Chương 8:
Giả Tiểu Lộc
09/03/2022
Đoạn Hi Hoà cũng hiểu được điều đó, cũng biết được những gì cậu phải chịu. Thế nhưng ngoại trừ sót xa trong lòng ra, hắn cũng chỉ có thể âm thầm tiếp tế cho Đoạn Tình chút thức ăn mà thôi.
Đoạn Hi Hoà khẽ thở dài, như vậy cũng tốt, ít nhất Đoạn Tình sau này cũng có thể sống thoải mái một chút. Muốn giữ Đoạn Tình bên người, thế nhưng lại không thể bảo vệ cậu, đó là lỗi của hắn, không thể trách ai được. Chỉ có thể như vậy thôi.
Đoạn gia cứ như vậy lâm vào quỷ dị an tĩnh, giống như yên lặng trước giông bão, vô cùng đáng sợ. Không khí trong nhà cũng quỷ din khiến người ta khó chịu.
Bỗng có một ngày, bệnh tình của Đoạn Hi Hoà trở nặng, không điều tra thì thôi, điều tra rồi mới biết, hoá ra hắn đã không uống thuốc một đoạn thời gian rồi.
Đoạn Hi Hoà bị bệnh, liền sống chết đòi Đoạn Tình ở bên cạnh chăm sóc mình. Tất nhiên, bởi vì phải chăm sóc cho anh trai, Đoạn Tình cũng được giảm rất nhiều chương trình học, mấy ngày nay cũng dễ thở hơn nhiều.
Thế nhưng Đoạn Tình lại không mấy vui vẻ. Đoạn Tình ngồi trên giường nhìn anh trai đang ngồi dựa vào đầu giường truyền thuốc, trên cánh tay ghim đầy lỗ kim tiêm, thế nhưng vẫn có thể một tay vừa cầm sách một tay còn lại thì nắm lấy tay cậu xoa nắn, vẻ mặt dửng dưng như không.
Đoạn Hi Hoà thấy em trai không vui cũng không để ý. Hắn chỉ cười nhạt mấy tiếng, nói:
- Đừng làm vẻ mặt như vậy. Anh làm như vậy là vì bản thân mình thôi. Không nhìn thấy A Tình, anh khó chịu lắm. Nếu ba không cho anh nhìn thấy em, vậy anh sẽ dùng cách của mình để giữ em bên cạnh.
Đoạn Tình nghe vậy càng không vui, đôi môi trái tim xinh đẹp cũng bị cậu mím thành một đường thẳng. Đoạn Tình rất không đồng ý với suy nghĩ của anh trai:
- Thế nhưng nó cũng không đáng để anh phải..... ( Giày vò bản thân như vậy)
- Không đáng thế nào? Đáng hay không đáng, thì phải do anh quyết định chứ, làm sao lại do em nói được.
Đoạn Hi Hoà không đợi cậu nói xong thì trực tiếp ngắt lời, sau đó nói tiếp:
- Anh cảm thấy nó xứng đáng, vậy nó chính là xứng đáng. Dù sao cũng là số đoản mệnh không sống lâu. Vậy so với sống như một con búp bê yếu ớt bị nhốt trong phòng. Sao không sống một cách thoải mái phóng túng theo ý mình?
- Anh không muốn tiếp tục sống như trước kia nữa, không thể làm những việc mình thích, cũng không thể có được những thứ mình muốn. Giả vờ như không quan tâm, thế nhưng thực ra chỉ là để che giấu đi sự mất mát vì không có được thứ mình yêu thích.
Tiếp đó, Đoạn Hi Hoà liền quay sang nhìn em, đôi mắt tràn đầy những cảm xúc cực đoan chiếm hữu khiến Đoạn Tình rợn tóc gáy, cho dù bàn tay bị anh trai siết đau cũng không dám kêu lên. Đoạn Hi Hoà nhìn chằm chằm cậu, gằn từng chữ:
- Thứ mà tôi muốn, cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng cũng phải có được. Cực đoan cũng vậy, biến thái cũng thế, đã vào tay tôi, vậy thì cũng đừng mơ tưởng tôi sẽ buông tay ra.
Đoạn Tình cúi gằm mặt nhìn xuống ga trải giường dưới chân, không dám nói gì, cũng không dám nhìn thẳng vào anh trai. Cậu cảm thấy anh trai bị bức điên rồi. Bị bệnh tật, bị Đoạn phụ, bị Đoạn phu nhân, bị cả cái nhà này bức điên... thậm chí là cả cậu cũng là một nhân tố trong đó.
Đoạn Tình vẫn luôn biết tâm lý anh trai không được ổn định cho lắm, mà có lẽ đa số những người bị bệnh nặng lâu năm đều có một chút vấn đề về tâm lý. Dù sao, cảm giác đau yếu mang lại không dễ chịu gì cho cam, lâu dần, cảm xúc cũng trở nên tiêu cực mệt mỏi hoặc cáu gắt.
Bây giờ cũng đã quá sức chịu đựng của anh trai rồi, lại thêm Đoạn phụ không nói gì mà sắp đặt những ai mà Đoạn Hi Hoà có thể xúc, thậm chí còn cưỡng ép anh trai kết giao với bọn họ. Rồi lại mang đi Đoạn Tình, người duy nhất mà Đoạn Hi Hoà dựa dẫm vào. Cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa mà trở nên điên cuồng.
Đoạn Hi Hoà nhìn em trai rũ mắt xuống không nói gì, liền cảm thấy hài lòng tiếp tục cầm sách lên đọc. Hai người bọn họ đều ăn ý không nói gì về cuộc đối thoại vừa nãy. Nhìn qua cũng có vẻ yên bình hài hoà đến lạ.
Bởi vì có Đoạn Tình ở bên cạnh, Đoạn Hi Hoà cũng không gây chuyện nữa, ngoan ngoãn uống thuốc. Nửa tháng sau sức khỏe của hắn lại trở nên ổn định như cũ. Sau đó Đoạn phụ lại tiếp tục cách ly hai anh em, cưỡng ép con trai lớn trò chuyện với hai anh em nhà họ Giang.
Tất nhiên, trong lúc đó hắn cũng không quên để người đi nói xấu Đoạn Tình trước mặt hai anh em kia. Cũng đổ hết mọi tội lỗi do Đoạn Tình ghen tỵ với anh trai nên mới trộm thuốc giấu đi, khiến cho Đoạn Hi Hoà đổ bệnh lâu như vậy.
Lần này Đoạn Hi Hoà không đính chính thêm gì nữa, hắn chỉ cười nhạt tiếp tục làm việc của mình.
Sau đó một đoạn thời gian Đoạn Hi Hoà lại bởi vì không uống thuốc mà bệnh trở nặng, tiếp tục yêu cầu Đoạn Tình ở bên chăm sóc. Qua lại như vậy, dần dần trở thành quy luật. Cứ tầm hai đến ba tháng Đoạn Hi Hoà đều sẽ bệnh nặng một hồi. Mọi người cũng dần thói quen với điều đó.
Đoạn Hi Hoà khẽ thở dài, như vậy cũng tốt, ít nhất Đoạn Tình sau này cũng có thể sống thoải mái một chút. Muốn giữ Đoạn Tình bên người, thế nhưng lại không thể bảo vệ cậu, đó là lỗi của hắn, không thể trách ai được. Chỉ có thể như vậy thôi.
Đoạn gia cứ như vậy lâm vào quỷ dị an tĩnh, giống như yên lặng trước giông bão, vô cùng đáng sợ. Không khí trong nhà cũng quỷ din khiến người ta khó chịu.
Bỗng có một ngày, bệnh tình của Đoạn Hi Hoà trở nặng, không điều tra thì thôi, điều tra rồi mới biết, hoá ra hắn đã không uống thuốc một đoạn thời gian rồi.
Đoạn Hi Hoà bị bệnh, liền sống chết đòi Đoạn Tình ở bên cạnh chăm sóc mình. Tất nhiên, bởi vì phải chăm sóc cho anh trai, Đoạn Tình cũng được giảm rất nhiều chương trình học, mấy ngày nay cũng dễ thở hơn nhiều.
Thế nhưng Đoạn Tình lại không mấy vui vẻ. Đoạn Tình ngồi trên giường nhìn anh trai đang ngồi dựa vào đầu giường truyền thuốc, trên cánh tay ghim đầy lỗ kim tiêm, thế nhưng vẫn có thể một tay vừa cầm sách một tay còn lại thì nắm lấy tay cậu xoa nắn, vẻ mặt dửng dưng như không.
Đoạn Hi Hoà thấy em trai không vui cũng không để ý. Hắn chỉ cười nhạt mấy tiếng, nói:
- Đừng làm vẻ mặt như vậy. Anh làm như vậy là vì bản thân mình thôi. Không nhìn thấy A Tình, anh khó chịu lắm. Nếu ba không cho anh nhìn thấy em, vậy anh sẽ dùng cách của mình để giữ em bên cạnh.
Đoạn Tình nghe vậy càng không vui, đôi môi trái tim xinh đẹp cũng bị cậu mím thành một đường thẳng. Đoạn Tình rất không đồng ý với suy nghĩ của anh trai:
- Thế nhưng nó cũng không đáng để anh phải..... ( Giày vò bản thân như vậy)
- Không đáng thế nào? Đáng hay không đáng, thì phải do anh quyết định chứ, làm sao lại do em nói được.
Đoạn Hi Hoà không đợi cậu nói xong thì trực tiếp ngắt lời, sau đó nói tiếp:
- Anh cảm thấy nó xứng đáng, vậy nó chính là xứng đáng. Dù sao cũng là số đoản mệnh không sống lâu. Vậy so với sống như một con búp bê yếu ớt bị nhốt trong phòng. Sao không sống một cách thoải mái phóng túng theo ý mình?
- Anh không muốn tiếp tục sống như trước kia nữa, không thể làm những việc mình thích, cũng không thể có được những thứ mình muốn. Giả vờ như không quan tâm, thế nhưng thực ra chỉ là để che giấu đi sự mất mát vì không có được thứ mình yêu thích.
Tiếp đó, Đoạn Hi Hoà liền quay sang nhìn em, đôi mắt tràn đầy những cảm xúc cực đoan chiếm hữu khiến Đoạn Tình rợn tóc gáy, cho dù bàn tay bị anh trai siết đau cũng không dám kêu lên. Đoạn Hi Hoà nhìn chằm chằm cậu, gằn từng chữ:
- Thứ mà tôi muốn, cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng cũng phải có được. Cực đoan cũng vậy, biến thái cũng thế, đã vào tay tôi, vậy thì cũng đừng mơ tưởng tôi sẽ buông tay ra.
Đoạn Tình cúi gằm mặt nhìn xuống ga trải giường dưới chân, không dám nói gì, cũng không dám nhìn thẳng vào anh trai. Cậu cảm thấy anh trai bị bức điên rồi. Bị bệnh tật, bị Đoạn phụ, bị Đoạn phu nhân, bị cả cái nhà này bức điên... thậm chí là cả cậu cũng là một nhân tố trong đó.
Đoạn Tình vẫn luôn biết tâm lý anh trai không được ổn định cho lắm, mà có lẽ đa số những người bị bệnh nặng lâu năm đều có một chút vấn đề về tâm lý. Dù sao, cảm giác đau yếu mang lại không dễ chịu gì cho cam, lâu dần, cảm xúc cũng trở nên tiêu cực mệt mỏi hoặc cáu gắt.
Bây giờ cũng đã quá sức chịu đựng của anh trai rồi, lại thêm Đoạn phụ không nói gì mà sắp đặt những ai mà Đoạn Hi Hoà có thể xúc, thậm chí còn cưỡng ép anh trai kết giao với bọn họ. Rồi lại mang đi Đoạn Tình, người duy nhất mà Đoạn Hi Hoà dựa dẫm vào. Cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa mà trở nên điên cuồng.
Đoạn Hi Hoà nhìn em trai rũ mắt xuống không nói gì, liền cảm thấy hài lòng tiếp tục cầm sách lên đọc. Hai người bọn họ đều ăn ý không nói gì về cuộc đối thoại vừa nãy. Nhìn qua cũng có vẻ yên bình hài hoà đến lạ.
Bởi vì có Đoạn Tình ở bên cạnh, Đoạn Hi Hoà cũng không gây chuyện nữa, ngoan ngoãn uống thuốc. Nửa tháng sau sức khỏe của hắn lại trở nên ổn định như cũ. Sau đó Đoạn phụ lại tiếp tục cách ly hai anh em, cưỡng ép con trai lớn trò chuyện với hai anh em nhà họ Giang.
Tất nhiên, trong lúc đó hắn cũng không quên để người đi nói xấu Đoạn Tình trước mặt hai anh em kia. Cũng đổ hết mọi tội lỗi do Đoạn Tình ghen tỵ với anh trai nên mới trộm thuốc giấu đi, khiến cho Đoạn Hi Hoà đổ bệnh lâu như vậy.
Lần này Đoạn Hi Hoà không đính chính thêm gì nữa, hắn chỉ cười nhạt tiếp tục làm việc của mình.
Sau đó một đoạn thời gian Đoạn Hi Hoà lại bởi vì không uống thuốc mà bệnh trở nặng, tiếp tục yêu cầu Đoạn Tình ở bên chăm sóc. Qua lại như vậy, dần dần trở thành quy luật. Cứ tầm hai đến ba tháng Đoạn Hi Hoà đều sẽ bệnh nặng một hồi. Mọi người cũng dần thói quen với điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.