Chờ Em! Tôi Nguyện Một Đời

Chương 26: Anh nhất định tìm được em

Một Đời An Nhiên

19/01/2023

Minh Anh ruột nóng như ngồi trên đống lửa khi không liên lạc được với Hạ Anh nữa. May sao gọi được cho Linh Nhi, nhưng biết tình hình rất nguy cấp, cậu càng không biết phải làm sao.

Sáu giờ sáng hôn sau, nhóm ở ngoài khu sạt lở đã làm một bản tin trực tiếp gửi về Đài xin sự trợ giúp khẩn cấp. Khi đang ghi hình thì lũ nguồn ập đến, mưa lớn càng thêm lớn. Họ hoảng loạn kêu gào khi toàn khu vực bên kia suối chỉ còn một màu đất đá che kín con suối chải dài hàng km, bao gồm cả lán tạm của Hạ Anh cùng sáu người khác trong đó.

Linh Nhi đánh rơi micro, nước mắt không tự chủ được mà rơi loạn, cô khản giọng gọi tên Hạ Anh..

Trong phòng họp của chính phủ, toàn bộ video vẫn được chiếu trên màn hình lớn. Nam Phong siết chặt nắm tay yêu cầu xin trợ giúp đặc biệt. Một máy bay chuyên dụng, vài bác sĩ và một đội nhảy dù đặc biệt. Ngoài ra yêu cầu bộ đội địa phương, cùng những cơ quan gần nhất ứng cứu ngay, bằng mọi cách phải cứu được những đang mắc kẹt trong đó. Và toàn bộ người dân trong làng ccòn hưa rõ là bao nhiêu người.

Ý kiến của Nam Phong bị từ trối vì chính phủ cho rằng việc này chưa mang tính quốc gia, không thể điều động đội ngũ đặc biệt của chính phủ. Anh đưa ra mọi lí do thuyết phục, thời gian càng không cho phép kéo dài, mạng người sống chết trong gang tấc. Nam Phong buộc phải nhờ đến ba mình, lần đầu tiên trong đời anh quỳ gối trước ba anh, cầu xin sự giúp đỡ của Ông.

Với lời nói của Tổng bí thư của một đất nước đương nhiên sẽ hoàn toàn khác. Trước tình thế cấp bách, lại có sự trực tiếp xin hỗ trợ do đài truyền hình đưa tin thì việc điều động từ chính phủ không phải là không thể. Mặc dù sử dụng chuyên cơ riêng là hơi quá. Tuy vậy, vẫn là lệnh của tổng bí thư, không ai lại trái lời. Ông giao toàn quyền chỉ đạo cho Nam Phong, nhưng cái gì cũng có giá của nó, anh chấp nhận đánh đổi.

Minh Anh cũng được đặc biệt đi cùng chuyên cơ. Là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc, nhưng trong hoàn cảnh này cũng không có tâm trí để tò mò hay nói bất kì thứ gì thừa thãi.

Còn khoảng một tiếng nữa sẽ đến hiện trường, lúc này mưa bão đã ngừng, nhưng nước trên núi vẫn từng đợt như thác lũ đỏ xuống, phi cơ cũng phải rà soát lại tình hình nên hạ cánh hay nhảy dù..

Nam Phong ngồi không yên, biết rõ không liên lạc được với Hạ Anh nhưng vẫn không ngừng bấm số gọi trong vô vọng. Minh Anh nhìn sang không biết nói gì, chỉ im lặng chờ đợi. Chợt nhìn màn hình điện thoại của Nam Phong, anh khẽ cười dù mắt đã đỏ ngầu vì lo lắng.

- Tại sao anh lại lưu tên con bé bằng hai cái trái tim xa nhau như vậy?

- Anh rất muốn để chúng ở gần nhau..

- Hai người thật buồn cười, nó lưu tên anh thì toàn một đống dâu tây. Đúng thật, nó nghĩ anh như con gái rồi.

Minh Anh lắc đầu cười xòa cho không khí bớt căng thẳng, dù trong lòng rối bời không yên.

- Dâu tây á?

Nam Phong nghe đến đấy thì choáng váng, lại nhớ ra lần đầu gặp nhau ở bữa tiệc nọ, chẳng phải anh chỉ ngồi một chỗ ăn hết cả đĩa dâu tây. Anh không phải thích, mà chỉ là ăn đại cho bớt nhàm chán, không ngờ Hạ Anh lại để ý. Vậy thì khi đi dã ngoại.. Lúc say rượu đó Hạ Anh đã gọi anh là gì? Nụ hôn ngọt ngào khiến anh ngây ngất, không sao quên được đó là Hạ Anh có chủ đích, cô bé chưa say đến mức nhầm anh với ai đó như anh nghĩ. Thì ra Hạ Anh là buồn vì cái gì, đau lòng vì cá gì.. Tại sao anh lại không nhận ra? Tại sao anh lại ngốc như vậy?

Lũng Cú, tám giờ sáng.. mưa đã tạnh, bầu trời cũng không còn u ám như vài giờ trước đó. Giống như cố tình muốn xóa đi mọi dấu vết của cơn cuồng phong đêm qua.



Nhưng hậu quả nó để lại đâu dễ mà xóa đi như vậy, thật sự tàn ác mà.

Bộ đội biên phòng, bộ đội địa phương, dân quân.. có bao nhiêu đều được điều động. Họ đã bắt đầu mở đường xuyên qua khu sạt lở bên ngoài. Bên cạnh đó còn nhanh chóng kéo dây qua suối. Họ đồng loạt chia ra các ngả tìm kiếm, sau khoảng hai mươi phút đã đưa được hơn hơn hai mươi người ra ngoài an toàn. Nhưng tất cả đều là người trong làng, không có sinh viên tình nguyện và hai người bộ đội như thông báo.

Người lần cuối cùng liên lạc được với một người trong bẩy người mất tích đã khoang vùng lại khu lán họ ở, thật không may lại chính giữa vùng bị đất núi vùi lấp dày nhất.

Mấy chục người dùng tay đào bới không ngừng, tiếp tục đưa được ba người ra ngoài cấp cứu trong tình trạng gần suy hô hấp, một người gãy chân, hai người đa chấn thương chưa rõ khả năng phục hồi.

Một trong ba người dần tỉnh lại, đã thông báo với đội quân y tế, tất cả đều bị vùi lấp, chắc chắn những người còn lại vẫn còn trong đó, phải nhanh chóng cứu họ.

Trước khi trực thăng hạ cánh, Nam Phong cũng kịp nhận được tin đó. Hai người thanh niên vọt ra khỏi trực thăng lao như bay về khu vực hiện trường.

Nam Phong không quan tâm đến găng tay bảo hộ hay gì, anh vừa gọi tên Hạ Anh vừa điên cuồng tìm kiếm, bới từng lớp đất đá đến chảy máu những ngón tay nhưng vẫn là vô vọng.

Bên phía giáp suối có ai đó tìm được một chiếc đồng hồ. Nam Phong cùng Minh Anh đều chạy tới, nó vừa hay giống y trang cái mà Anh đang đeo trên tay. Mọi người không ai nói câu nào, đều hiểu vì sao chàng trai này lại đau lòng tìm kiếm đến thế, như có thêm động lực cho tất cả, lại cùng bới từng chút đất, không sót chỗ nào.

- Ở đây có người, tôi thấy hai bàn tay.

Một tiếng hô lên, rất nhiều người tới hỗ trợ bới ra. Là một phụ nữ và một người đàn ông mặc áo bộ đội, họ vẫn còn mạch, lập tức được cấp cứu.

"Không phải em ấy" Nam Phong bất lực, nhưng anh vẫn tiếp tục tìm kiếm. Xung quanh nơi thấy chiếc đồng hồ đã không có, chứng tỏ nó bị văng ra xa rồi. Càng không dám nghĩ cô đã bị rơi xuống suối ròi nước cuốn đi, không, không thể. Nước mắt từ lúc nào đã nhòe đi, anh càng cố gắng lật từng góc đất, từng viên đá, bằng mọi cách phải cứu được em ấy. "Phải đợi anh, em rất mạnh mẽ đúng chứ?"

Khi mọi người gần như kiệt sức cùng tuyệt vọng, họ lại nhìn đôi vai của chàng trai nọ run lên từng đợt, đôi tay không ngừng tìm kiếm. Quần áo đã sớm không còn định dạng, không ai bỏ cuộc mà càng ra sức tìm kiếm.

Gần mười hai giờ trưa, đã có thêm đội cứu hộ đặc biệt của chính phủ tiếp cận hỗ trợ. Nam Phong không muốn hỏi tại sao họ đến, chẳng phải anh đã bị từ chối, chỉ cho trực thăng, y tế và ba lính dù đi kèm. Sao bây giờ ở đâu lại xuất hiện một đội binh trủng đặc biệt của quốc gia?

Họ bật máy dò từ trường, sóng dò.. đại loại là thiết bị có thể dò được tần số của người sống, cùng chó nghiệp vụ.

Sau một hồi vật lộn cũng đã xác định được địa điểm có người bị lấp vùi. Đồng nghĩ với việc người đó vẫn còn sống, nhưng rõ ràng chỉ có một tín hiệu, vậy..

