Chương 3
Liễu Lam Y
04/03/2015
Tôi với cậu ta đi song song với nhau, chúng tôi chả nói với
nhau câu nào mà căn bản cũng chả có gì để nói. Xem ra rất có nhiều người để ý
đến chúng tôi. Nói chúng tôi cũng không hẳn mà phải nói là cậu ta. Cậu ta quá
đẹp mà! Haiz cái cảm giác này làm tôi không vui lắm. Tôi ghét như thế. Có nhiều
người còn ác ý nói tôi bám đuôi cậu ta. Hơn bao giờ hết tôi nhớ đến cậu bạn
thân nhất của tôi. Chắc bây giờ cậu ấy đang sống bên Mĩ rất vui vẻ? Chắc cậu
đang giận tôi lắm đây?? Tôi biết mà! Bạn cứ tưởng tượng xem nếu bạn gọi cho ai
đó mà họ chặn luôn cả số của bạn hay thậm chí là đổi số điện thoại thì chắc
chắn người đó sẽ giận bạn nếu như không nói là hận. Ngay cả tôi cũng giận bản
thân lắm chứ đừng nói là cậu ấy. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng.
……………………
-Cả lớp chú ý! Hôm nay lớp ta có bạn mới! Mời bạn!
Cái lớp đang nhao nhao bỗng dưng im lặng, tôi còn nghe rõ cả tiếng ruồi bay. Công nhận sức ảnh hưởng của cậu ta lớn thật, hơn hẳn cả tôi. Tôi phải hét cho khản cổ may ra có thể im được vài giây -_-
Rồi bọn con gái hét ầm lên hơn cả cái chợ. Tôi biết ngay mà!
-Cả lớp im lặng để bạn ấy giới thiệu!
-Chào! Tôi là Bảo Khánh.
-Oa!! Bạn ấy là Bảo Khánh! Cái tên đẹp y chang như người- Tiếng Nga lanh lảnh
…………………..
PROFILE
Nguyễn Quỳnh Nga: Xinh đẹp nhờ son phấn, học hành làn nhàn, suốt ngày khoe hàng, là hotgirl 2 của khối. Tính cách chua ngoa đanh đá, rất ghét Ngọc Hân và Linh Nhi, gia cảnh thuộc loại giàu
……………………
Tôi lắc đầu, chỉ còn 5’ nữa là tập trung nhưng với tình hình này thì………
-Cả lớp trật tự chúng ta chỉ còn 5’ nữa đề nghị các bạn chuẩn bị để chúng ta tập trung
……………
-AAA! Khánh mày về khi nào vậy?? Sao không nói với tao một câu?? Bạn bè như shit
-Gia Bảo! Tao mới về hôm qua. Mệt quá nên quên
-Ak! Quên giới thiệu với mày đây là Linh Nhi-Chỉ sang chỗ cô ấy-Bạn gái của tao.
-Uk! Mày được nha!
-Có gì đâu!! Hề hề
-Chào bạn! Mình là Linh Nhi rất vui được làm quen.-Nhi cười tươi rói
-À còn đây là Nguyễn Ngọc…….
-Biết rồi!-giọng cậu ta cắt ngang, trời đất làm gì mà có người vô duyên như vậy nhỉ?? Không chờ người ta nói hết câu, như thế thì khác nào dội nước lạnh vào mặt người ta.
-Ồ-Nhi Bảo đồng thanh-Hai người này ghê vậy ta?? Quen nhau khi nào?? Ở đâu?? Quen như thế nào??
-Haizzzz! Thế các cậu quên là lớp trưởng phải đến phòng hiệu trưởng nhận bạn mới sao??
-Ừ nhỉ! Mà sao lại có cái kiểu quen nhau một cách lãng xẹt vậy chứ?? Chả có chút gì lãng mạng cả??
-Căn bản trước giờ nó có lãng mạng đâu! Thôi không nói cái này nữa. Chúng ta mau xuống sân trường để tập trung thôi.
