Chương 19:
Bất Như Thụy/不如睡
07/09/2022
Tạ Miên vội vàng trở về. Trên phi thuyền không thoải mái như ở nhà, Lục Phỉ Chi lại không thích ăn điểm tâm được làm sẵn, Tạ Miên cũng chỉ có thể mượn phòng bếp trên thuyền.
Trong phòng không có ánh đèn cũng không có động tĩnh gì. Tạ Miên còn tưởng Lục Phỉ Chi đi đâu, kết quả hắn vừa mới mở cửa ra đã thấy y ngồi ngơ ngác trên giường, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tiếng mở cửa không lớn nhưng Lục Phỉ Chi như bị kinh hãi cực độ, y giật bắn mình, chợt quay đầu nhìn về phía Tạ Miên, mắt trợn tròn, đầu tóc lộn xộn như vừa lăn trên giường, nhìn cực kỳ ngu ngốc.
Tạ Miên nhớ lại đánh giá của đồng môn với Lục Phỉ Chi “Tựa như mặt trời, khí vũ bất phàm”, hắn không nhịn được phải thở dài một tiếng: “Sao vậy?”
Làm gì mà vẻ mặt đầy sợ hãi, giống hệt dáng vẻ tam quan bị dẫm nát.
Trong đầu Lục Phỉ Chi vang lên từng tiếng ầm ầm. Xưa nay y là người tuân theo nguyên tắc “có sao nói vậy”, đó giờ y không hề biết tế nhị là gì, bỗng nhiên bây giờ lại hiểu cái gọi là “không thể hành động thiếu suy nghĩ”. Y hốt hoảng nhìn Tạ Miên, phát hiện ra hắn cũng không tập trung nhìn kỹ về phía này, lúc ấy y mới thở phào một hơi, tùy tiện bịa cớ: “Ta vừa mới ngủ một lát. Hình như mơ thấy chuyện gì đó, rất kỳ lạ.”
Tạ Miên châm đèn lên, không biết nên khóc hay nên cười: “Lớn như vậy rồi mà.”
Tính ra y cũng là thanh niên tuấn kiệt vang danh bốn phương, vậy mà lại sợ ác mộng.
Tạ Miên nhìn sang, hắn phát hiện Lục Phỉ Chi bị dọa không nhẹ. Khuôn mặt y đỏ bừng, trên mặt ướt mồ hôi, vài sợi tóc dính lên má, ánh mắt mê man, dưới ánh nến buổi tối lại lộ ra vẻ kiều diễm kinh người.
Đáng tiếc người duy nhất trong gian phòng có thể nhìn thấy cảnh này lại có công năng miễn dịch với sắc đẹp của y.
Tạ Miên có hơi lo lắng, hắn ngồi bên giường, sờ trán Lục Phỉ Chi: “Ngươi thấy không thoải mái ở đâu?”
Bình thường cũng có lúc hai người bọn họ ôm nhau ngủ, Lục Phỉ Chi chưa từng cảm thấy không thoải mái, đối với y, thân thể của bản thân và Tạ Miên không khác gì nhau, thân thiết như tay chân. Nhưng giờ khắc này, khi bàn tay kia đặt lên trán y, Lục Phỉ Chi chỉ có một ý nghĩ: Không giống! Không hề giống!
Nhiệt độ cơ thể Tạ Miên thấp, bàn tay có vết chai do luyện đao nhưng vẫn cực mềm mại, hắn như một khối noãn ngọc lạnh lẽo. Bây giờ bàn tay ấy còn đặt lên cái trán đang nóng đến bốc khói của y, Lục Phỉ Chi chỉ cảm thấy một cảm xúc tê dại lan ra từ nơi tiếp xúc, truyền thẳng vào đầu y.
Lục Phỉ Chi không dám động đậy, cả người cứng đờ như khúc gỗ, chỉ có trái tim của y là đang đập bình bịch như đánh trống.
Y nhớ tới dự định trước đó của mình, vội vàng tìm cách thăm dò, lắp bắp hỏi Tạ Miên: “A Miên, ngươi, hôm nay ngươi về hơi trễ, qua giờ Tuất rồi sao?”
Tạ Miên vô thức đáp lại: “Không có. Ta vẫn để ý thời gian mà.”
Vừa đến gần giờ Tuất, Hệ Thống đã liều mạng thúc giục.
Nếu dám ở quá giờ, chắc chắn nó sẽ bùng nổ.
Lục Phỉ Chi biến sắc, ánh mắt ướt nhẹp trợn to, giống y hệt một đứa trẻ đang lo lắng bối rối.
Còn ở trong mắt Tạ Miên thì biến thành Lục Phỉ Chi đang cực kỳ khó chịu, vừa oan ức vừa giận dỗi. Hắn bắt đầu nhớ lại, buổi chiều lúc hắn vừa mới rời phòng thì Lục Phỉ Chi vẫn còn bình thường, trong khoảng thời gian đó đã có chuyện gì xảy ra?
Tu hành đến cảnh giới này, cảm lạnh phát sốt hầu như không còn xuất hiện.
Tạ Miên nhìn mặt Lục Phỉ Chi đỏ bừng, đột nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ: Không lẽ lúc y luyện công một mình trong phòng gặp rủi ro, tẩu hỏa nhập ma?!
Tạ Miên cố gắng nhớ lại những dấu hiệu nhập ma, phu tử trong học viện đã từng nói: “Rất nhiều người tẩu hỏa nhập mà là do gặp sự cố trong lúc tu luyện, rơi vào ảo cảnh, thường tưởng tượng là mình nằm mơ, nhưng nếu hỏi hắn thấy gì thì sẽ không kể lại được.” Y vội hỏi: “Phi Chi, ngươi thấy gì trong mộng?”
Lục Phỉ Chi đỏ mặt, y liếc mắt nhìn Tạ Miên, nhanh chóng lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Tạ Miên không thể ngồi yên được nữa, hắn đứng lên, hấp tấp nói: “Để ta mời phu tử đến xem cho ngươi.”
Lục Phỉ Chi vội vàng kéo tay áo Tạ Miên. Y biết mình không có chuyện gì, cũng không muốn bị một đám người vây xung quanh nhìn chằm chằm: “Không cần, đều tại lúc ngủ ta mở cửa sổ, nghỉ một lúc là được.”
Tẩu hỏa nhập ma là chuyện cực kỳ bí mật, không có quá nhiều căn cứ để tham khảo, mỗi tu sĩ đều không giống nhau. Nhưng có thể chắc chắn một chuyện, nếu người đó không tự mình nhận ra thì không được phép cho hắn biết, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Trong phòng không có ánh đèn cũng không có động tĩnh gì. Tạ Miên còn tưởng Lục Phỉ Chi đi đâu, kết quả hắn vừa mới mở cửa ra đã thấy y ngồi ngơ ngác trên giường, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tiếng mở cửa không lớn nhưng Lục Phỉ Chi như bị kinh hãi cực độ, y giật bắn mình, chợt quay đầu nhìn về phía Tạ Miên, mắt trợn tròn, đầu tóc lộn xộn như vừa lăn trên giường, nhìn cực kỳ ngu ngốc.
Tạ Miên nhớ lại đánh giá của đồng môn với Lục Phỉ Chi “Tựa như mặt trời, khí vũ bất phàm”, hắn không nhịn được phải thở dài một tiếng: “Sao vậy?”
Làm gì mà vẻ mặt đầy sợ hãi, giống hệt dáng vẻ tam quan bị dẫm nát.
Trong đầu Lục Phỉ Chi vang lên từng tiếng ầm ầm. Xưa nay y là người tuân theo nguyên tắc “có sao nói vậy”, đó giờ y không hề biết tế nhị là gì, bỗng nhiên bây giờ lại hiểu cái gọi là “không thể hành động thiếu suy nghĩ”. Y hốt hoảng nhìn Tạ Miên, phát hiện ra hắn cũng không tập trung nhìn kỹ về phía này, lúc ấy y mới thở phào một hơi, tùy tiện bịa cớ: “Ta vừa mới ngủ một lát. Hình như mơ thấy chuyện gì đó, rất kỳ lạ.”
Tạ Miên châm đèn lên, không biết nên khóc hay nên cười: “Lớn như vậy rồi mà.”
Tính ra y cũng là thanh niên tuấn kiệt vang danh bốn phương, vậy mà lại sợ ác mộng.
Tạ Miên nhìn sang, hắn phát hiện Lục Phỉ Chi bị dọa không nhẹ. Khuôn mặt y đỏ bừng, trên mặt ướt mồ hôi, vài sợi tóc dính lên má, ánh mắt mê man, dưới ánh nến buổi tối lại lộ ra vẻ kiều diễm kinh người.
Đáng tiếc người duy nhất trong gian phòng có thể nhìn thấy cảnh này lại có công năng miễn dịch với sắc đẹp của y.
Tạ Miên có hơi lo lắng, hắn ngồi bên giường, sờ trán Lục Phỉ Chi: “Ngươi thấy không thoải mái ở đâu?”
Bình thường cũng có lúc hai người bọn họ ôm nhau ngủ, Lục Phỉ Chi chưa từng cảm thấy không thoải mái, đối với y, thân thể của bản thân và Tạ Miên không khác gì nhau, thân thiết như tay chân. Nhưng giờ khắc này, khi bàn tay kia đặt lên trán y, Lục Phỉ Chi chỉ có một ý nghĩ: Không giống! Không hề giống!
Nhiệt độ cơ thể Tạ Miên thấp, bàn tay có vết chai do luyện đao nhưng vẫn cực mềm mại, hắn như một khối noãn ngọc lạnh lẽo. Bây giờ bàn tay ấy còn đặt lên cái trán đang nóng đến bốc khói của y, Lục Phỉ Chi chỉ cảm thấy một cảm xúc tê dại lan ra từ nơi tiếp xúc, truyền thẳng vào đầu y.
Lục Phỉ Chi không dám động đậy, cả người cứng đờ như khúc gỗ, chỉ có trái tim của y là đang đập bình bịch như đánh trống.
Y nhớ tới dự định trước đó của mình, vội vàng tìm cách thăm dò, lắp bắp hỏi Tạ Miên: “A Miên, ngươi, hôm nay ngươi về hơi trễ, qua giờ Tuất rồi sao?”
Tạ Miên vô thức đáp lại: “Không có. Ta vẫn để ý thời gian mà.”
Vừa đến gần giờ Tuất, Hệ Thống đã liều mạng thúc giục.
Nếu dám ở quá giờ, chắc chắn nó sẽ bùng nổ.
Lục Phỉ Chi biến sắc, ánh mắt ướt nhẹp trợn to, giống y hệt một đứa trẻ đang lo lắng bối rối.
Còn ở trong mắt Tạ Miên thì biến thành Lục Phỉ Chi đang cực kỳ khó chịu, vừa oan ức vừa giận dỗi. Hắn bắt đầu nhớ lại, buổi chiều lúc hắn vừa mới rời phòng thì Lục Phỉ Chi vẫn còn bình thường, trong khoảng thời gian đó đã có chuyện gì xảy ra?
Tu hành đến cảnh giới này, cảm lạnh phát sốt hầu như không còn xuất hiện.
Tạ Miên nhìn mặt Lục Phỉ Chi đỏ bừng, đột nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ: Không lẽ lúc y luyện công một mình trong phòng gặp rủi ro, tẩu hỏa nhập ma?!
Tạ Miên cố gắng nhớ lại những dấu hiệu nhập ma, phu tử trong học viện đã từng nói: “Rất nhiều người tẩu hỏa nhập mà là do gặp sự cố trong lúc tu luyện, rơi vào ảo cảnh, thường tưởng tượng là mình nằm mơ, nhưng nếu hỏi hắn thấy gì thì sẽ không kể lại được.” Y vội hỏi: “Phi Chi, ngươi thấy gì trong mộng?”
Lục Phỉ Chi đỏ mặt, y liếc mắt nhìn Tạ Miên, nhanh chóng lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Tạ Miên không thể ngồi yên được nữa, hắn đứng lên, hấp tấp nói: “Để ta mời phu tử đến xem cho ngươi.”
Lục Phỉ Chi vội vàng kéo tay áo Tạ Miên. Y biết mình không có chuyện gì, cũng không muốn bị một đám người vây xung quanh nhìn chằm chằm: “Không cần, đều tại lúc ngủ ta mở cửa sổ, nghỉ một lúc là được.”
Tẩu hỏa nhập ma là chuyện cực kỳ bí mật, không có quá nhiều căn cứ để tham khảo, mỗi tu sĩ đều không giống nhau. Nhưng có thể chắc chắn một chuyện, nếu người đó không tự mình nhận ra thì không được phép cho hắn biết, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.