Chương 15: LỘ DIỆN
Nin Walden
01/12/2024
"Cẩn Huyên, anh nhất định phải khiến kẻ đó trả giá"
Anh nói, khẽ vuốt lưng cậu. Cơ thể cậu vẫn run rẩy vì sợ hãi. Có lẽ cú sốc ngày hôm nay sẽ in sâu vào tâm trí cậu mãi mãi.
Tôi đứng ngay sau lưng, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Trước mặt tôi mà mấy người còn làm mấy cái điệu bộ thân mật này sao? Để tôi tiết lộ cho hai người một tin rằng thủ phạm đang đứng cạnh hai người đây này. Tôi sẽ chống mắt lên xem các người tóm được tôi bằng cách nào!
"Giải tán, làm phiền mọi người rồi"
Ông Hứa xua tay, ra hiệu đám vệ sĩ áo đen lùi về sau, nhường đường đi cho chúng tôi.
"Huyên Huyên về cùng mình nhé?"
"Được"
Cậu buông tay Bách Điền, liền khoác vai tôi.
Về đến nhà lúc tối muộn, tôi nói cậu đừng nên kể cho bố mẹ bởi không muốn làm quá mọi chuyện lên. Dù sao cô gái hôm nọ cũng tự cảm thấy có lỗi và đã cứu cậu kịp thời. Vả lại nếu bố mẹ mà biết thì họ sẽ nhổ tung cái gia phả này mà đòi lại công bằng cho cậu.
Cẩn Huyên gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. May thay cậu ta chẳng nghi ngờ gì về tôi.
4 ngày sau kể từ ngày vụ việc đó xảy ra, tôi nhận được cuộc gọi từ Bách Điền. Anh bảo tôi và Cẩn Huyên hãy đến nhà anh ngay bây giờ rồi gửi địa chỉ cho tôi. Xui thay tài xế riêng nhà chúng tôi hôm nay xin nghỉ vì phải về quê thăm gia đình. Bởi thế Cẩn Huyên đã đề xuất chúng tôi nên bắt taxi.
...
*Bíp bíp*
Chiếc xe dừng lại trước một tòa dinh thự lộng lẫy. Chúng tôi choáng ngợp bởi sự giàu có không tầm thường của Hứa gia.
"Tụi em tới rồi ạ"
Chúng tôi bước vào trong, ngó nghiêng nhìn xung quanh.
"Xin chào tôi là quản gia Điền! Ông bà chủ và thiếu gia đang đợi hai người ở tầng trên. Mời đi theo tôi"
Quản gia cung kính cúi chào, đi đầu dẫn chúng tôi vào một căn phòng.
*Cạch*
"Xin mời"
Quản gia nhường đường cho chúng tôi.
"Đông đủ cả rồi! Nào Bách Điền, nói xem con tìm được kẻ đứng sau sự việc hôm nọ là ai?"
Ông Hứa dõng dạc nói.
Bách Điền thẳng tay chỉ mặt tôi. Tôi ngơ ngác, cảm xúc hoảng loạn lẫn lo sợ, bối rối nhìn Cẩn Huyên. Miệng tôi lắp bắp không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.
"H... Hu... Huyên....m...ì...mình..."
*Cạch*
Cửa mở ra lần nữa. Là một cô gái có thân hình tương đối như tôi, gương mặt sợ sệt, từ từ bước vào.
"Cô ta là thủ phạm"
Hóa ra, người mà Bách Điền nói không phải là tôi. Anh chỉ thẳng tay ra phía cửa ra vào mà tôi lại đứng ngay chính đó nên cả tôi và mọi người hầu như lầm tưởng tôi là kẻ chủ mưu.
Tôi toát mồ hôi hột, cái cảm giác này còn đáng hơn đợt tôi chơi tàu siêu tốc năm 15 tuổi.
"Tôi là Triệu Kỳ, thành thật xin lỗi mọi người"
Triệu Kỳ cuối đầu 90 độ, rồi ngẩng đầu lên từ từ giải thích.
"Vì tôi vay tiền gặp phải bọn giang hồ lưu manh nên bọn chúng ép tôi dùng thân trả nợ. Buổi chiều hôm đó tôi bị bọn chúng tóm được và bắt phục vụ chúng. Chúng còn ép tôi uống rượu, sờ soạn cơ thể tôi"
Cô vừa nói vừa thút thít.
"May thay tôi đã bỏ trốn thành công, cố hết sức chạy thoát khỏi bọn chúng. Nhưng bọn chúng quá nhanh cộng thêm việc tôi còn đang choáng váng vì rượu nên chúng đã nhanh chóng đuổi kịp. Tôi chạy một lúc thì nhìn thấy cậu ấy"
Cô gái hướng mắt về Cẩn Huyên.
"Tôi chạy tới và định xin sự giúp đỡ từ cậu nhưng mùi rượu khiến tôi nghiêng ngã mà không đứng vững được. Xui rằng bọn chúng lại tưởng Cẩn Huyên là bạn tôi nên thay vì bắt tôi, chúng lại bắt nhầm Cẩn Huyên..."
"Sau đó thì sao?"
Anh hỏi.
"Tôi nhìn thấy bọn chúng đánh ngất Cẩn Huyên rồi dìu Cẩn Huyên vào khách sạn gần đó, tôi cũng lò mò đi theo sau. Bọn chúng dẫn cậu vào phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi đứng ngoài, lúc đó đầu óc tôi chóng mặt và mệt mỏi nên đứng một lúc để tinh thần ổn định trở lại. Sau 1 hồi, tôi dần định thần lại mọi thứ và cuống cuồng tìm mượn chìa khóa dự phòng để vào trong. Tôi đã dùng chiếc bình thủy tinh đặt đầu giường và đánh thật mạnh vào đầu mấy tên lưu manh kia và bọn chúng bỏ chạy"
...
Không gian trở nên tĩnh lặng. Mọi người im phăng phắc chăm chú lắng nghe.
Triệu Kỳ nói xong liền lần nữa cúi đầu xin lỗi Cẩn Huyên.
"Con vô tình gặp Triệu Kỳ và được cô ấy thuật lại mọi chuyện. Cô ấy đã báo cảnh sát và bọn chúng đã bị bắt giải"
Anh tiếp lời.
"Tạ ơn chúa"
Không khí trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Có lẽ đây là kết thúc có hậu cho một câu chuyện gây cấn.
Tôi cũng dường như bị cuốn vào thế giới kể chuyện tào lào qua cái miệng bịa đặt của cô ta. Triệu Kỳ đã cứu tôi một mạng nhưng... tôi và cô đâu có quen biết gì đâu. Tại sao lại...
"Rất xin lỗi cậu, Cẩn Huyên"
Triệu Kỳ rối rít xin lỗi không ngừng.
"Dù sao chuyện cũng chấm dứt rồi, mọi người ai về nhà nấy đi nhé. Anh sẽ cho người đến đón hai em"
Ok, kết thúc thì kết thúc. Nhưng tôi cần biết mục đích của cô gái kia đến đây là gì?
Tôi nhìn thấy khóe miệng ả cười, nháy mắt với tôi. Tôi nhíu mày khó hiểu, rồi lướt qua bóng dáng ấy.
Anh nói, khẽ vuốt lưng cậu. Cơ thể cậu vẫn run rẩy vì sợ hãi. Có lẽ cú sốc ngày hôm nay sẽ in sâu vào tâm trí cậu mãi mãi.
Tôi đứng ngay sau lưng, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Trước mặt tôi mà mấy người còn làm mấy cái điệu bộ thân mật này sao? Để tôi tiết lộ cho hai người một tin rằng thủ phạm đang đứng cạnh hai người đây này. Tôi sẽ chống mắt lên xem các người tóm được tôi bằng cách nào!
"Giải tán, làm phiền mọi người rồi"
Ông Hứa xua tay, ra hiệu đám vệ sĩ áo đen lùi về sau, nhường đường đi cho chúng tôi.
"Huyên Huyên về cùng mình nhé?"
"Được"
Cậu buông tay Bách Điền, liền khoác vai tôi.
Về đến nhà lúc tối muộn, tôi nói cậu đừng nên kể cho bố mẹ bởi không muốn làm quá mọi chuyện lên. Dù sao cô gái hôm nọ cũng tự cảm thấy có lỗi và đã cứu cậu kịp thời. Vả lại nếu bố mẹ mà biết thì họ sẽ nhổ tung cái gia phả này mà đòi lại công bằng cho cậu.
Cẩn Huyên gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. May thay cậu ta chẳng nghi ngờ gì về tôi.
4 ngày sau kể từ ngày vụ việc đó xảy ra, tôi nhận được cuộc gọi từ Bách Điền. Anh bảo tôi và Cẩn Huyên hãy đến nhà anh ngay bây giờ rồi gửi địa chỉ cho tôi. Xui thay tài xế riêng nhà chúng tôi hôm nay xin nghỉ vì phải về quê thăm gia đình. Bởi thế Cẩn Huyên đã đề xuất chúng tôi nên bắt taxi.
...
*Bíp bíp*
Chiếc xe dừng lại trước một tòa dinh thự lộng lẫy. Chúng tôi choáng ngợp bởi sự giàu có không tầm thường của Hứa gia.
"Tụi em tới rồi ạ"
Chúng tôi bước vào trong, ngó nghiêng nhìn xung quanh.
"Xin chào tôi là quản gia Điền! Ông bà chủ và thiếu gia đang đợi hai người ở tầng trên. Mời đi theo tôi"
Quản gia cung kính cúi chào, đi đầu dẫn chúng tôi vào một căn phòng.
*Cạch*
"Xin mời"
Quản gia nhường đường cho chúng tôi.
"Đông đủ cả rồi! Nào Bách Điền, nói xem con tìm được kẻ đứng sau sự việc hôm nọ là ai?"
Ông Hứa dõng dạc nói.
Bách Điền thẳng tay chỉ mặt tôi. Tôi ngơ ngác, cảm xúc hoảng loạn lẫn lo sợ, bối rối nhìn Cẩn Huyên. Miệng tôi lắp bắp không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.
"H... Hu... Huyên....m...ì...mình..."
*Cạch*
Cửa mở ra lần nữa. Là một cô gái có thân hình tương đối như tôi, gương mặt sợ sệt, từ từ bước vào.
"Cô ta là thủ phạm"
Hóa ra, người mà Bách Điền nói không phải là tôi. Anh chỉ thẳng tay ra phía cửa ra vào mà tôi lại đứng ngay chính đó nên cả tôi và mọi người hầu như lầm tưởng tôi là kẻ chủ mưu.
Tôi toát mồ hôi hột, cái cảm giác này còn đáng hơn đợt tôi chơi tàu siêu tốc năm 15 tuổi.
"Tôi là Triệu Kỳ, thành thật xin lỗi mọi người"
Triệu Kỳ cuối đầu 90 độ, rồi ngẩng đầu lên từ từ giải thích.
"Vì tôi vay tiền gặp phải bọn giang hồ lưu manh nên bọn chúng ép tôi dùng thân trả nợ. Buổi chiều hôm đó tôi bị bọn chúng tóm được và bắt phục vụ chúng. Chúng còn ép tôi uống rượu, sờ soạn cơ thể tôi"
Cô vừa nói vừa thút thít.
"May thay tôi đã bỏ trốn thành công, cố hết sức chạy thoát khỏi bọn chúng. Nhưng bọn chúng quá nhanh cộng thêm việc tôi còn đang choáng váng vì rượu nên chúng đã nhanh chóng đuổi kịp. Tôi chạy một lúc thì nhìn thấy cậu ấy"
Cô gái hướng mắt về Cẩn Huyên.
"Tôi chạy tới và định xin sự giúp đỡ từ cậu nhưng mùi rượu khiến tôi nghiêng ngã mà không đứng vững được. Xui rằng bọn chúng lại tưởng Cẩn Huyên là bạn tôi nên thay vì bắt tôi, chúng lại bắt nhầm Cẩn Huyên..."
"Sau đó thì sao?"
Anh hỏi.
"Tôi nhìn thấy bọn chúng đánh ngất Cẩn Huyên rồi dìu Cẩn Huyên vào khách sạn gần đó, tôi cũng lò mò đi theo sau. Bọn chúng dẫn cậu vào phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi đứng ngoài, lúc đó đầu óc tôi chóng mặt và mệt mỏi nên đứng một lúc để tinh thần ổn định trở lại. Sau 1 hồi, tôi dần định thần lại mọi thứ và cuống cuồng tìm mượn chìa khóa dự phòng để vào trong. Tôi đã dùng chiếc bình thủy tinh đặt đầu giường và đánh thật mạnh vào đầu mấy tên lưu manh kia và bọn chúng bỏ chạy"
...
Không gian trở nên tĩnh lặng. Mọi người im phăng phắc chăm chú lắng nghe.
Triệu Kỳ nói xong liền lần nữa cúi đầu xin lỗi Cẩn Huyên.
"Con vô tình gặp Triệu Kỳ và được cô ấy thuật lại mọi chuyện. Cô ấy đã báo cảnh sát và bọn chúng đã bị bắt giải"
Anh tiếp lời.
"Tạ ơn chúa"
Không khí trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Có lẽ đây là kết thúc có hậu cho một câu chuyện gây cấn.
Tôi cũng dường như bị cuốn vào thế giới kể chuyện tào lào qua cái miệng bịa đặt của cô ta. Triệu Kỳ đã cứu tôi một mạng nhưng... tôi và cô đâu có quen biết gì đâu. Tại sao lại...
"Rất xin lỗi cậu, Cẩn Huyên"
Triệu Kỳ rối rít xin lỗi không ngừng.
"Dù sao chuyện cũng chấm dứt rồi, mọi người ai về nhà nấy đi nhé. Anh sẽ cho người đến đón hai em"
Ok, kết thúc thì kết thúc. Nhưng tôi cần biết mục đích của cô gái kia đến đây là gì?
Tôi nhìn thấy khóe miệng ả cười, nháy mắt với tôi. Tôi nhíu mày khó hiểu, rồi lướt qua bóng dáng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.