có thể bám chặt vào thành bồn tắm, tìm kiếm sự chống đỡ.
Loại tư vị dục tiên dục tử này khiến huyết dịch trong cô sôi trào, trên má phấn che kín một tầng mồ hôi mịn. Cô biết người đàn ông phía sau có thể cho cô tình yêu mà cô vẫn muốn, mà cô cũng sẽ đem tình yêu giống như vậy tới hồi đáp phần đam mê này của anh Chá.
"Khả Nhi, nhớ kỹ sự khoái hoạt này, chỉ có anh mới có thể cho em!" Đường Chá vừa ra sức vận động, va chạm vào Khả Nhi mềm mại, đánh tan tất cả dè dặt cùng lý trí của cô, khiến cô chỉ có thể không ngừng đáp lại nhiệt tình của anh. Trong cái miệng nhỏ của cô phát ra tiếng rên rỉ tràn đầy tư vị tình dục.
"A… quá nhanh", rốt cuộc cũng không chịu nổi quá nhiều vui sướng, Khả Nhi hốt hoảng lắc mông. Khoái cảm tăng vọt nhanh chóng nhấn chìm lý trí của cô, cô giống như người chết đuối, quỳ rạp xuống bên bồn tắm, cũng vô lực chống đỡ cơ thể của chính mình.
"Kiên trì một lúc nữa, anh Chá muốn cùng Khả Nhi khoái hoạt!" Cảm nhận được trong cơ thể Khả Nhi bắt đầu phun ra suối nước nóng bỏng, Đường Chá kích cuồng nâng eo Khả Nhi lên, gia tăng lực đạo công kích, cuồng dã đoạt lấy đóa hoa mềm mại xinh đẹp này.
"A"
"Ừ…a"
Tốc độ của Đường Chá càng lúc càng nhanh, sức lực cũng càng lúc càng mãnh liệt, hai người đồng thời phát ra tiếng nỉ non khó nhịn.
Khả Nhi cảm thấy nếu nhiều hơn nữa, cô sẽ bị điên mất, phần khoái hoạt này khiến cô vừa mới nếm thử hoan ái cảm thấy có chút không chịu nổi, cô chỉ có thể đi theo tiết tấu của anh Chá, cùng anh đung đưa, kích tình đến đột nhiên như thế, cô mất khống chế thét chói tai, hoa tâm mãnh liệt co rút lại.
Đường Chá giống như một mãnh thú vĩnh viễn không thoả mãn, giữa lúc cuồng dã sau cùng thốt lên: "Khả Nhi, nói em muốn anh."
Bị xâm chiếm đến mức thần trí mê ly, Khả Nhi vô lực nỉ non: "Em…em muốn anh… a …không cần nhanh như vậy… a…"
"A ——!"
Hai người đồng thời phát ra thét chói tai rung động, giữa tia lửa rực rỡ ôm chặt lấy nhau.
"Anh Chá lớn hay không? Mãnh liệt hay không? Khả Nhi có hài lòng hay không?" Đường Chá ngồi ở bên thành bồn tắm, ôm Khả Nhi đặt trên đùi, vừa khẽ vuốt ve lưng của cô, vừa đắc ý nheo lại đôi mắt sáng cười hỏi.
"Anh Chá thật hư, Khả Nhi không trả lời." Khả Nhi thẹn thùng đấm ngực anh. Loại vấn đề này muốn cô trả lời thế nào đây?
Câu trả lời của Lâm Khả Nhi làm cho Đường Chá hả hê cười lớn, anh ôm lấy Khả Nhi, dùng khăn tắm bao lấy cô, ôm trở về phòng ngủ.
"A…anh Chá thế nào vẫn còn….", khi Đường Chá đem mình đè lên thân thể mềm mại kia trên giường lớn thì Khả Nhi nũng nịu kinh ngạc hô lên.
Bởi vì động tác ngã nhào khiến vật to lớn của Đường Chá lần nữa vọt vào trong cơ thể cô, loại cảm giác bị lấp đầy này khiến cô không tự chủ mà run rẩy.
Đường Chá hôn môi Khả Nhi, thắt lưng khỏe mạnh nâng lên thật cao, ngay khi Khả Nhi còn không phòng bị bỗng chốc hạ thấp, ép xuống, mạnh mẽ xâm nhập lối vào chặt chẽ kia, một lần nữa triển khai công kích mãnh liệt.
Giường lớn bởi vì anh tiến công mà kịch liệt lay động, thân thể của hai người ở trên giường lúc chìm lúc nổi, cái giường này tựa như biển lớn mênh mông, mà hai người bọn họ giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trên mặt biển, đung đưa theo sóng lớn.
"Anh Chá.. a… nhẹ một chút", tiếng rên rỉ yêu kiều từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Khả Nhi phát ra.
"Nhẹ một chút sao? Phải như vậy không?" Đường Chá đột nhiên thả chậm tốc độ, bắt đầu chậm chạp ở trong cơ thể Khả Nhi ma sát, xoay quanh, chính là không cho cô.
"Ưm…", Khả Nhi bất mãn giãy giụa, trong cơ thể truyền đến từng trận cảm giác trống rỗng.
"Vật nhỏ, còn muốn anh nhẹ một chút sao?" Đường Chá khẽ cắn vành tai của Khả Nhi, khiến cô từng trận thở gấp khẽ rên.
"Anh Chá, nhanh hơn chút nữa." Khả Nhi thẹn thùng nhắm mắt lại, vì lời nói mắc cỡ của mình mà mây hồng tràn ra.
Anh Chá còn hành hạ cô như vậy, cô nhất định sẽ chết.
Đôi mắt sáng của Đường Chá híp lại, nhàn nhạt cười. Anh đột nhiên gia tăng tốc độ, va chạm khiến thân thể Khả Nhi không ngừng lắc lư ở trên giường lớn, mái tóc màu đen phiêu đãng trên gối, trong vẻ hồn nhiên lại lộ ra nét quyến rũ phong tình.
Khả Nhi dưới sự công kích của Đường Chá, lần lượt trầm luân, lần lượt mất đi ý thức. Nhưng Đường Chá thế mà lại giống như một con mãnh thú đói khát, vĩnh viễn muốn cô không đủ. Anh đang muốn khởi xướng một đợt công kích mới với cô, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ cửa gấp gáp.
"Thằng con bất hiếu, còn không mau cút ra ngoài nói chuyện với ta!" Tiếng gào rống bất mãn của ba Đường đột ngột truyền đến, cắt đứt nhiệt tình vừa muốn khơi lại của hai người.
"Ba?" Đường Chá nghe được tiếng hô ngoài cửa, lập tức dừng lại động tác phía dưới , sững sờ nhìn về phía cửa.
"Anh Chá", không chiếm được thỏa mãn, Lâm Khả Nhi đưa tay ra ôm cổ Đường Chá, kéo anh trở về trên người mình.
Thật đáng ghét nha! Lại đúng lúc anh Chá muốn bắt đầu tiến công thì tới quấy rầy bọn họ, cô mới không muốn để anh Chá rời đi!
Lâm Khả Nhi kiên quyết, nhiệt tình mút chặt cánh môi Đường Chá, làm hại anh lập tức trầm mê ở bên trong hương thơm hoa sơn chi thấm người này, không cách nào tự kiềm chế.
Nụ hôn kịch liệt của Đường Chá lại lần nữa dấy lên, hôn lên khuôn ngực mê người của tiểu Khả Nhi, mút lấy khiến cô không tự chủ rên rĩ, tiếng ngâm khẽ lúc cao lúc thấp tựa như một thứ âm nhạc êm tai, khiến lòng của Đường Chá càng thêm mê loạn, anh đã sớm quên cha già ngoài cửa đang gào thét, chỉ muốn vùi đầu vào trong trận triền miên vô tận này.
Hai quả tiểu anh đào đỏ tươi hấp dẫn ánh mắt của Đường Chá. Anh cuồng mãnh ngậm chúng vào trong miệng, hai tay đem một đôi con thỏ nhỏ nâng lên, ở trên trái dâu đó thay phiên cưng chiều, trêu chọc khiến thân thể tiểu Khả Nhi không ngừng phát run, cô rốt cuộc không chịu nổi đè lại đầu của anh Chá, để cho anh hôn sâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.