Chương 42:
Bất Như Thụy/不如睡
07/09/2022
Lục Phỉ Chi cứ vậy bị nhốt chung với Tống Vi Thanh.
Lục Phỉ Chi hỏi hắn: "Ngươi từng có mấy tình nhân cũ?”
Tống Vi Thanh đáp không nghĩ ngợi: "Một trăm linh sáu người.”
Lúc ấy Lục Phỉ Chi chỉ thấy tuyệt vọng: "Kể cả ngươi không thèm để ý tu hành, chẳng lẽ ngươi không thấy mệt ư?”
Tống Vi Thanh phe phẩy quạt: "Người đáng yêu trên thế gian này nhiều lắm. Có thể yêu đương, cùng sống với người đáng yêu, cùng trải nghiệm những lĩnh vực khác nhau là chuyện có ý nghĩa cỡ nào! Sao có thể mệt được?!'' Thậm chí Lục Phỉ Chi đã nghĩ trực tiếp giết đồ khốn lăng nhăng này rồi thà tự chịu phản phệ để xông ra ngoài còn hơn. Cuối cùng y vẫn nhịn xuống, nhớ đâu đồ khốn này gặp may giữ được mạng thì y còn nhờ hắn rèn đao giúp.
Ặc, sau đó mỗi một tình cũ của Tống Vi Thanh xuất hiện, thái độ của bọn họ cực kỳ thân thiện, nói cười ôn chuyện với Tống Vi Thanh. Không khí giữa bọn họ hòa hợp như thể những người bạn thân lâu ngày gặp lại nhau vậy.
Tóm lại, Lục Phỉ Chi biết Tống Vi Thanh có một trăm linh sáu tình cũ.
Tạ Miên nghe mà như lọt vào sương mù. Nhưng hắn cũng cảm giác được, khả năng Tống Vi Thanh không phải kẻ đùa bỡn tình cảm của người khác. Phát hiện này khiến Tạ Miên thở phào một hơi. Không cần biết Lục Phỉ Chi mến mộ người ta hay chỉ là bạn bè thông thường, Tạ Miên đều không hy vọng Tống Vi Thanh là một kẻ cặn bã.
Sự ưu sầu giữa đôi mày của Tạ Miên rốt cuộc cũng tan đi, hắn cười nói: "Nghe ngươi kể mới thấy hắn đúng là một người kỳ diệu.”
Lục Phỉ Chi đang kể mà nghẹn cứng lại.
Từ từ đã!
Y ấn bả vai Tạ Miên, vẻ mặt nghiêm túc: "Không không không! Hắn không tốt chút nào! Bất cứ mối quan hệ yêu đương nào không tiến tới mục đích cuối cùng là hợp tịch đều là đùa giỡn lưu manh!”
Tống Vi Thanh là một tên siêu lưu manh!
Cách hắn xa một chút!
...
Trừ ngày đầu tiên đến thành Trích Tinh đã gặp Tống Vi Thanh, từ đó về sau Lục Phỉ Chi cứ ru rú trong viện của mình, chuẩn bị cho trận đấu sắp tới. Nhưng tin tức y vào thành Trích Tinh vẫn được lan truyền nhanh chóng.
Hai mươi lăm tuổi đã đạt tới kỳ Linh Cảnh không phải là trước nay không hề có, nhưng số lượng ít ỏi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Dù vậy, rốt cuộc Lục Phỉ Chi mới là sơ giai của kỳ Linh Cảnh. Thành chủ thành Trích Tinh dám thả y tới tham gia kỳ Hội Trích Tinh là muốn đi ngang qua rèn luyện một phen; hơn nữa nàng cũng có tự tin với đứa con trai này của mình.
Lời đồn bên ngoài ầm ĩ vang trời, bên trong viện tử vẫn dáng vẻ năm tháng yên bình.
Lục Phỉ Chi đang so chiêu với mấy sư huynh đệ đồng môn.
Hội Trích Tinh đã chuẩn bị gần xong. Lôi đài có hình vuông, chiều dài hơn một trượng, ai rơi xuống trước thì bị loại. Viện tử này không lớn lắm, ngược lại vẫn đủ tạo ra ba bốn cái ''lôi đài''.
Tập huấn mấy ngày trước quả nhiên không uổng phí, thân hình Lục Phỉ Chi trong một tấc vuông càng linh hoạt tự nhiên. Y đối mặt với Đường Dật Nhiên am hiểu dùng đao, hơn nữa còn thuộc bậc đỉnh của kỳ Linh Cảnh mà không hề nao núng.
Tạ Miên ngồi ở hành lang, bên người có mấy vị sư đệ sư muội vây quanh cùng xem người trong viện tỷ thí. Thỉnh thoảng sư đệ sư muội không hiểu chỗ nào, Tạ Miên sẽ chỉ điểm cho một hai câu.
Hiện giờ tuy hắn không thể ra tay, nhưng khả năng quan sát và kinh nghiệm vẫn còn.
Buổi trưa, những người đang đối chiến trong viện đã dừng lại. Ai nấy đều mồ hôi mướt người, miệng khô lưỡi khô.
Tạ Miên đã sớm nấu một nồi nước mơ, hắn cho cả vụn băng vào nồi, đặt nồi bên cạnh hành lang để mọi người tự chia.
Những người lọt vào vòng cuối của tỷ thí đều là những đệ tử đại biểu cho Học Cung tham gia Hội Trích Tinh. Ai cũng lớn tuổi hơn Tạ Miên, nhập học sớm hơn hắn. Nhưng vì ăn của người thì phải mềm mỏng, một đám không biết xấu hổ giả vờ đáng thương, đi sau nhóm sư đệ sư muội kêu ''Tạ sư huynh thật tốt''.
Không khí trong viện náo nhiệt, Lục Phỉ Chi lại căng mặt đi cuối hàng, không nói chuyện với Tạ Miên.
Thấy mọi người đều nhìn y, Tạ Miên bình tĩnh cười nói: "Có thể là trời nóng quá nên tâm trạng không tốt.”
Hai người giống như người lớn và trẻ con vừa mới bắt đầu tách ra ngủ riêng, một khi thỏa hiệp thì không khác nào công sức đều đổ sông đổ bể.
Mọi người nhìn Tạ Miên cười dịu dàng liền đồng loạt cúi đầu ngậm miệng.
Vợ chồng son nhà người ta cãi nhau, ta uống nước mơ của ta đi, đừng có xen vào.
Đường Dật Nhiên đi vào hậu viện, vừa thấy Lục Phỉ Chi đang ngồi chỗ giếng trời, trong tay y cầm một cái tua màu đỏ xấu hoắc, vừa cầm vừa ngắm.
Đường Dật Nhiên vỗ bả vai y: "Hai ngươi lại làm sao vậy?”
Mấy ngày hôm trước không phải còn thề son sắt ''phải đối tốt với A Miên'' sao? Sao hôm nay đã giận dỗi rồi.
Lục Phỉ Chi hỏi hắn: "Ngươi từng có mấy tình nhân cũ?”
Tống Vi Thanh đáp không nghĩ ngợi: "Một trăm linh sáu người.”
Lúc ấy Lục Phỉ Chi chỉ thấy tuyệt vọng: "Kể cả ngươi không thèm để ý tu hành, chẳng lẽ ngươi không thấy mệt ư?”
Tống Vi Thanh phe phẩy quạt: "Người đáng yêu trên thế gian này nhiều lắm. Có thể yêu đương, cùng sống với người đáng yêu, cùng trải nghiệm những lĩnh vực khác nhau là chuyện có ý nghĩa cỡ nào! Sao có thể mệt được?!'' Thậm chí Lục Phỉ Chi đã nghĩ trực tiếp giết đồ khốn lăng nhăng này rồi thà tự chịu phản phệ để xông ra ngoài còn hơn. Cuối cùng y vẫn nhịn xuống, nhớ đâu đồ khốn này gặp may giữ được mạng thì y còn nhờ hắn rèn đao giúp.
Ặc, sau đó mỗi một tình cũ của Tống Vi Thanh xuất hiện, thái độ của bọn họ cực kỳ thân thiện, nói cười ôn chuyện với Tống Vi Thanh. Không khí giữa bọn họ hòa hợp như thể những người bạn thân lâu ngày gặp lại nhau vậy.
Tóm lại, Lục Phỉ Chi biết Tống Vi Thanh có một trăm linh sáu tình cũ.
Tạ Miên nghe mà như lọt vào sương mù. Nhưng hắn cũng cảm giác được, khả năng Tống Vi Thanh không phải kẻ đùa bỡn tình cảm của người khác. Phát hiện này khiến Tạ Miên thở phào một hơi. Không cần biết Lục Phỉ Chi mến mộ người ta hay chỉ là bạn bè thông thường, Tạ Miên đều không hy vọng Tống Vi Thanh là một kẻ cặn bã.
Sự ưu sầu giữa đôi mày của Tạ Miên rốt cuộc cũng tan đi, hắn cười nói: "Nghe ngươi kể mới thấy hắn đúng là một người kỳ diệu.”
Lục Phỉ Chi đang kể mà nghẹn cứng lại.
Từ từ đã!
Y ấn bả vai Tạ Miên, vẻ mặt nghiêm túc: "Không không không! Hắn không tốt chút nào! Bất cứ mối quan hệ yêu đương nào không tiến tới mục đích cuối cùng là hợp tịch đều là đùa giỡn lưu manh!”
Tống Vi Thanh là một tên siêu lưu manh!
Cách hắn xa một chút!
...
Trừ ngày đầu tiên đến thành Trích Tinh đã gặp Tống Vi Thanh, từ đó về sau Lục Phỉ Chi cứ ru rú trong viện của mình, chuẩn bị cho trận đấu sắp tới. Nhưng tin tức y vào thành Trích Tinh vẫn được lan truyền nhanh chóng.
Hai mươi lăm tuổi đã đạt tới kỳ Linh Cảnh không phải là trước nay không hề có, nhưng số lượng ít ỏi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Dù vậy, rốt cuộc Lục Phỉ Chi mới là sơ giai của kỳ Linh Cảnh. Thành chủ thành Trích Tinh dám thả y tới tham gia kỳ Hội Trích Tinh là muốn đi ngang qua rèn luyện một phen; hơn nữa nàng cũng có tự tin với đứa con trai này của mình.
Lời đồn bên ngoài ầm ĩ vang trời, bên trong viện tử vẫn dáng vẻ năm tháng yên bình.
Lục Phỉ Chi đang so chiêu với mấy sư huynh đệ đồng môn.
Hội Trích Tinh đã chuẩn bị gần xong. Lôi đài có hình vuông, chiều dài hơn một trượng, ai rơi xuống trước thì bị loại. Viện tử này không lớn lắm, ngược lại vẫn đủ tạo ra ba bốn cái ''lôi đài''.
Tập huấn mấy ngày trước quả nhiên không uổng phí, thân hình Lục Phỉ Chi trong một tấc vuông càng linh hoạt tự nhiên. Y đối mặt với Đường Dật Nhiên am hiểu dùng đao, hơn nữa còn thuộc bậc đỉnh của kỳ Linh Cảnh mà không hề nao núng.
Tạ Miên ngồi ở hành lang, bên người có mấy vị sư đệ sư muội vây quanh cùng xem người trong viện tỷ thí. Thỉnh thoảng sư đệ sư muội không hiểu chỗ nào, Tạ Miên sẽ chỉ điểm cho một hai câu.
Hiện giờ tuy hắn không thể ra tay, nhưng khả năng quan sát và kinh nghiệm vẫn còn.
Buổi trưa, những người đang đối chiến trong viện đã dừng lại. Ai nấy đều mồ hôi mướt người, miệng khô lưỡi khô.
Tạ Miên đã sớm nấu một nồi nước mơ, hắn cho cả vụn băng vào nồi, đặt nồi bên cạnh hành lang để mọi người tự chia.
Những người lọt vào vòng cuối của tỷ thí đều là những đệ tử đại biểu cho Học Cung tham gia Hội Trích Tinh. Ai cũng lớn tuổi hơn Tạ Miên, nhập học sớm hơn hắn. Nhưng vì ăn của người thì phải mềm mỏng, một đám không biết xấu hổ giả vờ đáng thương, đi sau nhóm sư đệ sư muội kêu ''Tạ sư huynh thật tốt''.
Không khí trong viện náo nhiệt, Lục Phỉ Chi lại căng mặt đi cuối hàng, không nói chuyện với Tạ Miên.
Thấy mọi người đều nhìn y, Tạ Miên bình tĩnh cười nói: "Có thể là trời nóng quá nên tâm trạng không tốt.”
Hai người giống như người lớn và trẻ con vừa mới bắt đầu tách ra ngủ riêng, một khi thỏa hiệp thì không khác nào công sức đều đổ sông đổ bể.
Mọi người nhìn Tạ Miên cười dịu dàng liền đồng loạt cúi đầu ngậm miệng.
Vợ chồng son nhà người ta cãi nhau, ta uống nước mơ của ta đi, đừng có xen vào.
Đường Dật Nhiên đi vào hậu viện, vừa thấy Lục Phỉ Chi đang ngồi chỗ giếng trời, trong tay y cầm một cái tua màu đỏ xấu hoắc, vừa cầm vừa ngắm.
Đường Dật Nhiên vỗ bả vai y: "Hai ngươi lại làm sao vậy?”
Mấy ngày hôm trước không phải còn thề son sắt ''phải đối tốt với A Miên'' sao? Sao hôm nay đã giận dỗi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.