Chương 11:
Tưởng Mục Đồng
02/06/2021
Lâm Lung cúp điện thoại xong, cúi đầu nhìn vụn khoai tây trên bàn. Đều tại tên ngu ngốc kia.
Nghĩ xong, cô đành rút khăn giấy bọc đống vụn khoai ném vào thùng rác. Thế nhưng lúc này những người khác trong phòng ăn cũng chẳng chú ý đến cô mà lại tập trung bên cạnh Chu Nghiêu, tranh nhau cướp xem điện thoại di động của anh ta.
Chu Nghiêu phát cáu: "Lũ súc sinh, giật hỏng điện thoại ông đây rồi."
Kết quả là không một ai thèm để ý. Ngô Địch ỷ vào ưu thế cao lớn chụp lấy điện thoại, Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn nhón chân nhìn một bên.
Chỉ có Từ Ứng Hàn vẫn không phản ứng gì, yên lặng ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
"Chu Nghiêu." Huấn luyện viên Ngư Ca đi vào, thấy bọn họ đều ở đây, gọi Chu Nghiêu một tiếng.
Không ngờ Chu Nghiêu giống như tâm linh tương thông vậy, bất đắc dĩ nói: "Anh tới hỏi chuyện của Fox hả, em cũng mới nhận được tin, đội LPL chúng ta đúng là hở tí đã gây ra chuyện."
"Xem như oan gia ngõ hẹp đi."
Ngô Địch xem điện thoại xong liền ném cho Chu Nghiêu.
Vừa hay điện thoại trên tay Từ Ứng Hàn reo, anh nhìn số rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Lung lau sạch dầu chỗ vụn khoai tây rơi xong, ngẩng đầu tò mò nhìn về phía Ngô Địch, "Oan gia ngõ hẹp gì thế ạ?"
"Đương nhiên là tên Fox kia." Vương Ngọc Đàn lắc đầu.
Lâm Lung chần chừ hỏi: "Anh ấy có vấn đề gì sao?"
"Nào chỉ là có vấn đề, vấn đề lớn nữa cơ." Chu Nghiêu đỡ gáy, làm bộ dạng nhức đầu.
Bọn họ đều có vẻ như gặp đại địch rồi, làm cho Lâm Lung hết sức hoang mang.
"Khi xưa Fox xuất đạo từ giải Trung Quốc chúng ta, nhưng mà chỉ vào một đội vừa đủ trụ hạng. Cậu ta thật sự là thiên tài đi MID, lúc cậu ta vừa mới gia nhập, đội họ quả có chút khởi sắc, có điều vẫn không khỏi ăn hành của những đội tài hơn. Anh nhớ trận cuối kia bọn họ vốn có thể thắng chúng ta, nhưng Hàn ca ngăn được sóng dữ, 1 vạn cứ vậy bị anh ấy quăng lên bàn."
Lâm Lung kinh ngạc tròn mắt, khi đó cô còn quá nhỏ, thậm chí chưa được tiếp xúc với Liên minh huyền thoại đâu.
Cho nên đương nhiên không biết chuyện này.
Ngô Địch lúc ấy đã vào chiến đội, cho nên quá rõ chuyện.
"Trận kia thật sự sắp giúp Fox thăng hoa đến nơi rồi, thế nhưng bị Hàn ca cứ thế mà phá nát hi vọng cuối cùng." Ngô Địch lắc đầu, "Sau đó bọn anh mới biết sở dĩ họ liều mạng muốn thắng như vậy là vì đã thương tích đầy mình, gần như không trụ hạng nổi nữa."
Chỉ cần thắng được một trận kia, chiến đội của Fox sẽ đứng thứ 5 từ dưới lên trong bảng xếp hạng.
Hàng năm, bốn đội cuối bảng xếp hạng phải đánh trụ hạng.
Một bước chệch đi, thất bại trong gang tấc.
Một lát sau, Lâm Lung hỏi khẽ: "Cho nên anh ấy vì chuyện này mới oán hận Hàn ca sao?"
Chu Nghiêu cười một tiếng, lắc đầu.
"Như anh nói rồi đấy, Fox là một thiên tài đi MID. Tuy đội bọn họ không trụ hạng nổi, vẫn có rất nhiều câu lạc bộ muốn mua cậu ta. Lúc ấy, câu lạc bộ chúng ta cũng là một trong số đó. So với phần còn lại, thực lực cạnh tranh của chúng ta mạnh nhất, nhưng cuối cùng lại bị cậu ta từ chối."
"Tại sao ạ?"
Chu Nghiêu: "Cậu ta nói hứng thú với việc đánh bại Hàn ca nhiều hơn là làm đồng đội."
"Bởi vậy nên cuối cùng cậu ta chọn thi đấu ở khu vực châu Âu." Đến giờ Vương Ngọc Đàn mới hiểu. Dù sao lúc Fox đi thì mấy người họ vẫn chưa vào đội.
Dẫu vậy, danh tiếng của Fox, bọn họ cũng chẳng lạ lẫm gì.
Một vị vua MID mới ở ra đời châu Âu, từ sau khi anh gia nhập chiến đội CG, trong vòng 2 năm, chiến đội ba lần đoạt hạng nhất giải châu Âu. Năm ngoái, anh lại thành công dẫn đội mình đánh đến top 4.
Mà so ra, vào mùa 6 năm ngoái, thành tích tốt nhất của đội Trung Quốc cũng mới chỉ top 8.
Hàng năm, chính phủ sẽ chọn ra danh sách 20 tuyển thủ, cộng thêm 5 tuyển thủ năm trước. Fox là tuyển thủ châu Âu hạng cao nhất, còn trong số các tuyển thủ đi MID, trừ bị một người Hàn Quốc đè đầu, anh cũng là tuyển thủ đi MID hạng 2, những tuyển thủ đi MID khác ở giải Trung Quốc đều dưới cơ anh.
Một tuyển thủ cao cấp thế giới như vậy, bây giờ lại về đấu giải Trung Quốc.
Lâm Lung hỏi: "Vậy lần này anh ấy sẽ về đội nào đây?"
“Đội Vạn Nguyên.” Chu Nghiêu lắc đầu.
Lâm Lung bỗng ngây người, hỏi lại: "Vạn Nguyên đó là của tập đoàn Vạn Nguyên ạ?"
"Tôi nhớ chiến đội Vạn Nguyên (WY*) trước khi đổi tên là chiến đội TK, đội mới này từ đấu loại đánh lên một mạch, sau đó bị Vạn Nguyên mua. Nhưng mà thử nói xem, tự dưng Fox lại đến một đội trụ hạng, đầu óc cậu ta không bình thường à?"
* Tên viết tắt của chiến đội Vạn Nguyên chúng mình giữ nguyên raw là WY nhé
Ngô Địch cũng rất tò mò.
Lúc này, Ngư Ca đi tới, nhìn bọn họ, giễu cợt: "Trụ hạng? Em có biết giải đấu hè năm nay Vạn Nguyên mua mấy người không? Vua MID từ Châu Âu, ADC là tuyển thủ hạng nhất mua về từ Hàn Quốc, đều là tuyển thủ cấp T1 (kiểu như bậc SSS). Người ta đang muốn tạo ra chiến đội vũ trụ kia kìa."
"Tiền nhiều như nước vậy luôn." Giản Dịch tặc lưỡi.
Là quản lí đội, Chu Nghiêu hiểu biết nhiều hơn bọn họ, "Chiến đội TK quả thực là đội mới, nhưng giờ là tâm đắc của Vạn Nguyên. Đến giải hè này, mọi người chớ có coi thường."
Lúc này, bên ngoài trời sao lấp lánh, vầng trăng khuyết treo nơi chân trời, tất thảy mọi thứ đều bị ánh sáng màu bạc nhàn nhạt bao trùm.
Tại đường chính cách đó không xa, bóng cây um tùm, gió đêm thổi qua, lá cây đua nhau xào xạc.
Anh nhận điện thoại, giọng nói ở đầu máy bên kia có chút hưng phấn, "Từ Ứng Hàn."
"Về nước rồi à?" Từ Ứng Hàn lạnh nhạt.
Đối phương cười một tiếng: "Phải, về rồi, cho nên nói trước với cậu một tiếng, để cậu còn chuẩn bị."
"Có đội nào cần cậu hả?" Từ Ứng Hàn thật sự rất có năng lực vừa mở mồm đã khiến người ta tức chết. Còn không đợi đối phương trả lời, anh đã đe trước: "Nếu không có thì đội chúng tôi còn một chỗ cho cậu, nhưng thủ lĩnh đi MID đã có rồi, cậu đến dự bị được không?"
Dự bị???
Bảo một vua MID châu Âu, tuyển thủ đi MID cấp thế giới đến đội mình dự bị, những lời không biết xấu hổ như vậy chắc cũng chỉ Từ Ứng Hàn mới dũng cảm nói ra được thôi.
Tiếp lời là những tiếng "tút tút tút", đối phương cúp máy rồi.
Lúc Từ Ứng Hàn trở về bếp, thấy bọn họ vẫn còn đang thảo luận chuyện Fox về nước, tuy nhiên trong phòng lại thiếu một người.
Cũng không phải anh quá để ý mà là chỉ có một cô bé, thiếu thì rất dễ nhận ra.
"Em ấy đâu?" Từ Ứng Hàn hỏi.
Vương Ngọc Đàn nhìn xung quanh, ngạc nhiên, "Vừa nãy mới còn ở đây mà, sao giờ lại không thấy nữa rồi? Chắc là đi vệ sinh."
Lâm Lung gọi mãi, bên kia mới nhấc máy, có điều giọng người đó mang mấy phần men say, "Xin lỗi, Đậu Đỏ, anh đang xã giao bên ngoài."
Giọng Lâm Diệc Hoài bình thường rất chững chạc, nhưng hôm nay chắc do uống say, ngay cả hai từ "Đậu Đỏ" cũng mang sự cưng chiều dịu dàng không nói nên lời.
"Anh cả, anh biết tên ngốc kia về nhà chưa?" Lâm Lung sốt ruột hỏi.
Lâm Diệc Hoài bấy giờ đang đứng bên cửa sổ, trợ lí đứng sau lưng nhìn ông chủ mình kéo cà vạt một cái, nét cười trên mặt càng đậm.
Anh thấp giọng: "Tên ngốc kia?"
Dù Lâm Diệc Hoài có uống chút rượu, đầu óc vẫn không hồ đồ. Lâm Đậu Đỏ từ nhỏ đã không phải người hướng ngoại, đối xử với người ngoài luôn nho nhã lễ độ, người có thể bị cô gọi là tên ngốc, trừ đứa em trai ngốc của anh thì còn ai vào đây nữa.
"A Nhượng à, đúng vậy, hôm nay nó về rồi." Lâm Diệc Hoài nhéo mi tâm một cái. Quá bận rồi, đến cả chuyện này cũng quên mất.
Lâm Lung bĩu môi, xem ra anh cả đã sớm biết.
Cô lại hỏi: "Chiến đội Vạn Nguyên là chuyện gì vậy ạ?"
Lâm Diệc Hoài cười khẽ: "Thằng anh ngốc của em cũng cần một lí do để về nhà chứ."
"Cho nên anh đầu tư cho anh ấy hẳn một chiến đội?" Lâm Lung không ngờ là Lâm Diệc Hoài làm thế.
Lâm Diệc Hoài cười một cách cưng chiều, hỏi: "Có phải Đậu Đỏ đang ghen tị không? Vậy em chờ một chút, sang năm anh cũng mua một chiến đội cho em."
"Em không cần, em cảm thấy đội em bây giờ rất tốt, hơn nữa em nhất định sẽ đánh bại các anh.”
Nói xong, cô liền cúp máy.
Lâm Diệc Hoài kinh ngạc nhìn lại điện thoại mình, đánh bại bọn họ?
Từ khi nào anh lại trở thành kẻ địch của cô vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Lung muội: Em mặc kệ, quán quân chỉ có một.
Hàn thần xoa xoa đầu cô: Ừ, nhất định là chúng ta.
Anh trai ngốc: Không được, anh cả đã dựng cả chiến đội Vạn Nguyên cho anh, anh sẽ khiến mấy đứa phải khóc lóc cầu xin.
Lâm Diệc Hoài: Khiến Đậu Đỏ khóc lóc cầu xin? Được, tôi tuyên bố chiến đội ngày mai giải tán.
Nghĩ xong, cô đành rút khăn giấy bọc đống vụn khoai ném vào thùng rác. Thế nhưng lúc này những người khác trong phòng ăn cũng chẳng chú ý đến cô mà lại tập trung bên cạnh Chu Nghiêu, tranh nhau cướp xem điện thoại di động của anh ta.
Chu Nghiêu phát cáu: "Lũ súc sinh, giật hỏng điện thoại ông đây rồi."
Kết quả là không một ai thèm để ý. Ngô Địch ỷ vào ưu thế cao lớn chụp lấy điện thoại, Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn nhón chân nhìn một bên.
Chỉ có Từ Ứng Hàn vẫn không phản ứng gì, yên lặng ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
"Chu Nghiêu." Huấn luyện viên Ngư Ca đi vào, thấy bọn họ đều ở đây, gọi Chu Nghiêu một tiếng.
Không ngờ Chu Nghiêu giống như tâm linh tương thông vậy, bất đắc dĩ nói: "Anh tới hỏi chuyện của Fox hả, em cũng mới nhận được tin, đội LPL chúng ta đúng là hở tí đã gây ra chuyện."
"Xem như oan gia ngõ hẹp đi."
Ngô Địch xem điện thoại xong liền ném cho Chu Nghiêu.
Vừa hay điện thoại trên tay Từ Ứng Hàn reo, anh nhìn số rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Lung lau sạch dầu chỗ vụn khoai tây rơi xong, ngẩng đầu tò mò nhìn về phía Ngô Địch, "Oan gia ngõ hẹp gì thế ạ?"
"Đương nhiên là tên Fox kia." Vương Ngọc Đàn lắc đầu.
Lâm Lung chần chừ hỏi: "Anh ấy có vấn đề gì sao?"
"Nào chỉ là có vấn đề, vấn đề lớn nữa cơ." Chu Nghiêu đỡ gáy, làm bộ dạng nhức đầu.
Bọn họ đều có vẻ như gặp đại địch rồi, làm cho Lâm Lung hết sức hoang mang.
"Khi xưa Fox xuất đạo từ giải Trung Quốc chúng ta, nhưng mà chỉ vào một đội vừa đủ trụ hạng. Cậu ta thật sự là thiên tài đi MID, lúc cậu ta vừa mới gia nhập, đội họ quả có chút khởi sắc, có điều vẫn không khỏi ăn hành của những đội tài hơn. Anh nhớ trận cuối kia bọn họ vốn có thể thắng chúng ta, nhưng Hàn ca ngăn được sóng dữ, 1 vạn cứ vậy bị anh ấy quăng lên bàn."
Lâm Lung kinh ngạc tròn mắt, khi đó cô còn quá nhỏ, thậm chí chưa được tiếp xúc với Liên minh huyền thoại đâu.
Cho nên đương nhiên không biết chuyện này.
Ngô Địch lúc ấy đã vào chiến đội, cho nên quá rõ chuyện.
"Trận kia thật sự sắp giúp Fox thăng hoa đến nơi rồi, thế nhưng bị Hàn ca cứ thế mà phá nát hi vọng cuối cùng." Ngô Địch lắc đầu, "Sau đó bọn anh mới biết sở dĩ họ liều mạng muốn thắng như vậy là vì đã thương tích đầy mình, gần như không trụ hạng nổi nữa."
Chỉ cần thắng được một trận kia, chiến đội của Fox sẽ đứng thứ 5 từ dưới lên trong bảng xếp hạng.
Hàng năm, bốn đội cuối bảng xếp hạng phải đánh trụ hạng.
Một bước chệch đi, thất bại trong gang tấc.
Một lát sau, Lâm Lung hỏi khẽ: "Cho nên anh ấy vì chuyện này mới oán hận Hàn ca sao?"
Chu Nghiêu cười một tiếng, lắc đầu.
"Như anh nói rồi đấy, Fox là một thiên tài đi MID. Tuy đội bọn họ không trụ hạng nổi, vẫn có rất nhiều câu lạc bộ muốn mua cậu ta. Lúc ấy, câu lạc bộ chúng ta cũng là một trong số đó. So với phần còn lại, thực lực cạnh tranh của chúng ta mạnh nhất, nhưng cuối cùng lại bị cậu ta từ chối."
"Tại sao ạ?"
Chu Nghiêu: "Cậu ta nói hứng thú với việc đánh bại Hàn ca nhiều hơn là làm đồng đội."
"Bởi vậy nên cuối cùng cậu ta chọn thi đấu ở khu vực châu Âu." Đến giờ Vương Ngọc Đàn mới hiểu. Dù sao lúc Fox đi thì mấy người họ vẫn chưa vào đội.
Dẫu vậy, danh tiếng của Fox, bọn họ cũng chẳng lạ lẫm gì.
Một vị vua MID mới ở ra đời châu Âu, từ sau khi anh gia nhập chiến đội CG, trong vòng 2 năm, chiến đội ba lần đoạt hạng nhất giải châu Âu. Năm ngoái, anh lại thành công dẫn đội mình đánh đến top 4.
Mà so ra, vào mùa 6 năm ngoái, thành tích tốt nhất của đội Trung Quốc cũng mới chỉ top 8.
Hàng năm, chính phủ sẽ chọn ra danh sách 20 tuyển thủ, cộng thêm 5 tuyển thủ năm trước. Fox là tuyển thủ châu Âu hạng cao nhất, còn trong số các tuyển thủ đi MID, trừ bị một người Hàn Quốc đè đầu, anh cũng là tuyển thủ đi MID hạng 2, những tuyển thủ đi MID khác ở giải Trung Quốc đều dưới cơ anh.
Một tuyển thủ cao cấp thế giới như vậy, bây giờ lại về đấu giải Trung Quốc.
Lâm Lung hỏi: "Vậy lần này anh ấy sẽ về đội nào đây?"
“Đội Vạn Nguyên.” Chu Nghiêu lắc đầu.
Lâm Lung bỗng ngây người, hỏi lại: "Vạn Nguyên đó là của tập đoàn Vạn Nguyên ạ?"
"Tôi nhớ chiến đội Vạn Nguyên (WY*) trước khi đổi tên là chiến đội TK, đội mới này từ đấu loại đánh lên một mạch, sau đó bị Vạn Nguyên mua. Nhưng mà thử nói xem, tự dưng Fox lại đến một đội trụ hạng, đầu óc cậu ta không bình thường à?"
* Tên viết tắt của chiến đội Vạn Nguyên chúng mình giữ nguyên raw là WY nhé
Ngô Địch cũng rất tò mò.
Lúc này, Ngư Ca đi tới, nhìn bọn họ, giễu cợt: "Trụ hạng? Em có biết giải đấu hè năm nay Vạn Nguyên mua mấy người không? Vua MID từ Châu Âu, ADC là tuyển thủ hạng nhất mua về từ Hàn Quốc, đều là tuyển thủ cấp T1 (kiểu như bậc SSS). Người ta đang muốn tạo ra chiến đội vũ trụ kia kìa."
"Tiền nhiều như nước vậy luôn." Giản Dịch tặc lưỡi.
Là quản lí đội, Chu Nghiêu hiểu biết nhiều hơn bọn họ, "Chiến đội TK quả thực là đội mới, nhưng giờ là tâm đắc của Vạn Nguyên. Đến giải hè này, mọi người chớ có coi thường."
Lúc này, bên ngoài trời sao lấp lánh, vầng trăng khuyết treo nơi chân trời, tất thảy mọi thứ đều bị ánh sáng màu bạc nhàn nhạt bao trùm.
Tại đường chính cách đó không xa, bóng cây um tùm, gió đêm thổi qua, lá cây đua nhau xào xạc.
Anh nhận điện thoại, giọng nói ở đầu máy bên kia có chút hưng phấn, "Từ Ứng Hàn."
"Về nước rồi à?" Từ Ứng Hàn lạnh nhạt.
Đối phương cười một tiếng: "Phải, về rồi, cho nên nói trước với cậu một tiếng, để cậu còn chuẩn bị."
"Có đội nào cần cậu hả?" Từ Ứng Hàn thật sự rất có năng lực vừa mở mồm đã khiến người ta tức chết. Còn không đợi đối phương trả lời, anh đã đe trước: "Nếu không có thì đội chúng tôi còn một chỗ cho cậu, nhưng thủ lĩnh đi MID đã có rồi, cậu đến dự bị được không?"
Dự bị???
Bảo một vua MID châu Âu, tuyển thủ đi MID cấp thế giới đến đội mình dự bị, những lời không biết xấu hổ như vậy chắc cũng chỉ Từ Ứng Hàn mới dũng cảm nói ra được thôi.
Tiếp lời là những tiếng "tút tút tút", đối phương cúp máy rồi.
Lúc Từ Ứng Hàn trở về bếp, thấy bọn họ vẫn còn đang thảo luận chuyện Fox về nước, tuy nhiên trong phòng lại thiếu một người.
Cũng không phải anh quá để ý mà là chỉ có một cô bé, thiếu thì rất dễ nhận ra.
"Em ấy đâu?" Từ Ứng Hàn hỏi.
Vương Ngọc Đàn nhìn xung quanh, ngạc nhiên, "Vừa nãy mới còn ở đây mà, sao giờ lại không thấy nữa rồi? Chắc là đi vệ sinh."
Lâm Lung gọi mãi, bên kia mới nhấc máy, có điều giọng người đó mang mấy phần men say, "Xin lỗi, Đậu Đỏ, anh đang xã giao bên ngoài."
Giọng Lâm Diệc Hoài bình thường rất chững chạc, nhưng hôm nay chắc do uống say, ngay cả hai từ "Đậu Đỏ" cũng mang sự cưng chiều dịu dàng không nói nên lời.
"Anh cả, anh biết tên ngốc kia về nhà chưa?" Lâm Lung sốt ruột hỏi.
Lâm Diệc Hoài bấy giờ đang đứng bên cửa sổ, trợ lí đứng sau lưng nhìn ông chủ mình kéo cà vạt một cái, nét cười trên mặt càng đậm.
Anh thấp giọng: "Tên ngốc kia?"
Dù Lâm Diệc Hoài có uống chút rượu, đầu óc vẫn không hồ đồ. Lâm Đậu Đỏ từ nhỏ đã không phải người hướng ngoại, đối xử với người ngoài luôn nho nhã lễ độ, người có thể bị cô gọi là tên ngốc, trừ đứa em trai ngốc của anh thì còn ai vào đây nữa.
"A Nhượng à, đúng vậy, hôm nay nó về rồi." Lâm Diệc Hoài nhéo mi tâm một cái. Quá bận rồi, đến cả chuyện này cũng quên mất.
Lâm Lung bĩu môi, xem ra anh cả đã sớm biết.
Cô lại hỏi: "Chiến đội Vạn Nguyên là chuyện gì vậy ạ?"
Lâm Diệc Hoài cười khẽ: "Thằng anh ngốc của em cũng cần một lí do để về nhà chứ."
"Cho nên anh đầu tư cho anh ấy hẳn một chiến đội?" Lâm Lung không ngờ là Lâm Diệc Hoài làm thế.
Lâm Diệc Hoài cười một cách cưng chiều, hỏi: "Có phải Đậu Đỏ đang ghen tị không? Vậy em chờ một chút, sang năm anh cũng mua một chiến đội cho em."
"Em không cần, em cảm thấy đội em bây giờ rất tốt, hơn nữa em nhất định sẽ đánh bại các anh.”
Nói xong, cô liền cúp máy.
Lâm Diệc Hoài kinh ngạc nhìn lại điện thoại mình, đánh bại bọn họ?
Từ khi nào anh lại trở thành kẻ địch của cô vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Lung muội: Em mặc kệ, quán quân chỉ có một.
Hàn thần xoa xoa đầu cô: Ừ, nhất định là chúng ta.
Anh trai ngốc: Không được, anh cả đã dựng cả chiến đội Vạn Nguyên cho anh, anh sẽ khiến mấy đứa phải khóc lóc cầu xin.
Lâm Diệc Hoài: Khiến Đậu Đỏ khóc lóc cầu xin? Được, tôi tuyên bố chiến đội ngày mai giải tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.