-Xì…..lại bệnh nghề nghiệp-Cái Nhi bĩu môi. Đúng rồi dạo này tôi rất hay mắc cái bệnh này đi đâu cũng nhắc nhỏ mọi người trật tự, nhanh chân không muộn giờ,……..mà cũng phải thôi những 11 năm nên đã ăn sâu vào da thịt tôi. Về nhà phải chỉnh sửa mới được.
………………………..
-êk! Hôm nay được nghỉ sớm chúng ta đi ăn liên hoan đi??
-Liên hoan??
-Uk! Liên hoan ngày Bảo Khánh về nước.
-Hình như không có liên quan đến mình.
-Sao lại không?? Cậu là bạn thân của mình và Bảo nên cậu tất nhiên là bạn của Khánh rồi!
-Sao lại có kiểu quen biết bắc cầu thế nhỉ??
-Có sao không?
-Nhưng còn xe??
-Cậu gọi điện về nhà nhờ người đến lấy là được nà?
-Ừ nhỉ??
…………………
Hai tên này cũng gớm, mới học lớp 11 mà biết lái cả ô tô, còn tôi ngay cả xe máy cũng không đi được. Thất vọng quá! Tôi biết ngay kiểu gì cũng thế này mà! Tất cả là tại Nhi. Bọn này đúng là…….dụng ý của 2 đứa nó là 2 đứa nó đi 1 xe, tôi với cái tên Khánh không quen không biết đi 1 xe! Số tôi đen rồi.
……………..
Không khí trên xe thật là khó chịu, tôi với cậu ta chả nói với nhau câu nào. Cái hàn khí quanh cậu ta làm tôi khó thở. Chết tiệt! Tôi dựa đầu vào cửa nhìn cảnh vật. Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Nắng không quá đậm để người ta cảm thấy khó chịu cũng không quá nhạt để người ta không nhìn thấy. Nó ở một mức vừa phải. Tôi rất thích nhưng cũng rất ghét cái kiểu nắng như thế này. Nó làm tôi nhớ tới quá khứ.
………………
2 năm về trước
“Hôm nay cậu ấy hẹn mình đến chỗ cái cây “bí mật” làm gì ý nhỉ?? Chắc có chuyện gì đó quan trọng lắm đây?? Mình phải nhớ thật kỹ mới được!!! Hân!!!!! Mày không được quên nghe chưa!!!!!!!!”
Dù tôi đã nhắc đi nhắc lại hàng nghìn lần rằng không được quên nhưng do ham chơi tôi đã quên mất cái hẹn quan trọng như vậy!! Đến khi tôi nhớ ra thì đã không kịp nữa rồi, cậu ấy đã đi xa, rất xa!! Cậu ấy còn để lại quà cho tôi, đáng lẽ tôi phải chuẩn bị quà cho cậu nhưng tôi đã quên mất!! Tôi hận bản thân quá!!!
Tôi mở hộp quà ra, đó là một sợi dây chuyền hình lá phong rất đẹp, nó có màu đỏ, tôi rất thích. 1 bức tranh cậu ấy vẽ khi tuần trước chúng tôi đến đây chơi. Trong tranh là một cô gái và một chàng trai đứng dưới cây phong mùa lá rụng. Chàng trai nhìn về phía cô gái cười rất tươi, còn cô gái vô tâm đến mức không nhận ra nụ cười của chàng trai mà chỉ lo rong chơi. Nhìn bức tranh nước mắt tôi trào ra. Và còn 1 bức thư nữa………
“Hân à!
Khi cậu đọc được bức thư này thì mình có lẽ cũng đi xa rồi! Mình phải theo bố mẹ sang Mĩ. Mình biết là cậu đang khóc. Nhưng đừng khóc bởi vì cậu khóc trong rất xấu, mình rất thích nụ cười của cậu. Nó thực sự rất đẹp.
Hân! Mình có chuyện muốn nói với cậu từ rất lâu rồi. Mình đã thích cậu từ cái nhìn đầu tiên. Cậu là người con gái đẹp nhất mà mình từng thấy. Cậu không đẹp theo kiểu sắc sảo, cậu đẹp theo kiểu ngây thơ, một vẻ đẹp tựa sương khói. Mình muốn nói với cậu từ rất lâu nhưng không đủ dũng cảm. Mình thật nhát phải không??
Chúc cậu học giỏi, khỏe mạnh!! Mình phải đi đây!!!
BFF Thanh Phong”
……………………
-Cả lớp chú ý! Hôm nay lớp ta có bạn mới! Mời bạn!
Cái lớp đang nhao nhao bỗng dưng im lặng, tôi còn nghe rõ cả tiếng ruồi bay. Công nhận sức ảnh hưởng của cậu ta lớn thật, hơn hẳn cả tôi. Tôi phải hét cho khản cổ may ra có thể im được vài giây -_-
Rồi bọn con gái hét ầm lên hơn cả cái chợ. Tôi biết ngay mà!
-Cả lớp im lặng để bạn ấy giới thiệu!
-Chào! Tôi là Bảo Khánh.
-Oa!! Bạn ấy là Bảo Khánh! Cái tên đẹp y chang như người- Tiếng Nga lanh lảnh
…………………..
PROFILE
Nguyễn Quỳnh Nga: Xinh đẹp nhờ son phấn, học hành làn nhàn, suốt ngày khoe hàng, là hotgirl 2 của khối. Tính cách chua ngoa đanh đá, rất ghét Ngọc Hân và Linh Nhi, gia cảnh thuộc loại giàu
……………………
Tôi lắc đầu, chỉ còn 5’ nữa là tập trung nhưng với tình hình này thì………
-Cả lớp trật tự chúng ta chỉ còn 5’ nữa đề nghị các bạn chuẩn bị để chúng ta tập trung
……………
-AAA! Khánh mày về khi nào vậy?? Sao không nói với tao một câu?? Bạn bè như shit
-Gia Bảo! Tao mới về hôm qua. Mệt quá nên quên
-Ak! Quên giới thiệu với mày đây là Linh Nhi-Chỉ sang chỗ cô ấy-Bạn gái của tao.
-Uk! Mày được nha!
-Có gì đâu!! Hề hề
-Chào bạn! Mình là Linh Nhi rất vui được làm quen.-Nhi cười tươi rói
-À còn đây là Nguyễn Ngọc…….
-Biết rồi!-giọng cậu ta cắt ngang, trời đất làm gì mà có người vô duyên như vậy nhỉ?? Không chờ người ta nói hết câu, như thế thì khác nào dội nước lạnh vào mặt người ta.
-Ồ-Nhi Bảo đồng thanh-Hai người này ghê vậy ta?? Quen nhau khi nào?? Ở đâu?? Quen như thế nào??
-Haizzzz! Thế các cậu quên là lớp trưởng phải đến phòng hiệu trưởng nhận bạn mới sao??
-Ừ nhỉ! Mà sao lại có cái kiểu quen nhau một cách lãng xẹt vậy chứ?? Chả có chút gì lãng mạng cả??
-Căn bản trước giờ nó có lãng mạng đâu! Thôi không nói cái này nữa. Chúng ta mau xuống sân trường để tập trung thôi.
-Xì…..lại bệnh nghề nghiệp-Cái Nhi bĩu môi. Đúng rồi dạo này tôi rất hay mắc cái bệnh này đi đâu cũng nhắc nhỏ mọi người trật tự, nhanh chân không muộn giờ,……..mà cũng phải thôi những 11 năm nên đã ăn sâu vào da thịt tôi. Về nhà phải chỉnh sửa mới được.
………………………..
-êk! Hôm nay được nghỉ sớm chúng ta đi ăn liên hoan đi??
-Liên hoan??
-Uk! Liên hoan ngày Bảo Khánh về nước.
-Hình như không có liên quan đến mình.
-Sao lại không?? Cậu là bạn thân của mình và Bảo nên cậu tất nhiên là bạn của Khánh rồi!
-Sao lại có kiểu quen biết bắc cầu thế nhỉ??
-Có sao không?
-Nhưng còn xe??
-Cậu gọi điện về nhà nhờ người đến lấy là được nà?
-Ừ nhỉ??
…………………
Hai tên này cũng gớm, mới học lớp 11 mà biết lái cả ô tô, còn tôi ngay cả xe máy cũng không đi được. Thất vọng quá! Tôi biết ngay kiểu gì cũng thế này mà! Tất cả là tại Nhi. Bọn này đúng là…….dụng ý của 2 đứa nó là 2 đứa nó đi 1 xe, tôi với cái tên Khánh không quen không biết đi 1 xe! Số tôi đen rồi.
……………..
Không khí trên xe thật là khó chịu, tôi với cậu ta chả nói với nhau câu nào. Cái hàn khí quanh cậu ta làm tôi khó thở. Chết tiệt! Tôi dựa đầu vào cửa nhìn cảnh vật. Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Nắng không quá đậm để người ta cảm thấy khó chịu cũng không quá nhạt để người ta không nhìn thấy. Nó ở một mức vừa phải. Tôi rất thích nhưng cũng rất ghét cái kiểu nắng như thế này. Nó làm tôi nhớ tới quá khứ.
………………
2 năm về trước
“Hôm nay cậu ấy hẹn mình đến chỗ cái cây “bí mật” làm gì ý nhỉ?? Chắc có chuyện gì đó quan trọng lắm đây?? Mình phải nhớ thật kỹ mới được!!! Hân!!!!! Mày không được quên nghe chưa!!!!!!!!”
Dù tôi đã nhắc đi nhắc lại hàng nghìn lần rằng không được quên nhưng do ham chơi tôi đã quên mất cái hẹn quan trọng như vậy!! Đến khi tôi nhớ ra thì đã không kịp nữa rồi, cậu ấy đã đi xa, rất xa!! Cậu ấy còn để lại quà cho tôi, đáng lẽ tôi phải chuẩn bị quà cho cậu nhưng tôi đã quên mất!! Tôi hận bản thân quá!!!
Tôi mở hộp quà ra, đó là một sợi dây chuyền hình lá phong rất đẹp, nó có màu đỏ, tôi rất thích. 1 bức tranh cậu ấy vẽ khi tuần trước chúng tôi đến đây chơi. Trong tranh là một cô gái và một chàng trai đứng dưới cây phong mùa lá rụng. Chàng trai nhìn về phía cô gái cười rất tươi, còn cô gái vô tâm đến mức không nhận ra nụ cười của chàng trai mà chỉ lo rong chơi. Nhìn bức tranh nước mắt tôi trào ra. Và còn 1 bức thư nữa………
“Hân à!
Khi cậu đọc được bức thư này thì mình có lẽ cũng đi xa rồi! Mình phải theo bố mẹ sang Mĩ. Mình biết là cậu đang khóc. Nhưng đừng khóc bởi vì cậu khóc trong rất xấu, mình rất thích nụ cười của cậu. Nó thực sự rất đẹp.
Hân! Mình có chuyện muốn nói với cậu từ rất lâu rồi. Mình đã thích cậu từ cái nhìn đầu tiên. Cậu là người con gái đẹp nhất mà mình từng thấy. Cậu không đẹp theo kiểu sắc sảo, cậu đẹp theo kiểu ngây thơ, một vẻ đẹp tựa sương khói. Mình muốn nói với cậu từ rất lâu nhưng không đủ dũng cảm. Mình thật nhát phải không??
Chúc cậu học giỏi, khỏe mạnh!! Mình phải đi đây!!!
BFF Thanh Phong”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.