Chương 24: Một nửa của sự thật
Một Đời An Nhiên
19/01/2023
Quãng đường từ nhà nam Phong đến chỗ ở của Hạ Anh đi bằng xe riêng chỉ mất khoảng hai mươi phút. Suốt cả đoạn đường Hạ Anh đều im lặng nhìn xa xăm. Nam Phong cũng tập trung lái xe, tậm trạng thực ra khá ổn, dù sao hôm nay Hạ Anh cũng tâm sự với anh rất nhiều. Có lẽ cô bé sẽ không tránh mặt anh nữa, chỉ cần phải gỡ bỏ hiểu lầm mà cô nghĩ về anh là được. Thật lòng anh hối hận vì đã để mọi thứ đi xa đến khó nói một lời mà xong thế này. Bất chợt tâm trạng có hơi trùn xuống, lại như nghĩ đến điều khác mà nói với Hạ Anh.
- Em và Jess.. Còn liên lạc không? Em có muốn về đó thăm mẹ và em trai không? Lúc trước anh nghe Minh Anh nói cậu ấy cũng muốn đi một lần.
- Tụi em vốn không thể quay về như trước được, cũng không nên gượng ép, như thế này vẫn tốt hơn. Còn chuyện đến đó, em cũng đã nghĩ tới, khi hợp lí sẽ cùng anh Minh Anh đi một chuyến. Mẹ em chắc chắn rất mong chờ. Bà cũng không biết Minh Anh đã không còn giận nữa rồi. Bọn em cũng phải lớn chứ, suy nghĩ con nít mãi sao được.
- Vậy cũng đừng tránh mặt anh nữa..
- Em đâu có, trước sau gì cũng sẽ gặp thôi. Sao em lại phải tránh anh?
Nói đến đấy giọng Hạ Anh như radio sắp hết pin, có chút khó chịu nhưng lại cố tỏ ra bình thản.
- À, uhm..
Minh Anh cả ngày hôm nay hắt hơi liên tục, nghĩ mình bị cảm hay gì. Còn rất nhiều tài liệu cần dịch lại có đôi chút váng đầu. Nhưng làm vì đam mệ, lại trau dồi thêm kiến thức, cũng kiếm được tiền thì rõ ràng rất hăng say rồi.
Dự định nghỉ hè này sẽ đi Trung Quốc một chuyến, nơi mà Hương Ly đang sống là Bắc Kinh. Cậu cuối cũng giữ đúng lời hứa với cô ấy, khi được mười tám tuổi, cậu sẽ đến tìm cô. Dù xa nhau đã năm năm, họ vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng tình cảm bây giờ gọi là gì lại thật khó xác định. Hơn nữa, là người con gái kia chưa chắc đã nhớ những hẹn ước từ thời trẻ con. Chỉ có Minh Anh là cố chấp thực hiện, hay vì anh ấy thực sự yêu, thực sự nghiêm túc.
Nhân tiện cậu muốn lôi em gái đi cùng, đó cũng là quà tặng sinh nhật cho em gái. Hạ Anh rất thích những nơi cổ kính, có lịch sử lâu đời ở Trung Quốc, vì vậy anh phải chuẩn bị chu đáo hơn một chút. Tiền có thể hỏi Ba, nhưng tiêu tiền của mình lại có cảm giác thành tựu hơn nhiều. Sinh nhật của Hạ Anh vào tháng tám, con bé lâu nay không tổ chức sinh nhật, nên anh đặt vé đi sau đó vài ngày. Chuyến du lịch một tuần đang chờ họ.
Tháng sáu, là thời điểm nóng nhất trong năm. Nhiều ngày nhiệt độ lên đến gần bón mươi độ C, thật sự làm con người ta mệt mỏi.
Các bạn học lại chuẩn bị thi cuối kì, cũng là kết thúc năm một. Lượng bài tập, kiến thức cũng nhiều hơn. Vẫn là nhiều môn tự luận hơn trắc nghiệm, lại càng thêm căng thẳng. Cơ bản không ai có thời gian nghĩ đến việc gì khác.
Hạ Anh biết kế hoạch đi chơi mà Anh trai dành cho thì rất cảm kích, cũng là động lực để thi thật tốt. Nhưng lại chưa có lên kế hoạch cụ thể hay chuẩn bị gì. Vẫn là để sau đã, vì cô còn đăng kí tham gia đội tình nguyện một tháng xây trường học cho vùng giáp biên giới ở Hà Giang cơ. Một phần kinh phí xây trường là quỹ do đội tình nguyện của cô đứng ra quyên góp được. Nên Hạ Anhcàng muốn thực hiện đến cùng.
Mặt khác, cô bé rất sợ nghỉ hè sẽ có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ. Càng không biết nếu cứ tiếp xúc nhiều với Nam Phong thì mình có còn đủ lý trí để quên đi đoạn tình cảm này hay không? Hi vọng khi thay đổi môi trường, khi làm những việc khác, ở những nơi khác rồi quay về sẽ không còn nhớ người ta nữa, không còn đau lòng nhìn người ngay gần mà không thể ở gần. Sẽ có thể coi như bong bóng mùa hè, sẽ không để con tim phải loạn nhịp vì anh nữa.
Ngay sau ngày tổng kết năm học Hạ Anh sẽ theo đoàn đi Hà Giang.
Cô và Linh Nhi cùng đi nhưng lại tách ra hai nhóm do nhiệm vụ khác nhau. Mỗi nhóm được chia phụ thuộc vào sở trường của mỗi người. Hạ Anh vào nhóm thiết kế trang trí cùng với năm người khác. Công trình đã được khởi công được vài tháng rồi, dự kiến sẽ khánh thành vào đầu tháng tám. Vì vậy một tháng đoàn tình nguyện của trường lên là đúng lúc nước rút để hoàn thiện, có điều lại đang vào mùa mưa nên có vẻ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.
Đồ dùng cần thiết của hai cô gái cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Dù đang bận thi hết kì nhưng Minh Anh và Nam Phong vẫn cố gắng tìm hiểu và sắp cho bọn họ không thiếu thứ gì, ít nhất là đủ để những chàng trai không ra "mặt trận" có thể yên tâm.
Mọi người đã hẹn nhau sẽ ăn cơm ở nhà Minh Anh, vừa chúc mừng anh em Minh Anh và Hạ Anh dành học bổng tuyệt đối. Cả hai đều đứng nhất khoa của mình, thật đúng là con nhà người ta trong truyền thuyết mà.
Khánh Duy có mặt khá sớm cùng hai bạn gái đi siêu thị mua đồ. Cậu đã hứa sẽ đến cơ quan mẹ vào dịp hè nên không thể đi làm tình nguyện cùng các bạn thì tỏ ra rất ủ rũ và tiếc nuối. Ba người mua rất nhiều thực phẩm nhưng cuối cùng người vào bếp vẫn chính là Minh Anh và Nam Phong.
Một người không thể ăn ớt và một người vô cùng thích ăn cay lại có thể cùng tạo ra những món ăn ngon như vậy, rất vừa khẩu vị của mọi người.
Nam Phong đặc biệt chuẩn bị một hộp dụng cụ y tế yêu cầu Hạ Anh luôn phải ưu tiên mang theo bên mình. Nhìn ba chàng trai cẩn thận dặn dò rồi cùng thở dài thườn thượt với hai cô gái như sắp đi đánh trận thì thấy nó cứ bị ngược ngược sao ấy.
Thực sự hôm nay Nam Phong vẫn là muốn tìm thời cơ tốt để nói chuyện riêng với Hạ Anh. Anh cũng có nói qua ý định với Minh Anh và được cậu hết lòng ủng hộ.
Ăn uống xong mới hơn sáu giờ chiều, trời mùa hè nên còn rất sáng. Minh Anh rủ mọi người cùng lên sân thượng ngắm hoàng hôn, ở đây quả thật rất đẹp. Vốn là ý đồ được cậu và Nam Phong sắp xếp, nên cậu lên trước cùng Nam Phong. Ba người còn lại dọn dẹp trong bếp xong sẽ lên sau.
Sân thượng của chung cư này rất đẹp, có đủ hoa quả và cây xanh nhìn thật dễ chịu. Hai anh chàng chọn một góc có ghế đá, bên trên treo rất nhiều bóng bay. Thực sự không phải tỏ tình gì đâu, chỉ là muốn tạo chút bất ngờ cho Hạ Anh mà thôi.
Đột nhiên chùm bóng bay bị đứt dây, nó suýt chút nữa đã bay đi mất nếu không bị cuốn vào mấy tán cây lộc vừng. Nam Phong nhảy lên với mà vẫn không tớ, anh lại bảo Minh Anh quỳ gối, đưa tay ra sau cho anh trèo lên rồi cậu đứng dậy giúp anh với được chùm bóng kia.
Nhưng mà Nam Phong thực sự nặng hơn Minh Anh nghĩ, thành ra ngay khi anh dẫm lên cậu đã không đứng vững được, liền lảo đảo rồi buộc buông tay ra để Nam phong rơi xuống. Sợ anh bị đau, cậu lại quay người để đỡ anh. Không biết luống cuống thế nào đầu cậu lại đạp vào miệng anh. Nhìn thấy môi Nam Phong chảy máu thì Minh Anh cúi lại gần để kiểm tra, cậu liền lấy tay ấn ấn lên vết máu xem nó có bị rách nhiều không. Không ngờ càng làm Nam Phong thấy đau hơn mà ngẩng hẳn đầu lên nhìn cậu nhăn nhó, Minh Anh thì bị bất ngờ không kịp tránh. Lúc này cảm giác như hai khuôn mặt có thể chạm vào nhau, nhất là đứng ở góc nhìn của Hạ Anh và hai người bạn của mình, cả ba người đều nghĩ họ đang hôn nhau hay gì gì đó đại khái như vây. Tất cả dừng hình mất vài giây.
Hạ Anh tỏ ra bình tĩnh nhất, dường như đã nhiều lần cô nghĩ đến, chỉ là sẽ sớm hay muộn, nhưng cô tuyệt nhiên không nghĩ lại là lúc này.
Khánh Duy chứng kiến một màn này thì phát hỏa trong đầu mà hét lên.
- Hai anh đang làm gì thế này? Sao lại.. sao lại..
Một biên tập viên tương lai mà bây giờ cậu lại không biết sắp xếp từ ngữ như thế nào cho hợp lý và đúng với suy nghĩ của mình nhất. Linh Nhi cũng hết hồn bước theo, chỉ có Hạ Anh vẫn đứng như trời trồng, cũng không ai đoán được cô bé đang nghĩ gì nữa.
Nhìn qua khung cảnh một chút, có bóng bay, có ghế đá, cảnh tượng này mà tỏ tình có phải sẽ rất lãng mạn không? Lại nhìn thấy môi Nam Phong bị sứt vẫn còn dính máu mờ mờ trên đôi môi có phàn sưng mọng của Nam Phong, mọi người không khỏi rùng mình. Cũng không ai nói ra, nhưng đảm bảo điều mà cả ba người cùng nghĩ chắc chắn là giống nhau.
Minh Anh và Nam Phong quay lại, nhận ra mình chính là đã dọa mọi người sợ một phen. Hai người ra sức giải thích, mà càng nói lại càng thấy khó.
Nam Phong bất lực vò cho đầu tóc rối bù trong lòng hận không đập được cho Minh Anh một trận, cậu giúp cái gì để thành ra cái hiện trường này chứ.
Hạ Anh vẫn không có ý định tiến gần lại chỗ mọi người. Cơ hồ cô cũng không nghe ra bọn họ là đang nói cái gì. Trong đầu cô lúc này hoàn toàn không có gì, cũng không nghĩ gì.. hay thực sự do tâm đã chết luôn rồi.
Điện thoại trong tay đổ chuông, Hạ Anh vô thức kéo màn hình bật cuộc gọi messeger, giọng nói của Jess vang lên thu hút sự chú ý, cả đám người đang hỗn loạn kia tức thì im bặt.
Hạ Anh vẫn không nói gì, gương mặt vô hồn của cô khiến jess lo lắng mà hỏi dồn dập. Hạ anh không nhanh không chậm chỉ đáp lại một câu: "Không sao, chắc là do nhớ anh quá thôi".
Cô vừa nói cái gì thật ra bản thân cũng không ý thức được. Phía bên kia Jess cười lớn.. Hạ Anh cũng lấy cớ nghe điện thoại rồi chạy đi. Cô cứ chạy mà không biết mình đã đi được khá xa khu chung cư rồi. Trời cũng đã tối hẳn, Hạ Anh mới dừng lại nhắn tin cho Linh Nhi về trước đi, cô có chút việc sẽ tự về sau.
Còn lại bốn người trên sân thượng, sau khi nhìn Hạ Anh chạy đi, lại nghe loáng thoáng câu chuyện giữa cô và Jess thì đều ngạc nhiên. Thì ra lâu nay Hạ Anh thu mình, vùi vào bài vở khiến bản thân không có thời gian rảnh lí do không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chính là vì Jess, hẳn là sau khi cậu ấy về nước Hạ Anh đã rất buồn, đúng là cô ấy chưa thể buông được.
Cuối cùng thì Nam Phong cũng nói ra tâm sự của mình, về tình cảm của anh dành cho Hạ Anh. Linh Nhi không ngạc nhiên, cô vẫn luôn tin vào trực giác của mình. Còn Minh Anh và Khánh Duy lại cùng đồng tình khuyên Nam Phong nên cho Hạ Anh thêm thời gian, không nên tạo áp lực cho cô bé, Minh Anh hiểu em gái mình hơn ai hết.
Hạ Anh bắt một tuyến xe buýt cũng không quan tâm lắm tới việc nó sẽ đưa cô tới đâu, cứ cho là bến cuối cùng cô sẽ xuống đi.
Đường phố về đêm đẹp hơn cô nghĩ rất nhiều. Hạ Anh cứ nhìn mãi ra ngoài, qua nhiều tòa nhà cao tầng, lại rất nhiều quán ăn, trung tâm thương mại, đèn đường lúc sáng xanh lúc vàng khè, lúc thì rất rõ khi lại bị nhòe đi không sao hình dung được cụ thể đó là thứ gì. Hay chính vì hai mắt cô đã ngấn đầy nước, chỉ chờ một cái chớp mắt sẽ thi nhau mà tuôn ra.
Cuối cùng xe buýt cũng dừng ở khu vực gần nhà hát lớn, Hạ Anh bước xuống đi bộ một đoạn. Từng cơn gió mát thổi đến liền cho cô bé cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Lần đầu tiên Hạ Anh ngắm phố phường lâu đến thế, vẫn là có rất nhiều thứ cô chưa từng biết đến, rất nhiều nơi cô chưa từng qua. Thành phố này quả thật không hề nhỏ.
Đi bộ một lúc cũng tạm đủ cho Hạ Anh bình tâm lại, ngửa mặt đón những làn gió mát rượi, lại nhìn lên bầu trời cao tít không thể thấy được một ngôi sao. Không phải vì sao không có mà bởi vì ánh sáng của những tòa nhà cao tầng khiến mắt không thể nhìn ra được những ngôi sao kia.
Có lẽ tình yêu cũng vậy, khi ta quá đặt tâm vào một người thì dường như sẽ không thể nhìn thấy những người xung quanh. Cuộc đời dài rộng, ai biết mình sẽ còn gặp thêm bao nhiêu người, ai biết được người thực sự yêu mình sẽ xuất hiện khi nào? Cho nên hãy để mọi thứ tự nhiên, nhất là tình cảm lại càng không nên gượng ép..
Suy nghĩ càng thích cực thì cuộc sống càng nhẹ nhàng, điều này là phương châm sống của Hạ Anh.
Hạ Anh về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối. Cô Nhìn thấy Linh Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Sáng mai Khánh Duy sẽ đón họ tới điểm tập kết, vì đồ đạc khá nhiều nên tự đi sẽ rất khó khăn. Mà thực ra cũng chỉ có cậu ta là rảnh rỗi lúc này thôi.
Sáu giờ sáng, nhìn chiếc xe đỗ trước cổng căn hộ, Hạ Anh hơi giật mình, thì ra Khánh Duy đi xe của Nam Phong.
Hạ Anh lên xe mà cảm giác chưa tỉnh ngủ, ăn sáng cũng là Linh Nhi ép chứ cô đã mở mắt được đâu. Tranh thủ ngủ thêm một chút cũng tốt, nhưng Linh Nhi có vẻ nóng lòng hay gì mà cứ nói suốt không yên. Lại đòi nghe nhạc cho tinh thần thoải mái này kia, Hạ Anh thấy thật phiền nhưng vẫn nhất quyết không mở mắt. Cô dần chìm vào trạng thái mơ màng, tựa hồ làm bản thân nhớ đến hay mơ lại lần đầu tiên đi xe của Nam Phong cũng không rõ trạng thái bây giờ là gì. Lại nghe Khánh Duy nói với Linh Nhi cái gì mà có lần cậu lấy xe anh đi chơi với bạn gái cả ngày, sau cô ấy để quên đồ trên xe, cuối cùng hại Nam Phong bị ai đó tưởng anh ấy là BD.. hai người vừa nói vừa cười vang cả xe. Linh Nhi cười đến chảy cả nước mắt và Hạ Anh thì tỉnh hẳn.
- Cậu nói lại câu chuyện vừa rồi xem nào?
- Chuyện gì cơ?
Khánh Duy đang lái xe nên không quay lại, nhưng cậu vẫn cố tình liếc qua gương xem thái độ của Hạ Anh. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu phần nào.
- À, là bạn gái tôi đặc biệt thích Cbiz.. Bla bla..
- Vậy mấy đồ đó không phải của anh Phong? Nhưng sao anh ấy lại không giải thích. Còn nói anh ấy muốn theo đuổi anh trai mình?
Hạ Anh bất giác suy nghĩ lại mọi vấn đề, đúng là cô đã bỏ qua nhiều thứ. Cứ cho chuyện này là hiểu lầm thì chuyện anh ấy và anh trai cô cũng vẫn là thật. Chỉ là cùng lắm thì họ không phải đồng tính, mà là trai thẳng yêu nhau hay tự bẻ cong giói tính cũng đâu phải không thể.
Thấy Hạ Anh rơi vào trầm tư, Linh Nhi mới nói cho cô chuyện hôm qua là mọi người hiểu lầm hai anh ấy rồi. Khánh Duy cũng nói thêm rất nhiều nhưng căn bản là lúc này Hạ Anh rất đau đầu, vừa hôm qua cô hạ quyết tâm không suy nghĩ nữa, sẽ không vì anh ấy mà để mình chịu ủy khuất nọ kia. Mới qua một đêm lại thành ra một mớ hỗn độn này, Hạ Anh thật sự không muốn bộ óc thông mình của mình phải hoạt động vào lúc này.
- Em và Jess.. Còn liên lạc không? Em có muốn về đó thăm mẹ và em trai không? Lúc trước anh nghe Minh Anh nói cậu ấy cũng muốn đi một lần.
- Tụi em vốn không thể quay về như trước được, cũng không nên gượng ép, như thế này vẫn tốt hơn. Còn chuyện đến đó, em cũng đã nghĩ tới, khi hợp lí sẽ cùng anh Minh Anh đi một chuyến. Mẹ em chắc chắn rất mong chờ. Bà cũng không biết Minh Anh đã không còn giận nữa rồi. Bọn em cũng phải lớn chứ, suy nghĩ con nít mãi sao được.
- Vậy cũng đừng tránh mặt anh nữa..
- Em đâu có, trước sau gì cũng sẽ gặp thôi. Sao em lại phải tránh anh?
Nói đến đấy giọng Hạ Anh như radio sắp hết pin, có chút khó chịu nhưng lại cố tỏ ra bình thản.
- À, uhm..
Minh Anh cả ngày hôm nay hắt hơi liên tục, nghĩ mình bị cảm hay gì. Còn rất nhiều tài liệu cần dịch lại có đôi chút váng đầu. Nhưng làm vì đam mệ, lại trau dồi thêm kiến thức, cũng kiếm được tiền thì rõ ràng rất hăng say rồi.
Dự định nghỉ hè này sẽ đi Trung Quốc một chuyến, nơi mà Hương Ly đang sống là Bắc Kinh. Cậu cuối cũng giữ đúng lời hứa với cô ấy, khi được mười tám tuổi, cậu sẽ đến tìm cô. Dù xa nhau đã năm năm, họ vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng tình cảm bây giờ gọi là gì lại thật khó xác định. Hơn nữa, là người con gái kia chưa chắc đã nhớ những hẹn ước từ thời trẻ con. Chỉ có Minh Anh là cố chấp thực hiện, hay vì anh ấy thực sự yêu, thực sự nghiêm túc.
Nhân tiện cậu muốn lôi em gái đi cùng, đó cũng là quà tặng sinh nhật cho em gái. Hạ Anh rất thích những nơi cổ kính, có lịch sử lâu đời ở Trung Quốc, vì vậy anh phải chuẩn bị chu đáo hơn một chút. Tiền có thể hỏi Ba, nhưng tiêu tiền của mình lại có cảm giác thành tựu hơn nhiều. Sinh nhật của Hạ Anh vào tháng tám, con bé lâu nay không tổ chức sinh nhật, nên anh đặt vé đi sau đó vài ngày. Chuyến du lịch một tuần đang chờ họ.
Tháng sáu, là thời điểm nóng nhất trong năm. Nhiều ngày nhiệt độ lên đến gần bón mươi độ C, thật sự làm con người ta mệt mỏi.
Các bạn học lại chuẩn bị thi cuối kì, cũng là kết thúc năm một. Lượng bài tập, kiến thức cũng nhiều hơn. Vẫn là nhiều môn tự luận hơn trắc nghiệm, lại càng thêm căng thẳng. Cơ bản không ai có thời gian nghĩ đến việc gì khác.
Hạ Anh biết kế hoạch đi chơi mà Anh trai dành cho thì rất cảm kích, cũng là động lực để thi thật tốt. Nhưng lại chưa có lên kế hoạch cụ thể hay chuẩn bị gì. Vẫn là để sau đã, vì cô còn đăng kí tham gia đội tình nguyện một tháng xây trường học cho vùng giáp biên giới ở Hà Giang cơ. Một phần kinh phí xây trường là quỹ do đội tình nguyện của cô đứng ra quyên góp được. Nên Hạ Anhcàng muốn thực hiện đến cùng.
Mặt khác, cô bé rất sợ nghỉ hè sẽ có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ. Càng không biết nếu cứ tiếp xúc nhiều với Nam Phong thì mình có còn đủ lý trí để quên đi đoạn tình cảm này hay không? Hi vọng khi thay đổi môi trường, khi làm những việc khác, ở những nơi khác rồi quay về sẽ không còn nhớ người ta nữa, không còn đau lòng nhìn người ngay gần mà không thể ở gần. Sẽ có thể coi như bong bóng mùa hè, sẽ không để con tim phải loạn nhịp vì anh nữa.
Ngay sau ngày tổng kết năm học Hạ Anh sẽ theo đoàn đi Hà Giang.
Cô và Linh Nhi cùng đi nhưng lại tách ra hai nhóm do nhiệm vụ khác nhau. Mỗi nhóm được chia phụ thuộc vào sở trường của mỗi người. Hạ Anh vào nhóm thiết kế trang trí cùng với năm người khác. Công trình đã được khởi công được vài tháng rồi, dự kiến sẽ khánh thành vào đầu tháng tám. Vì vậy một tháng đoàn tình nguyện của trường lên là đúng lúc nước rút để hoàn thiện, có điều lại đang vào mùa mưa nên có vẻ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.
Đồ dùng cần thiết của hai cô gái cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Dù đang bận thi hết kì nhưng Minh Anh và Nam Phong vẫn cố gắng tìm hiểu và sắp cho bọn họ không thiếu thứ gì, ít nhất là đủ để những chàng trai không ra "mặt trận" có thể yên tâm.
Mọi người đã hẹn nhau sẽ ăn cơm ở nhà Minh Anh, vừa chúc mừng anh em Minh Anh và Hạ Anh dành học bổng tuyệt đối. Cả hai đều đứng nhất khoa của mình, thật đúng là con nhà người ta trong truyền thuyết mà.
Khánh Duy có mặt khá sớm cùng hai bạn gái đi siêu thị mua đồ. Cậu đã hứa sẽ đến cơ quan mẹ vào dịp hè nên không thể đi làm tình nguyện cùng các bạn thì tỏ ra rất ủ rũ và tiếc nuối. Ba người mua rất nhiều thực phẩm nhưng cuối cùng người vào bếp vẫn chính là Minh Anh và Nam Phong.
Một người không thể ăn ớt và một người vô cùng thích ăn cay lại có thể cùng tạo ra những món ăn ngon như vậy, rất vừa khẩu vị của mọi người.
Nam Phong đặc biệt chuẩn bị một hộp dụng cụ y tế yêu cầu Hạ Anh luôn phải ưu tiên mang theo bên mình. Nhìn ba chàng trai cẩn thận dặn dò rồi cùng thở dài thườn thượt với hai cô gái như sắp đi đánh trận thì thấy nó cứ bị ngược ngược sao ấy.
Thực sự hôm nay Nam Phong vẫn là muốn tìm thời cơ tốt để nói chuyện riêng với Hạ Anh. Anh cũng có nói qua ý định với Minh Anh và được cậu hết lòng ủng hộ.
Ăn uống xong mới hơn sáu giờ chiều, trời mùa hè nên còn rất sáng. Minh Anh rủ mọi người cùng lên sân thượng ngắm hoàng hôn, ở đây quả thật rất đẹp. Vốn là ý đồ được cậu và Nam Phong sắp xếp, nên cậu lên trước cùng Nam Phong. Ba người còn lại dọn dẹp trong bếp xong sẽ lên sau.
Sân thượng của chung cư này rất đẹp, có đủ hoa quả và cây xanh nhìn thật dễ chịu. Hai anh chàng chọn một góc có ghế đá, bên trên treo rất nhiều bóng bay. Thực sự không phải tỏ tình gì đâu, chỉ là muốn tạo chút bất ngờ cho Hạ Anh mà thôi.
Đột nhiên chùm bóng bay bị đứt dây, nó suýt chút nữa đã bay đi mất nếu không bị cuốn vào mấy tán cây lộc vừng. Nam Phong nhảy lên với mà vẫn không tớ, anh lại bảo Minh Anh quỳ gối, đưa tay ra sau cho anh trèo lên rồi cậu đứng dậy giúp anh với được chùm bóng kia.
Nhưng mà Nam Phong thực sự nặng hơn Minh Anh nghĩ, thành ra ngay khi anh dẫm lên cậu đã không đứng vững được, liền lảo đảo rồi buộc buông tay ra để Nam phong rơi xuống. Sợ anh bị đau, cậu lại quay người để đỡ anh. Không biết luống cuống thế nào đầu cậu lại đạp vào miệng anh. Nhìn thấy môi Nam Phong chảy máu thì Minh Anh cúi lại gần để kiểm tra, cậu liền lấy tay ấn ấn lên vết máu xem nó có bị rách nhiều không. Không ngờ càng làm Nam Phong thấy đau hơn mà ngẩng hẳn đầu lên nhìn cậu nhăn nhó, Minh Anh thì bị bất ngờ không kịp tránh. Lúc này cảm giác như hai khuôn mặt có thể chạm vào nhau, nhất là đứng ở góc nhìn của Hạ Anh và hai người bạn của mình, cả ba người đều nghĩ họ đang hôn nhau hay gì gì đó đại khái như vây. Tất cả dừng hình mất vài giây.
Hạ Anh tỏ ra bình tĩnh nhất, dường như đã nhiều lần cô nghĩ đến, chỉ là sẽ sớm hay muộn, nhưng cô tuyệt nhiên không nghĩ lại là lúc này.
Khánh Duy chứng kiến một màn này thì phát hỏa trong đầu mà hét lên.
- Hai anh đang làm gì thế này? Sao lại.. sao lại..
Một biên tập viên tương lai mà bây giờ cậu lại không biết sắp xếp từ ngữ như thế nào cho hợp lý và đúng với suy nghĩ của mình nhất. Linh Nhi cũng hết hồn bước theo, chỉ có Hạ Anh vẫn đứng như trời trồng, cũng không ai đoán được cô bé đang nghĩ gì nữa.
Nhìn qua khung cảnh một chút, có bóng bay, có ghế đá, cảnh tượng này mà tỏ tình có phải sẽ rất lãng mạn không? Lại nhìn thấy môi Nam Phong bị sứt vẫn còn dính máu mờ mờ trên đôi môi có phàn sưng mọng của Nam Phong, mọi người không khỏi rùng mình. Cũng không ai nói ra, nhưng đảm bảo điều mà cả ba người cùng nghĩ chắc chắn là giống nhau.
Minh Anh và Nam Phong quay lại, nhận ra mình chính là đã dọa mọi người sợ một phen. Hai người ra sức giải thích, mà càng nói lại càng thấy khó.
Nam Phong bất lực vò cho đầu tóc rối bù trong lòng hận không đập được cho Minh Anh một trận, cậu giúp cái gì để thành ra cái hiện trường này chứ.
Hạ Anh vẫn không có ý định tiến gần lại chỗ mọi người. Cơ hồ cô cũng không nghe ra bọn họ là đang nói cái gì. Trong đầu cô lúc này hoàn toàn không có gì, cũng không nghĩ gì.. hay thực sự do tâm đã chết luôn rồi.
Điện thoại trong tay đổ chuông, Hạ Anh vô thức kéo màn hình bật cuộc gọi messeger, giọng nói của Jess vang lên thu hút sự chú ý, cả đám người đang hỗn loạn kia tức thì im bặt.
Hạ Anh vẫn không nói gì, gương mặt vô hồn của cô khiến jess lo lắng mà hỏi dồn dập. Hạ anh không nhanh không chậm chỉ đáp lại một câu: "Không sao, chắc là do nhớ anh quá thôi".
Cô vừa nói cái gì thật ra bản thân cũng không ý thức được. Phía bên kia Jess cười lớn.. Hạ Anh cũng lấy cớ nghe điện thoại rồi chạy đi. Cô cứ chạy mà không biết mình đã đi được khá xa khu chung cư rồi. Trời cũng đã tối hẳn, Hạ Anh mới dừng lại nhắn tin cho Linh Nhi về trước đi, cô có chút việc sẽ tự về sau.
Còn lại bốn người trên sân thượng, sau khi nhìn Hạ Anh chạy đi, lại nghe loáng thoáng câu chuyện giữa cô và Jess thì đều ngạc nhiên. Thì ra lâu nay Hạ Anh thu mình, vùi vào bài vở khiến bản thân không có thời gian rảnh lí do không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chính là vì Jess, hẳn là sau khi cậu ấy về nước Hạ Anh đã rất buồn, đúng là cô ấy chưa thể buông được.
Cuối cùng thì Nam Phong cũng nói ra tâm sự của mình, về tình cảm của anh dành cho Hạ Anh. Linh Nhi không ngạc nhiên, cô vẫn luôn tin vào trực giác của mình. Còn Minh Anh và Khánh Duy lại cùng đồng tình khuyên Nam Phong nên cho Hạ Anh thêm thời gian, không nên tạo áp lực cho cô bé, Minh Anh hiểu em gái mình hơn ai hết.
Hạ Anh bắt một tuyến xe buýt cũng không quan tâm lắm tới việc nó sẽ đưa cô tới đâu, cứ cho là bến cuối cùng cô sẽ xuống đi.
Đường phố về đêm đẹp hơn cô nghĩ rất nhiều. Hạ Anh cứ nhìn mãi ra ngoài, qua nhiều tòa nhà cao tầng, lại rất nhiều quán ăn, trung tâm thương mại, đèn đường lúc sáng xanh lúc vàng khè, lúc thì rất rõ khi lại bị nhòe đi không sao hình dung được cụ thể đó là thứ gì. Hay chính vì hai mắt cô đã ngấn đầy nước, chỉ chờ một cái chớp mắt sẽ thi nhau mà tuôn ra.
Cuối cùng xe buýt cũng dừng ở khu vực gần nhà hát lớn, Hạ Anh bước xuống đi bộ một đoạn. Từng cơn gió mát thổi đến liền cho cô bé cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Lần đầu tiên Hạ Anh ngắm phố phường lâu đến thế, vẫn là có rất nhiều thứ cô chưa từng biết đến, rất nhiều nơi cô chưa từng qua. Thành phố này quả thật không hề nhỏ.
Đi bộ một lúc cũng tạm đủ cho Hạ Anh bình tâm lại, ngửa mặt đón những làn gió mát rượi, lại nhìn lên bầu trời cao tít không thể thấy được một ngôi sao. Không phải vì sao không có mà bởi vì ánh sáng của những tòa nhà cao tầng khiến mắt không thể nhìn ra được những ngôi sao kia.
Có lẽ tình yêu cũng vậy, khi ta quá đặt tâm vào một người thì dường như sẽ không thể nhìn thấy những người xung quanh. Cuộc đời dài rộng, ai biết mình sẽ còn gặp thêm bao nhiêu người, ai biết được người thực sự yêu mình sẽ xuất hiện khi nào? Cho nên hãy để mọi thứ tự nhiên, nhất là tình cảm lại càng không nên gượng ép..
Suy nghĩ càng thích cực thì cuộc sống càng nhẹ nhàng, điều này là phương châm sống của Hạ Anh.
Hạ Anh về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối. Cô Nhìn thấy Linh Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Sáng mai Khánh Duy sẽ đón họ tới điểm tập kết, vì đồ đạc khá nhiều nên tự đi sẽ rất khó khăn. Mà thực ra cũng chỉ có cậu ta là rảnh rỗi lúc này thôi.
Sáu giờ sáng, nhìn chiếc xe đỗ trước cổng căn hộ, Hạ Anh hơi giật mình, thì ra Khánh Duy đi xe của Nam Phong.
Hạ Anh lên xe mà cảm giác chưa tỉnh ngủ, ăn sáng cũng là Linh Nhi ép chứ cô đã mở mắt được đâu. Tranh thủ ngủ thêm một chút cũng tốt, nhưng Linh Nhi có vẻ nóng lòng hay gì mà cứ nói suốt không yên. Lại đòi nghe nhạc cho tinh thần thoải mái này kia, Hạ Anh thấy thật phiền nhưng vẫn nhất quyết không mở mắt. Cô dần chìm vào trạng thái mơ màng, tựa hồ làm bản thân nhớ đến hay mơ lại lần đầu tiên đi xe của Nam Phong cũng không rõ trạng thái bây giờ là gì. Lại nghe Khánh Duy nói với Linh Nhi cái gì mà có lần cậu lấy xe anh đi chơi với bạn gái cả ngày, sau cô ấy để quên đồ trên xe, cuối cùng hại Nam Phong bị ai đó tưởng anh ấy là BD.. hai người vừa nói vừa cười vang cả xe. Linh Nhi cười đến chảy cả nước mắt và Hạ Anh thì tỉnh hẳn.
- Cậu nói lại câu chuyện vừa rồi xem nào?
- Chuyện gì cơ?
Khánh Duy đang lái xe nên không quay lại, nhưng cậu vẫn cố tình liếc qua gương xem thái độ của Hạ Anh. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu phần nào.
- À, là bạn gái tôi đặc biệt thích Cbiz.. Bla bla..
- Vậy mấy đồ đó không phải của anh Phong? Nhưng sao anh ấy lại không giải thích. Còn nói anh ấy muốn theo đuổi anh trai mình?
Hạ Anh bất giác suy nghĩ lại mọi vấn đề, đúng là cô đã bỏ qua nhiều thứ. Cứ cho chuyện này là hiểu lầm thì chuyện anh ấy và anh trai cô cũng vẫn là thật. Chỉ là cùng lắm thì họ không phải đồng tính, mà là trai thẳng yêu nhau hay tự bẻ cong giói tính cũng đâu phải không thể.
Thấy Hạ Anh rơi vào trầm tư, Linh Nhi mới nói cho cô chuyện hôm qua là mọi người hiểu lầm hai anh ấy rồi. Khánh Duy cũng nói thêm rất nhiều nhưng căn bản là lúc này Hạ Anh rất đau đầu, vừa hôm qua cô hạ quyết tâm không suy nghĩ nữa, sẽ không vì anh ấy mà để mình chịu ủy khuất nọ kia. Mới qua một đêm lại thành ra một mớ hỗn độn này, Hạ Anh thật sự không muốn bộ óc thông mình của mình phải hoạt động vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.