Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 18

Dung Yên

08/08/2020

Tống Thanh Y mơ thấy ác mộng.

Cô mơ thấy Trần Đạc ở trong phòng cường bạo cô, thậm chí còn nói với cô: Không được phản kháng , Trình Dật đã bị tôi giết .

Từ trong mộng tỉnh lại sắc mặt cô trắng bệch, nhìn Trình Dật ngồi ở bên giường, cô run tay sờ sờ mặt Trình Dật, phía bên má phải của anh có một vết xước, bây giờ vẫn còn đỏ, cô nhớ lại tất cả chuyện xảy ra lúc tối , cô thấp giọng hỏi: "Cậu bị thương?"

"Không có việc gì." Trình Dật vỗ vỗ lưng cô"Đừng lo lắng."

Tống Thanh Y nở nụ cười, trong mắt có nước mắt, "Tôi thật vô dụng."

"Cái gì cũng không dám nói."

"Tôi không muốn nhìn thấy Trần Đạc, tôi sợ tôi không nhịn được mà đánh anh ta."

" Trần Đạc vì cái gì mà nói tôi không có tâm ?"

Giọng cô êm dịu,không nhanh không chậm , như đang nói về một câu chuyện không liên quan đến mình , nhưng trong lời nói lại mang theo sự chán ghét.

Là đối với bản thân cô , cũng như đối với Trần Đạc .

Cô nói xong tay nắm chặc thành nắm đấm.

Trình Dật đứng dậy , nói bọn người Ngụy Gia mau nghỉ ngơi,sau đó đóng cửa, cởi giày leo lên giường.

Giường hơi nhỏ nhưng đủ cho hai người.

Trình Dật ngồi ở bên cạnh Tống Thanh Y, đem tay cô chậm rãi giãn ra, không biết làm sao an ủi cô , chỉ còn cách im lặng nghe cô nói.

"Tôi hận không thể giết chết Trần Đạc."

" Trần Đạc sao có thể ác độc đến như vậy?"

Cô ôm ngực, bỗng nhiên nở nụ cười rất thê lương

Mặc kệ cô nói cái gì đều không có biện pháp thay đổi kết cuộc bây giờ.

Sự thật chứng minh chỉ có một mình cô còn hoài niệm tình cũ, cô không đành lòng nói một câu ác độc, thậm chí đem tất cả ủy khuất của mình đều nuốt xuống.

Nhưng... Bọn họ đều không có trái tim.

Trần Đạc, Thượng Nghiên, hết thảy đều không có trái tim.

Tống Thanh Y chậm rãi nằm xuống ,cô đem bàn tay lạnh lẽo của mình đặt ở trong lòng bàn tay Trình Dật, kêu: "Trình Dật."

Trình Dật ừm một tiếng.

Cô nhắm mắt lại, run rẩy "Cậu ôm tôi một cái,có được hay không?"

Cô quá lạnh.

Trình Dật chậm rãi nằm bên cạnh, cách quần áo từ phía sau ôm lấy, chỉ là đơn thuần ôm chặc.



Hơi thở Trình Dật ấm áp ở bên tai cô"Em còn có tôi."

"Tôi muốn về nhà." Tống Thanh Y nói.

"Được." " Ngày mai muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối do cậu làm."

"Được."

**

Sau đêm đó, Tống Thanh Y phát sốt.

Trình Dật tuy rằng cũng mắc mưa, nhưng bình thường thường xuyên rèn luyện, không có bị bệnh.

Tống Thanh Y bệnh,không thể xuống giường mà trong trong ngoài ngoài, phía trước phía sau đều là Trình Dật giúp cô ,đến ngày thứ ba,Tống Thanh Y mới hết sốt ,có thể xuống giường đi lại.

Sau đó, cô thường nở rất nhiều nụ cười.

Cùng Trình Dật ở chung cũng có không chống cự như trước .

Một tháng sau, Tống Thanh Y ở trong nhà viết kịch bản, vừa lúc gõ xuống một cái dấu chấm câu, Trình Dật vừa từ bên ngoài trở về .

Anh đang nghe điện thoại "Đến nhà cậu? Có chuyện gìsao?"

"Chuyện đó cũng phải gặp mặt thương lượng chứ? Ngàymai , lúc nào anh rảnh?."

Tống Thanh Y nghe ngóng, là tiếng của Ngụy Gia.

Cô tiến lên nắm góc áo Trình Dật, Trình Dật đang cúi đầu nhíu mày nghĩ xem lúc nào có thể đi được.

Tống Thanh Y nghĩ một chút, nói với Trình Dật: "Anh mang bọn họ đến đây đi."

Lần trước lúc cô xảy ra chuyện, bọn người Ngụy Gia giúp Trình Dật ở trong mưa tìm cô, ngày hôm sau cô sinh bệnh, Trình Dật mang cô đến bệnh viện, đăng ký, đóng tiền, lấy thuốc đều là bọn họ giúp đỡ Trình Dật .

Cô luôn vẫn muốn tìm cơ hội tốt để cảm ơn bọn họ.

Trình Dật nhíu mày"Nơi nào?"

Tống Thanh Y cũng không biết Trình Dật đang gài cô, kéo kéo tay áo "Chính là chỗ này, nhà chúng ta."

Nghe được lời muốn nghe, Trình Dật vô cùng cao hứng , khóemôi hơi hơi giơ lên, "Cậu nghe rõ không?"

"Vợ tôi nói ngày mai mời các cậu tới nhà của chúng tôi."

Tống Thanh Y nghe Trình Dật nói như vậy , lỗ tai hồng hồng,đánh cánh tay Trình Dật một cái.

Trình Dật không tức giận, ngược lại nhìn chằm chằm cô cười.

Cô đấu không lại Trình Dật, đành vào ngồi ở sô pha xem điện thoại.

**



Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch đến nhà đặc biệt lễ phép, rất hiểu chuyện, mua rất nhiều đồ mang đến, làm Tống Thanh Y có chút ngượng ngùng.

Cô giao tiếp không tốt, bất luận Ngụy Gia trêu cô cái gì, cô đều mỉm cười trả lời.

Trình Dật đem đồ bọn họ mang đến sắp xếp lại; nhíu mày hỏi: "Giang Giang đâu?"

"Cậu ta không đến." Ngụy Gia nói: "Cậu ta bận chụp ảnh ."

"Gấp đến như vậy?" Trình Dật hỏi "Khoảng thời gian trước không phải nói đã chụp xong rồi sao?"

"Hình như là không được tốt cho lắm hiện tại trựctiếp chụp lại"

Bọn họ ở phòng khách nói chuyện, Tống Thanh Y cảm thấy không được tự nhiên, huống hồ nếu cô ở đây, cũng làm cho họ nói chuyện không thoải mái, cô đứng dậy đi đến phòng bếp mang dĩa trái cây ra, sau đó lại vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.

Trong nhà cách âm rất tốt; cô đóng cửa phòng bếp, bên ngoài nóichuyện gì đều không nghe được .

Đồ ăn là ngày hôm qua mua , mà bây giờ đã hơn mười giờ, cách thời gian ăn cơm trưa cũng còn lâu, cho nên cô có rất nhiều thời gian để làm.

Cô bắt đầu rửa rau.

Nước chảy lướt qua các ngón tay cô.

Bỗng nhiên một bàn tay thon dài đem van nước vặn lên một chút "Dùng nước ấm."

Nói xong xắn tay áo,rửa giúp cô.

Tống Thanh Y để mặc Trình Dật giúp cô ,xong lại lấy khăn lau tay cho anh, đem tay áo kéo xuống, "Anh cùng bọn họ nói chuyện đi, em chuẩn bị đồ ăn."

"Mặc kệ bọn họ." Trình Dật nói mà không cần suy nghĩ.

Ngụy Gia nói một tiếng, "Nam ca, anh vẫn là anh của em sao?"

Tống Thanh Y nhìn lại, Ngụy Gia đang ló đầu vào phòng bếp, mặt đầy mập mờ nhìn hai người, còn hướng tới Trình Dật cười trộm.

Khóe môi Từ Trường Trạch mỉm cười, nhìn về phía bọn họ khẽ vuốt càm.

Tống Thanh Y đỏ mặt, nói "Các cậu nói chuyện với nhau đi , để tôi tự làm."

Trình Dật cúi đầu cười: "Lần đầu tiên chiêu đãi khách sao ?."

Ngụy Gia vội vàng nói: "Chị dâu, đừng coi chúng em là khách có được hay không, đều là người trong nhà, đừng khách khí."

Trình Dật lấy một cộng rau xanh ném qua, "Mau đi đi,ai nói anh muốn cùng cậu là người trong nhà."

Ngụy Gia vung tay lên, "Em muốn ăn gà xào cay "sau đó lại nhặt rau bỏ vào thùng rác.

"Hả?" Tống Thanh Y trừng mắt nhìn "Tôi không có mua thịt gà."

"Để em đi mua'' Ngụy Gia nói: "Bên khu nhà anh chị, em chưa từng đi, vừa lúc có thể chạy xung quanh xem một lượt "

"Được rồi" Tống Thanh Y định đưa tiền cho bọn họ, kết quả vừa xoay người liền bị Trình Dật ôm bả vai, "Anh dẫn bọn họ đi, anh... Có tiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Em Một Chút Ngọt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook