Chương 7:
Giả Tiểu Lộc
08/03/2022
Đoạn Hi Hoà sắc mặt lập tức khó coi, không thể tiếp tục nghe Giang Vu Hạn nói xấu Đoạn Tình được nữa, trực tiếp lớn tiếng nói:
- Đủ rồi!!
Giang Vu Hạn bị Đoạn Hi Hoà quát thì lập tức im lặng, sau đó lại cảm thấy vô cùng ủy khuất. Rõ ràng bản thân là thay hắn bất bình, vậy mà Đoạn Hi Hoà lại vì một thằng nhóc hư đốn, thâm trầm, bạch nhãn lang mà lớn tiếng với mình.
Thiên chi kiêu tử từ nhỏ đã được sủng ái Giang Vu Hạn vẫn là có tính khí, bị quát một cái lập tức tức giận, quay mặt đi không thèm để ý Đoạn Hi Hoà nữa.
Đoạn Hi Hoà thấy vậy, cũng thở dài dựa vào ghế mây. Này chắc chắn có bàn tay của ba hắn, nếu không Giang Vu Hạn sao có thể tự nhiên lại phản cảm với Đoạn Tình như vậy.
Đoạn Hi Hoà mặc dù tức giận Giang Vu Hạn nói xấu em trai, thế nhưng cũng biết không phải là do ba mình gây nên. Hơn nữa bản thân Giang Vu Hạn không có ý xấu, chỉ là lo lắng cho mình mà thôi.
Đoạn Hi Hoà thở dài, khẽ nhéo nhéo thái dương, nói:
- A Tình là thực sự phải học, nếu học không tốt, vậy cơm tối ngày hôm đó cũng không có.
Vốn dĩ sau khi bị Đoạn phụ trừng phạt lần trước, bữa ăn của Đoạn Tình đã chẳng còn mấy. Nay lại thêm hình phạt này, quả thực là đáng sợ. Giang Vu Hạn nghe vậy thì chợt khựng lại, thế nhưng ấn tượng đầu đã ăn sâu vào thì khó có thể thay đổi được:
- Cũng đâu phải là ở trong quân đội đâu. Bác Đoạn mặc dù hơi nghiêm túc một chút, thế nhưng cũng không phải người khắc nghiệt như vậy.
Đoạn Hi Hoà lạnh nhạt nhìn hắn, không hiểu hắn lấy tự tin ở đâu ra mà bình phẩm về cách cư xử của một người không thân quen như vậy. Chẳng lẽ thân là con trai ruột của Đoạn phụ, Đoạn Hi Hoà hắn còn không hiểu ba mình bằng một đứa trẻ nhà khác hay sao.
Thế nhưng Đoạn Hi Hoà cũng không định nhiều lời với hắn nữa:
- Lần trước A Tình dành thời gian lại đây ăn trưa với chúng ta, buổi tối hôm ấy em ấy liền bị nhốt luôn ở trong phòng.
Sau đó Đoạn Hi Hoà liền nói mấy câu không thoải mái đuổi khéo khách rồi đứng dậy đi mất. Giang Vu Hạn vẫn còn bởi vì lời nói của Đoạn Hi Hoà mà khiếp sợ, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Còn Giang Miên vẫn còn nhỏ, hơn nữa từ nhỏ đã được bảo bọc nên cũng chẳng hiểu gì, chỉ mờ mịt mà nhìn về phía Đoạn Hi Hoà rồi đi rồi lại nhìn về phía anh trai mình.
Giang Vu Hạn khiếp sợ xong thì lại cảm thấy xấu hổ cùng thực xin lỗi với Đoạn Tình vì đã hiểu lầm cậu. Thế nhưng việc cũng đã rồi, bây giờ chạy nhanh đi mua quà xin lỗi có lẽ vẫn kịp.
Đoạn Hi Hoà sau khi tiễn hai anh em Giang gia đi thì liền đi tìm em trai. Thế nhưng đến tận lúc ăn tối hắn cũng không tìm thấy em trai đâu cả. Đến tận lúc trước khi ngủ, Đoạn Hi Hoà mới tìm thấy Đoạn Tình đang ngồi soạn lại sách vở mà buổi học ngày mai cần đến.
Đoạn Hi Hoà nhìn bóng lưng của Đoạn Tình, rõ ràng cậu đã biết hắn bước vào phòng, thế nhưng lại chẳng tỏ thái độ gì cả. Đoạn Hi Hoà trầm ngâm một lúc, sau đó đột nhiên mở miệng:
- Em đang tránh mặt anh sao?
Động tác của Đoạn Tình bởi vì câu hỏi đột ngột của Đoạn Hi Hoà mà khựng lại một chút, sau đó lại nhẹ nhàng đặt mấy quyển sách trên tay xuống bàn. Đoạn Tình khẽ nhấp môi mấy cái, cuối cùng lại lựa chọn không nói gì cả. Đôi mắt hơi rũ xuống, bàn tay nhỏ lại nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái lên bìa quyển sách.
Đoạn Hi Hoà nhìn thái độ ngầm thừa nhận của Đoạn Tình liền hiểu. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn cậu, sau đó im lặng quay lưng bước ra ngoài. Để lại Đoạn Tình đôi mắt đỏ hoe, bả vui run rẩy không ngừng.
Trong lòng của Đoạn Tình, từ khi cậu bắt đầu có chí nhớ tới nay, ngoại trừ bà Lý ra, cũng chỉ có mình anh trai là thật lòng đối tốt với cậu. Thế nhưng Đoạn phụ quá mạnh mẽ, cũng quá đáng sợ, khiến cậu đau khổ lại không dám phản kháng.
Đoạn Tình vốn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, thế nhưng ngày nào cũng phải ăn lượng com ít ỏi của bệnh nhân. Đoạn Hi Hoà thì không sao, bởi vì ngoài bữa ăn chính ra, hắn còn được đúng giờ tiêm vào dịch dinh dưỡng được điều chế riêng cùng các bữa phụ và trà chiều, vậy nên cơ thể sẽ không thiếu chất.
Hơn nữa, ngày thường Đoạn Hi Hoà đều sẽ không vận động quá mạnh, nhiều nhất cũng chỉ là đi dạo ngoài vườn một chút. Còn không chính là ở trong phòng đọc sách.
Thế nhưng Đoạn Tình thì khác, cậu không có dịch dinh dưỡng, trà chiều cũng là xen kẽ các buổi học lễ nghi, gần như chẳng ăn được gì mấy. Sau đó cậu còn phải học tập với cường độ mạnh, sử dụng thần kinh còn phải sử dụng cơ bắp trong tình trạng thiếu năng lượng nạp vào, quả thực quá tra tấn người khác.
Có những đêm cậu đói không thể ngủ nổi, vặn vẹo trên giường khiến cậu khổ sở không thôi. Đối với một đứa trẻ 11 tuổi mà nói, đây thực sự là cực hình.
Đoạn Tình thực sự không thể chịu nổi được nữa, cậu chỉ còn cách ngoan ngoãn mà sống theo mong muốn của Đoạn phụ, chỉ hi vọng bản thân có thể sống thoải mái hơn một chút. Vậy nên cậu từ bỏ Đoạn Hi Hoà, từ bỏ phân tình thân ít ỏi mà cậu khó khăn lắm mới có được này.
- Đủ rồi!!
Giang Vu Hạn bị Đoạn Hi Hoà quát thì lập tức im lặng, sau đó lại cảm thấy vô cùng ủy khuất. Rõ ràng bản thân là thay hắn bất bình, vậy mà Đoạn Hi Hoà lại vì một thằng nhóc hư đốn, thâm trầm, bạch nhãn lang mà lớn tiếng với mình.
Thiên chi kiêu tử từ nhỏ đã được sủng ái Giang Vu Hạn vẫn là có tính khí, bị quát một cái lập tức tức giận, quay mặt đi không thèm để ý Đoạn Hi Hoà nữa.
Đoạn Hi Hoà thấy vậy, cũng thở dài dựa vào ghế mây. Này chắc chắn có bàn tay của ba hắn, nếu không Giang Vu Hạn sao có thể tự nhiên lại phản cảm với Đoạn Tình như vậy.
Đoạn Hi Hoà mặc dù tức giận Giang Vu Hạn nói xấu em trai, thế nhưng cũng biết không phải là do ba mình gây nên. Hơn nữa bản thân Giang Vu Hạn không có ý xấu, chỉ là lo lắng cho mình mà thôi.
Đoạn Hi Hoà thở dài, khẽ nhéo nhéo thái dương, nói:
- A Tình là thực sự phải học, nếu học không tốt, vậy cơm tối ngày hôm đó cũng không có.
Vốn dĩ sau khi bị Đoạn phụ trừng phạt lần trước, bữa ăn của Đoạn Tình đã chẳng còn mấy. Nay lại thêm hình phạt này, quả thực là đáng sợ. Giang Vu Hạn nghe vậy thì chợt khựng lại, thế nhưng ấn tượng đầu đã ăn sâu vào thì khó có thể thay đổi được:
- Cũng đâu phải là ở trong quân đội đâu. Bác Đoạn mặc dù hơi nghiêm túc một chút, thế nhưng cũng không phải người khắc nghiệt như vậy.
Đoạn Hi Hoà lạnh nhạt nhìn hắn, không hiểu hắn lấy tự tin ở đâu ra mà bình phẩm về cách cư xử của một người không thân quen như vậy. Chẳng lẽ thân là con trai ruột của Đoạn phụ, Đoạn Hi Hoà hắn còn không hiểu ba mình bằng một đứa trẻ nhà khác hay sao.
Thế nhưng Đoạn Hi Hoà cũng không định nhiều lời với hắn nữa:
- Lần trước A Tình dành thời gian lại đây ăn trưa với chúng ta, buổi tối hôm ấy em ấy liền bị nhốt luôn ở trong phòng.
Sau đó Đoạn Hi Hoà liền nói mấy câu không thoải mái đuổi khéo khách rồi đứng dậy đi mất. Giang Vu Hạn vẫn còn bởi vì lời nói của Đoạn Hi Hoà mà khiếp sợ, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Còn Giang Miên vẫn còn nhỏ, hơn nữa từ nhỏ đã được bảo bọc nên cũng chẳng hiểu gì, chỉ mờ mịt mà nhìn về phía Đoạn Hi Hoà rồi đi rồi lại nhìn về phía anh trai mình.
Giang Vu Hạn khiếp sợ xong thì lại cảm thấy xấu hổ cùng thực xin lỗi với Đoạn Tình vì đã hiểu lầm cậu. Thế nhưng việc cũng đã rồi, bây giờ chạy nhanh đi mua quà xin lỗi có lẽ vẫn kịp.
Đoạn Hi Hoà sau khi tiễn hai anh em Giang gia đi thì liền đi tìm em trai. Thế nhưng đến tận lúc ăn tối hắn cũng không tìm thấy em trai đâu cả. Đến tận lúc trước khi ngủ, Đoạn Hi Hoà mới tìm thấy Đoạn Tình đang ngồi soạn lại sách vở mà buổi học ngày mai cần đến.
Đoạn Hi Hoà nhìn bóng lưng của Đoạn Tình, rõ ràng cậu đã biết hắn bước vào phòng, thế nhưng lại chẳng tỏ thái độ gì cả. Đoạn Hi Hoà trầm ngâm một lúc, sau đó đột nhiên mở miệng:
- Em đang tránh mặt anh sao?
Động tác của Đoạn Tình bởi vì câu hỏi đột ngột của Đoạn Hi Hoà mà khựng lại một chút, sau đó lại nhẹ nhàng đặt mấy quyển sách trên tay xuống bàn. Đoạn Tình khẽ nhấp môi mấy cái, cuối cùng lại lựa chọn không nói gì cả. Đôi mắt hơi rũ xuống, bàn tay nhỏ lại nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái lên bìa quyển sách.
Đoạn Hi Hoà nhìn thái độ ngầm thừa nhận của Đoạn Tình liền hiểu. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn cậu, sau đó im lặng quay lưng bước ra ngoài. Để lại Đoạn Tình đôi mắt đỏ hoe, bả vui run rẩy không ngừng.
Trong lòng của Đoạn Tình, từ khi cậu bắt đầu có chí nhớ tới nay, ngoại trừ bà Lý ra, cũng chỉ có mình anh trai là thật lòng đối tốt với cậu. Thế nhưng Đoạn phụ quá mạnh mẽ, cũng quá đáng sợ, khiến cậu đau khổ lại không dám phản kháng.
Đoạn Tình vốn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, thế nhưng ngày nào cũng phải ăn lượng com ít ỏi của bệnh nhân. Đoạn Hi Hoà thì không sao, bởi vì ngoài bữa ăn chính ra, hắn còn được đúng giờ tiêm vào dịch dinh dưỡng được điều chế riêng cùng các bữa phụ và trà chiều, vậy nên cơ thể sẽ không thiếu chất.
Hơn nữa, ngày thường Đoạn Hi Hoà đều sẽ không vận động quá mạnh, nhiều nhất cũng chỉ là đi dạo ngoài vườn một chút. Còn không chính là ở trong phòng đọc sách.
Thế nhưng Đoạn Tình thì khác, cậu không có dịch dinh dưỡng, trà chiều cũng là xen kẽ các buổi học lễ nghi, gần như chẳng ăn được gì mấy. Sau đó cậu còn phải học tập với cường độ mạnh, sử dụng thần kinh còn phải sử dụng cơ bắp trong tình trạng thiếu năng lượng nạp vào, quả thực quá tra tấn người khác.
Có những đêm cậu đói không thể ngủ nổi, vặn vẹo trên giường khiến cậu khổ sở không thôi. Đối với một đứa trẻ 11 tuổi mà nói, đây thực sự là cực hình.
Đoạn Tình thực sự không thể chịu nổi được nữa, cậu chỉ còn cách ngoan ngoãn mà sống theo mong muốn của Đoạn phụ, chỉ hi vọng bản thân có thể sống thoải mái hơn một chút. Vậy nên cậu từ bỏ Đoạn Hi Hoà, từ bỏ phân tình thân ít ỏi mà cậu khó khăn lắm mới có được này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.