Chương 43:
Bất Như Thụy/不如睡
07/09/2022
Lục Phỉ Chi giấu cái tua đỏ theo bản năng, sau đó y căm tức nói: "Sao ta biết được! Đột nhiên hắn nói muốn chia phòng ngủ riêng với ta!”
Lục Phỉ Chi nói xong lại thấy hơi mất mặt, y bất chấp nói: "Thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, tách ra ngủ riêng thì tách!”
Đường Dật Nhiên kinh ngạc.
Đã tách ra ngủ riêng rồi mà còn không phải chuyện gì to tát?!
Đường Dật Nhiên không còn lời nào để nói với y: "Mặc kệ là chuyện gì, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ!”
Đương nhiên Lục Phỉ Chi cũng nghĩ tới điều này, nhưng y chỉ có thể nghĩ tới một suy đoán hoang đường, chẳng lẽ là vì Tống Vi Thanh?
Trong lòng y không tin, nhưng y cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
A Miên đúng là sau khi gặp Tống Vi Thanh mới đột nhiên đưa ra quyết định chia phòng ngủ. Trước đó hắn còn cố ý hỏi ''ngươi cảm thấy vị Tống đạo hữu kia nếu làm đạo lữ thì như thế nào?"' Đường Dật Nhiên thấy Lục Phỉ Chi ủ rũ cụp đuôi không nói lời nào thì thầm nghĩ chắc tám phần là đồ ngốc này đắc tội Tạ Miên chỗ nào mà không biết rồi. Hắn đành khuyên nhủ: "Tình cảm của Tạ Miên với ngươi, ngay cả một người ngoài như ta cũng thấy rõ. Ngày thường Tạ Miên thích cái gì, có tâm nguyện gì không, ngươi cứ thỏa mãn hắn đi. Nam tử hán đại trượng phu, nhún nhường một chút thì đã làm sao! Nào có chuyện gì không giải quyết được?”
...
Tối cùng ngày.
Mấy ngày nay Tạ Miên cũng không ngủ ngon, lúc ngoài cửa truyền tới tiếng quần áo ma sát, hắn đã tỉnh táo lại ngay.
Hình như có người đang chần chừ trước cửa, mãi mà không đi.
Lúc đầu Tạ Miên còn tưởng có nguy hiểm, kết quả hắn đợi một lúc mà vẫn không thấy người ngoài cửa làm gì. Nghĩ vậy, Tạ Miên bèn thả một luồng thần thức ra ngoài.
Người nọ phát hiện thần thức của hắn liền biết hắn đã tỉnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "A Miên.”
Tạ Miên: "....”
Hơn nửa đêm không ngủ, không tu hành đọc sách mà chạy đến ngoài cửa phòng của hắn làm cái gì? Ngươi thật sự cho là ngươi chỉ là đứa trẻ ba bốn tuổi, nửa đêm bị ác mộng dọa tỉnh nên khóc lóc gõ cửa phòng người lớn đấy à?
Tuy rằng trong lòng Tạ Miên phỉ nhổ Lục Phỉ Chi, bản thân hắn cũng lại mắc vào tật xấu của người lớn.
Thôi. Tạ Miên vừa chết lặng bước xuống giường vừa nghĩ: Còn bảy ngày nữa là Hội Trích Tinh sẽ bắt đầu, thật sự không được nữa thì cứ ngủ chung tiếp vậy. Chuyện chia phòng ngủ cứ đợi đến lúc Hội Trích Tinh kết thúc, trở về thành Triều Phượng rồi nói sau.
Con trẻ sắp sửa thi cử, bậc cha chú cứ thỏa hiệp một chút cũng được.
Tạ Miên bất đắc dĩ mở cửa phòng.
Lục Phỉ Chi đang đứng ngoài cửa.
Tạ Miên còn chưa kịp mở miệng, Lục Phỉ Chi đã tuyên bố bằng giọng điệu quả quyết: "Ta sẽ làm! Ta sẽ thực hiện nghĩa vụ!”
Tạ Miên không hiểu ý của Lục Phỉ Chi là gì, nhưng hắn vẫn bước sang một bên nhường đường cho y vào trong.
Lục Phỉ Chi không bước vào mà còn lùi lại hai bước: "Nhưng phải chờ đến lúc Hội Trích Tinh kết thúc đã! Ta nhất định sẽ không đổi ý!”
Y cũng không dám nhìn mặt Tạ Miên, mắt cứ nhìn chằm chặp xuống mặt đất: "A Miên, ngươi, ngươi đừng nóng giận. Ta về trước nhé!”
Y nói xong một tràng không hiểu đầu đuôi ra sao rồi chạy mất dạng, chỉ để lại bóng lưng như bị ma đuổi.
Tạ Miên đứng sững tại chỗ, vẻ mặt toàn dấu chấm hỏi: "Rốt cuộc y đang nói gì vậy?”
Hệ Thống cũng mờ mịt: "Hình như nói muốn thực hiện nghĩa vụ với ngươi?”
Tạ Miên đóng cửa lại, vừa đi về giường vừa tự hỏi vấn đề này: "Nhưng mà y thì có nghĩa vụ gì với ta?”
Nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ hả?
Hệ Thống cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm: "Ta nhớ rõ mấy ngày trước y còn đề cập tới cái từ ''nghĩa vụ'' này, hay ý của y là nghĩa vụ của đạo lữ?!'' Tạ Miên ngáp một cái rồi nằm xuống giường, hắn trợn mắt: "Ý của ngươi là Phỉ Chi định thực hiện nghĩa vụ đạo lữ với ta ấy hả?”
Hệ Thống tự phủ định bản thân: "Chuyện này không có khả năng! Lục Phỉ Chi đoạn tình tuyệt ái, một lòng chỉ muốn phi thăng! Y không thể nào có suy nghĩ muốn kết đạo lữ với ai đó được!”
Thật ra Tạ Miên không tin cái gọi là số mệnh.
Hắn nghiêm túc nghĩ, hay là Lục Phỉ Chi thật sự đã tới tuổi dậy thì nên mới sinh ra suy nghĩ gì đó với mình?
Nhưng hắn lại hồi tưởng lời nói lúc nãy của Lục Phỉ Chi.
''Ta sẽ thực hiện nghĩa vụ'', ''cần chờ đến lúc Hội Trích Tinh kết thúc đã'', ''ta nhất định sẽ không đổi ý''.
Tạ Miên đỡ trán.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ yêu đương, nhưng vừa nghĩ cũng biết nếu Lục Phỉ Chi thích hắn thật, vừa rồi lúc y nói tới nghĩa vụ đạo lữ thì cũng không nên miễn cưỡng như vậy chứ?!
Cho nên cái gì mà tuổi dậy thì, cái gì mà mầm tình mới chớm, quả nhiên là ảo giác của bản thân hắn.
Hiện tại suy nghĩ của mấy nhóc con tuổi dậy thì đúng là khó hiểu thật.
Lục Phỉ Chi nói xong lại thấy hơi mất mặt, y bất chấp nói: "Thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, tách ra ngủ riêng thì tách!”
Đường Dật Nhiên kinh ngạc.
Đã tách ra ngủ riêng rồi mà còn không phải chuyện gì to tát?!
Đường Dật Nhiên không còn lời nào để nói với y: "Mặc kệ là chuyện gì, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ!”
Đương nhiên Lục Phỉ Chi cũng nghĩ tới điều này, nhưng y chỉ có thể nghĩ tới một suy đoán hoang đường, chẳng lẽ là vì Tống Vi Thanh?
Trong lòng y không tin, nhưng y cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
A Miên đúng là sau khi gặp Tống Vi Thanh mới đột nhiên đưa ra quyết định chia phòng ngủ. Trước đó hắn còn cố ý hỏi ''ngươi cảm thấy vị Tống đạo hữu kia nếu làm đạo lữ thì như thế nào?"' Đường Dật Nhiên thấy Lục Phỉ Chi ủ rũ cụp đuôi không nói lời nào thì thầm nghĩ chắc tám phần là đồ ngốc này đắc tội Tạ Miên chỗ nào mà không biết rồi. Hắn đành khuyên nhủ: "Tình cảm của Tạ Miên với ngươi, ngay cả một người ngoài như ta cũng thấy rõ. Ngày thường Tạ Miên thích cái gì, có tâm nguyện gì không, ngươi cứ thỏa mãn hắn đi. Nam tử hán đại trượng phu, nhún nhường một chút thì đã làm sao! Nào có chuyện gì không giải quyết được?”
...
Tối cùng ngày.
Mấy ngày nay Tạ Miên cũng không ngủ ngon, lúc ngoài cửa truyền tới tiếng quần áo ma sát, hắn đã tỉnh táo lại ngay.
Hình như có người đang chần chừ trước cửa, mãi mà không đi.
Lúc đầu Tạ Miên còn tưởng có nguy hiểm, kết quả hắn đợi một lúc mà vẫn không thấy người ngoài cửa làm gì. Nghĩ vậy, Tạ Miên bèn thả một luồng thần thức ra ngoài.
