Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 17

Dung Yên

08/08/2020

Theo như lời Tiểu Phật Tử, Tống Thanh Y hơn hai giờ chiều chạy ra ngoài, lúc sau không thấy trở về.

Hiện tại đã là 7 giờ, bên ngoài bầu trời đều đen , còn có đổ mưa,mọi người trong chùa đi hỏi thăm một lượt, không ai gặp qua cô ấy.

Ban đầu là đi cùng Trình Dật, nên tiểu phật tử mới gọi cho Trình Dật.

**

Trình Dật đem xe đổ dưới Hương Sơn, đi cáp treo lên, đi đến Tuệ Thường Tự.

Ngụy Gia bọn họ cũng theo Trình Dật đến .

Trình Dật cả người đều lo lắng, mím môi , đi nhanh vào trong chùa, hiện tại bảy giờ bốn mươi, chủ trì đã mang toàn bộ người trong chùa đi tìm một vòng, cũng không nhìn thấy Tống Thanh Y.

Hậu viện Tuệ Thường Tự rất lớn, chỉ có một con đường nhỏ, địa hình lại rất phức tạp,nhiều khu chưa ai dọn dẹp, nếu cố ý trốn đi, bầu trời lại đen như vậy, nhất định là tìm không thấy .

Tất cả mọi người đều tụ ở phía trước.

Trình Dật đứng trước mặt chủ trì, nhẹ giọng hỏi chuyện lúc sáng , chủ trì biết cũng không nhiều, chủ yếu nghe các tiểu phật tử kể lại , nói cho Trình Dật nghe từ đầu đến cuối.

Trình Dật nắm chặc nắm đấm.

Nếu sớm biết đi ra ngoài ,sẽ khiến Tống Thanh Y gặp được Trần Đạc, anh khẳng định mang Tống Thanh Y cùng đi.

"Trần Đạc đâu?" Trình Dật hỏi.

Chủ trì nói: "Nghe được thí chủ kia mất tích liền đi tìm , đến giờ còn chưa có trở về."

Vừa dứt lời thì thấy Trần Đạc trở về , tóc ướt sũng "Bên ngoài trời mưa, A Thanh có trở về không?"

Trình Dật quay đầu nhìn Trần Đạc, đuôi mắt hơi nhướn lên, mang theo sự tàn nhẫn.

Trần Đạc thấy Trình Dật, cau mày nói: "Tại sao là cậu? A Thanh trở về rồi sao."

"Cậu rốt cuộc nói với cô ấy cái gì ?" Trình Dật bước tới gần Trần Đạc, ánh mắt nhìn thẳng.

Trần Đạc giờ phút này bị Trình Dật nghi ngờ, giọng điệu càng thêm không tốt, "Cùng cậu có quan hệ sao?"

"Tôi cùng A Thanh cùng nhau chơi đùa từ nhỏ mà cậu có khi còn chưa sinh ra đời, chuyện này còn đến phiên cậu chất vấn tôi?"

"Tôi hỏi cậu nói với cô ấy cái gì ?" Trình Dật lại nói thêm một lần.

Trần Đạc không kiên nhẫn nhìn Trình Dật, khiêu khích nói: "Cùng cậu cái rắm ! Quan hệ!"

Ầm.

Trình Dật không chút lưu tình chút nào ,một quyền đánh trên mặt Trần Đạc, đánh cho Trần Đạc lùi lại vài bước.

Trần Đạc sửng sốt vài giây, "Cậu dám đánh tôi?"

"Có cái gì không dám?" Trình Dật từng bước tới gần, "Tôi hỏi cậu, đến cùng nói với cô ấy cái gì ?"

Trần Đạc cười lạnh một tiếng, "Thật là .." Trần Đạc đi phía trước cùng Trình Dật giằng co, "Tôi cũng nói cho cậu hay , cùng cậu cái rắm ! Quan hệ!"

Trình Dật định đánh thêm một quyền, lại bị Trần Đạc một tay ngăn lại, "Cùng một chiêu còn muốn dùng lần thứ hai?"

Vừa dứt lời, Trình Dật nắm đấm vung lên má bên kia Trần Đạc.

Trần Đạc bị đánh bất ngờ không kịp phòng, khóe miệng cũng rách da.

" Cậu ,mẹ nó!" Trần Đạc tức giận, tiến lên định cùng Trình Dật đánh nhau.

Đại Lâm nhanh chóng tiến lên ngăn cản, có người lôi kéo Trần Đạc, cũng có người lôi kéo Trình Dật, Ngụy Gia bọn họ, giúp Trình Dật ấn Trần Đạc xuống.

Nhưng dù sao trong này đều là Phật Môn, vẫn là nên thu lại nắm đấm.

Trần Đạc cùng Trình Dật trên mặt đất đánh nhau, trên người đều không sạch sẽ.

Nhất là Trình Dật, mặc đồ màu trắng, trên người toàn bụi đất, liếc xéo Trần Đạc, "Đi tìm A Thanh."

"Chúng ta về sau lại tính toán một lần."

Sau khi nói xong, đi ra bên ngoài.

Tiểu Phật Tử mang dù đưa cho Trình Dật, Ngụy Gia bọn họ theo sát phía sau.

Vừa ra khỏi cửa, Ngụy Gia liền hốt hoảng, sao trời mưa lại lớn hơn ban nãy.

Trình Dật gọi Thanh Y, không ai đáp.

Trình Dật tìm một vòng , mấy hang động trong chùa đều tự mình vào bên trong tìm, đêm tối không thấy rõ, mà Trình Dật một tay cầm dù, không có chút ánh sáng, chỉ có thể từng tiếng gọi.

"Thanh Y!"

"Thanh Y!"

"Tống Thanh Y, em ở chỗ nào?"

Trình Dật đi một đường phía trước, dù vướng vào mấy cành cây, liền trực tiếp ném đi.

Buổi tối trên núi rất lạnh, gió thổi qua, cả người đều run.



Trình Dật tìm lại tìm, không ngừng gọi.

Rốt cuộc ——

Trình Dật nghe được tiếng trả lời.

"Nơi này."

Là Tống Thanh Y.

Trình Dật vui mừng, đi phía trước một bước, dẫm lên mấy nhánh cây, dưới chân trơn trượt, cả người đều ngã quỵ xuống đất.

Lòng bàn tay truyền đến cơn đau.

Trình Dật lại kêu: " Thanh Y, là em sao?"

" Thanh Y, em nói một câu đi!"

Mưa càng ngày càng lớn, mưa to bằng hạt đậu ,đánh vào mặt Trình Dật, Ngụy Gia bọn họ cũng nhìn bốn phía gọi Tống Thanh Y, Trình Dật nói với Ngụy Gia, "Tìm được rồi!"

"Thanh Y, em nói chuyện cho anh."

"Nơi này!" Tống Thanh Y âm thanh yếu ớt trong bóng đêm vang lên.

Trên bầu trời lóe lên một vệt ánh sáng, sau đó là sấm rền.

Ầm vang.

Tống Thanh Y cánh tay mảnh khảnh duỗi ở giữa không trung, sau khi nghe được tiếng sấm rền liền hét lên.

Lẫn vào tiếng mưa rơi, đặc biệt thê lương.

Trình Dật nhanh chóng theo âm thanh phát ra chạy tới.

Sau núi không có ai dọn dẹp, hơi ẩm mốc,nhánh cây xẹt qua bắp chân Trình Dật, cắt qua quần, cẳng chân cảm giác được rất lạnh lẽo.

Nhưng Trình Dật không lo lắng những thứ này, trong đầu chỉ có ý nghĩ: Thanh Y em đợi anh.

Cô ấy đang đợi cậu.

Ở nơi hoang vắng này chờ cậu đến.

Đợi cậu đến tìm cô.

Cô đang rất sợ hãi, cho nên anh phải mau đi tìm cô.

Trình Dật đi qua, chỉ nhìn thấy bóng dáng cô đang co lại.

Trên người rách rưới, quần áo bị nhiều chỗ cắt qua, vài miếng vụn rách trong gió bay, Trình Dật ngồi xổm xuống, thậm chí nhìn trên cánh tay cô đang nổi một tầng da gà, một tầng lại một tầng, hiện tại rất đỏ.

Tống Thanh Y ngồi xổm trên tảng đá lớn, cánh tay ôm hai đầu gối, đầu chôn ở trên đầu gối.

Cô không ngừng run.

Trình Dật nhìn người trước mắt, trong lòng đau nhói, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau một lát, thấp giọng kêu: " Thanh Y."

"Không..." Tống Thanh Y lắc đầu, "Tôi không phải Thanh Y."

Trình Dật liếm liếm môi, miệng đều là nước mưa, ánh mắt đều bị mưa va vào không mở ra được, chậm rãi mở miệng, "Bà xã."

Mang theo tình cảm vô cùng ấm áp lưu luyến.

Tống Thanh Y rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt cô đã đỏ như máu, mắt đều sưng lên.

Tâm Trình Dật đau.

Bỗng nhiên lại một tiếng sấm rền vang lên, Tống Thanh Y trực tiếp nhào vào trong ngực Trình Dật.

Cô thấp giọng nói: "Trình Dật..."

Thanh âm như là chim chóc trước khi chết phát ra âm thanh gào thét cuối cùng.

Trình Dật vỗ vỗ lưng cô "Tôi ở đây."

"Dẫn tôi đi." Tống Thanh Y thân thể run lên, ôm chặc cổ của Trình Dật, "Tôi... Không nghĩ... Nhìn thấy... Anh ta ."

Trình Dật bỗng nhiên nghẹn ngào, gật đầu, "Được."

Ngụy Gia bọn họ đều tới được chỗ Trình Dật.

Ba người tuy rằng đều cầm dù, nhưng trên người cũng gần như ướt hết.

Ba người bọn họ nhìn bóng lưng Trình Dật, nghe được lời nói Tống Thanh Y, ai cũng nghẹn ngào đau xót.

Rất lâu về sau , bọn họ vô số lần nghe người khác hỏi về tình cảm Trình Dật cùng Tống Thanh Y như thế nào mà làm cho bọn họ sùng bái đến như vậy .

Bọn họ đều nhớ lại buổi tối hôm ấy——

Ban đêm, thiếu niên mặc đồ màu trắng, cả người ướt đẫm quỳ ở đó, nắm đấm siết chặt, ôm lấy cô gái trong lòng, đau đớn như sắp chết, anh tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt răng ôm cô ,đây chính là tín ngưỡng cả đời Trình Dật , là cô gái mà anh yêu thương nhất.

Cuối cùng Tống Thanh Y cũng òa lên khóc.



Là tiếng khóc đầy nức nở chưa từng có, cô ôm chặt Trình Dật, tiếng sau càng bi thương hơn tiếng trước, từng chút từng chút thảm thiết.

Tiếng khóc ấy, ngay cả bọn Ngụy Gia cũng có cảm giác như thể có cây kim đâm vào tim bọn họ!

"Dẫn tôi đi đi."

Trình Dật gật đầu.

Ôm cô chậm rãi đứng lên, mưa to làm ướt quần áo của cả hai mà quần áo anh đầy dơ bẩn, quần áo cô ở trong mưa gió lung lay sắp đổ, mà anh dùng thân thể của mình vì cô chắn tất cả mưa gió.

Bóng lưng Trình Dật kiên định lại ấm áp, giống như sẽ phát sáng.

Tô Giang im lặng bung dù cho họ, dọc theo đường cũ trở về.

Đoạn đường này đi gần nửa giờ, có thể nghĩ Tống Thanh Y chạy có bao nhiêu là xa.

Lúc bọn họ trở về, Trần Đạc còn đang ở từ đường.

Trình Dật hai mắt hồng hồng,mà trong ngực là Tống Thanh Y đã ngủ.

"A Thanh." Trần Đạc theo bản năng đi đoạt lại Tống Thanh Y, Trình Dật lại xoay người.

Trần Đạc nhìn bóng lưng Trình Dật, bỗng nhiên la lớn: "Cậu dựa vào cái gì ôm cô ấy!"

Trình Dật ngừng bước, dường như sợ đánh thức người trong ngực,chậm rãi nói "Tôi là chồng của cô ấy."

Trần Đạc đứng tại chỗ, nhìn Tống Thanh Y giống một con mèo đang co rúc trong ngực Trình Dật.

Mà Tống Thanh Y bây giờ với anh như là một người xa lạ.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một người khác xuất hiện, người kia sẽ trở thành người thân mật nhất của cô, sẽ thay thế anh bên cạnh cô.

Trần Đạc nhìn Trình Dật, ghen tị sắp điên rồi.

"Cậu không xứng !" Trần Đạc nói.

Trình Dật khóe môi cười, ánh mắt nhìn thẳng Trần Đạc, đem Trần Đạc đánh giá ,rồi mang theo vài phần châm biếm cùng khinh thường,nói "Rác rưởi."

Trình Dật cảm thấy Trần Đạc là loại rác rưởi.

Không có giá trị.

Sau đó, không lưu tình chút nào quay người rời đi.

Trình Dật ôm Tống Thanh Y trở về phòng, vốn định rời đi, nhưng Tống Thanh Y vẫn như cũ lôi kéo tay anh, anh đành phải ở cùng cô một lát, đợi đến khi Tống Thanh Y ngủ say , đổi quần áo cho cô xong mới đi ra ngoài.

Ngụy Gia bọn họ đang nói chuyện phiến.

" Nam ca hôm nay rất đáng làm anh hùng !" Ngụy Gia nói: " Trần Đạc đúng là Cẩu."

Từ Trường Trạch cười.

Tô Giang hai tay bỏ vào túi, tựa vào hành lang nhìn mưa bên ngoài, thấp giọng nói: "Trên mạng nói cô ấy là tiểu tam ."

"Cậu dựa vào cái gì ." Ngụy Gia lập tức nóng nảy, " Giang Giang cậu bình thường không biết cái gì gọi là tin tức,sao lại không biết phải trái như vậy!"

"Phải hay không phải, cậu hỏi Trình Dật." Tô Giang nói: "Gặp được Trần Đạc một tên cặn bã, tính ra là do cô ấy xui xẻo."

Trình Dật vừa lúc đẩy cửa ra, quần áo đã thay mới.

"Sáng sớm ngày mai các người về đi." Trình Dật đã khôi phục bình tĩnh, âm thanh trước sau như một.

Mọi người đáp được.

Ngụy Gia nhìn mặt Trình Dật, do dự nửa ngày, ấp úng hỏi, "Nam ca, chị dâu trước kia là không phải là cùng tên cặn bã kia là một đôi chứ?"

"Trên mạng không phải nói bọn họ chỉ là bạn thanh mai trúc mã sao?"

Trình Dật nhìn về phía Ngụy Gia, trong ánh mắt như dao, làm Ngụy Gia sợ tới mức hướng về phía sau lưng Từ Trường Trạch né, vội vàng nói lầm bầm: "Không muốn nói thì không nói, đừng làm em sợ ."

Trình Dật bỗng nhiên nở nụ cười, " Lời nói trên mạng cũng có thể tin?"

"Vậy..." Ngụy Gia thử hỏi: "Cô ấy thực sự là kẻ thứ ba chen chân?"

Trình Dật cười lạnh nói: "Cô ấy đã sớm thích người khác."

"Em..." Ngụy Gia nhìn dáng vẻ của Trình Dật trong lòng sợ hãi, "Nam ca, anh muốn làm cái gì?"

Trình Dật lắc đầu, "Không làm cái gì."

Ngụy Gia trong lòng vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, Trình Dật liền nhẹ nhàng nói: "Chỉ là đơn thuần muốn mắng người."

"Hai người đó đều là cẩu nam nữ, chúc họ thiên trường địa cửu."

Ngụy Gia: "..."

Tô Giang xem như tương đối hiểu rõ, tiến lên đấm bả vai Trình Dật, "Có cái gì cần liền gọi cho chúng tôi."

Trình Dật khẽ gật đầu, "Sẽ không khách khí ."

Trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại, Trình Dật lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng đẩy cửa vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Em Một Chút Ngọt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook