Chương 7
Jeon Tổng
25/04/2021
.........
Bỗng chốc thời gian trôi qua thật nhanh giống như con chó chạy đùa giỡn với nhau ở ngoài đường vậy, cứ thế mà đến ngày Hàn Khiết sinh.
"Em xem thằng bé giống em chưa kìa" anh háo hức bế đứa bé đứng trước mặt cho cô xem vừa cười vừa chọt vào má thằng bé...
" Tôi không muốn xem, anh bế nó ra ngoài đi để tôi còn ngủ " cô vẫn không có bất cứ cử động nào, đến cái liếc mắt cũng không thèm liếc tới cứ thế mà thờ ơ nằm xuống..
"Em nhất định phải như thế không, bé con cũng là con của em mà"
"Đã nói là tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ anh có nghe không". cô cau mày bực bội quát lớn khiến đứa bé trong tay anh òa khóc...
"Ồn chết đi được". cô khó chịu nói
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi" anh chầm chậm bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi dỗ thằng nhóc này
"Con đó, nam nhi đại trượng phu nước mắt không hai lời, sao lại khóc toang lên thế kia, con khóc như thế sẽ làm ồn mẹ con đấy "..
Không hiểu sao khi nghe những lời trách móc yêu thương của ba thì thằng nhóc không quấy nữa mà lăn ra ngủ, anh thở dài nhìn thằng bé mà đau lòng suy nghĩ sau này thằng bé có được mẹ quan tâm yêu thương hay không, anh chỉ sợ thằng bé tổn thương khi bị mẹ hắc hủi mà tủi thân..
Sau 1 Tháng ở cử cô cũng được anh đón về nhà, chăm sóc chu toàn cho cô mà còn phải chăm lo cho con. Những ngày tháng bận rộn đó anh không thể trực tiếp đến công ty mà làm việc tại thư phòng chỉ những trường hợp công ty có cuộc họp khẩn cấp cần anh phải đích thân đến thì anh mới có mặt..
Trông anh bây giờ có vẻ mệt mỏi phải vì vừa làm việc vừa chăm sóc con, trái với anh là sự thờ ơ vô cảm của cô..
***cố gắng sẽ khiến bạn không hối hận
Nhưng cố chấp sẽ khiến bạn luyến tiếc
mãi không nguôi***..
Thời gian cũng có lúc trôi nhanh, trôi chậm thế nhưng thời gian bây giờ trôi nhanh hay chậm cũng không biết được thoát chốc thằng nhóc Thiên Hàn cũng đã hai tuổi giờ thì đã biết đi biết nói rồi.
Tại một khu vườn trồng đầy hoa đặc biệt là hoa ***lavender***..
Hoa Lavender nghĩa là "***chờ đợi tình yêu***" loài hoa đó chính tự tay Thiên Duệ trồng nó cũng giống như anh đang chờ đợi tình yêu của cô vậy không biết cô sau này có đáp lại tình yêu đó của anh hay không nữa...!
Hàn Khiết ngày nào cũng ngồi tưới nước cho hoa Lavender mà không hề hay biết hoa đó có nghĩa gì với anh…
Ở đâu đó xa xa cậu nhóc Thiên Hàn chạy đến chỗ cô giơ cánh tay ngắn ngủn với khuân mặt phúng phính còn có cả áo bị ướt trước ngực..thì ra là dính nước dãi trông vô cùng đáng yêu
"Mẹ… ôm" cậu đưa ánh mắt long lanh nhìn cô giọng non nớt nói…
Bỗng chốc thời gian trôi qua thật nhanh giống như con chó chạy đùa giỡn với nhau ở ngoài đường vậy, cứ thế mà đến ngày Hàn Khiết sinh.
"Em xem thằng bé giống em chưa kìa" anh háo hức bế đứa bé đứng trước mặt cho cô xem vừa cười vừa chọt vào má thằng bé...
" Tôi không muốn xem, anh bế nó ra ngoài đi để tôi còn ngủ " cô vẫn không có bất cứ cử động nào, đến cái liếc mắt cũng không thèm liếc tới cứ thế mà thờ ơ nằm xuống..
"Em nhất định phải như thế không, bé con cũng là con của em mà"
"Đã nói là tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ anh có nghe không". cô cau mày bực bội quát lớn khiến đứa bé trong tay anh òa khóc...
"Ồn chết đi được". cô khó chịu nói
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi" anh chầm chậm bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi dỗ thằng nhóc này
"Con đó, nam nhi đại trượng phu nước mắt không hai lời, sao lại khóc toang lên thế kia, con khóc như thế sẽ làm ồn mẹ con đấy "..
Không hiểu sao khi nghe những lời trách móc yêu thương của ba thì thằng nhóc không quấy nữa mà lăn ra ngủ, anh thở dài nhìn thằng bé mà đau lòng suy nghĩ sau này thằng bé có được mẹ quan tâm yêu thương hay không, anh chỉ sợ thằng bé tổn thương khi bị mẹ hắc hủi mà tủi thân..
Sau 1 Tháng ở cử cô cũng được anh đón về nhà, chăm sóc chu toàn cho cô mà còn phải chăm lo cho con. Những ngày tháng bận rộn đó anh không thể trực tiếp đến công ty mà làm việc tại thư phòng chỉ những trường hợp công ty có cuộc họp khẩn cấp cần anh phải đích thân đến thì anh mới có mặt..
Trông anh bây giờ có vẻ mệt mỏi phải vì vừa làm việc vừa chăm sóc con, trái với anh là sự thờ ơ vô cảm của cô..
***cố gắng sẽ khiến bạn không hối hận
Nhưng cố chấp sẽ khiến bạn luyến tiếc
mãi không nguôi***..
Thời gian cũng có lúc trôi nhanh, trôi chậm thế nhưng thời gian bây giờ trôi nhanh hay chậm cũng không biết được thoát chốc thằng nhóc Thiên Hàn cũng đã hai tuổi giờ thì đã biết đi biết nói rồi.
Tại một khu vườn trồng đầy hoa đặc biệt là hoa ***lavender***..
Hoa Lavender nghĩa là "***chờ đợi tình yêu***" loài hoa đó chính tự tay Thiên Duệ trồng nó cũng giống như anh đang chờ đợi tình yêu của cô vậy không biết cô sau này có đáp lại tình yêu đó của anh hay không nữa...!
Hàn Khiết ngày nào cũng ngồi tưới nước cho hoa Lavender mà không hề hay biết hoa đó có nghĩa gì với anh…
Ở đâu đó xa xa cậu nhóc Thiên Hàn chạy đến chỗ cô giơ cánh tay ngắn ngủn với khuân mặt phúng phính còn có cả áo bị ướt trước ngực..thì ra là dính nước dãi trông vô cùng đáng yêu
"Mẹ… ôm" cậu đưa ánh mắt long lanh nhìn cô giọng non nớt nói…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.