Người nọ phát hiện thần thức của hắn liền biết hắn đã tỉnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "A Miên.”
Tạ Miên: "....”
Hơn nửa đêm không ngủ, không tu hành đọc sách mà chạy đến ngoài cửa phòng của hắn làm cái gì? Ngươi thật sự cho là ngươi chỉ là đứa trẻ ba bốn tuổi, nửa đêm bị ác mộng dọa tỉnh nên khóc lóc gõ cửa phòng người lớn đấy à?
Tuy rằng trong lòng Tạ Miên phỉ nhổ Lục Phỉ Chi, bản thân hắn cũng lại mắc vào tật xấu của người lớn.
Thôi. Tạ Miên vừa chết lặng bước xuống giường vừa nghĩ: Còn bảy ngày nữa là Hội Trích Tinh sẽ bắt đầu, thật sự không được nữa thì cứ ngủ chung tiếp vậy. Chuyện chia phòng ngủ cứ đợi đến lúc Hội Trích Tinh kết thúc, trở về thành Triều Phượng rồi nói sau.
Con trẻ sắp sửa thi cử, bậc cha chú cứ thỏa hiệp một chút cũng được.
Tạ Miên bất đắc dĩ mở cửa phòng.
Lục Phỉ Chi đang đứng ngoài cửa.
Tạ Miên còn chưa kịp mở miệng, Lục Phỉ Chi đã tuyên bố bằng giọng điệu quả quyết: "Ta sẽ làm! Ta sẽ thực hiện nghĩa vụ!”
Tạ Miên không hiểu ý của Lục Phỉ Chi là gì, nhưng hắn vẫn bước sang một bên nhường đường cho y vào trong.
Lục Phỉ Chi không bước vào mà còn lùi lại hai bước: "Nhưng phải chờ đến lúc Hội Trích Tinh kết thúc đã! Ta nhất định sẽ không đổi ý!”
Y cũng không dám nhìn mặt Tạ Miên, mắt cứ nhìn chằm chặp xuống mặt đất: "A Miên, ngươi, ngươi đừng nóng giận. Ta về trước nhé!”
Y nói xong một tràng không hiểu đầu đuôi ra sao rồi chạy mất dạng, chỉ để lại bóng lưng như bị ma đuổi.
Tạ Miên đứng sững tại chỗ, vẻ mặt toàn dấu chấm hỏi: "Rốt cuộc y đang nói gì vậy?”
Hệ Thống cũng mờ mịt: "Hình như nói muốn thực hiện nghĩa vụ với ngươi?”
Tạ Miên đóng cửa lại, vừa đi về giường vừa tự hỏi vấn đề này: "Nhưng mà y thì có nghĩa vụ gì với ta?”
Nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ hả?
Hệ Thống cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm: "Ta nhớ rõ mấy ngày trước y còn đề cập tới cái từ ''nghĩa vụ'' này, hay ý của y là nghĩa vụ của đạo lữ?!'' Tạ Miên ngáp một cái rồi nằm xuống giường, hắn trợn mắt: "Ý của ngươi là Phỉ Chi định thực hiện nghĩa vụ đạo lữ với ta ấy hả?”
Hệ Thống tự phủ định bản thân: "Chuyện này không có khả năng! Lục Phỉ Chi đoạn tình tuyệt ái, một lòng chỉ muốn phi thăng! Y không thể nào có suy nghĩ muốn kết đạo lữ với ai đó được!”
Thật ra Tạ Miên không tin cái gọi là số mệnh.
Hắn nghiêm túc nghĩ, hay là Lục Phỉ Chi thật sự đã tới tuổi dậy thì nên mới sinh ra suy nghĩ gì đó với mình?
Nhưng hắn lại hồi tưởng lời nói lúc nãy của Lục Phỉ Chi.
''Ta sẽ thực hiện nghĩa vụ'', ''cần chờ đến lúc Hội Trích Tinh kết thúc đã'', ''ta nhất định sẽ không đổi ý''.
Tạ Miên đỡ trán.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ yêu đương, nhưng vừa nghĩ cũng biết nếu Lục Phỉ Chi thích hắn thật, vừa rồi lúc y nói tới nghĩa vụ đạo lữ thì cũng không nên miễn cưỡng như vậy chứ?!
Cho nên cái gì mà tuổi dậy thì, cái gì mà mầm tình mới chớm, quả nhiên là ảo giác của bản thân hắn.
Hiện tại suy nghĩ của mấy nhóc con tuổi dậy thì đúng là khó hiểu thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.