Chương 20:
Bất Như Thụy/不如睡
07/09/2022
Sau lưng Tạ Miên ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng khả năng thích ứng của Tạ Miên mạnh hơn Lục Phỉ Chi nhiều lắm. Vẻ mặt hắn tỉnh bơ, chỉ là giọng nói dịu dàng hơn lúc trước, như đang dỗ dành trẻ nhỏ: “Hôm nay ta làm cá viên, ngươi ăn một chút nhé, được không?”
Lục Phỉ Chi tội nghiệp ngẩng đầy nhìn y: “Hôm nay ta không ăn được không?”
Hệ Thống đương nhiên yêu cầu “không thể”, nhưng Tạ Miên cũng không quan tâm lời nó nói, trong lòng hắn còn lo lắng hơn.
Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, Lục Phỉ Chi giằng co đề phòng hắn hai ngày. Qua nhiều năm như thế, đã có lần nào y từ chối ăn cơm hắn nấu đâu.
Thật sự quá bất thường.
Tạ Miên sắp không giả bộ được nữa, hắn miễn cưỡng cười cười: “Ngươi không ăn cái này thì ta làm cho ngươi cái khác. Ngươi muốn ăn cái gì thì làm cái đó được không? Ta sẽ trở về nhanh thôi.”
Tim Lục Phỉ Chi đập bình bịch.
Tuy vậy, A Miên vẫn muốn ta ăn khuya vào giờ Tuất. Thế nên những điều thoại bản kia viết đều là thật? A Miên thật, thật sự mến mộ ta sao?
Lục Phỉ Chi rất quen thuộc với việc “giải quyết” người mến mộ mình như thế nào. Y vốn định kiên quyết không ăn, tỏ thái độ từ chối hành động “thuần dưỡng” này, nhưng y phát hiện, tâm trạng Tạ Miên có hơi thay đổi.
Nếu đổi lại lúc bình thường, chuyện này sẽ không khiến Lục Phỉ Chi chú ý. Nhưng giờ ánh mắt y đều đặt hết trên người Tạ Miên, vô tình bắt gặp được nụ cười cay đắng và miễn cưỡng của hắn, nghĩ thầm: Vì ta không chịu ăn nên A Miên mới thương tâm thế sao?
Lục Phỉ Chi ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, như bắt buộc phải thỏa hiệp: “Ta sẽ ăn.”
“Không muốn ăn thì không cần ăn!” Nguyên tắc của Tạ Miên là “không được nuông chiều trẻ con”, nhưng giờ hắn cũng không dám cưỡng ép y: “Hôm nay ngươi có muốn ăn cá nướng không, ta làm cho ngươi nhé?”
Lục Phỉ Chi thích ăn cá, nhất là cá nướng, còn phải làm thật cay, nhưng cổ họng y không tốt, nghe nói do từ nhỏ ăn quá cay mới thế. Làm một thành viên tộc chim nổi tiếng hát ca, vậy mà y lại hát như hết hơi, nên bình thường Tạ Miên không nấu cho y ăn cay.
Lục Phỉ Chi muốn khuyên hắn ở lại nhưng lời nói đến miệng lại không thốt ra được.
Aii, nếu thật sự là cá nướng… Lục Phỉ Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Được, ta chờ ngươi.”
Tạ Miên cũng không định làm cơm cho y ăn, hắn vội chạy lên tầng cao nhất của thuyền, vội vã gõ cửa: “Phu tử! Học trò phát hiện Phỉ Chi không đúng lắm!”
Tạ Miên xưa nay ổn trọng, rất có phong phạm “thái sơn sụp đổ mặt không đổi sắc”, lúc này hắn thở hồng hộc, giọng nói run rẩy, sắc mặt trắng bệnh, làm cả đám người ngồi bên trong đều sợ hãi.
Mạt chược cũng không thèm đánh, lập tức đẩy người vào, hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Tạ Miên kể lại cặn kẽ chuyện tối nay một lần nữa, đặc biệt miêu tả “khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê man, hành vi khác thường”. Tạ Miên khàn giọng: “Học sinh nói muốn mời lão gia ngài đến xem nhưng y không chịu. Trò mượn cớ đi nấu cơm mới ra ngoài được.”
Mọi người nhìn nhau, sắc mặt nghiêm trọng: “Quả thật biểu hiện này rất giống.”
“Tu sĩ tẩu hỏa nhập ma rất cảnh giác và đa nghi, thường thường không thích người khác ở gần, dù là người quen cũng thấy bất an, dễ công kích người khác.”
Tạ Miên suy nghĩ một chút: “Học trò mới sờ trán y, cũng không thấy y phản đối.”
Chỉ là nhìn không được thoải mái cho lắm.
Mạc phu tử sờ ria mép: “Quan hệ của Lục tiểu tử và ngươi không bình thường, tự nhiên sẽ thấy thân cận. Nhưng mấy lão già chúng ta thì khác.”
“Trước giờ Phỉ Chi rất ham học hỏi, có phải Hội Trích Tinh lần này tạo cho nó áp lực quá lớn?” Sầm phu tử hỏi Tạ Miên: “Ngươi có biết vì sao nó đột nhiên muốn tham gia lần này không?”
Tạ Miên lắc đầu, hắn có hơi hối hận vì lúc trước không kiên trì hỏi đến cùng: “Học sinh không biết. Y không nói, ta cũng không hỏi.”
Tẩu hỏa nhập ma, hậu quả có lớn có nhỏ, khó mà dự liệu, cần phải thận trọng.
“Nếu nó đã không muốn, tối nay tạm thời không cần tới, đề phòng kích động.” Mạc phu tử an ủi Tạ Miên: “Nếu không thấy Lục tiểu tử có ý tấn công người khác thì tạm thời không quá nghiêm trọng. Trò về dụ dỗ nó, nếu nó có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng thì cố gắng đáp ứng.
Không cần thể hiện quá khác thường, cứ như thường ngày là được. Trò cẩn thận một chút. Sáng sớm mai ta sẽ nghĩ cách kiểm tra.”
Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi nghĩ nhiều rồi, hai người bọn họ không ở cùng một kênh.
Nhưng khả năng thích ứng của Tạ Miên mạnh hơn Lục Phỉ Chi nhiều lắm. Vẻ mặt hắn tỉnh bơ, chỉ là giọng nói dịu dàng hơn lúc trước, như đang dỗ dành trẻ nhỏ: “Hôm nay ta làm cá viên, ngươi ăn một chút nhé, được không?”
Lục Phỉ Chi tội nghiệp ngẩng đầy nhìn y: “Hôm nay ta không ăn được không?”
Hệ Thống đương nhiên yêu cầu “không thể”, nhưng Tạ Miên cũng không quan tâm lời nó nói, trong lòng hắn còn lo lắng hơn.
Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, Lục Phỉ Chi giằng co đề phòng hắn hai ngày. Qua nhiều năm như thế, đã có lần nào y từ chối ăn cơm hắn nấu đâu.
Thật sự quá bất thường.
Tạ Miên sắp không giả bộ được nữa, hắn miễn cưỡng cười cười: “Ngươi không ăn cái này thì ta làm cho ngươi cái khác. Ngươi muốn ăn cái gì thì làm cái đó được không? Ta sẽ trở về nhanh thôi.”
Tim Lục Phỉ Chi đập bình bịch.
Tuy vậy, A Miên vẫn muốn ta ăn khuya vào giờ Tuất. Thế nên những điều thoại bản kia viết đều là thật? A Miên thật, thật sự mến mộ ta sao?
Lục Phỉ Chi rất quen thuộc với việc “giải quyết” người mến mộ mình như thế nào. Y vốn định kiên quyết không ăn, tỏ thái độ từ chối hành động “thuần dưỡng” này, nhưng y phát hiện, tâm trạng Tạ Miên có hơi thay đổi.
Nếu đổi lại lúc bình thường, chuyện này sẽ không khiến Lục Phỉ Chi chú ý. Nhưng giờ ánh mắt y đều đặt hết trên người Tạ Miên, vô tình bắt gặp được nụ cười cay đắng và miễn cưỡng của hắn, nghĩ thầm: Vì ta không chịu ăn nên A Miên mới thương tâm thế sao?
Lục Phỉ Chi ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, như bắt buộc phải thỏa hiệp: “Ta sẽ ăn.”
“Không muốn ăn thì không cần ăn!” Nguyên tắc của Tạ Miên là “không được nuông chiều trẻ con”, nhưng giờ hắn cũng không dám cưỡng ép y: “Hôm nay ngươi có muốn ăn cá nướng không, ta làm cho ngươi nhé?”
Lục Phỉ Chi thích ăn cá, nhất là cá nướng, còn phải làm thật cay, nhưng cổ họng y không tốt, nghe nói do từ nhỏ ăn quá cay mới thế. Làm một thành viên tộc chim nổi tiếng hát ca, vậy mà y lại hát như hết hơi, nên bình thường Tạ Miên không nấu cho y ăn cay.
Lục Phỉ Chi muốn khuyên hắn ở lại nhưng lời nói đến miệng lại không thốt ra được.
Aii, nếu thật sự là cá nướng… Lục Phỉ Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Được, ta chờ ngươi.”
Tạ Miên cũng không định làm cơm cho y ăn, hắn vội chạy lên tầng cao nhất của thuyền, vội vã gõ cửa: “Phu tử! Học trò phát hiện Phỉ Chi không đúng lắm!”
Tạ Miên xưa nay ổn trọng, rất có phong phạm “thái sơn sụp đổ mặt không đổi sắc”, lúc này hắn thở hồng hộc, giọng nói run rẩy, sắc mặt trắng bệnh, làm cả đám người ngồi bên trong đều sợ hãi.
Mạt chược cũng không thèm đánh, lập tức đẩy người vào, hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Tạ Miên kể lại cặn kẽ chuyện tối nay một lần nữa, đặc biệt miêu tả “khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê man, hành vi khác thường”. Tạ Miên khàn giọng: “Học sinh nói muốn mời lão gia ngài đến xem nhưng y không chịu. Trò mượn cớ đi nấu cơm mới ra ngoài được.”
Mọi người nhìn nhau, sắc mặt nghiêm trọng: “Quả thật biểu hiện này rất giống.”
“Tu sĩ tẩu hỏa nhập ma rất cảnh giác và đa nghi, thường thường không thích người khác ở gần, dù là người quen cũng thấy bất an, dễ công kích người khác.”
Tạ Miên suy nghĩ một chút: “Học trò mới sờ trán y, cũng không thấy y phản đối.”
Chỉ là nhìn không được thoải mái cho lắm.
Mạc phu tử sờ ria mép: “Quan hệ của Lục tiểu tử và ngươi không bình thường, tự nhiên sẽ thấy thân cận. Nhưng mấy lão già chúng ta thì khác.”
“Trước giờ Phỉ Chi rất ham học hỏi, có phải Hội Trích Tinh lần này tạo cho nó áp lực quá lớn?” Sầm phu tử hỏi Tạ Miên: “Ngươi có biết vì sao nó đột nhiên muốn tham gia lần này không?”
Tạ Miên lắc đầu, hắn có hơi hối hận vì lúc trước không kiên trì hỏi đến cùng: “Học sinh không biết. Y không nói, ta cũng không hỏi.”
Tẩu hỏa nhập ma, hậu quả có lớn có nhỏ, khó mà dự liệu, cần phải thận trọng.
“Nếu nó đã không muốn, tối nay tạm thời không cần tới, đề phòng kích động.” Mạc phu tử an ủi Tạ Miên: “Nếu không thấy Lục tiểu tử có ý tấn công người khác thì tạm thời không quá nghiêm trọng. Trò về dụ dỗ nó, nếu nó có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng thì cố gắng đáp ứng.
Không cần thể hiện quá khác thường, cứ như thường ngày là được. Trò cẩn thận một chút. Sáng sớm mai ta sẽ nghĩ cách kiểm tra.”
Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi nghĩ nhiều rồi, hai người bọn họ không ở cùng một kênh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.