Chương 6: hép thuật thời gian đã hết rồi.
Mạc Lí
25/05/2020
Edit: Vân Đạm Phong Khinh
Beta: Bánh bao nhỏ
Uống xong ly rượu này, mối quan hệ giữa ba Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn đã được xoa dịu.
Thực ra Mạnh Vũ Phồn ít khi uống rượu. Có uống cũng chỉ uống bia. Chỉ cần uống vào một ly rượu trắng, mặt cậu sẽ đỏ lên, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp rất nhiều.
May thay, mặc dù có chút say nhưng ý thức của cậu vẫn còn. Cậu không nói chuyện vớ vẩn, cũng không làm ra chuyện gì thất lễ, cùng với Ba Dương Tiếu một người hỏi một người đáp rất lưu loát.
Đợi đến khi sủi cảo ra lò, cậu tiếp tục ăn một khay nữa. Ba Dương Tiếu nhìn thấy vậy lại rót cho cậu một ly rượu nhỏ. Hai người đàn ông, chú một chén cháu một chén, vậy mà càng uống cảm tình càng đi lên.
Ba Dương Tiếu là người có nhiều kinh nghiệm, khi còn thanh niên nghìn chén không say. Gần hai năm qua, tuy rằng cơ thể không tốt, nhưng cũng không phải là mới uống vài chén rượu trắng đã say khướt.
Tuy nhiên, Mạnh Vũ Phồn tửu lượng không cao như vậy. Dù chỉ uống có hai ly, cậu đã bắt đầu ngồi trên ghế, lắc lư từ bên này sang bên kia, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô.
Dương Tiếu nhìn ra cậu đã say, sợ cậu sẽ nói những điều không nên nói, vì vậy đã chặn cánh tay đang rót rượu của ba mình lại "Ba ơi, anh ấy say rồi."
"Say chỗ nào?” Ba Dương Tiếu trêu chọc con gái và hỏi Mạnh Vũ Phồn , "Đồng chí Tiểu Mạnh, cậu có say không?"
Mạnh Vũ Phồn khoát tay và hét lên: "Báo cáo thủ trưởng, tôi không say !!!"
Sau đó lại ăn thêm hai khay sủi cảo.
Khi mẹ Dương Tiếu làm sủi cảo, đã làm đủ phần của sáu người ăn. Phần bánh thừa dự định sẽ để dành cho cặp vợ chồng già ăn vào ngày hôm sau. Nào nghĩ đến chàng rể tương lai này ăn hết sạch, thậm chí một ngụm nước canh cũng không còn.
Dương Tiếu chưa gặp qua người nào có dạ dày lớn như vậy, sợ rằng cậu sẽ ăn quá no, vội vội vàng vàng lấy nước và thuốc tiêu hóa cho cậu uống.
Mạnh Vũ Phồn ngồi ở bàn thấy cô bay xung quanh như một con ong nhỏ, cậu bất giác mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô vào lòng và nói: "Chị Tiếu Tiếu đừng, đừng lo lắng. Tôi không ăn nhiều, tôi ... Tôi cũng không uống quá nhiều."
Chàng trai trẻ ngước lên, đôi mắt lờ mờ trông thật dễ thương nhưng cũng đáng giận.
Dương Tiếu nằm trong vòng tay cậu chỉ cảm thấy rằng cánh tay, ngực và toàn thân cậu rất nóng. Ngay cả khi cậu đang nói chuyện, hơi thở cũng nóng như vậy.
Dương Tiếu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bản thân cũng nóng lên như bị cậu truyền nhiệt qua vậy.
"Ai ya, có phải Tiểu Mạnh say rồi không ?" Mẹ Dương Tiếu thân thiết hỏi.
Bà vừa lên tiếng, Dương Tiếu lập tức thoát ra khỏi bầu không khí ngượng ngùng này, ánh mắt đảo qua, nói: "Tửu lượng của anh ấy không tốt lắm."
Làm người khởi xướng, ba Dương Tiếu có chút xấu hổ: "Hay là. . . . . . chúng ta dìu cậu ấy lên sofa nghỉ ngơi một chút đi."
Hai người phụ nữ đồng tâm hiệp lực, đưa kẻ say rượu này ra phòng khách.
Mạnh Vũ Phồn cả người đều là cơ bắp, may mắn cậu không say đến mất đi ý thức, nếu không bọn họ tuyệt đối không thể di chuyển được cậu.
Kết quả tới sofa, một màn xấu hổ đã xảy ra ——
Phòng khách nhà Dương Tiếu nhỏ, ghế sofa là loại ghế dành cho hai người, Mạnh Vũ Phồn nằm trên đó, đôi chân dài không có chỗ để bèn rơi trên mặt đất.
Me Dương Tiếu đề nghị: "Mẹ thấy, hay là đưa cậu ấy đến phòng con ngủ một lát đi!"
Dương Tiếu: ". . . . . ."
Làm ơn, bọn họ hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, để cho một người đàn ông xa lạ ngủ ở trên giường cô ư?
Cô có thể tính tiền cậu không???
Không thể làm khác được, ở trước mặt ba mẹ, bọn họ là người yêu, Dương Tiếu thật sự tìm không ra lý do từ chối.
Bất đắc dĩ, Dương Tiếu chỉ có thể một bên ở trong lòng tự nói, một bên giúp đỡ Mạnh Vũ Phồn đi đến phòng của mình.
Kết quả nghe thấy có một tiếng động lớn, chàng trai cao quá khổ đập trán vào khung cửa trên của phòng ngủ.
Mạnh Vũ Phồn đau đớn kêu một tiếng, bộ não vốn đã chếnh choáng của cậu giờ càng trở nên choáng váng hơn ...
Dương Tiếu: "..."
Mẹ Dương Tiếu đau lòng con rể vội hét lên: "Dương Tiếu ! Để con chăm sóc Tiểu Mạnh, con con con ..."
Dương Tiếu biết rằng mình sắp bị mẹ mắng liền vội vàng kéo Mạnh Vũ Phồn vào phòng ngủ của mình, sau đó đóng cánh cửa lại, đem toàn bộ lời ca thán của mẹ ngăn cách ở bên ngoài.
Phòng ngủ của Dương Tiếu nhỏ, nhưng rất gọn gàng. Dương Tiếu đã chuyển đến đây từ khi cô bảy tuổi và gần như toàn bộ tuổi thơ của cô đều ở đây.
Sau khi vào đại học cô bắt đầu sống ở trường, đến khi đi làm thì ở cùng bạn. Căn phòng này ít khi quay ngủ lại.
Tuy nhiên, mẹ sẽ giúp cô dọn dẹp phòng đều đặn. Vỏ chăn gối vừa được thay mới, và vẫn còn mùi thơm của nắng.
Ngay khi Mạnh Vũ Phồn bước vào phòng, cậu ngã xuống giường. Cậu quá cao, nếu nằm ngửa, đôi chân sẽ để lộ ra ngoài.
Dương Tiếu không hài lòng, đẩy qua đẩy lại cậu liền mơ mơ màng màng trở mình, nằm thành một đường chéo cho cả hai chân co vào.
Khuôn mặt cậu đỏ ửng vì say, nhưng phần đỏ nhất nằm ở giữa trán. Có vẻ như lúc nãy cú đập đầu khá mạnh...
Dương Tiếu nhìn chằm chằm vào dấu vết của khung cửa trên trán, cảm thấy có chút tội lỗi.
Mặc dù anh chàng này to lớn, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ.
Cô khẽ xoa chỗ da màu hồng trên trán và nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cậu.
"Xem tửu lượng của cậu đi, còn đòi tiếp rượu ba tôi à?" Cô thấp giọng nói, "Tôi thấy cậu vẫn nên uống sữa thì tốt hơn."
Dương Tiếu mới vừa đắp chăn cho Tiểu Mạnh xong, chuông điện thoại vang lên .
Trên màn hình là ảnh đại diện của Đường Thư Cách.
Sugar Đường:"Sao lâu trả lời tớ vậy?"
Sugar Đường: "Không có chuyện gì chứ?"
Sugar Đường: "Gặp mặt sao rồi, ba mẹ cậu không nghi ngờ gì chứ?"
Dương Tiếu lúc này mới nhớ tới đến, cô đã quên báo cáo tình hình cho cô bạn thân.
Lol: "Gặp rồi".
Lol: "Tất cả đều thuận lợi".
Lol: "Sao cậu lại tìm cho tớ một người nhỏ tuổi như vậy, lúc nhìn thấy làm tớ giật cả mình."
Sugar Đường: ? ! !
Sugar Đường:[cười cười] "Hai người tiến triển cũng quá nhanh đi."
Sugar Đường: "Nhỏ thế nào? Chẳng lẽ so với bạn trai trước của cậu còn nhỏ? ?"
Dương Tiếu vừa mới đầu không phản ứng kịp, qua vài giây mới ý thức được Đường Thư Cách lại bắt đầu nghĩ đen tối.
Lol:" Tớ đang nói tuổi còn nhỏ! ! ! !"
Lol: "Tuổi còn nhỏ! ! ! ! ! ! !"
Sugar Đường: ha ha ha ha, "Đùa chút thôi!"
Sugar Đường: [Ta là một con con mèo nhỏ, ta còn nhỏ tuổi, cái gì cũng không biết ]." Jpg
Lol: “Nhỏ hơn ba tuổi, nhìn thấy là biết trẻ con."
Lol: "Mẹ tớ còn nghi ngờ, hỏi tớ "Con không phải vẫn thích người nhiều tuổi hơn sao?", thiếu chút nữa lộ tẩy rồi."
Sugar Đường:"Tớ biết làm sao được, cậu cần gấp quá. Tớ tìm nửa ngày mới được đấy, độ tuổi thích hợp đều bị thuê rồi chỉ còn lại cậu ấy thôi".
Dương Tiếu nghĩ, phải chăng cô thuê một cái đuôi nhỏ?
Sugar Đường:"Đúng rồi đúng rồi, dáng dấp cậu ấy thế nào? Đẹp trai không? ?"
Lol: "Trên app không có ảnh chụp sao?”
Sugar Đường: "Có, nhưng ảnh chụp cũng có thể là lừa thôi. Tìm một ứng dụng ảo thì có thể chỉnh sửa.”
Lol: . . . . . .
Sugar Đường: "Nhưng mà tớ thấy cậu ấy cao 1m94, tớ đã nghĩ dù xấu cũng k sao. Dù sao hắn so với mặt biển cao như vậy, cách mặt đất xa như vậy cậu cũng thấy không rõ lắm."
Lol: [Thuyền tình bạn nói lật liền lật] Jpg
Lol: [Cúi chào]
Đường Thư Cách rất tò mò, liền hỏi thăm nửa ngày chuyện hai người gặp cha mẹ.
Dương Tiếu lười đánh chữ, liền gọi điện thoại kể cho cô ấy.
Khi Dương Tiếu nói đến chuyện cậu trai trẻ dán sát bên tai cô nói "Cùng ba vợ uống rượu không thu tiền", bên phía Đường Thư Cách đột nhiên truyền đến một tiếng động, “cộp”... , như giống như có đồ vật rơi trên mặt đất.
Dương Tiếu khẩn trương hỏi: "Đường Đường, sao thế?"
"Không, không, không, không, không có gì." Đường Thư Cách vội nói, "Chính là sói nhỏ này thật đáng yêu, làm tớ cười ngã xuống đất."
". . . . . ." Dương Tiếu bất đắc dĩ nói, "Cậu làm gì thế, có sao không?"
Cô còn nói: "Nói nhỏ tiếng thôi, cậu ấy đang ở bên cạnh tớ đấy."
Đường Thư Cách: "? ? ? ?"
Dương Tiếu: "Cậu ấy tiếp ba tớ uống rượu, mới uống vài ly thì đã say rồi."
Đường Thư Cách: "Hả, có thật là cậu ấy đang ngủ không? Có khi nào giả bộ ngủ rồi nằm nghe chúng ta nói chuyện phiếm chứ?"
Dương Tiếu ngồi ở cuối giường, nghiêng đầu nhìn cậu.
Chỉ thấy Mạnh Vũ Phồn nhắm hai mắt, trên mặt còn đỏ bừng, ngực thở phập phồng theo nhịp điệu. Không biết khi nào cậu từ nằm thẳng đổi thành nằm nghiêng, rõ ràng người cao gần hai mét lại giống trẻ con đạp chăn. Dương Tiếu giận nhất chính là cậu ôm chặt đồ chơi con thỏ trong lòng bàn tay - đó là món đồ chơi yêu thích của Dương Tiếu khi còn nhỏ, và cô luôn đặt nó ở trên giường.
Cô thường chạm vào nó, chạm nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.
Thế nhưng chàng ngốc này lại ôm nó trong vòng tay của mình rồi siết chặt trong lồng ngực, con thỏ nhỏ đang nghẹt thở!
Dương Tiếu cuối cùng không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức đứng dậy giành lấy con thỏ nhỏ.
Nhưng tên ngốc này ôm rất chặt nên cô không thể giật chú thỏ lại.
Dương Tiếu đứng ở cuối giường thở hổn hển và muốn chửi thề.
Dương Tiếu nói với Đường Thư Cách: "Cậu ấy ngủ rồi, không chỉ ngủ mà còn ngáy nữa."
"Vậy thì còn chờ gì nữa?" Đường Thư Cách hào hứng nói: "Thừa dịp này đánh cho cậu ấy một trận!"
"..." Dương Tiếu đau đầu. "Làm sao đánh chứ, cậu ấy vẫn còn là học sinh. Trong mắt tớ, đây vẫn là một đứa trẻ.”
"Học sinh? Không phải tốt hơn sao?"
"... Tớ sẽ gọi cảnh sát."
Đường Thư Cách nhanh chóng thề với trời không đùa nữa.
Hai người trò chuyện phải đến nửa tiếng sau, Mạnh Vũ Phồn tỉnh dậy nên cô cúp điện thoại.
Mạnh Vũ Phồn ngủ thiếp đi, lăn lộn trên giường một lúc, làm rối tung khăn trải giường của Dương Tiếu. Nhưng bất kể cậu lăn như thế nào, con thỏ nhỏ vẫn bị kẹp giữa lồng ngực của cậu. Khuôn mặt của con thỏ bị vặn vẹo. Lần đầu tiên, nó đã phải chịu đựng sự tra tấn không thể chịu đựng được.
Dương Tiếu tức giận nói: "Dậy đi! Nhanh tỉnh lại đi."
Mạnh Vũ Phồn choáng váng và lẩm bẩm với đôi mắt nhắm nghiền, "Huấn luyện viên, huấn luyện viên, hãy để tôi ngủ thêm chút."
Mạnh Vũ Phồn không biết mình đã mơ gì. Anh ta thay đổi giọng điệu và nói mớ, "Huấn luyện viên, tôi muốn chơi bóng rổ."
Dương Tiếu biết câu này - nổi tiếng trong "Slam Dunk". Mặc dù cô chưa xem truyện tranh hoàn toàn, cô cũng liếc nhìn cậu ta.
Dương Tiếu mỉm cười, và đột nhiên cảm thấy mình không quá mệt mỏi khi nằm trên giường.
Khi Mạnh Vũ Phồn hoàn toàn tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ hơn hai giờ chiều.
Chàng trai ngồi ngây người trên giường, tóc rối bù, tâm trí mơ hồ.
Dương Tiếu đi đến nhà bếp lấy cho cậu một chai nước đá và đặt lên mặt. Đá lạnh có thể đánh thức cậu ngay lập tức.
"Tiếu... Chị Tiếu Tiếu." Mạnh Vũ Phồn cầm lon Coke lúng túng. Cậu có bàn tay to, và lon Coke mảnh mai đối với cậu chỉ giống như một món đồ nhỏ.
Dương Tiếu tự lấy một lon Coke và ngồi cạnh cậu, hỏi: "Trước đây cậu chưa bao giờ say rượu sao? Đừng cố uống nếu như tửu lượng không tốt."
"Đã từng uống", Mạnh Vũ Phồn thì thầm, "Nhưng tôi uống bia."
"Bia đó có được gọi là rượu không?" Dương Tiếu hỏi một cách khinh thường.
Mạnh Vũ Phồn nhìn cô kinh ngạc.
Dương Tiếu có một người cha ngàn ly không say và khi còn nhỏ cô được thưởng thức đồ uống ngon của ba mình. Đặc biệt ở những nơi như đài truyền hình, giải trí không thể thiếu chuyện uống rượu. Khi cô mới bước vào sân khấu, một số người xấu tính muốn làm cô say, nhưng cô chỉ say khi tan tiệc rượu.
Dương Tiếu trước vẻ ngoài bị sốc nặng của cậu, không nhịn được chạm vào đầu cậu một lần nữa, như để an ủi một chú cún bị trầm cảm.
Tóc của cậu ngắn, dựng thẳng trên đỉnh đầu, rất cứng.
Thật ra mà nói, Mạnh Vũ Phồn và tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của cô là hoàn toàn trái ngược. Dương Tiếu thích những người đàn ông trưởng thành với rổ sạn trong đầu - và thanh thiếu niên bóng rổ rõ ràng là một loại người có đầu óc đơn giản với tứ chi phát triển.
Nếu họ gặp nhau trên đường, Dương Tiếu sẽ không bao giờ nhìn đến Mạnh Vũ Phồn.
Nhưng hóa ra hai người ít có khả năng gặp nhau, đã trở thành người yêu vào hôm nay.
Dương Tiếu nhìn đồng hồ, mắt thấy đã ba giờ rồi, cô nở nụ cười nói một cách bình tĩnh, "Gần đến giờ rồi."
"À?" Mạnh Vũ Phồn ngây người hỏi, "Mấy giờ?"
Dương Tiếu nói, "Thời gian kỳ diệu của Lọ Lem sắp hết rồi."
"..." Mạnh Vũ Phồn và tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của cô hoàn toàn trái ngược. Dương Tiếu thích những người luôn nhớ rằng cô "thuê" anh ta trong bốn giờ - bây giờ, phép thuật của bà tiên sắp biến mất.
Cậu ấy nhìn xuống lon Coke trong lòng bàn tay, và bẻ khóa cái lon bằng một bàn tay lớn.
Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng cậu buột miệng: "Thực tế, tôi có thể ở lại một lúc, thậm chí không cần trả thêm tiền!"
"Không cần", Dương Tiếu nói, "Cậu đã làm xong công việc của mình."
Mạnh Vũ Phồn nhìn cô, tự hỏi, tại sao lại có một chủ nhân như vậy trên thế giới này?
Rõ ràng người thuê trước đây của cậu đã cố gắng hết sức để vắt kiệt năng lượng trong bốn giờ, ngay cả khi thời gian đã kết thúc, cậu vẫn bị giữ vì nhiều lý do. Nhưng Dương Tiếu khác với họ.
Cô có thể nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng nhất trước mặt gia đình, nhưng khi cô ở một mình, cô nói với cậu bằng giọng điệu nghiêm nghị nhất.
Mạnh Vũ Phồn nói: "Tôi chỉ ngủ hơn nửa tiếng ... Tôi nên bù thêm giờ cho lần này."
"Không cần bù giờ." Dương Tiếu từ chối. "Cậu đã say khi uống với ba tôi. Đây là một dạng tai nạn nghề nghiệp".
Hãy xem xem, cô ấy là một người chủ biết thông cảm.
Cho dù bạn trai cho thuê gặp cô ấy, cũng sẽ thích cô ấy.
Beta: Bánh bao nhỏ
Uống xong ly rượu này, mối quan hệ giữa ba Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn đã được xoa dịu.
Thực ra Mạnh Vũ Phồn ít khi uống rượu. Có uống cũng chỉ uống bia. Chỉ cần uống vào một ly rượu trắng, mặt cậu sẽ đỏ lên, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp rất nhiều.
May thay, mặc dù có chút say nhưng ý thức của cậu vẫn còn. Cậu không nói chuyện vớ vẩn, cũng không làm ra chuyện gì thất lễ, cùng với Ba Dương Tiếu một người hỏi một người đáp rất lưu loát.
Đợi đến khi sủi cảo ra lò, cậu tiếp tục ăn một khay nữa. Ba Dương Tiếu nhìn thấy vậy lại rót cho cậu một ly rượu nhỏ. Hai người đàn ông, chú một chén cháu một chén, vậy mà càng uống cảm tình càng đi lên.
Ba Dương Tiếu là người có nhiều kinh nghiệm, khi còn thanh niên nghìn chén không say. Gần hai năm qua, tuy rằng cơ thể không tốt, nhưng cũng không phải là mới uống vài chén rượu trắng đã say khướt.
Tuy nhiên, Mạnh Vũ Phồn tửu lượng không cao như vậy. Dù chỉ uống có hai ly, cậu đã bắt đầu ngồi trên ghế, lắc lư từ bên này sang bên kia, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô.
Dương Tiếu nhìn ra cậu đã say, sợ cậu sẽ nói những điều không nên nói, vì vậy đã chặn cánh tay đang rót rượu của ba mình lại "Ba ơi, anh ấy say rồi."
"Say chỗ nào?” Ba Dương Tiếu trêu chọc con gái và hỏi Mạnh Vũ Phồn , "Đồng chí Tiểu Mạnh, cậu có say không?"
Mạnh Vũ Phồn khoát tay và hét lên: "Báo cáo thủ trưởng, tôi không say !!!"
Sau đó lại ăn thêm hai khay sủi cảo.
Khi mẹ Dương Tiếu làm sủi cảo, đã làm đủ phần của sáu người ăn. Phần bánh thừa dự định sẽ để dành cho cặp vợ chồng già ăn vào ngày hôm sau. Nào nghĩ đến chàng rể tương lai này ăn hết sạch, thậm chí một ngụm nước canh cũng không còn.
Dương Tiếu chưa gặp qua người nào có dạ dày lớn như vậy, sợ rằng cậu sẽ ăn quá no, vội vội vàng vàng lấy nước và thuốc tiêu hóa cho cậu uống.
Mạnh Vũ Phồn ngồi ở bàn thấy cô bay xung quanh như một con ong nhỏ, cậu bất giác mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô vào lòng và nói: "Chị Tiếu Tiếu đừng, đừng lo lắng. Tôi không ăn nhiều, tôi ... Tôi cũng không uống quá nhiều."
Chàng trai trẻ ngước lên, đôi mắt lờ mờ trông thật dễ thương nhưng cũng đáng giận.
Dương Tiếu nằm trong vòng tay cậu chỉ cảm thấy rằng cánh tay, ngực và toàn thân cậu rất nóng. Ngay cả khi cậu đang nói chuyện, hơi thở cũng nóng như vậy.
Dương Tiếu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bản thân cũng nóng lên như bị cậu truyền nhiệt qua vậy.
"Ai ya, có phải Tiểu Mạnh say rồi không ?" Mẹ Dương Tiếu thân thiết hỏi.
Bà vừa lên tiếng, Dương Tiếu lập tức thoát ra khỏi bầu không khí ngượng ngùng này, ánh mắt đảo qua, nói: "Tửu lượng của anh ấy không tốt lắm."
Làm người khởi xướng, ba Dương Tiếu có chút xấu hổ: "Hay là. . . . . . chúng ta dìu cậu ấy lên sofa nghỉ ngơi một chút đi."
Hai người phụ nữ đồng tâm hiệp lực, đưa kẻ say rượu này ra phòng khách.
Mạnh Vũ Phồn cả người đều là cơ bắp, may mắn cậu không say đến mất đi ý thức, nếu không bọn họ tuyệt đối không thể di chuyển được cậu.
Kết quả tới sofa, một màn xấu hổ đã xảy ra ——
Phòng khách nhà Dương Tiếu nhỏ, ghế sofa là loại ghế dành cho hai người, Mạnh Vũ Phồn nằm trên đó, đôi chân dài không có chỗ để bèn rơi trên mặt đất.
Me Dương Tiếu đề nghị: "Mẹ thấy, hay là đưa cậu ấy đến phòng con ngủ một lát đi!"
Dương Tiếu: ". . . . . ."
Làm ơn, bọn họ hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, để cho một người đàn ông xa lạ ngủ ở trên giường cô ư?
Cô có thể tính tiền cậu không???
Không thể làm khác được, ở trước mặt ba mẹ, bọn họ là người yêu, Dương Tiếu thật sự tìm không ra lý do từ chối.
Bất đắc dĩ, Dương Tiếu chỉ có thể một bên ở trong lòng tự nói, một bên giúp đỡ Mạnh Vũ Phồn đi đến phòng của mình.
Kết quả nghe thấy có một tiếng động lớn, chàng trai cao quá khổ đập trán vào khung cửa trên của phòng ngủ.
Mạnh Vũ Phồn đau đớn kêu một tiếng, bộ não vốn đã chếnh choáng của cậu giờ càng trở nên choáng váng hơn ...
Dương Tiếu: "..."
Mẹ Dương Tiếu đau lòng con rể vội hét lên: "Dương Tiếu ! Để con chăm sóc Tiểu Mạnh, con con con ..."
Dương Tiếu biết rằng mình sắp bị mẹ mắng liền vội vàng kéo Mạnh Vũ Phồn vào phòng ngủ của mình, sau đó đóng cánh cửa lại, đem toàn bộ lời ca thán của mẹ ngăn cách ở bên ngoài.
Phòng ngủ của Dương Tiếu nhỏ, nhưng rất gọn gàng. Dương Tiếu đã chuyển đến đây từ khi cô bảy tuổi và gần như toàn bộ tuổi thơ của cô đều ở đây.
Sau khi vào đại học cô bắt đầu sống ở trường, đến khi đi làm thì ở cùng bạn. Căn phòng này ít khi quay ngủ lại.
Tuy nhiên, mẹ sẽ giúp cô dọn dẹp phòng đều đặn. Vỏ chăn gối vừa được thay mới, và vẫn còn mùi thơm của nắng.
Ngay khi Mạnh Vũ Phồn bước vào phòng, cậu ngã xuống giường. Cậu quá cao, nếu nằm ngửa, đôi chân sẽ để lộ ra ngoài.
Dương Tiếu không hài lòng, đẩy qua đẩy lại cậu liền mơ mơ màng màng trở mình, nằm thành một đường chéo cho cả hai chân co vào.
Khuôn mặt cậu đỏ ửng vì say, nhưng phần đỏ nhất nằm ở giữa trán. Có vẻ như lúc nãy cú đập đầu khá mạnh...
Dương Tiếu nhìn chằm chằm vào dấu vết của khung cửa trên trán, cảm thấy có chút tội lỗi.
Mặc dù anh chàng này to lớn, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ.
Cô khẽ xoa chỗ da màu hồng trên trán và nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cậu.
"Xem tửu lượng của cậu đi, còn đòi tiếp rượu ba tôi à?" Cô thấp giọng nói, "Tôi thấy cậu vẫn nên uống sữa thì tốt hơn."
Dương Tiếu mới vừa đắp chăn cho Tiểu Mạnh xong, chuông điện thoại vang lên .
Trên màn hình là ảnh đại diện của Đường Thư Cách.
Sugar Đường:"Sao lâu trả lời tớ vậy?"
Sugar Đường: "Không có chuyện gì chứ?"
Sugar Đường: "Gặp mặt sao rồi, ba mẹ cậu không nghi ngờ gì chứ?"
Dương Tiếu lúc này mới nhớ tới đến, cô đã quên báo cáo tình hình cho cô bạn thân.
Lol: "Gặp rồi".
Lol: "Tất cả đều thuận lợi".
Lol: "Sao cậu lại tìm cho tớ một người nhỏ tuổi như vậy, lúc nhìn thấy làm tớ giật cả mình."
Sugar Đường: ? ! !
Sugar Đường:[cười cười] "Hai người tiến triển cũng quá nhanh đi."
Sugar Đường: "Nhỏ thế nào? Chẳng lẽ so với bạn trai trước của cậu còn nhỏ? ?"
Dương Tiếu vừa mới đầu không phản ứng kịp, qua vài giây mới ý thức được Đường Thư Cách lại bắt đầu nghĩ đen tối.
Lol:" Tớ đang nói tuổi còn nhỏ! ! ! !"
Lol: "Tuổi còn nhỏ! ! ! ! ! ! !"
Sugar Đường: ha ha ha ha, "Đùa chút thôi!"
Sugar Đường: [Ta là một con con mèo nhỏ, ta còn nhỏ tuổi, cái gì cũng không biết ]." Jpg
Lol: “Nhỏ hơn ba tuổi, nhìn thấy là biết trẻ con."
Lol: "Mẹ tớ còn nghi ngờ, hỏi tớ "Con không phải vẫn thích người nhiều tuổi hơn sao?", thiếu chút nữa lộ tẩy rồi."
Sugar Đường:"Tớ biết làm sao được, cậu cần gấp quá. Tớ tìm nửa ngày mới được đấy, độ tuổi thích hợp đều bị thuê rồi chỉ còn lại cậu ấy thôi".
Dương Tiếu nghĩ, phải chăng cô thuê một cái đuôi nhỏ?
Sugar Đường:"Đúng rồi đúng rồi, dáng dấp cậu ấy thế nào? Đẹp trai không? ?"
Lol: "Trên app không có ảnh chụp sao?”
Sugar Đường: "Có, nhưng ảnh chụp cũng có thể là lừa thôi. Tìm một ứng dụng ảo thì có thể chỉnh sửa.”
Lol: . . . . . .
Sugar Đường: "Nhưng mà tớ thấy cậu ấy cao 1m94, tớ đã nghĩ dù xấu cũng k sao. Dù sao hắn so với mặt biển cao như vậy, cách mặt đất xa như vậy cậu cũng thấy không rõ lắm."
Lol: [Thuyền tình bạn nói lật liền lật] Jpg
Lol: [Cúi chào]
Đường Thư Cách rất tò mò, liền hỏi thăm nửa ngày chuyện hai người gặp cha mẹ.
Dương Tiếu lười đánh chữ, liền gọi điện thoại kể cho cô ấy.
Khi Dương Tiếu nói đến chuyện cậu trai trẻ dán sát bên tai cô nói "Cùng ba vợ uống rượu không thu tiền", bên phía Đường Thư Cách đột nhiên truyền đến một tiếng động, “cộp”... , như giống như có đồ vật rơi trên mặt đất.
Dương Tiếu khẩn trương hỏi: "Đường Đường, sao thế?"
"Không, không, không, không, không có gì." Đường Thư Cách vội nói, "Chính là sói nhỏ này thật đáng yêu, làm tớ cười ngã xuống đất."
". . . . . ." Dương Tiếu bất đắc dĩ nói, "Cậu làm gì thế, có sao không?"
Cô còn nói: "Nói nhỏ tiếng thôi, cậu ấy đang ở bên cạnh tớ đấy."
Đường Thư Cách: "? ? ? ?"
Dương Tiếu: "Cậu ấy tiếp ba tớ uống rượu, mới uống vài ly thì đã say rồi."
Đường Thư Cách: "Hả, có thật là cậu ấy đang ngủ không? Có khi nào giả bộ ngủ rồi nằm nghe chúng ta nói chuyện phiếm chứ?"
Dương Tiếu ngồi ở cuối giường, nghiêng đầu nhìn cậu.
Chỉ thấy Mạnh Vũ Phồn nhắm hai mắt, trên mặt còn đỏ bừng, ngực thở phập phồng theo nhịp điệu. Không biết khi nào cậu từ nằm thẳng đổi thành nằm nghiêng, rõ ràng người cao gần hai mét lại giống trẻ con đạp chăn. Dương Tiếu giận nhất chính là cậu ôm chặt đồ chơi con thỏ trong lòng bàn tay - đó là món đồ chơi yêu thích của Dương Tiếu khi còn nhỏ, và cô luôn đặt nó ở trên giường.
Cô thường chạm vào nó, chạm nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.
Thế nhưng chàng ngốc này lại ôm nó trong vòng tay của mình rồi siết chặt trong lồng ngực, con thỏ nhỏ đang nghẹt thở!
Dương Tiếu cuối cùng không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức đứng dậy giành lấy con thỏ nhỏ.
Nhưng tên ngốc này ôm rất chặt nên cô không thể giật chú thỏ lại.
Dương Tiếu đứng ở cuối giường thở hổn hển và muốn chửi thề.
Dương Tiếu nói với Đường Thư Cách: "Cậu ấy ngủ rồi, không chỉ ngủ mà còn ngáy nữa."
"Vậy thì còn chờ gì nữa?" Đường Thư Cách hào hứng nói: "Thừa dịp này đánh cho cậu ấy một trận!"
"..." Dương Tiếu đau đầu. "Làm sao đánh chứ, cậu ấy vẫn còn là học sinh. Trong mắt tớ, đây vẫn là một đứa trẻ.”
"Học sinh? Không phải tốt hơn sao?"
"... Tớ sẽ gọi cảnh sát."
Đường Thư Cách nhanh chóng thề với trời không đùa nữa.
Hai người trò chuyện phải đến nửa tiếng sau, Mạnh Vũ Phồn tỉnh dậy nên cô cúp điện thoại.
Mạnh Vũ Phồn ngủ thiếp đi, lăn lộn trên giường một lúc, làm rối tung khăn trải giường của Dương Tiếu. Nhưng bất kể cậu lăn như thế nào, con thỏ nhỏ vẫn bị kẹp giữa lồng ngực của cậu. Khuôn mặt của con thỏ bị vặn vẹo. Lần đầu tiên, nó đã phải chịu đựng sự tra tấn không thể chịu đựng được.
Dương Tiếu tức giận nói: "Dậy đi! Nhanh tỉnh lại đi."
Mạnh Vũ Phồn choáng váng và lẩm bẩm với đôi mắt nhắm nghiền, "Huấn luyện viên, huấn luyện viên, hãy để tôi ngủ thêm chút."
Mạnh Vũ Phồn không biết mình đã mơ gì. Anh ta thay đổi giọng điệu và nói mớ, "Huấn luyện viên, tôi muốn chơi bóng rổ."
Dương Tiếu biết câu này - nổi tiếng trong "Slam Dunk". Mặc dù cô chưa xem truyện tranh hoàn toàn, cô cũng liếc nhìn cậu ta.
Dương Tiếu mỉm cười, và đột nhiên cảm thấy mình không quá mệt mỏi khi nằm trên giường.
Khi Mạnh Vũ Phồn hoàn toàn tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ hơn hai giờ chiều.
Chàng trai ngồi ngây người trên giường, tóc rối bù, tâm trí mơ hồ.
Dương Tiếu đi đến nhà bếp lấy cho cậu một chai nước đá và đặt lên mặt. Đá lạnh có thể đánh thức cậu ngay lập tức.
"Tiếu... Chị Tiếu Tiếu." Mạnh Vũ Phồn cầm lon Coke lúng túng. Cậu có bàn tay to, và lon Coke mảnh mai đối với cậu chỉ giống như một món đồ nhỏ.
Dương Tiếu tự lấy một lon Coke và ngồi cạnh cậu, hỏi: "Trước đây cậu chưa bao giờ say rượu sao? Đừng cố uống nếu như tửu lượng không tốt."
"Đã từng uống", Mạnh Vũ Phồn thì thầm, "Nhưng tôi uống bia."
"Bia đó có được gọi là rượu không?" Dương Tiếu hỏi một cách khinh thường.
Mạnh Vũ Phồn nhìn cô kinh ngạc.
Dương Tiếu có một người cha ngàn ly không say và khi còn nhỏ cô được thưởng thức đồ uống ngon của ba mình. Đặc biệt ở những nơi như đài truyền hình, giải trí không thể thiếu chuyện uống rượu. Khi cô mới bước vào sân khấu, một số người xấu tính muốn làm cô say, nhưng cô chỉ say khi tan tiệc rượu.
Dương Tiếu trước vẻ ngoài bị sốc nặng của cậu, không nhịn được chạm vào đầu cậu một lần nữa, như để an ủi một chú cún bị trầm cảm.
Tóc của cậu ngắn, dựng thẳng trên đỉnh đầu, rất cứng.
Thật ra mà nói, Mạnh Vũ Phồn và tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của cô là hoàn toàn trái ngược. Dương Tiếu thích những người đàn ông trưởng thành với rổ sạn trong đầu - và thanh thiếu niên bóng rổ rõ ràng là một loại người có đầu óc đơn giản với tứ chi phát triển.
Nếu họ gặp nhau trên đường, Dương Tiếu sẽ không bao giờ nhìn đến Mạnh Vũ Phồn.
Nhưng hóa ra hai người ít có khả năng gặp nhau, đã trở thành người yêu vào hôm nay.
Dương Tiếu nhìn đồng hồ, mắt thấy đã ba giờ rồi, cô nở nụ cười nói một cách bình tĩnh, "Gần đến giờ rồi."
"À?" Mạnh Vũ Phồn ngây người hỏi, "Mấy giờ?"
Dương Tiếu nói, "Thời gian kỳ diệu của Lọ Lem sắp hết rồi."
"..." Mạnh Vũ Phồn và tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của cô hoàn toàn trái ngược. Dương Tiếu thích những người luôn nhớ rằng cô "thuê" anh ta trong bốn giờ - bây giờ, phép thuật của bà tiên sắp biến mất.
Cậu ấy nhìn xuống lon Coke trong lòng bàn tay, và bẻ khóa cái lon bằng một bàn tay lớn.
Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng cậu buột miệng: "Thực tế, tôi có thể ở lại một lúc, thậm chí không cần trả thêm tiền!"
"Không cần", Dương Tiếu nói, "Cậu đã làm xong công việc của mình."
Mạnh Vũ Phồn nhìn cô, tự hỏi, tại sao lại có một chủ nhân như vậy trên thế giới này?
Rõ ràng người thuê trước đây của cậu đã cố gắng hết sức để vắt kiệt năng lượng trong bốn giờ, ngay cả khi thời gian đã kết thúc, cậu vẫn bị giữ vì nhiều lý do. Nhưng Dương Tiếu khác với họ.
Cô có thể nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng nhất trước mặt gia đình, nhưng khi cô ở một mình, cô nói với cậu bằng giọng điệu nghiêm nghị nhất.
Mạnh Vũ Phồn nói: "Tôi chỉ ngủ hơn nửa tiếng ... Tôi nên bù thêm giờ cho lần này."
"Không cần bù giờ." Dương Tiếu từ chối. "Cậu đã say khi uống với ba tôi. Đây là một dạng tai nạn nghề nghiệp".
Hãy xem xem, cô ấy là một người chủ biết thông cảm.
Cho dù bạn trai cho thuê gặp cô ấy, cũng sẽ thích cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.