Chương 14: PHÁT HIỆN
Nin Walden
01/12/2024
"Bố mẹ, hai người đến thật ư?"
"Phải đến để làm rõ mọi chuyện chứ"
Ông Hứa đáp lại rồi chợt nhìn sang tôi.
"Chẳng phải khách sạn nào mà chẳng có camera, chỉ cần nói nhân viên cho chúng ta xem camera giám sát từng dãy hành lang thì chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đứng sau vụ này"
Cái gì? Ở đây có camera sao?
Tôi sởn gai óc, cứ nghĩ họ đến đây để cắt đứt mối quan hệ với Cẩn Huyên nhưng không. Họ vẫn cố chấp cho rằng Cẩn Huyên vô tội. Điều gì khiến họ nghĩ như thế?
Tưởng tượng cảnh tôi bị họ phát hiện thì Bách Điền sẽ nghĩ sao về tôi đây. Rồi có khi gia đình anh nói chuyện này cho bố mẹ nuôi tôi. Tôi không thể về nhà gặp mặt họ và chẳng thể nào đối mặt trực tiếp với Cẩn Huyên.
"Bố mẹ, đã tận mắt chứng kiến cô ta lên giường với gã khác mà bố mẹ còn cố minh oan cho cô ta ư?
"Ta không tin con bé làm vậy!"
Ông Hứa khẳng định chắc nịt.
Tôi khó chịu vô cùng. Ông ta đúng là người cản trở kế hoạch hoàn hảo của tôi. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết đi theo đám người "quấy rối" xuống sảnh tìm người nhân viên.
Ông bà Hứa bước tới quầy lễ tân nói vài ba câu gì đó. Tôi đứng tách khỏi vòng vây cùng Cẩn Huyên. Cậu sụt sịt tựa đầu lên vai tôi, thi thoảng còn hỏi tôi có tin cậu không. Tôi đáp lại rằng tôi có, chắc chắn là có tin rồi. Chỉ là cậu không bao giờ nghĩ đến việc tôi là kẻ chủ mưu trong chuyện này...
Chúng tôi theo bước người đi trước, theo sau là hơn chục tên vệ sĩ mang vest đen, kính đen, cao trên m70.
Tôi thắc mắc: Ông Hứa đầu hói thuê hàng đống "tên đen xì" làm gì ấy nhỉ? Sợ chúng tôi bỏ trốn à? Đúng là chẳng biết suy nghĩ, bỏ trốn thì chẳng khác nào tự nhận mình là thủ phạm. Đem theo đám uất ơ này chỉ tổ làm vướng chân.
*ĐẾN PHÒNG AN NINH - NƠI CÓ HỆ THỐNG CAMERA GIÁM SÁT*
"Mọi người muốn xem vào thời điểm nào?"
"Lúc tôi và Thanh Nhã đến đây là 19h15. Hãy cho chúng tôi xem trước 18h30"
Chuyến này tôi tan tành mây khói mất rồi. Thời điểm 18h30 là lúc tên Tử Hàn dìu Cẩn Huyên vào phòng, còn tôi thì thì đứng ngoài chờ đợi.
Tôi lo lắng nuốt nước bọt, sợ hãi quan sát. Sớm thôi tôi sẽ bị phát hiện, rồi biết phải chui vào đâu đây.
18h30: Cẩn Huyên khoát tay lên vai Tử Hàn, lúc đó cô đã bị đánh ngất.
"Là hắn đã đánh ngất con, con nằm hôn mê nên không biết chuyện gì đang diễn ra"
Cẩn Huyên nói.
"Ta biết ngay có kẻ đang muốn hãm hại Cẩn Huyên con dâu tương lai của tôi mà"
Gì mà con với chả dâu chứ. Từ khi nào mà gia đình nhà họ Hứa lại dễ dàng chấp nhận Cẩn Huyên như vậy. Tôi đã cố tình phá hỏng hình tượng con dâu ngoan hiền của cậu ta trong mắt họ, nghĩ rằng họ sẽ quay đầu mà trách móc cậu. Nhưng có lẽ tôi lầm to rồi. Nếu biết trước kết cục như này thì tôi chẳng thèm để ý dựng một vở kịch nguu xuẩn.
Tôi thành công trong việc khiến Bách Điền chia tay Cẩn Huyên. Chưa mừng được lâu lại xui xẻo khi gia đình anh chọn theo phe cậu.
18h45: Tử Hàn đã đưa Cẩn Huyên vào trong phòng và...có một cô gái đứng ngoài chờ đợi.
Phải! Cô gái đó chính là tôi.
"Cô ta là ai vậy? Tôi không thể nhìn rõ mặt cô ta"
"Có thể phóng to một chút được không? Tôi phải tìm ra kẻ chủ mưu"
Chúng tôi nheo mắt nhìn. Gương mặt của cô gái ấy đã bị mờ nhạt, dường như chẳng thể thấy rõ cô ta là ai. Bộ đồ cô ta đang mặc là áo khoác đen, quần đen, có đội mũ và khẩu trang. May cho tôi đã kịp thời tháo chúng ra khi rời khỏi khách sạn.
Giờ tôi đang mặc áo phông trắng và quần tây xanh nên dễ dàng qua mắt được tất cả mọi người ở đây.
Tôi thở phào nhẽ nhõm, cơ mặt căng phồng giờ đây giãn nở ra.
18h50: Cô gái ấy đập mạnh cửa và chạy xuống sảnh chờ lấy chìa khóa dự phòng.
Mọi người cho rằng cô ta đã biết hối cãi với việc mình gây ra. Vì vậy tôi đoán rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây.
Nhưng không!
"Bách Điền, ta yêu cầu con phải tìm cho ra tung tích của cô ta!"
Cái ông già đầu hói sao cứ thích làm mọi chuyện quá lên ấy nhỉ? Dù sao người ta cũng biết hối lỗi rồi thì tha đi. Làm gì căng lên thế? Bộ kiếp trước tôi có thù với ông à?
"Con biết rồi thưa bố mẹ"
Bách Điền vâng lời, rồi nhìn về phía Cẩn Huyên.
"Huyên Huyên"
Anh quỳ xuống trước mặt cậu.
"Anh xin lỗi...Anh đáng lẽ nên tin em"
Anh nhìn cậu với cặp mắt âu yếm ngọt ngào. Thấy anh xin lỗi, tôi cũng lại gần cậu.
"Huyên Huyên, mọi chuyện qua rồi. Cậu có nghĩ sẽ tha thứ cho anh ấy không?"
Cậu mỉm cười, đặt tay lên vai tôi, nói với tông giọng dịu dàng.
"Được, nhưng chỉ lần này thôi đấy!"
Anh và cậu liền ôm chầm lấy nhau. Tôi lần nữa trở thành kẻ dư thừa...
"Phải đến để làm rõ mọi chuyện chứ"
Ông Hứa đáp lại rồi chợt nhìn sang tôi.
"Chẳng phải khách sạn nào mà chẳng có camera, chỉ cần nói nhân viên cho chúng ta xem camera giám sát từng dãy hành lang thì chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đứng sau vụ này"
Cái gì? Ở đây có camera sao?
Tôi sởn gai óc, cứ nghĩ họ đến đây để cắt đứt mối quan hệ với Cẩn Huyên nhưng không. Họ vẫn cố chấp cho rằng Cẩn Huyên vô tội. Điều gì khiến họ nghĩ như thế?
Tưởng tượng cảnh tôi bị họ phát hiện thì Bách Điền sẽ nghĩ sao về tôi đây. Rồi có khi gia đình anh nói chuyện này cho bố mẹ nuôi tôi. Tôi không thể về nhà gặp mặt họ và chẳng thể nào đối mặt trực tiếp với Cẩn Huyên.
"Bố mẹ, đã tận mắt chứng kiến cô ta lên giường với gã khác mà bố mẹ còn cố minh oan cho cô ta ư?
"Ta không tin con bé làm vậy!"
Ông Hứa khẳng định chắc nịt.
Tôi khó chịu vô cùng. Ông ta đúng là người cản trở kế hoạch hoàn hảo của tôi. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết đi theo đám người "quấy rối" xuống sảnh tìm người nhân viên.
Ông bà Hứa bước tới quầy lễ tân nói vài ba câu gì đó. Tôi đứng tách khỏi vòng vây cùng Cẩn Huyên. Cậu sụt sịt tựa đầu lên vai tôi, thi thoảng còn hỏi tôi có tin cậu không. Tôi đáp lại rằng tôi có, chắc chắn là có tin rồi. Chỉ là cậu không bao giờ nghĩ đến việc tôi là kẻ chủ mưu trong chuyện này...
Chúng tôi theo bước người đi trước, theo sau là hơn chục tên vệ sĩ mang vest đen, kính đen, cao trên m70.
Tôi thắc mắc: Ông Hứa đầu hói thuê hàng đống "tên đen xì" làm gì ấy nhỉ? Sợ chúng tôi bỏ trốn à? Đúng là chẳng biết suy nghĩ, bỏ trốn thì chẳng khác nào tự nhận mình là thủ phạm. Đem theo đám uất ơ này chỉ tổ làm vướng chân.
*ĐẾN PHÒNG AN NINH - NƠI CÓ HỆ THỐNG CAMERA GIÁM SÁT*
"Mọi người muốn xem vào thời điểm nào?"
"Lúc tôi và Thanh Nhã đến đây là 19h15. Hãy cho chúng tôi xem trước 18h30"
Chuyến này tôi tan tành mây khói mất rồi. Thời điểm 18h30 là lúc tên Tử Hàn dìu Cẩn Huyên vào phòng, còn tôi thì thì đứng ngoài chờ đợi.
Tôi lo lắng nuốt nước bọt, sợ hãi quan sát. Sớm thôi tôi sẽ bị phát hiện, rồi biết phải chui vào đâu đây.
18h30: Cẩn Huyên khoát tay lên vai Tử Hàn, lúc đó cô đã bị đánh ngất.
"Là hắn đã đánh ngất con, con nằm hôn mê nên không biết chuyện gì đang diễn ra"
Cẩn Huyên nói.
"Ta biết ngay có kẻ đang muốn hãm hại Cẩn Huyên con dâu tương lai của tôi mà"
Gì mà con với chả dâu chứ. Từ khi nào mà gia đình nhà họ Hứa lại dễ dàng chấp nhận Cẩn Huyên như vậy. Tôi đã cố tình phá hỏng hình tượng con dâu ngoan hiền của cậu ta trong mắt họ, nghĩ rằng họ sẽ quay đầu mà trách móc cậu. Nhưng có lẽ tôi lầm to rồi. Nếu biết trước kết cục như này thì tôi chẳng thèm để ý dựng một vở kịch nguu xuẩn.
Tôi thành công trong việc khiến Bách Điền chia tay Cẩn Huyên. Chưa mừng được lâu lại xui xẻo khi gia đình anh chọn theo phe cậu.
18h45: Tử Hàn đã đưa Cẩn Huyên vào trong phòng và...có một cô gái đứng ngoài chờ đợi.
Phải! Cô gái đó chính là tôi.
"Cô ta là ai vậy? Tôi không thể nhìn rõ mặt cô ta"
"Có thể phóng to một chút được không? Tôi phải tìm ra kẻ chủ mưu"
Chúng tôi nheo mắt nhìn. Gương mặt của cô gái ấy đã bị mờ nhạt, dường như chẳng thể thấy rõ cô ta là ai. Bộ đồ cô ta đang mặc là áo khoác đen, quần đen, có đội mũ và khẩu trang. May cho tôi đã kịp thời tháo chúng ra khi rời khỏi khách sạn.
Giờ tôi đang mặc áo phông trắng và quần tây xanh nên dễ dàng qua mắt được tất cả mọi người ở đây.
Tôi thở phào nhẽ nhõm, cơ mặt căng phồng giờ đây giãn nở ra.
18h50: Cô gái ấy đập mạnh cửa và chạy xuống sảnh chờ lấy chìa khóa dự phòng.
Mọi người cho rằng cô ta đã biết hối cãi với việc mình gây ra. Vì vậy tôi đoán rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây.
Nhưng không!
"Bách Điền, ta yêu cầu con phải tìm cho ra tung tích của cô ta!"
Cái ông già đầu hói sao cứ thích làm mọi chuyện quá lên ấy nhỉ? Dù sao người ta cũng biết hối lỗi rồi thì tha đi. Làm gì căng lên thế? Bộ kiếp trước tôi có thù với ông à?
"Con biết rồi thưa bố mẹ"
Bách Điền vâng lời, rồi nhìn về phía Cẩn Huyên.
"Huyên Huyên"
Anh quỳ xuống trước mặt cậu.
"Anh xin lỗi...Anh đáng lẽ nên tin em"
Anh nhìn cậu với cặp mắt âu yếm ngọt ngào. Thấy anh xin lỗi, tôi cũng lại gần cậu.
"Huyên Huyên, mọi chuyện qua rồi. Cậu có nghĩ sẽ tha thứ cho anh ấy không?"
Cậu mỉm cười, đặt tay lên vai tôi, nói với tông giọng dịu dàng.
"Được, nhưng chỉ lần này thôi đấy!"
Anh và cậu liền ôm chầm lấy nhau. Tôi lần nữa trở thành kẻ dư thừa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.