Chương 5: Công ty quy định, tiếp rượu thu tiền, nhưng tiếp rượu ba vợ, tôi không thu tiền.
Mạc Lí
25/05/2020
Edit: Thanh Hải
Beta: Bánh bao nhỏ
Sau khi thay bóng đèn xong, Dương Tiếu kiếm cớ gọi Mạnh Vũ Phồn ra ban công.
Mạnh Vũ Phồn nghiêng người cúi xuống hỏi: “Chị Tiếu Tiếu, đèn ban công cũng phải thay à?”
Cậu rất rõ khoảng cách giữa hai người, trước mặt ba mẹ gọi là “Tiếu Tiếu”, khi chỉ có hai người thì gọi là “Chị Tiếu Tiếu.”
Dương Tiếu hỏi: “Thay bóng đèn có tính thêm tiền không?”
Mạnh Vũ Phồn nghĩ một lúc mới hiểu cô nói gì. Cậu vội vàng nói: “Không, không thêm. Mặc dù điều này không nằm trong phạm vi kinh doanh của tôi nhưng việc thay bóng đèn là một việc tốt. Làm sao có thể lấy tiền của chị.”
Dương Tiếu lại hỏi: “Vậy việc gì phải trả thêm tiền ngoài hợp đồng?”
Mạnh Vũ Phồn đưa mã nhân viên ra, Dương Tiếu mới biết thì ra là cái app màu đen này, thêm việc sẽ được tính thêm tiền. Nếu người đàn ông lái xe, anh ta cũng phải bỏ công sức, giá thậm trí còn cao hơn.
Dương Tiếu vẽ một hình tim màu đỏ, cô ấy kiếm tiền không dễ dàng, không thể chi tiêu nhiều cho những thứ nhỏ nhặt này được.
Dương Tiếu tò mò hỏi: “Tại sao ba tôi đột nhiên lại bảo cậu thay bóng đèn vậy?”
Mạnh Vũ Phồn gãi đầu: “Không phải chú bảo tôi thay, là tôi chủ động muốn thay giúp chú”. Cậu ưỡn ngực, đắc ý nói: “Tôi làm bài tập về nhà là thu thập mười lời khuyên về “Cách cư xử khi lần đầu tiên đến gặp mặt gia đình bạn gái”. Điều đầu tiên là giúp đỡ ba mẹ công việc ví dụ như thay bóng đèn, rửa bát, vv…”
Dương Tiếu cười thầm, “Bài tập về nhà của cậu viết cái gì, không phải …”
Mạnh Vũ Phồn ngạc nhiên thích thú hỏi: “Chị, chị xem qua bài thử nghiệm chưa?”
Dương Tiếu nghĩ, quả thật là một tên nhóc ngốc nghếch với khuôn mặt thật giản đơn.
Dương Tiếu thở dài, nói: “Cậu ấy, đừng cố gắng làm thế. Cậu không cần giúp đỡ việc nhà, đừng thể hiện tình cảm đặc biệt, thoải mái đi. Nói thật rằng cậu thô lỗ một chút còn tốt hơn nhiều so với vẻ nam tính nửa vời này.”
“Ơ, tại sao vậy?”
Dương Tiếu trả lời một cách bình tĩnh: “Cậu hiện tại thể hiện tốt, đến khi hai chúng ta chia tay, ba mẹ tôi nhất định sẽ hỏi.”
Dương Tiếu có thể thuê Mạnh Vũ Phồn một lần, nhưng không thể mỗi lần về nhà đều gọi cậu ấy đến diễn. Cô dự định hai tháng sau sẽ nói chuyện chia tay Mạnh Vũ Phồn với ba mẹ.
Mạnh Vũ Phồn im lặng một lúc mới nhớ ra cậu và cô chỉ đơn giản là mối quan hệ tiền bạc. Là một người bạn trai cho thuê tạm thời, thời gian thuê của cậu chỉ có bốn giờ, giống như một phép thuật của Lọ Lem. Khi thời gian đến phép thuật sẽ hết.
Đây là lần đầu tiên cậu cùng cô đến gặp ba mẹ. Nếu như không có gì thay đổi thì đây là lần cuối.
Dương Tiếu nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu, có chút mềm lòng, nhưng hiện tại cô tự thấy não có vấn đề, thực tế đang đóng giả babysitter, nhưng cậu ấy lại rất vui vẻ.
Mạnh Vũ Phồn cao hơn Dương Tiếu gần 30 cm, Dương Tiếu ngẩng đầu nói một lúc, cảm thấy bệnh thoái hóa cổ của cô sắp được chữa khỏi. Xem ra sau này cô tìm bạn trai mới, có thể cao một chút, như vậy có thể tiết kiệm tiền cho bệnh thoái hóa cổ.
“Cậu cúi đầu xuống” Dương Tiếu vẫy tay ra hiệu cho cậu cúi đầu xuống. Mạnh Vũ Phồn cúi đầu xuống, giống như một chú cún ngoan ngoãn, đưa cái đầu đầy lông vào lòng cô. Cô đưa tay lên xoa đầu cậu một cách tự nhiên như hành động này đã xảy ra vô số lần “Hôm nay cảm ơn cậu, chị sẽ tặng cậu năm sao.”
Ban công nhà Dương Tiếu được ngăn cách bởi một cánh cửa trượt trong suốt ở tầng một. Mọi cử chỉ của họ trên ban công, ba mẹ cô trong phòng khách đều có thể nhìn rõ.
Thấy cặp tình nhân gần gũi, mẹ cô hạnh phúc đến nỗi những nếp nhăn nơi khóe mắt bà xếp chồng lên nhau.
Đối với ba cô, từ miệng ông phát ra một âm thanh thật lạnh, bóng đèn mới thay này không vừa mắt.
Mẹ Dương Tiếu nói: “Ông thấy tình cảm của Tiếu Tiếu và Tiểu Mạnh nồng nhiệt không? Tôi nói này, kém ba tuổi thì sao chứ, tuổi trẻ không suy nghĩ hoa mỹ nhiều, một lòng tốt với vợ.”
Ba Dương Tiếu không vui: “Tôi lớn hơn bà hai tuổi, tôi không một lòng một dạ với bà sao?”
Mẹ Dương Tiếu thẳng thắn nói: “Lúc trẻ ông không đủ đẹp trai, đối với tôi cũng không đủ tốt, vậy tôi lấy ông làm gì?”
Ba Dương Tiếu....
Ai nói ông ấy không đủ đẹp trai, khi còn trẻ, ông ấy là trụ cột của đơn vị nghệ thuật và thể thao. Có rất nhiều đồng nghiệp nữ theo đuổi.
Buổi trưa cả nhà Dương Tiếu ăn sủi cảo.
Thực đơn này Dương Tiếu và mẹ đặt từ một tuần trước. Mẹ Dương Tiếu vốn nghĩ bạn trai của con gái tới, lại trùng với tết trung thu, cũng muốn chuẩn bị bốn mặn bốn chay mới có thể diện, nhưng Dương Tiếu sợ mẹ vất vả nên nói chỉ muốn ăn sủi cảo.
Vì vậy mẹ Dương Tiếu đã chuẩn bị rau dền, trộn thịt bắp cải, sủi cảo chay, cà rốt và thịt bò nhồi trước, nó được gói rất lâu rồi luộc vớt ra. Một nồi đỏ đỏ, xanh xanh, nhìn rất hấp dẫn.
Trước khi ăn, bốn người cầm ly lên, nước cam trong ly tỏa ra vị chua ngọt.
“Tết trung thu vui vẻ,” mọi người chúc phúc nhau.
“Tiểu Mạnh, đừng khách sáo, đây là đồ ăn nhà tự làm.” Mẹ Dương Tiếu nhẹ nhàng nói, “Đây là sủi cảo cô làm, không biết có hợp với khẩu vị của con không?”
“Có ạ, có ạ!” Mạnh Vũ Phồn nói một cách chân thành “Con rất thích ăn sủi cảo, cô không tin hỏi Tiếu Tiếu xem, lúc trưa Tiếu Tiếu nói hôm nay cô làm sủi cảo, làm con thèm quá!”
Cậu chuyển lời đến Dương Tiếu, hai người bắt đầu trò chuyện như những người thân. Sau khi bữa tối chính thức bắt đầu, bầu không khí trên bàn đã dịu xuống.
Công việc của Dương Tiếu bận, một tháng mới về nhà một chuyến, rất lâu rồi không ăn sủi cảo mẹ làm, một hơi ăn mười lăm cái.
Cô không ăn thêm được nữa nhưng ba vẫn tiếp tục gắp vào bát cô.
“Tiếu Tiếu con lâu lâu mới về một lần, sao không ăn nhiều một chút? Hay là gần đây đang giảm cân, nhìn con gầy quá.”
“...Ba, con thực sự ăn không nổi rồi.” Dương Tiếu mỉm cười nhìn vào bát đầy sủi cảo, chỉ cảm thấy dạ dày mình đầy rồi.
Tuy nhiên, món của trưởng bối không có lý do gì từ chối, Dương Tiếu nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh nhỏ trong bát và lo lắng nghĩ cách loại bỏ chúng, không ngờ một đôi đũa được đưa ra từ bên cạnh cô và gắp miếng sủi cảo đi.
Dương Tiếu theo bản năng nhìn theo đôi đũa, chỉ nhìn thấy chàng trai bên cạnh mình với thái độ rất hồn nhiên, đặt miếng sủi cảo vào bát rồi đưa lên miệng.
Mẹ Dương Tiếu gói bên ngoài lớp nhân mỏng, Dương Tiếu khi ăn đều ăn từng miếng nhỏ, miếng nhỏ, nhưng Mạnh Vũ Phồn nuốt chửng toàn bộ, miệng phồng to lên.
Cậu vừa ăn, vừa gắp bốn cái từ bát của Dương Tiếu, động tác rất thuần thục như cặp tình nhân hẹn hò đã nhiều năm rồi. Bạn trai không phàn nàn khi bạn gái chưa ăn xong, không có chút ghét bỏ.
Dương Tiếu...Mặc dù đây là diễn kịch, nhưng thái độ phục vụ thật tốt.
Hai người bạn trai trước kia của cô, mỗi lần ăn cũng phải chia ra, kể cả khi ăn lẩu mỗi người một bát nhỏ, không có không khí náo nhiệt.
Thấy Dương Tiếu nhìn mình, Mạnh Vũ Phồn lo lắng nghĩ mình lại làm sai gì rồi?
Cậu nhìn sủi cảo trong bát mình rồi cẩn thận để sang bát của Dương Tiếu: “Anh tưởng em không ăn được nữa...Đây anh trả lại em.”
“Không cần đâu.” Dương Tiếu nghĩ cậu hiểu lầm, vội vàng nói “Em thực sự không ăn nổi, anh lấy đi”.
Tiểu Mạnh vui vẻ gắp sủi cảo trở lại.
Cậu cao lớn, lại là một vận động viên, sức ăn tự nhiên cũng lớn.
Mạnh Vũ Phồn đã ăn hết toàn bộ sủi cảo trên bàn với tốc độ của gió, vừa ăn vừa khen mẹ Dương Tiếu làm ngon. Mẹ Dương Tiếu đắc ý ra mặt, người mẹ nào chả thích lời dễ nghe, hơn nữa lại là bữa ăn đặc biệt này “Tiểu Mạnh, con ăn no chưa? Không sao ở đây còn một nồi mẹ...à để cô lấy cho con”, nói xong mẹ Dương Tiếu đeo tạp dề, xuống bếp làm sủi cảo cho con rể ăn.
Ba Dương Tiếu ngồi ở bàn đối diện, hừ một tiếng, ngước nhìn thấy Mạnh Vũ Phồn cao hơn mình, quyết định một mình ra trận.
Nhìn ba Dương Tiếu đứng dậy lấy ra hai ly nhỏ từ trong tủ rượu, rồi lấy ra một bình rượu ngon đã cất giữ nhiều năm, tháo nắp, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó cẩn thận rót vào từng ly một.
“Tiểu Mạnh” ba Dương Tiếu nhìn chằm chằm Mạnh Vũ Phồn với nét mặt nghiêm nghị, đưa một ly đến trước mặt cậu “Người xưa nói, ‘sủi cảo với rượu, càng uống càng ngon’ nào, cậu uống với tôi đi.”
Nói một câu là uống một ly.
Chất lỏng trong suốt lơ lửng trong ly làm trái tim của Mạnh Vũ Phồn cũng lơ lửng theo.
Dương Tiếu nhanh chóng ngăn cản: “Ba, không phải bác sĩ nói ba uống ít rượu hay sao?”
“Đây là ly nhỏ, vẫn ít mà.” Ba DươngTiếu nghĩ, con gái vẫn chưa gả đi...
“Tôi không ép cậu, đây chỉ là chén nhỏ, cậu bắt buộc phải uống cùng tôi.”
Lần này không đợi Dương Tiếu nói gì, Mạnh Vũ Phồn đã đón lấy ly rượu, Dương Tiếu ngạc nhiên nhìn cậu, hàng mi dài run rẩy hơi lo lắng “Anh..”
“Tiếu Tiếu, không sao.” Mạnh Vũ Phồn thì thầm vào tai cô “Mặc dù công ty yêu cầu thu tiền khi uống rượu, nhưng uống với ba vợ, tôi không nhận tiền.”
Nói xong, cậu giơ ly rượu trắng bằng cả hai tay, chạm cốc với ba Dương Tiếu, sau đó ngửa đầu uống hết vào trong bụng.
Beta: Bánh bao nhỏ
Sau khi thay bóng đèn xong, Dương Tiếu kiếm cớ gọi Mạnh Vũ Phồn ra ban công.
Mạnh Vũ Phồn nghiêng người cúi xuống hỏi: “Chị Tiếu Tiếu, đèn ban công cũng phải thay à?”
Cậu rất rõ khoảng cách giữa hai người, trước mặt ba mẹ gọi là “Tiếu Tiếu”, khi chỉ có hai người thì gọi là “Chị Tiếu Tiếu.”
Dương Tiếu hỏi: “Thay bóng đèn có tính thêm tiền không?”
Mạnh Vũ Phồn nghĩ một lúc mới hiểu cô nói gì. Cậu vội vàng nói: “Không, không thêm. Mặc dù điều này không nằm trong phạm vi kinh doanh của tôi nhưng việc thay bóng đèn là một việc tốt. Làm sao có thể lấy tiền của chị.”
Dương Tiếu lại hỏi: “Vậy việc gì phải trả thêm tiền ngoài hợp đồng?”
Mạnh Vũ Phồn đưa mã nhân viên ra, Dương Tiếu mới biết thì ra là cái app màu đen này, thêm việc sẽ được tính thêm tiền. Nếu người đàn ông lái xe, anh ta cũng phải bỏ công sức, giá thậm trí còn cao hơn.
Dương Tiếu vẽ một hình tim màu đỏ, cô ấy kiếm tiền không dễ dàng, không thể chi tiêu nhiều cho những thứ nhỏ nhặt này được.
Dương Tiếu tò mò hỏi: “Tại sao ba tôi đột nhiên lại bảo cậu thay bóng đèn vậy?”
Mạnh Vũ Phồn gãi đầu: “Không phải chú bảo tôi thay, là tôi chủ động muốn thay giúp chú”. Cậu ưỡn ngực, đắc ý nói: “Tôi làm bài tập về nhà là thu thập mười lời khuyên về “Cách cư xử khi lần đầu tiên đến gặp mặt gia đình bạn gái”. Điều đầu tiên là giúp đỡ ba mẹ công việc ví dụ như thay bóng đèn, rửa bát, vv…”
Dương Tiếu cười thầm, “Bài tập về nhà của cậu viết cái gì, không phải …”
Mạnh Vũ Phồn ngạc nhiên thích thú hỏi: “Chị, chị xem qua bài thử nghiệm chưa?”
Dương Tiếu nghĩ, quả thật là một tên nhóc ngốc nghếch với khuôn mặt thật giản đơn.
Dương Tiếu thở dài, nói: “Cậu ấy, đừng cố gắng làm thế. Cậu không cần giúp đỡ việc nhà, đừng thể hiện tình cảm đặc biệt, thoải mái đi. Nói thật rằng cậu thô lỗ một chút còn tốt hơn nhiều so với vẻ nam tính nửa vời này.”
“Ơ, tại sao vậy?”
Dương Tiếu trả lời một cách bình tĩnh: “Cậu hiện tại thể hiện tốt, đến khi hai chúng ta chia tay, ba mẹ tôi nhất định sẽ hỏi.”
Dương Tiếu có thể thuê Mạnh Vũ Phồn một lần, nhưng không thể mỗi lần về nhà đều gọi cậu ấy đến diễn. Cô dự định hai tháng sau sẽ nói chuyện chia tay Mạnh Vũ Phồn với ba mẹ.
Mạnh Vũ Phồn im lặng một lúc mới nhớ ra cậu và cô chỉ đơn giản là mối quan hệ tiền bạc. Là một người bạn trai cho thuê tạm thời, thời gian thuê của cậu chỉ có bốn giờ, giống như một phép thuật của Lọ Lem. Khi thời gian đến phép thuật sẽ hết.
Đây là lần đầu tiên cậu cùng cô đến gặp ba mẹ. Nếu như không có gì thay đổi thì đây là lần cuối.
Dương Tiếu nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu, có chút mềm lòng, nhưng hiện tại cô tự thấy não có vấn đề, thực tế đang đóng giả babysitter, nhưng cậu ấy lại rất vui vẻ.
Mạnh Vũ Phồn cao hơn Dương Tiếu gần 30 cm, Dương Tiếu ngẩng đầu nói một lúc, cảm thấy bệnh thoái hóa cổ của cô sắp được chữa khỏi. Xem ra sau này cô tìm bạn trai mới, có thể cao một chút, như vậy có thể tiết kiệm tiền cho bệnh thoái hóa cổ.
“Cậu cúi đầu xuống” Dương Tiếu vẫy tay ra hiệu cho cậu cúi đầu xuống. Mạnh Vũ Phồn cúi đầu xuống, giống như một chú cún ngoan ngoãn, đưa cái đầu đầy lông vào lòng cô. Cô đưa tay lên xoa đầu cậu một cách tự nhiên như hành động này đã xảy ra vô số lần “Hôm nay cảm ơn cậu, chị sẽ tặng cậu năm sao.”
Ban công nhà Dương Tiếu được ngăn cách bởi một cánh cửa trượt trong suốt ở tầng một. Mọi cử chỉ của họ trên ban công, ba mẹ cô trong phòng khách đều có thể nhìn rõ.
Thấy cặp tình nhân gần gũi, mẹ cô hạnh phúc đến nỗi những nếp nhăn nơi khóe mắt bà xếp chồng lên nhau.
Đối với ba cô, từ miệng ông phát ra một âm thanh thật lạnh, bóng đèn mới thay này không vừa mắt.
Mẹ Dương Tiếu nói: “Ông thấy tình cảm của Tiếu Tiếu và Tiểu Mạnh nồng nhiệt không? Tôi nói này, kém ba tuổi thì sao chứ, tuổi trẻ không suy nghĩ hoa mỹ nhiều, một lòng tốt với vợ.”
Ba Dương Tiếu không vui: “Tôi lớn hơn bà hai tuổi, tôi không một lòng một dạ với bà sao?”
Mẹ Dương Tiếu thẳng thắn nói: “Lúc trẻ ông không đủ đẹp trai, đối với tôi cũng không đủ tốt, vậy tôi lấy ông làm gì?”
Ba Dương Tiếu....
Ai nói ông ấy không đủ đẹp trai, khi còn trẻ, ông ấy là trụ cột của đơn vị nghệ thuật và thể thao. Có rất nhiều đồng nghiệp nữ theo đuổi.
Buổi trưa cả nhà Dương Tiếu ăn sủi cảo.
Thực đơn này Dương Tiếu và mẹ đặt từ một tuần trước. Mẹ Dương Tiếu vốn nghĩ bạn trai của con gái tới, lại trùng với tết trung thu, cũng muốn chuẩn bị bốn mặn bốn chay mới có thể diện, nhưng Dương Tiếu sợ mẹ vất vả nên nói chỉ muốn ăn sủi cảo.
Vì vậy mẹ Dương Tiếu đã chuẩn bị rau dền, trộn thịt bắp cải, sủi cảo chay, cà rốt và thịt bò nhồi trước, nó được gói rất lâu rồi luộc vớt ra. Một nồi đỏ đỏ, xanh xanh, nhìn rất hấp dẫn.
Trước khi ăn, bốn người cầm ly lên, nước cam trong ly tỏa ra vị chua ngọt.
“Tết trung thu vui vẻ,” mọi người chúc phúc nhau.
“Tiểu Mạnh, đừng khách sáo, đây là đồ ăn nhà tự làm.” Mẹ Dương Tiếu nhẹ nhàng nói, “Đây là sủi cảo cô làm, không biết có hợp với khẩu vị của con không?”
“Có ạ, có ạ!” Mạnh Vũ Phồn nói một cách chân thành “Con rất thích ăn sủi cảo, cô không tin hỏi Tiếu Tiếu xem, lúc trưa Tiếu Tiếu nói hôm nay cô làm sủi cảo, làm con thèm quá!”
Cậu chuyển lời đến Dương Tiếu, hai người bắt đầu trò chuyện như những người thân. Sau khi bữa tối chính thức bắt đầu, bầu không khí trên bàn đã dịu xuống.
Công việc của Dương Tiếu bận, một tháng mới về nhà một chuyến, rất lâu rồi không ăn sủi cảo mẹ làm, một hơi ăn mười lăm cái.
Cô không ăn thêm được nữa nhưng ba vẫn tiếp tục gắp vào bát cô.
“Tiếu Tiếu con lâu lâu mới về một lần, sao không ăn nhiều một chút? Hay là gần đây đang giảm cân, nhìn con gầy quá.”
“...Ba, con thực sự ăn không nổi rồi.” Dương Tiếu mỉm cười nhìn vào bát đầy sủi cảo, chỉ cảm thấy dạ dày mình đầy rồi.
Tuy nhiên, món của trưởng bối không có lý do gì từ chối, Dương Tiếu nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh nhỏ trong bát và lo lắng nghĩ cách loại bỏ chúng, không ngờ một đôi đũa được đưa ra từ bên cạnh cô và gắp miếng sủi cảo đi.
Dương Tiếu theo bản năng nhìn theo đôi đũa, chỉ nhìn thấy chàng trai bên cạnh mình với thái độ rất hồn nhiên, đặt miếng sủi cảo vào bát rồi đưa lên miệng.
Mẹ Dương Tiếu gói bên ngoài lớp nhân mỏng, Dương Tiếu khi ăn đều ăn từng miếng nhỏ, miếng nhỏ, nhưng Mạnh Vũ Phồn nuốt chửng toàn bộ, miệng phồng to lên.
Cậu vừa ăn, vừa gắp bốn cái từ bát của Dương Tiếu, động tác rất thuần thục như cặp tình nhân hẹn hò đã nhiều năm rồi. Bạn trai không phàn nàn khi bạn gái chưa ăn xong, không có chút ghét bỏ.
Dương Tiếu...Mặc dù đây là diễn kịch, nhưng thái độ phục vụ thật tốt.
Hai người bạn trai trước kia của cô, mỗi lần ăn cũng phải chia ra, kể cả khi ăn lẩu mỗi người một bát nhỏ, không có không khí náo nhiệt.
Thấy Dương Tiếu nhìn mình, Mạnh Vũ Phồn lo lắng nghĩ mình lại làm sai gì rồi?
Cậu nhìn sủi cảo trong bát mình rồi cẩn thận để sang bát của Dương Tiếu: “Anh tưởng em không ăn được nữa...Đây anh trả lại em.”
“Không cần đâu.” Dương Tiếu nghĩ cậu hiểu lầm, vội vàng nói “Em thực sự không ăn nổi, anh lấy đi”.
Tiểu Mạnh vui vẻ gắp sủi cảo trở lại.
Cậu cao lớn, lại là một vận động viên, sức ăn tự nhiên cũng lớn.
Mạnh Vũ Phồn đã ăn hết toàn bộ sủi cảo trên bàn với tốc độ của gió, vừa ăn vừa khen mẹ Dương Tiếu làm ngon. Mẹ Dương Tiếu đắc ý ra mặt, người mẹ nào chả thích lời dễ nghe, hơn nữa lại là bữa ăn đặc biệt này “Tiểu Mạnh, con ăn no chưa? Không sao ở đây còn một nồi mẹ...à để cô lấy cho con”, nói xong mẹ Dương Tiếu đeo tạp dề, xuống bếp làm sủi cảo cho con rể ăn.
Ba Dương Tiếu ngồi ở bàn đối diện, hừ một tiếng, ngước nhìn thấy Mạnh Vũ Phồn cao hơn mình, quyết định một mình ra trận.
Nhìn ba Dương Tiếu đứng dậy lấy ra hai ly nhỏ từ trong tủ rượu, rồi lấy ra một bình rượu ngon đã cất giữ nhiều năm, tháo nắp, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó cẩn thận rót vào từng ly một.
“Tiểu Mạnh” ba Dương Tiếu nhìn chằm chằm Mạnh Vũ Phồn với nét mặt nghiêm nghị, đưa một ly đến trước mặt cậu “Người xưa nói, ‘sủi cảo với rượu, càng uống càng ngon’ nào, cậu uống với tôi đi.”
Nói một câu là uống một ly.
Chất lỏng trong suốt lơ lửng trong ly làm trái tim của Mạnh Vũ Phồn cũng lơ lửng theo.
Dương Tiếu nhanh chóng ngăn cản: “Ba, không phải bác sĩ nói ba uống ít rượu hay sao?”
“Đây là ly nhỏ, vẫn ít mà.” Ba DươngTiếu nghĩ, con gái vẫn chưa gả đi...
“Tôi không ép cậu, đây chỉ là chén nhỏ, cậu bắt buộc phải uống cùng tôi.”
Lần này không đợi Dương Tiếu nói gì, Mạnh Vũ Phồn đã đón lấy ly rượu, Dương Tiếu ngạc nhiên nhìn cậu, hàng mi dài run rẩy hơi lo lắng “Anh..”
“Tiếu Tiếu, không sao.” Mạnh Vũ Phồn thì thầm vào tai cô “Mặc dù công ty yêu cầu thu tiền khi uống rượu, nhưng uống với ba vợ, tôi không nhận tiền.”
Nói xong, cậu giơ ly rượu trắng bằng cả hai tay, chạm cốc với ba Dương Tiếu, sau đó ngửa đầu uống hết vào trong bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.