Chương 25: Trải nghiệm đầu tiên của sinh viên tình nguyện
Một Đời An Nhiên
19/01/2023
Đội tình nguyện của trường năm nay có mười tám người. Chủ yếu là các bạn nam, chỉ có ba cô gái mà thôi. Nên mọi người gần như đặc biệt quan tâm họ. Cũng bởi điều kiện vật chất ở đó rất kém, lại phải làm việc phụ giúp nơi công trình đang xây dựng, càng phải vận động, đi bộ thường xuyên. Con gái sẽ gặp rất nhiều khó khăn, thành ra đoàn đội không nhận sinh viên nữ đi lần này. Hạ Anh và Linh Nhi thể chất rất tốt, hai người nhận nhiệm vụ cũng phù hợp, nên đặc cách được tham gia. Một phần khác cũng vì thành tích học tập của Hạ Anh luôn tốt nên ở trường thường được ưu ái hơn nhiều.
Ngồi xe mất nửa ngày, cuối cùng họ cũng đặt chân đến thị trấn Đồng Văn huyện Đồng Văn tỉnh Hà Giang. Vượt qua gần năm trăm ki lô mét, nhưng đây chưa phải điểm đến cuối cùng. Đoàn tạm nghỉ, ăn uống rồi tiếp tục hành trình thêm khoảng bốn mươi ki lô mét nữa mới đến xã Lũng Cú. Cuối cùng là đi bộ thêm tám ki lô mét thì đến nơi. Lịch trình đã được thông qua để mọi người cùng nắm được.
Hầu hết mọi người đều là lần đầu tiên đến đây. Hà Giang vốn là nơi cao nhất của Việt Nam, với địa lí đặc thù là cao nguyên núi đá. Giao thông đi lại rất khó khăn. Lúc đi qua đèo Mã Pí Lèng, Hạ Anh cực kì kinh ngạc, chỉ có một con người ngoằn nghèo, nhìn xuống là vực thẳm liền có chút rùng mình, nhưng cảnh sắc xung quanh lại toát lên một vẻ đẹp hùng vĩ đến lạ. Cô bé mải mê nhìn ngắm xung quanh, đắm mình vào thế giới của cao xanh.
Đoàn tình nguyện cuối cùng cũng đến trung tâm xã Lũng Cú, xung quanh toàn là núi, là suối nước chảy róc rách nghe đến là vui tai. Bao nhiêu mệt mỏi khi phải ngồi xe cả gần ngày dài đều tan biến. Họ dành chút thời gian khi trời chưa tối để tìm hiểu địa lí và cảnh quan nơi đây.
Mọi thông tin về địa phương mọi người cũng tìm hiểu phần nào. Hạ Anh cũng xem qua Lũng Cú là điểm cực bắc cao nhất nằm trên cao nguyên Đồng Văn, tiếp giáp với Trung Quốc. Trong xã có nhiều dân tộc chung sống như người Lô lô, h'mông, tày, pu péo.. cuộc sống của họ gắn liền với nương rẫy, đặc biệt vùng này có nghề truyền thống làm sợi lanh và dệt vải.. những thông tin này mọi người đều biết dù chưa từng đến đây.
Nhưng khi đặt chân đến, thực tế còn thu hút hơn rất nhiều, khác xa thật xa với thành phố khói bụi. Nơi này cho người ta cái cảm giác bình yên, nhẹ nhàng vô giá.
Đây là trung tâm xã, nơi này cũng đã có một trường học lớn tập trung cả ba cấp, cũng có trạm y tế, nhưng dân cư lại không ở tập trung. Đi thêm vài ki lô mét nữa là nơi thung lũng, có nhiều dân cư không kém khu trung tâm là mấy, giữa khu tập trung đông hộ gia đình nhất lại bị ngăn cắt bởi hai con suối. Đường núi đá khó đi nên trẻ em hầu như không thể đến trường thường xuyên, cho nên ngôi trường mới được xây dựng ở đây để đảm bảo tất cả con em ở khu vực đều được đến trường.
Hạ Anh đã chuẩn bị vài đôi giầy thể thao để đi bộ, cùng hai đôi dép sandan, cô quyết định đeo dép để tiện lội suối.
Cả đoàn rất khí thế, cũng may đã được thông báo trước nên người dân địa phương rất nhiệt tình đón họ cùng giúp vận chuyển đồ dùng không mấy khó khăn, cuối cùng đã đến nơi an toàn.
Ngoại trừ việc đi bộ khá tốn sức thì trời gần tối họ đã đến công trường. Mọi thứ đang trong quá trình hoàn thiện, nhìn ngôi trường dần hình thành, ai nấy lại quên đi chút mệt mỏi mà vui mừng nhìn ngắm.
Do khu lán ở không đủ sử dụng, những người không trực tiếp giúp việc ở công trình sẽ chia về ở nhờ nhà dân. Mà nhà dân có khi cách nhau cả km hay nguyên một quả đồi.
Linh Nhi thuộc nhóm hậu cần. Nên ở lại khu công trình cùng chị phó đoàn. Hạ Anh là nhóm thiết kế, trang trí, nhóm có năm người về ở hai hộ dân, thật hiếm hoi là chỉ cách nhau một con suối rất nhỏ. Hạ Anh ở cùng một thầy và hai anh khóa trên, họ cũng có nhiều hoạt động cùng nhau ở trường nên không có gì xa lạ.
Gia đình mà Hạ Anh đến chỉ có hai mẹ con ở căn nhà gỗ nhỏ nhắn nhưng tương đối sạch sẽ. Chị đã chuẩn bị một giường ngủ cho hai người đàn ông, Hạ Anh sẽ ngủ cùng chị và cậu con trai năm tuổi.
Bữa cơm chị chiêu đã khách cũng không có gì đặc biệt ngoài cá kho và rau rừng, nhưng lại thật ngon miệng và vui vẻ biết bao. Có lẽ cũng vì quá đói đi.
Dù dân ở đây chủ yếu là người dân tộc Lô lô nhưng đều nói được tiếng phổ thông, do họ dệt vải và thường mang ra chợ huyện để bán.
Từ ngày mai nhóm của Hạ Anh cũng như các nhóm khác sẽ phải tự túc chuyện ăn uống, nhưng ở nhà chị chỉ có hai mẹ con nên chị đề nghị sẽ cùng nấu nướng, ăn chung. Đồ ăn của mọi người mang tới chủ yếu là đồ khô, thi thoảng chị sẽ kiếm đồ tươi cho cả nhà cải thiện. Nhà có nuôi gà, nuôi ngỗng, nên cũng có chút ổn định.
Mấy đêm đầu Hạ Anh ngủ không tốt lắm, do bị lạ nhà, tuy nhiên dần dần đã tốt hơn nhiều. Cô bé nhanh chóng thân thiết với cậu em mới hơn năm tuổi mà như ông cụ non, nó cứ bám riết Hạ Anh như cái đuôi cả ngày. Rồi được cùng cô đến trường xem ngôi trường mới đang được xây như thế nào, chăm chú nghe Hạ Anh cùng các anh trong nhóm thảo luận về thiết kế trang trí ra sao? Đắp chữ nổi như thế nào.. Tất cả những thứ đó đều vô cùng lạ lẫm đối với một đứa trẻ ở đây. Nhìn thấy màu vẽ và xem Hạ Anh phác thảo những nét chì đã làm thằng bé la lên đầy thán phục. Từ đây Hạ Anh trong mắt nó đã như một vị thần, nó vô cùng ngưỡng mộ và yêu mến người chị này.
Chiều về thằng bé lôi Hạ Anh đi hái rau rừng cùng nó. Với kinh nhiệm "nhiều năm" lăn lộn trên cao nguyên đá này nó đi nhanh như gió, làm Hạ Anh chật vật mới theo kịp. Về khoản này nó thường chạy trước rồi quay lại lè lưỡi lêu lêu Hạ Anh. Nó hái rau rồi nhiệt tình truyền dạy cho chị rau nào ăn được, cái nào có thể chữa bệnh, hay phân biệt với cỏ ra sao.. Hạ Anh chưa hết phục thằng bé vì biết quá nhiều thì lại bị suy nghĩ già đi trước tuổi của nó làm cho ngạc nhiện. Nó rất thương mẹ vì Ba nó đã mất sớm do vụ sạt lở núi đá cách đây ba năm. Nó tự tin sẽ lớn lên khỏe mạnh giỏi giang để bảo vên mẹ, còn có nói sẽ bảo vệ cả Hạ Anh nữa. Nếu lớn kịp không chừng có thể lấy được Hạ Anh làm vợ, hay ít nhất là lấy được một cô gái giống với Hạ Anh mới chịu.
Hạ Anh còn tưởng đứa bé má bánh bao búng ra sữa bên cạnh mình đã biến mất mà thay vào đó là một ông cụ nào ấy chứ. Cô nghe xong mà cười không thể ngừng, hai chị em cứ như vậy cực kì vui vẻ. Hạ Anh cũng mỗi ngày dạy cho bé vài chữ xem như chuẩn bị để sang năm chính thức được học lớp một ở trường mới rồi. Hạ Anh cũng dạy cho bé vài món võ phòng thân nữa. Thằng bé rất lanh lợi, thông minh khiến Hạ Anh vô cùng hài lòng.
Cảm giác đã rất quen thuộc với nơi này, vậy là Hạ Anh đã ở đây được mười ngày. Nhớ lúc mới đến có nhiều khi cô ngồi ngẩn ngơ, xung quanh quá yên bình, lặng lẽ đến nao lòng. Cô lại vô thức nhớ đến nụ cười, giọng nói của ai đó. Bất giác Hạ Anh mỉm cười, lại cũng có khi giật mình rơi nước mắt. Cứ tưởng chỉ cần dặn lòng không nghĩ là sớm có thể quên, tưởng bỏ lại tất cả nơi khói bụi thành phố, là đến đây sẽ không còn suy tư.. nhưng không phải, cô đã sai rồi. Nỗi nhớ là thứ không sao khống chế được, càng cố đè nén nó sẽ càng có lúc bung ra mà dày vò con người ta đến lợi hại.
Lại nghĩ đến những lời nói của Khánh Duy và Linh Nhi trước khi lên đường. Có phải cô nên nói chuyện nghiêm túc với Nam Phong một lần không? Nghĩ vậy, cô đã muốn gọi cho anh, nhưng cầm điện thoại mãi cũng không biết phải nói gì. Vậy thôi, đợi về sẽ nói, biết đâu chỉ là bản thân mình mong chờ, nếu muốn anh đã có nhiều cơ hội nói với cô, vẫn là không nên gượng ép.
Thời gian ở đây còn mười lăm ngày nữa. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Mỗi lần ba mẹ hay anh trai gọi điện đều rất yên tâm vì Hạ Anh sớm hòa nhập được, còn khỏe mạnh và vui vẻ như vậy. Duy chỉ có một người, Hạ Anh lại không nghe điện thoại, chỉ là một vài tin nhắn trả lời ngắn ngủi, như cố tình dập tắt đi mọi mong muốn đến gần, mọi hi vọng của người kia. Mà thực tế là cô bé rất sợ, sợ nghe những lời quan tâm từ ai đó, giọng nói ấy, nụ cười ấy càng khiến cô không tự chủ được, lại càng thêm ảo tưởng. Cho nên cô cứ tận lực mà chánh né.
Ở một góc của thành phố ồn ào, có chàng trai nào đó luôn mang sự ủ rũ qua nửa mùa hè không sao thoát ra được. Thời gian nghỉ hè cũng không còn bao nhiêu, nhưng anh vẫn là không muốn nghỉ ngơi, càng cố hành hạ thân xác bận rộn một chút thì càng giúp cho tâm hồn thêm phần nhẹ nhõm. Đấy là anh nghĩ thế và cố tình an ủi mình thế chưa thực ra anh chưa khi nào ổn, càng chưa lúc nào ngừng suy nghĩ.
Nam Phong về cơ quan phụ việc trong phòng ban, lại là thời điểm trên cả nước hay có những thiên tai mưa lũ, hạn hán.. Bộ nội vụ hay Ban thường vụ cũng không hề rảnh, có thêm người đương nhiên là chuyện tốt. Ngoài ra anh còn chịu khó đến đài truyền hình giúp chú mình một tay, cũng là việc đáng anh phải quan tâm. Do Đài truyền hình thực tế đã cổ phần hóa từ năm năm nay. Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc đương nhiên là chú Thanh Uy, nhưng người nắm cổ phần thứ hai chính là Nam Phong. Hai người họ lí đã nắm bảy mươi phần trăm cổ phần. Ba mươi phần trăm còn lại là của nhiều cổ đông khác. Cho nên việc của đài Anh cũng phải có trách nhiệm, chỉ là do gia cảnh nhạy cảm, nên những thông tin này hoàn toàn tuyệt mật, người ngoài đương nhiên không thể biết.
Mặt khác anh còn phụ trách mảng thông tin của chính phủ, những vấn đề liên quan nội dung phát sóng trên đài, anh cũng trực tiếp tham gia kiểm duyệt.
Công việc bận rộn như vậy, nhưng Nam Phong cũng không thể hoàn toàn lơ đi sự quan tâm về người kia. Trước khi đi ngủ là bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu suy nghĩ bủa vây. Nhiều lúc muốn nhấn chìm anh cùng những mông lung, làm sao để tháo được cái nút thắt do tự mình ngu ngốc buộc lại đó.
Hà Nội lại mưa lớn, khắp khu vực miền bắc đều có mưa rào trên diện rộng. Dông bão càng lớn hơn. Vùng núi còn có mưa đá, lũ quét, lở núi vô cùng nguy hiểm. Nam Phong thật sự lo lắng cho nơi mà Hạ Anh đang ở.
Vừa ra khỏi cuộc họp nóng của chính phủ về việc điều phối hỗ trợ nhân lực và tài chính cho việc khắc phục bão lũ ở các tỉnh phía bắc. Anh liền gọi điện thoại cho Hạ Anh, trong lòng nóng như lửa đốt. May sao bên kia có tiếng trả lời, anh mới buông được tiếng thở phảo. Tuy nhiên sóng không được tốt, cũng không nói được nhiều, chỉ biết cô vẫn an toàn. Dù mưa liên tục hai ngày nay, nhưng không có bão nên tạm thời yên tâm một chút.
Cơn bão đã tan, Bộ đội địa phương và cứu trợ đang dốc sức giúp người dân thu dọn và sửa chữa những thiệt hại do bão gây ra. Thì lại tiếp tục nhận được báo khẩn, cơn bão tiếp theo mạnh hơn rất nhiều. Trung tâm bão ở khu vực Hà Giang giáp biên giới với Trung quốc, kèm theo mưa lớn và lốc xoáy.
Nam Phong mặt đã tái đi vì xem dự báo tâm bão trùng khớp ngay khu vực Hạ Anh đang ở. Anh xin tham gia trực tiếp công tác chỉ đạo và theo dõi sát sao diễn biến, rồi nhanh chóng liên hệ địa phương yêu cầu di dời người dân đến nơi an toàn, đêm nay bão sẽ rất lớn.
Ở Lũng Cú, sau mấy ngày mưa lớn, mọi việc ở công trình đều bị dừng lại. Nước ở các khe suối cũng dâng cao, nhóm của Hạ Anh không thể ra ngoài. Nhưng ở đó tạm thời vẫn ổn, đều không đáng lo ngại.
Khi có thông báo di dời, tất cả đã ra trung tâm xã. Vì trong khu vực của Hạ Anh trước đây đã từng bị lở núi, nay mua kéo dài cũng không trừng có thể lặp lại. Hạ Anh cùng các anh và hai mẹ con chị Á Lua cũng chuẩn bị đồ để đi, nhưng nước suối vẫn rất lớn, không thể tự lội qua. Đã có liên hệ địa phương cho người tới giúp, bọ họ cũng bắt đầu kéo dây thừng sang bờ bên này làm điểm tựa để bám qua.
Trời lại nổi dông, mưa càng xối xả, gió xoáy như một con bạch tuộc với các xúc tua mạnh mẽ hất bay hết mọi chướng ngại vật mà nó đi qua. Căn nhà của mẹ con Á Lua cũng bị tung mái trong nháy mắt, thật may không ai bị thương. Đã có hai anh bộ đội khỏe mạnh tiếp cận được họ nhưng cùng bị kẹt lại đây, phía bên kia suối, đất đá bị sạt đã lấp hết lối đi. Thật may, trước khi bị mất liên lạc hoàn toàn họ kịp liên lạc được bên ngoài xin trợ giúp gấp, phía ngoài sẽ cho người mở đường, nhưng không phải ngay bây giờ, vì đất đã vẫn tiếp tục sụt xuống, vô cùng nguy hiểm.
Bên này suối, mọi người đã dựng tạm được hai cái lán để trú mua. Cơ bản là rất tạm bợ, nhưng lúc này được như thế đã là một điều may mắn rồi.
Hạ Anh đã rất hoảng sợ, nhưng nhìn thằng bé A Sinh bên cạnh, nó rất kiên cường, không la hét hay kêu ca gì, chỉ im lặng ngoan ngoãn nghe lời người lớn. Mỗi cơn gió vù qua nó còn nắm tay Hạ Anh vẻ an ủi, sẽ không sao đâu.
Mưa đã giảm một chút, Á Lua cùng mọi người tìm trong đống đổ nát chút gạo nấu được một nồi cháo. Còn có túi đồ khô của Hạ Anh, may sao, không phải chịu đói. Hi vọng qua đêm nay, sáng mai sẽ thoát được ra ngoài.
Ngồi xe mất nửa ngày, cuối cùng họ cũng đặt chân đến thị trấn Đồng Văn huyện Đồng Văn tỉnh Hà Giang. Vượt qua gần năm trăm ki lô mét, nhưng đây chưa phải điểm đến cuối cùng. Đoàn tạm nghỉ, ăn uống rồi tiếp tục hành trình thêm khoảng bốn mươi ki lô mét nữa mới đến xã Lũng Cú. Cuối cùng là đi bộ thêm tám ki lô mét thì đến nơi. Lịch trình đã được thông qua để mọi người cùng nắm được.
Hầu hết mọi người đều là lần đầu tiên đến đây. Hà Giang vốn là nơi cao nhất của Việt Nam, với địa lí đặc thù là cao nguyên núi đá. Giao thông đi lại rất khó khăn. Lúc đi qua đèo Mã Pí Lèng, Hạ Anh cực kì kinh ngạc, chỉ có một con người ngoằn nghèo, nhìn xuống là vực thẳm liền có chút rùng mình, nhưng cảnh sắc xung quanh lại toát lên một vẻ đẹp hùng vĩ đến lạ. Cô bé mải mê nhìn ngắm xung quanh, đắm mình vào thế giới của cao xanh.
Đoàn tình nguyện cuối cùng cũng đến trung tâm xã Lũng Cú, xung quanh toàn là núi, là suối nước chảy róc rách nghe đến là vui tai. Bao nhiêu mệt mỏi khi phải ngồi xe cả gần ngày dài đều tan biến. Họ dành chút thời gian khi trời chưa tối để tìm hiểu địa lí và cảnh quan nơi đây.
Mọi thông tin về địa phương mọi người cũng tìm hiểu phần nào. Hạ Anh cũng xem qua Lũng Cú là điểm cực bắc cao nhất nằm trên cao nguyên Đồng Văn, tiếp giáp với Trung Quốc. Trong xã có nhiều dân tộc chung sống như người Lô lô, h'mông, tày, pu péo.. cuộc sống của họ gắn liền với nương rẫy, đặc biệt vùng này có nghề truyền thống làm sợi lanh và dệt vải.. những thông tin này mọi người đều biết dù chưa từng đến đây.
Nhưng khi đặt chân đến, thực tế còn thu hút hơn rất nhiều, khác xa thật xa với thành phố khói bụi. Nơi này cho người ta cái cảm giác bình yên, nhẹ nhàng vô giá.
Đây là trung tâm xã, nơi này cũng đã có một trường học lớn tập trung cả ba cấp, cũng có trạm y tế, nhưng dân cư lại không ở tập trung. Đi thêm vài ki lô mét nữa là nơi thung lũng, có nhiều dân cư không kém khu trung tâm là mấy, giữa khu tập trung đông hộ gia đình nhất lại bị ngăn cắt bởi hai con suối. Đường núi đá khó đi nên trẻ em hầu như không thể đến trường thường xuyên, cho nên ngôi trường mới được xây dựng ở đây để đảm bảo tất cả con em ở khu vực đều được đến trường.
Hạ Anh đã chuẩn bị vài đôi giầy thể thao để đi bộ, cùng hai đôi dép sandan, cô quyết định đeo dép để tiện lội suối.
Cả đoàn rất khí thế, cũng may đã được thông báo trước nên người dân địa phương rất nhiệt tình đón họ cùng giúp vận chuyển đồ dùng không mấy khó khăn, cuối cùng đã đến nơi an toàn.
Ngoại trừ việc đi bộ khá tốn sức thì trời gần tối họ đã đến công trường. Mọi thứ đang trong quá trình hoàn thiện, nhìn ngôi trường dần hình thành, ai nấy lại quên đi chút mệt mỏi mà vui mừng nhìn ngắm.
Do khu lán ở không đủ sử dụng, những người không trực tiếp giúp việc ở công trình sẽ chia về ở nhờ nhà dân. Mà nhà dân có khi cách nhau cả km hay nguyên một quả đồi.
Linh Nhi thuộc nhóm hậu cần. Nên ở lại khu công trình cùng chị phó đoàn. Hạ Anh là nhóm thiết kế, trang trí, nhóm có năm người về ở hai hộ dân, thật hiếm hoi là chỉ cách nhau một con suối rất nhỏ. Hạ Anh ở cùng một thầy và hai anh khóa trên, họ cũng có nhiều hoạt động cùng nhau ở trường nên không có gì xa lạ.
Gia đình mà Hạ Anh đến chỉ có hai mẹ con ở căn nhà gỗ nhỏ nhắn nhưng tương đối sạch sẽ. Chị đã chuẩn bị một giường ngủ cho hai người đàn ông, Hạ Anh sẽ ngủ cùng chị và cậu con trai năm tuổi.
Bữa cơm chị chiêu đã khách cũng không có gì đặc biệt ngoài cá kho và rau rừng, nhưng lại thật ngon miệng và vui vẻ biết bao. Có lẽ cũng vì quá đói đi.
Dù dân ở đây chủ yếu là người dân tộc Lô lô nhưng đều nói được tiếng phổ thông, do họ dệt vải và thường mang ra chợ huyện để bán.
Từ ngày mai nhóm của Hạ Anh cũng như các nhóm khác sẽ phải tự túc chuyện ăn uống, nhưng ở nhà chị chỉ có hai mẹ con nên chị đề nghị sẽ cùng nấu nướng, ăn chung. Đồ ăn của mọi người mang tới chủ yếu là đồ khô, thi thoảng chị sẽ kiếm đồ tươi cho cả nhà cải thiện. Nhà có nuôi gà, nuôi ngỗng, nên cũng có chút ổn định.
Mấy đêm đầu Hạ Anh ngủ không tốt lắm, do bị lạ nhà, tuy nhiên dần dần đã tốt hơn nhiều. Cô bé nhanh chóng thân thiết với cậu em mới hơn năm tuổi mà như ông cụ non, nó cứ bám riết Hạ Anh như cái đuôi cả ngày. Rồi được cùng cô đến trường xem ngôi trường mới đang được xây như thế nào, chăm chú nghe Hạ Anh cùng các anh trong nhóm thảo luận về thiết kế trang trí ra sao? Đắp chữ nổi như thế nào.. Tất cả những thứ đó đều vô cùng lạ lẫm đối với một đứa trẻ ở đây. Nhìn thấy màu vẽ và xem Hạ Anh phác thảo những nét chì đã làm thằng bé la lên đầy thán phục. Từ đây Hạ Anh trong mắt nó đã như một vị thần, nó vô cùng ngưỡng mộ và yêu mến người chị này.
Chiều về thằng bé lôi Hạ Anh đi hái rau rừng cùng nó. Với kinh nhiệm "nhiều năm" lăn lộn trên cao nguyên đá này nó đi nhanh như gió, làm Hạ Anh chật vật mới theo kịp. Về khoản này nó thường chạy trước rồi quay lại lè lưỡi lêu lêu Hạ Anh. Nó hái rau rồi nhiệt tình truyền dạy cho chị rau nào ăn được, cái nào có thể chữa bệnh, hay phân biệt với cỏ ra sao.. Hạ Anh chưa hết phục thằng bé vì biết quá nhiều thì lại bị suy nghĩ già đi trước tuổi của nó làm cho ngạc nhiện. Nó rất thương mẹ vì Ba nó đã mất sớm do vụ sạt lở núi đá cách đây ba năm. Nó tự tin sẽ lớn lên khỏe mạnh giỏi giang để bảo vên mẹ, còn có nói sẽ bảo vệ cả Hạ Anh nữa. Nếu lớn kịp không chừng có thể lấy được Hạ Anh làm vợ, hay ít nhất là lấy được một cô gái giống với Hạ Anh mới chịu.
Hạ Anh còn tưởng đứa bé má bánh bao búng ra sữa bên cạnh mình đã biến mất mà thay vào đó là một ông cụ nào ấy chứ. Cô nghe xong mà cười không thể ngừng, hai chị em cứ như vậy cực kì vui vẻ. Hạ Anh cũng mỗi ngày dạy cho bé vài chữ xem như chuẩn bị để sang năm chính thức được học lớp một ở trường mới rồi. Hạ Anh cũng dạy cho bé vài món võ phòng thân nữa. Thằng bé rất lanh lợi, thông minh khiến Hạ Anh vô cùng hài lòng.
Cảm giác đã rất quen thuộc với nơi này, vậy là Hạ Anh đã ở đây được mười ngày. Nhớ lúc mới đến có nhiều khi cô ngồi ngẩn ngơ, xung quanh quá yên bình, lặng lẽ đến nao lòng. Cô lại vô thức nhớ đến nụ cười, giọng nói của ai đó. Bất giác Hạ Anh mỉm cười, lại cũng có khi giật mình rơi nước mắt. Cứ tưởng chỉ cần dặn lòng không nghĩ là sớm có thể quên, tưởng bỏ lại tất cả nơi khói bụi thành phố, là đến đây sẽ không còn suy tư.. nhưng không phải, cô đã sai rồi. Nỗi nhớ là thứ không sao khống chế được, càng cố đè nén nó sẽ càng có lúc bung ra mà dày vò con người ta đến lợi hại.
Lại nghĩ đến những lời nói của Khánh Duy và Linh Nhi trước khi lên đường. Có phải cô nên nói chuyện nghiêm túc với Nam Phong một lần không? Nghĩ vậy, cô đã muốn gọi cho anh, nhưng cầm điện thoại mãi cũng không biết phải nói gì. Vậy thôi, đợi về sẽ nói, biết đâu chỉ là bản thân mình mong chờ, nếu muốn anh đã có nhiều cơ hội nói với cô, vẫn là không nên gượng ép.
Thời gian ở đây còn mười lăm ngày nữa. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Mỗi lần ba mẹ hay anh trai gọi điện đều rất yên tâm vì Hạ Anh sớm hòa nhập được, còn khỏe mạnh và vui vẻ như vậy. Duy chỉ có một người, Hạ Anh lại không nghe điện thoại, chỉ là một vài tin nhắn trả lời ngắn ngủi, như cố tình dập tắt đi mọi mong muốn đến gần, mọi hi vọng của người kia. Mà thực tế là cô bé rất sợ, sợ nghe những lời quan tâm từ ai đó, giọng nói ấy, nụ cười ấy càng khiến cô không tự chủ được, lại càng thêm ảo tưởng. Cho nên cô cứ tận lực mà chánh né.
Ở một góc của thành phố ồn ào, có chàng trai nào đó luôn mang sự ủ rũ qua nửa mùa hè không sao thoát ra được. Thời gian nghỉ hè cũng không còn bao nhiêu, nhưng anh vẫn là không muốn nghỉ ngơi, càng cố hành hạ thân xác bận rộn một chút thì càng giúp cho tâm hồn thêm phần nhẹ nhõm. Đấy là anh nghĩ thế và cố tình an ủi mình thế chưa thực ra anh chưa khi nào ổn, càng chưa lúc nào ngừng suy nghĩ.
Nam Phong về cơ quan phụ việc trong phòng ban, lại là thời điểm trên cả nước hay có những thiên tai mưa lũ, hạn hán.. Bộ nội vụ hay Ban thường vụ cũng không hề rảnh, có thêm người đương nhiên là chuyện tốt. Ngoài ra anh còn chịu khó đến đài truyền hình giúp chú mình một tay, cũng là việc đáng anh phải quan tâm. Do Đài truyền hình thực tế đã cổ phần hóa từ năm năm nay. Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc đương nhiên là chú Thanh Uy, nhưng người nắm cổ phần thứ hai chính là Nam Phong. Hai người họ lí đã nắm bảy mươi phần trăm cổ phần. Ba mươi phần trăm còn lại là của nhiều cổ đông khác. Cho nên việc của đài Anh cũng phải có trách nhiệm, chỉ là do gia cảnh nhạy cảm, nên những thông tin này hoàn toàn tuyệt mật, người ngoài đương nhiên không thể biết.
Mặt khác anh còn phụ trách mảng thông tin của chính phủ, những vấn đề liên quan nội dung phát sóng trên đài, anh cũng trực tiếp tham gia kiểm duyệt.
Công việc bận rộn như vậy, nhưng Nam Phong cũng không thể hoàn toàn lơ đi sự quan tâm về người kia. Trước khi đi ngủ là bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu suy nghĩ bủa vây. Nhiều lúc muốn nhấn chìm anh cùng những mông lung, làm sao để tháo được cái nút thắt do tự mình ngu ngốc buộc lại đó.
Hà Nội lại mưa lớn, khắp khu vực miền bắc đều có mưa rào trên diện rộng. Dông bão càng lớn hơn. Vùng núi còn có mưa đá, lũ quét, lở núi vô cùng nguy hiểm. Nam Phong thật sự lo lắng cho nơi mà Hạ Anh đang ở.
Vừa ra khỏi cuộc họp nóng của chính phủ về việc điều phối hỗ trợ nhân lực và tài chính cho việc khắc phục bão lũ ở các tỉnh phía bắc. Anh liền gọi điện thoại cho Hạ Anh, trong lòng nóng như lửa đốt. May sao bên kia có tiếng trả lời, anh mới buông được tiếng thở phảo. Tuy nhiên sóng không được tốt, cũng không nói được nhiều, chỉ biết cô vẫn an toàn. Dù mưa liên tục hai ngày nay, nhưng không có bão nên tạm thời yên tâm một chút.
Cơn bão đã tan, Bộ đội địa phương và cứu trợ đang dốc sức giúp người dân thu dọn và sửa chữa những thiệt hại do bão gây ra. Thì lại tiếp tục nhận được báo khẩn, cơn bão tiếp theo mạnh hơn rất nhiều. Trung tâm bão ở khu vực Hà Giang giáp biên giới với Trung quốc, kèm theo mưa lớn và lốc xoáy.
Nam Phong mặt đã tái đi vì xem dự báo tâm bão trùng khớp ngay khu vực Hạ Anh đang ở. Anh xin tham gia trực tiếp công tác chỉ đạo và theo dõi sát sao diễn biến, rồi nhanh chóng liên hệ địa phương yêu cầu di dời người dân đến nơi an toàn, đêm nay bão sẽ rất lớn.
Ở Lũng Cú, sau mấy ngày mưa lớn, mọi việc ở công trình đều bị dừng lại. Nước ở các khe suối cũng dâng cao, nhóm của Hạ Anh không thể ra ngoài. Nhưng ở đó tạm thời vẫn ổn, đều không đáng lo ngại.
Khi có thông báo di dời, tất cả đã ra trung tâm xã. Vì trong khu vực của Hạ Anh trước đây đã từng bị lở núi, nay mua kéo dài cũng không trừng có thể lặp lại. Hạ Anh cùng các anh và hai mẹ con chị Á Lua cũng chuẩn bị đồ để đi, nhưng nước suối vẫn rất lớn, không thể tự lội qua. Đã có liên hệ địa phương cho người tới giúp, bọ họ cũng bắt đầu kéo dây thừng sang bờ bên này làm điểm tựa để bám qua.
Trời lại nổi dông, mưa càng xối xả, gió xoáy như một con bạch tuộc với các xúc tua mạnh mẽ hất bay hết mọi chướng ngại vật mà nó đi qua. Căn nhà của mẹ con Á Lua cũng bị tung mái trong nháy mắt, thật may không ai bị thương. Đã có hai anh bộ đội khỏe mạnh tiếp cận được họ nhưng cùng bị kẹt lại đây, phía bên kia suối, đất đá bị sạt đã lấp hết lối đi. Thật may, trước khi bị mất liên lạc hoàn toàn họ kịp liên lạc được bên ngoài xin trợ giúp gấp, phía ngoài sẽ cho người mở đường, nhưng không phải ngay bây giờ, vì đất đã vẫn tiếp tục sụt xuống, vô cùng nguy hiểm.
Bên này suối, mọi người đã dựng tạm được hai cái lán để trú mua. Cơ bản là rất tạm bợ, nhưng lúc này được như thế đã là một điều may mắn rồi.
Hạ Anh đã rất hoảng sợ, nhưng nhìn thằng bé A Sinh bên cạnh, nó rất kiên cường, không la hét hay kêu ca gì, chỉ im lặng ngoan ngoãn nghe lời người lớn. Mỗi cơn gió vù qua nó còn nắm tay Hạ Anh vẻ an ủi, sẽ không sao đâu.
Mưa đã giảm một chút, Á Lua cùng mọi người tìm trong đống đổ nát chút gạo nấu được một nồi cháo. Còn có túi đồ khô của Hạ Anh, may sao, không phải chịu đói. Hi vọng qua đêm nay, sáng mai sẽ thoát được ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.