Nam Phong gần như không kiểm soát được nhịp tim của mình. Trong đầu dừng mọi suy nghĩ, cơ hồ là trống rỗng, nhìn từng lớp đất được hất ra. Một tấm vải bạt dần hiện rõ, bên dưới là một cô gái nằm úp đang nỗ lực ôm một cậu bé vào lòng. Tay trái của cô bị thương nghiêm trọng do vật cứng đập vào, giống như đã cố gắng đỡ thứ gì đó, tay phải lại ôm chặt cậu bé kia.



Cậu bé không bị thương, chỉ là thiếu ôxi mà ngất đi. Thành ra không phát tín hiệu, cũng may còn Hạ Anh tuy mạch rất yếu nhưng vẫn là còn sự sống. Chỉ có điều cô bị thương từ tay, chân cho đến phần đầu, đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Đội ngũ y tế luôn sẵn sàng đón ở trực thăng. Trang thiết bị đủ để cấp cứu và đưa thẳng người về bệnh viện lớn của Hà Nội.

Nam Phong và Minh Anh chỉ vội vàng cởi bỏ lớp quần áo toàn bùn đất bên ngoài. Hai người ngồi chờ ngoài cửa phòng cấp cứu. Ba của Hạ Anh cũng vừa kịp bay ra đến nơi, nhìn tình hình hai cậu trai trước mặt cũng đoán được tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

Gần ba tiếng sau, Nam Phong bật dậy như cái lò so, lao đến trước mặt vị bác sĩ vừa bước ra khỏi cửa buồng phẫu thuật.

- Bệnh nhân bị gẫy tay trái, gẫy một xương sườn. Chúng tôi đã xử lý, tuy không có máu tụ hay trấn thương phần đầu. Nhưng do bị ngạt lâu dẫn đến suy tim và tổn thương phổi nghiêm trọng, não bộ cũng bị tổn thương. Tạm thời chưa thể tỉnh lại, it nhất ba ngày nữa mới có thể kết luận sẽ tỉnh lại hay sống thực vật. Dù sao gia đình vẫn nên chuẩn bị tư tưởng.

- Cảm ơn bác sĩ.

Ba của Hạ Anh và Nam Phong như nghe tiếng sét bên tai, họ gần như chưa thể tiếp nhận hết thông tin hay bị cái gì dáng mạnh vào cơ thể đến loạng choạng. Minh Anh tuy là sốc nhưng vẫn đủ tỉnh táo để cảm ơn vị bác sĩ kia.

- Chúng tôi vẫn làm hết sức mình, xin gia đình yên tâm. Còn có, hai cậu mau đi xử lí những vết thương ở tay đi, không được chủ quan, tránh nhiễm trùng.

- Vâng ạ.

Lúc này Ba Minh Thành mới để ý kĩ hơn con trai mình và cậu bạn kia, bốn bàn tay đều là máu khô từ những vết rách không hề nhỏ để lại. Ông tự trách mình đã vô tâm thế nào, rồi nhanh chóng lôi hai người đi tới phòng bệnh.

Mẹ Hạ Anh nhận được tin cũng lập tức trở về. Đã là ngày thứ hai cô bé nằm im giữa những máy móc hỗ trợ, tay trái và vùng sườn đều được bó bột cố định.

Nam Phong chỉ về tắm rửa, thay đồ rồi lại đến ở đây, anh đã nhận được thông báo khen thưởng cùng kỉ luật, nhưng đã xin có mặt sau ba ngày. Anh tin Hạ Anh sẽ tỉnh lại, anh muốn khi em ấy tỉnh lại sẽ nhìn thấy mình đầu tiên.

Bà Anh Thư vừa bước vào, nhìn thấy một cậu con trai đang cầm khăn ướt lau mặt, rồi lau tay, lại nhẹ nhàng mát xa từng ngón tay của con gái mình. Từng động tác thuần thục như đã làm quen rồi, một tay cậu lại vén vài sợi tóc trên trán Hạ Anh mà thì thầm: "Em mau tỉnh lại đi, định không chịu gội đầu đến bao giờ, thật sự sắp chua như dấm rồi.. nếu muốn nghe anh nói chuyện thì mau tỉnh lại đi, hết ngày mai em mà còn lì nữa.. anh sẽ.. Anh cũng có việc phải đi vài ngày.. anh phải làm sao đây?"

Anh Thư đứng ở cửa một lúc rồi nhưng không nỡ làm dán đoạn tâm sự của chàng trai kia mà bây giờ mới gõ cửa rồi tiến lại gần giường bệnh.

Nam Phong quay lại, liền nhận ra bà vì khuôn mặt so với Hạ Anh quá giống nhau, anh cúi đầu chào rồi đứng lên bên cạnh.

Anh Thư đưa tay vỗ về hai má con gái cũng không nhìn Nam Phong nhưng vẫn nói với cậu vài câu. Bà rất cảm ơn vì có người yêu thương con gái mình đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Em! Tôi Nguyện Một Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook