Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Chương 92
Mộc Yêu
29/04/2014
Edit: Fedfan
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, nhưng giờ phút này Đường Chá đã sớm không để ý bất kỳ cái gì, anh muốn tiểu Khả Nhi, muốn ngay lập tức!
Lâm Khả Nhi hài lòng cười duyên, vì anh Chá mê luyến cô mà vui sướng.
Lúc Lâm Khả Nhi đang thở gấp, Đường Chá đột nhiên nâng lên đùi đẹp mê người của tiểu Khả Nhi, đem vật thô ráp của chính mình vùi sâu vào vườn hoa tư mật mê người này.
"A!" Lâm Khả Nhi không nhịn được yêu kiều hô ra tiếng.
Anh Chá tiến công thật là mạnh, mỗi lần cũng xuyên thẳng đến chỗ sâu nhất của cô, làm hại thắt lưng mảnh khảnh của cô thiếu chút nữa bởi vì trận kích tình này mà bị bẻ gảy.
Anh Chá chính là con sư tử dũng mãnh, mang theo sức lực cường hãn đem cô toàn bộ cắn nuốt, khiến cô không ngừng yêu kiều kêu lên, không ngừng rên rỉ.
Cô giống như một chú chim nhỏ vui vẻ, được hùng sư nhiệt tình cưng chiều lên tận trời.
Người bên ngoài cửa kia không buông tha mà vẫn còn ra sức gõ cửa phòng cô, Đường Chá ở trên người cô theo tiếng gõ cửa kịch liệt này mà luật động, càng ngày càng kịch liệt, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.
Cho đến khi hai người cùng đạt tới cực điểm khoái hoạt, Đường Chá mới rốt cuộc bộc phát ở trong cơ thể của tiểu Khả Nhi, đem khát vọng kiềm nén cả ngày toàn bộ rót vào nơi thần bí của tiểu Khả Nhi.
"Tiểu Khả Nhi, em thật giỏi!" Đường Chá lưu luyến chôn ở trong thân thể tiểu Khả Nhi không muốn ra ngoài. Nếu như có thể, anh thật muốn ở trong đó bảy ngày bảy đêm, nhưng tiếng gầm nhẹ của cha già từ ngoài cửa truyền đến, anh đành phải rút ra khỏi vườn hoa mê người, mặc quần dài vào.
Lâm Khả Nhi đột nhiên đưa tay kéo cánh tay Đường Chá, nói với anh: "Anh Chá, tiểu Khả Nhi không muốn cùng anh tách ra. Ở lại, có được hay không? Để Lance đi bồi bác trai là được."
Đường Chá khó xử nhìn cửa phòng, anh đã để cha già ở ngoài cửa chờ cả ngày, thật có chút không đành lòng. Nhưng tiểu Khả Nhi lại tràn đầy mị hoặc mê hoặc tim của anh, khiến anh một khắc cũng không muốn rời đi.
Lâm Khả Nhi đột nhiên mặc bộ áo ngủ hình chuột Mickey bảo thủ lên người, rồi đem Đường Chá đè ở phía dưới, nặng nề mút hôn một cái, cười duyên nói: "Anh Chá, bác trai để em giải quyết, anh ngoan ngoãn chờ em."
Nói xong, Lâm Khả Nhi kéo cái chăn lên che kín Đường Chá, nói với anh: "Không cho phép lên tiếng."
Đường Chá buồn cười nằm dưới chăn thở dài, tiểu đáng yêu này, lúc nào mới có thể không biến hóa như vậy nữa?
Lâm Khả Nhi ngay trước lúc ba Đường nhấc chân đạp cửa, đã mở cửa hé ra một cái khe hẹp, lập tức vọt ra ngoài cửa, đem cửa phòng mình khép lại. Cô vừa ngáp, vừa dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Chỗ nào động đất à? Sao âm thanh lớn như vậy, cả gian phòng đều rung động theo rồi nha?"
"Động đất cái gì?! Tiểu yêu tinh, mau trả con ta lại cho ta!" Ba Đường không vui rống lên.
"Con trai của ông?" Lâm Khả Nhi tò mò mở to hai mắt, không rõ chân tướng hỏi, "Ông là nói anh Chá sao? Tối hôm qua anh ấy nói công ty có việc gấp, đi làm việc rồi. Ông tìm anh ấy hả? Hay là tôi giúp ông gọi điện thoại gọi anh ấy về?"
"Đừng nghĩ gạt ta! Ta còn không biết con trai của mình sao, chỉ cần gặp phải cô gái giống Tần Phong một chút, là có thể mất hồn nửa ngày, huống chi là cô? Một đứa con gái được đúc ra từ khuôn mẫu là Tần Phong, đứa con trai ngu ngốc của ta cam lòng rời khỏi cô mới là lạ!" Ba Đường bất mãn quở trách, trong mắt tất cả đều biểu tình không vui đối với Lâm Khả Nhi.
"Bác trai, đó chỉ có thể nói mẹ cháu cùng cháu có sức hút vô địch." Lâm Khả Nhi cười meo meo nói, "Chỉ là, anh Chá thật không ở nơi này, anh ấy ngày hôm qua thật sự đến công ty rồi..., nói là có người công kích mạng Internet của công ty, anh ấy phải lập tức đến giải quyết, nếu không bí mật của công ty cũng bị người ta đánh cắp á. Không tin, ông liền gọi điện thoại thử xem. Chỉ là không biết anh Chá có rảnh nghe điện thoại hay không. Nhưng thật tiếc quá, bác trai muốn biểu hiện tình thương hiếm có của cha, thế nhưng anh Chá lại không được thấy."
"Công ty thật bị hacker công kích?" Ba Đường có chút bối rối hỏi.
Lâm Khả Nhi gật đầu mạnh, cũng nói với ba Đường: "Không tin, ông hỏi bác Lance một chút, bác ấy còn biết rõ hơn tôi, ngày hôm qua chính bác ấy tự mình đưa anh Chá đến công ty. Bác Lance, bác nói có đúng hay không nha?"
Khuôn mặt Lance giống như diễn viên vậy, thay đổi rất nhiều vẻ mặt, rốt cuộc mới tìm được một loại nét mặt phù hợp, vẻ mặt trung hậu mà nói với ba Đường: "Đúng là như thế. Thiếu gia còn nói nếu tài khoản ngân hàng bị hacker xâm nhập sẽ thảm hại hơn. Cho nên sau khi nhận được điện thoại, liền vội vã đến công ty rồi."
"Bác trai, bác tìm anh Chá có chuyện gì sao? Có muốn gọi anh ấy về hay không?" Lâm Khả Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội lên, khéo léo cười tươi hỏi han.
"Không cần, chỉ là tối nay ta mất ngủ, muốn tìm người đến nói chuyện với ta." Ba Đường yếu ớt thở dài, lắc đầu nói.
Từ sau khi ngồi tù, ông ở trong ngục chịu nhiều hành hạ, tạo thành giấc ngủ không bình thường, thường phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ được.
Tối nay, có lẽ là bởi vì mới vừa về đến nhà, tâm tình của ông quá mức kích động, mới có thể như thế nào cũng không ngủ được. Ông muốn tìm người nói chuyện, nhưng mà trong phòng con trai lại không thấy bóng người.
Vốn dĩ tưởng rằng con trai ở chung một chỗ với tiểu yêu tinh này, nhưng không ngờ là trách lầm con rồi. Nếu nó đang làm việc, ông còn quấy nhiễu nó làm cái gì?
"Các người đi ngủ đi, ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi." Ba Đường lạnh nhạt xoay người, vẻ cô đơn trong mắt kia khiến người ta đau lòng.
"Bác trai, để tiểu Khả Nhi bồi bác nhé?" Lâm Khả Nhi xung phong nói, "Cháu sẽ kể rất nhiều chuyện cười, bảo đảm khiến bác cười không khép miệng nha."
Ba Đường xoay người lại trợn mắt nhìn Lâm Khả Nhi một cái: "Cô muốn ta buổi tối ngủ không yên sao? Ta mới không cần cô bồi!"
"Vậy thì hết cách rồi." Lâm Khả Nhi nhún nhún vai, nháy mắt mấy cái với Lance đang đứng ở một bên, Lance lắc đầu một cái, tiểu Khả Nhi lại ra sức bĩu môi.
Lance ảo não thở dài, đi tới sau lưng ba Đường, nói: "Lão gia, để Lance đến nói chuyện với ngài đi. Ngài muốn biết cái gì, Lance cũng sẽ nói cho ngài, bao gồm cả tình sử mấy năm nay của thiếu gia, tôi đều rất rõ ràng, bảo đảm sẽ không để cho ngài nhàm chán."
Ba Đường cười lớn gật đầu, ông vỗ vỗ bả vai của Lance, hài lòng nói: "Tốt! Đem nói hết cho ta nghe tình sử mấy năm nay của Chá nhi, ta cũng không tin đứa con trai bảo bối này của ta lại không hề có người phụ nữ nào? Tại sao có thể treo cổ trên cái cây Tần Phong này?"
Nói xong thì cười đi về phòng mình.
Lâm Khả Nhi sau khi ba Đường xoay người, chắp tay hướng về phía Lance, cười hì hì nói cám ơn, Lance trừng mắt ra vẻ muốn đánh Lâm Khả Nhi, cười hướng Lâm Khả Nhi chau mày, rồi mới theo ba Đường rời đi.
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, nhưng giờ phút này Đường Chá đã sớm không để ý bất kỳ cái gì, anh muốn tiểu Khả Nhi, muốn ngay lập tức!
Lâm Khả Nhi hài lòng cười duyên, vì anh Chá mê luyến cô mà vui sướng.
Lúc Lâm Khả Nhi đang thở gấp, Đường Chá đột nhiên nâng lên đùi đẹp mê người của tiểu Khả Nhi, đem vật thô ráp của chính mình vùi sâu vào vườn hoa tư mật mê người này.
"A!" Lâm Khả Nhi không nhịn được yêu kiều hô ra tiếng.
Anh Chá tiến công thật là mạnh, mỗi lần cũng xuyên thẳng đến chỗ sâu nhất của cô, làm hại thắt lưng mảnh khảnh của cô thiếu chút nữa bởi vì trận kích tình này mà bị bẻ gảy.
Anh Chá chính là con sư tử dũng mãnh, mang theo sức lực cường hãn đem cô toàn bộ cắn nuốt, khiến cô không ngừng yêu kiều kêu lên, không ngừng rên rỉ.
Cô giống như một chú chim nhỏ vui vẻ, được hùng sư nhiệt tình cưng chiều lên tận trời.
Người bên ngoài cửa kia không buông tha mà vẫn còn ra sức gõ cửa phòng cô, Đường Chá ở trên người cô theo tiếng gõ cửa kịch liệt này mà luật động, càng ngày càng kịch liệt, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.
Cho đến khi hai người cùng đạt tới cực điểm khoái hoạt, Đường Chá mới rốt cuộc bộc phát ở trong cơ thể của tiểu Khả Nhi, đem khát vọng kiềm nén cả ngày toàn bộ rót vào nơi thần bí của tiểu Khả Nhi.
"Tiểu Khả Nhi, em thật giỏi!" Đường Chá lưu luyến chôn ở trong thân thể tiểu Khả Nhi không muốn ra ngoài. Nếu như có thể, anh thật muốn ở trong đó bảy ngày bảy đêm, nhưng tiếng gầm nhẹ của cha già từ ngoài cửa truyền đến, anh đành phải rút ra khỏi vườn hoa mê người, mặc quần dài vào.
Lâm Khả Nhi đột nhiên đưa tay kéo cánh tay Đường Chá, nói với anh: "Anh Chá, tiểu Khả Nhi không muốn cùng anh tách ra. Ở lại, có được hay không? Để Lance đi bồi bác trai là được."
Đường Chá khó xử nhìn cửa phòng, anh đã để cha già ở ngoài cửa chờ cả ngày, thật có chút không đành lòng. Nhưng tiểu Khả Nhi lại tràn đầy mị hoặc mê hoặc tim của anh, khiến anh một khắc cũng không muốn rời đi.
Lâm Khả Nhi đột nhiên mặc bộ áo ngủ hình chuột Mickey bảo thủ lên người, rồi đem Đường Chá đè ở phía dưới, nặng nề mút hôn một cái, cười duyên nói: "Anh Chá, bác trai để em giải quyết, anh ngoan ngoãn chờ em."
Nói xong, Lâm Khả Nhi kéo cái chăn lên che kín Đường Chá, nói với anh: "Không cho phép lên tiếng."
Đường Chá buồn cười nằm dưới chăn thở dài, tiểu đáng yêu này, lúc nào mới có thể không biến hóa như vậy nữa?
Lâm Khả Nhi ngay trước lúc ba Đường nhấc chân đạp cửa, đã mở cửa hé ra một cái khe hẹp, lập tức vọt ra ngoài cửa, đem cửa phòng mình khép lại. Cô vừa ngáp, vừa dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Chỗ nào động đất à? Sao âm thanh lớn như vậy, cả gian phòng đều rung động theo rồi nha?"
"Động đất cái gì?! Tiểu yêu tinh, mau trả con ta lại cho ta!" Ba Đường không vui rống lên.
"Con trai của ông?" Lâm Khả Nhi tò mò mở to hai mắt, không rõ chân tướng hỏi, "Ông là nói anh Chá sao? Tối hôm qua anh ấy nói công ty có việc gấp, đi làm việc rồi. Ông tìm anh ấy hả? Hay là tôi giúp ông gọi điện thoại gọi anh ấy về?"
"Đừng nghĩ gạt ta! Ta còn không biết con trai của mình sao, chỉ cần gặp phải cô gái giống Tần Phong một chút, là có thể mất hồn nửa ngày, huống chi là cô? Một đứa con gái được đúc ra từ khuôn mẫu là Tần Phong, đứa con trai ngu ngốc của ta cam lòng rời khỏi cô mới là lạ!" Ba Đường bất mãn quở trách, trong mắt tất cả đều biểu tình không vui đối với Lâm Khả Nhi.
"Bác trai, đó chỉ có thể nói mẹ cháu cùng cháu có sức hút vô địch." Lâm Khả Nhi cười meo meo nói, "Chỉ là, anh Chá thật không ở nơi này, anh ấy ngày hôm qua thật sự đến công ty rồi..., nói là có người công kích mạng Internet của công ty, anh ấy phải lập tức đến giải quyết, nếu không bí mật của công ty cũng bị người ta đánh cắp á. Không tin, ông liền gọi điện thoại thử xem. Chỉ là không biết anh Chá có rảnh nghe điện thoại hay không. Nhưng thật tiếc quá, bác trai muốn biểu hiện tình thương hiếm có của cha, thế nhưng anh Chá lại không được thấy."
"Công ty thật bị hacker công kích?" Ba Đường có chút bối rối hỏi.
Lâm Khả Nhi gật đầu mạnh, cũng nói với ba Đường: "Không tin, ông hỏi bác Lance một chút, bác ấy còn biết rõ hơn tôi, ngày hôm qua chính bác ấy tự mình đưa anh Chá đến công ty. Bác Lance, bác nói có đúng hay không nha?"
Khuôn mặt Lance giống như diễn viên vậy, thay đổi rất nhiều vẻ mặt, rốt cuộc mới tìm được một loại nét mặt phù hợp, vẻ mặt trung hậu mà nói với ba Đường: "Đúng là như thế. Thiếu gia còn nói nếu tài khoản ngân hàng bị hacker xâm nhập sẽ thảm hại hơn. Cho nên sau khi nhận được điện thoại, liền vội vã đến công ty rồi."
"Bác trai, bác tìm anh Chá có chuyện gì sao? Có muốn gọi anh ấy về hay không?" Lâm Khả Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội lên, khéo léo cười tươi hỏi han.
"Không cần, chỉ là tối nay ta mất ngủ, muốn tìm người đến nói chuyện với ta." Ba Đường yếu ớt thở dài, lắc đầu nói.
Từ sau khi ngồi tù, ông ở trong ngục chịu nhiều hành hạ, tạo thành giấc ngủ không bình thường, thường phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ được.
Tối nay, có lẽ là bởi vì mới vừa về đến nhà, tâm tình của ông quá mức kích động, mới có thể như thế nào cũng không ngủ được. Ông muốn tìm người nói chuyện, nhưng mà trong phòng con trai lại không thấy bóng người.
Vốn dĩ tưởng rằng con trai ở chung một chỗ với tiểu yêu tinh này, nhưng không ngờ là trách lầm con rồi. Nếu nó đang làm việc, ông còn quấy nhiễu nó làm cái gì?
"Các người đi ngủ đi, ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi." Ba Đường lạnh nhạt xoay người, vẻ cô đơn trong mắt kia khiến người ta đau lòng.
"Bác trai, để tiểu Khả Nhi bồi bác nhé?" Lâm Khả Nhi xung phong nói, "Cháu sẽ kể rất nhiều chuyện cười, bảo đảm khiến bác cười không khép miệng nha."
Ba Đường xoay người lại trợn mắt nhìn Lâm Khả Nhi một cái: "Cô muốn ta buổi tối ngủ không yên sao? Ta mới không cần cô bồi!"
"Vậy thì hết cách rồi." Lâm Khả Nhi nhún nhún vai, nháy mắt mấy cái với Lance đang đứng ở một bên, Lance lắc đầu một cái, tiểu Khả Nhi lại ra sức bĩu môi.
Lance ảo não thở dài, đi tới sau lưng ba Đường, nói: "Lão gia, để Lance đến nói chuyện với ngài đi. Ngài muốn biết cái gì, Lance cũng sẽ nói cho ngài, bao gồm cả tình sử mấy năm nay của thiếu gia, tôi đều rất rõ ràng, bảo đảm sẽ không để cho ngài nhàm chán."
Ba Đường cười lớn gật đầu, ông vỗ vỗ bả vai của Lance, hài lòng nói: "Tốt! Đem nói hết cho ta nghe tình sử mấy năm nay của Chá nhi, ta cũng không tin đứa con trai bảo bối này của ta lại không hề có người phụ nữ nào? Tại sao có thể treo cổ trên cái cây Tần Phong này?"
Nói xong thì cười đi về phòng mình.
Lâm Khả Nhi sau khi ba Đường xoay người, chắp tay hướng về phía Lance, cười hì hì nói cám ơn, Lance trừng mắt ra vẻ muốn đánh Lâm Khả Nhi, cười hướng Lâm Khả Nhi chau mày, rồi mới theo ba Đường rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.