Chương 44:
Bất Như Thụy/不如睡
07/09/2022
''Đúng rồi.”
Lúc Tạ Miên đang sắp ngủ, Hệ Thống đột nhiên nói với hắn: "Bọn ta đã đánh giá sơ bộ rồi, dựa theo cách thức theo đuổi Lục Phỉ Chi của ngươi, thời hạn nhiệm vụ gốc chắc phải mất tám đến mười năm là ít.”
Dù sao cũng là phương pháp nước ấm nấu ếch, thời gian mà ngắn quá thì sao mà gọi là nước ấm nấu ếch được/.
Tạ Miên lại mở mắt ra: "...Ngươi đang nói tới "nhiệm vụ gốc", ta không nghe nhầm đấy chứ?”
''Không sai." Hệ Thống giả lả nói: "Chúc mừng ngươi đã được gặp một Hệ Thống tinh ý, ôn nhu săn sóc như ta. Ta đã báo cáo quá khứ mười lăm năm của ngươi lên cấp trên rồi, vốn chẳng có bao nhiêu hy vọng, chỉ muốn tùy tiện thử xem thế nào, ai ngờ lại được thông qua đánh giá sơ bộ!”
''Chúc mừng ngươi, có thể chuẩn bị kết thúc được rồi.”
Nó đã ở cạnh Tạ Miên mấy tháng, tất nhiên nó nhận ra sự phòng bị và kháng cự của Tạ Miên đối với mình. Thậm chí Hệ Thống còn cảm thấy ký chủ này không hề thích tán chuyện, thỉnh thoảng nó có chia sẻ vài câu chuyện trong thoại bản, hắn cũng không mấy hứng thú. Hai bên tốt hơn hết cứ làm xong nhiệm vụ rồi đường ai nấy đi là được.
Cuối cùng cũng nhận được tin tức tốt.
Tạ Miên hài lòng: "Vậy chờ Hội Trích Tinh kết thúc rồi nói.”
Bằng không hắn chỉ sợ lúc ấy Lục Phỉ Chi kinh hãi quá mà nghi ngờ nhân sinh, sau đó bị đá rớt đài ngay trận đầu tiên. Như vậy lúc trở về nhà, y khó tránh khỏi sẽ bị Lục Lam đánh cho ''cha mẹ cũng không nhận ra''.
...
Các tu sĩ khắp đại lục Vân Miểu lần lượt tới, cuối cùng số lượng tham gia Hội Trích Tinh tổng cộng là hơn ngàn người.
Tỷ thí ở Hội Trích Tinh vừa đơn giản vừa thô bạo.
Lúc mới bắt đầu, một trăm người sẽ lên một lôi đài. Lôi đài rộng chừng ba mươi trượng, người nào rớt khỏi đó sẽ bị đào thải, đánh đến khi nào chỉ còn lại hai phần trong đó. Sau đó bốn mươi người còn lại tiếp tục đánh trên lôi đài nhỏ hơn, sau đó nữa là hai mươi người lại đánh trên lôi đài nhỏ hơn chút nữa. Cứ thế đến cuối cùng chỉ còn hai người quyết đấu trên một lôi đài rộng một trượng, còn chẳng to bằng cái giường của gia đình giàu có.
Trước khi tỷ thí, tất nhiên Tạ Miên không có gì phải lo lắng. Nếu Lục Phỉ Chi mà yếu kém thật, Lục Lam thà đánh gãy chân y còn hơn để y tới đây làm nàng bị mất mặt xấu hổ.
Nhưng Tạ Miên vẫn quan sát trận đấu rất cẩn thận.
Người để ý tới Lục Phỉ Chi không chỉ có một mình hắn.
Kể cả người trên lôi đài vừa nhiều vừa hỗn loạn, chắc chắn Lục Phỉ Chi sẽ không bị lẫn với những người khác.
Chỉ nói riêng về tu vi và cảnh giới, tuổi y còn trẻ, có thể xem như đặc biệt giữa một đám người dự thi đã bước vào kỳ Linh Cảnh. Huống chi vũ khí y dùng là cung tên, xem như một món vũ khí không mấy thuận lợi khi lên lôi đài đánh giáp lá cà thế này.
Nhưng bất kể là ai, chỉ cần nhìn một cái là biết y cực kỳ thành thạo trong trận hỗn chiến này.
Tạ Miên không ngồi ở trên đài cao được sắp xếp cho các đệ tử Thành Triều Phượng. hắn đừng lẫn trong một nhóm tán tu nghe bọn họ bàn tán sôi nổi về Lục Phỉ Chi.
''Trước đây ta chỉ nghĩ là Lục Phỉ Chi có chỗ dựa là Thành Triều Phượng, ở nhà y tiên đan linh thảo gì mà không có, có khi còn phải đi lên nhờ ngoại lực. Hôm nay vừa thấy mới biết hóa ra ta đã suy nghĩ thiển cận rồi.”
Tu vi được bồi đắp bằng ngoại lực khó vận dụng hơn hẳn tu vi tự thân luyện ra. Toàn bộ tu vi và võ công của Lục Phỉ Chi bây giờ đều do y khắc khổ tu luyện mới có.
''Hai sáu tuổi đạt tới cảnh giới Linh Cảnh, tương lai quả thực không thể đoán trước được. Nếu sau này có ngày y tiến vào Thánh Giai, Thành Triều Phượng lại có thêm ít nhất là ba trăm năm hưng thịnh.”
''Đáng tiếc tuổi tác y trẻ quá nên sẽ chịu thiệt. Nếu sau đấy mà y đối mặt với đám người Vân Già Nguyệt đã tiến vào kỳ Linh Cảnh từ lâu thì chỉ sợ là khó lòng được vào bí cảnh Trích Tinh.”
''Thiếu thành chủ Thành Triều Phượng cần gì phải để ý đến mười tám viên đá Tôi Tinh chứ?" Có người không cho là đúng: "Phượng hoàng con còn nhỏ, lần này chỉ là tới để dương oai mà thôi. Chỉ cần y có thể bước vào sáu mươi hạng đầu là đã đủ để lòe thiên hạ rồi. Còn nếu y thật sự muốn đứng đầu thì phải tham gia thêm hai lần Hội Trích Tinh nữa.
Lúc Tạ Miên đang sắp ngủ, Hệ Thống đột nhiên nói với hắn: "Bọn ta đã đánh giá sơ bộ rồi, dựa theo cách thức theo đuổi Lục Phỉ Chi của ngươi, thời hạn nhiệm vụ gốc chắc phải mất tám đến mười năm là ít.”
Dù sao cũng là phương pháp nước ấm nấu ếch, thời gian mà ngắn quá thì sao mà gọi là nước ấm nấu ếch được/.
Tạ Miên lại mở mắt ra: "...Ngươi đang nói tới "nhiệm vụ gốc", ta không nghe nhầm đấy chứ?”
''Không sai." Hệ Thống giả lả nói: "Chúc mừng ngươi đã được gặp một Hệ Thống tinh ý, ôn nhu săn sóc như ta. Ta đã báo cáo quá khứ mười lăm năm của ngươi lên cấp trên rồi, vốn chẳng có bao nhiêu hy vọng, chỉ muốn tùy tiện thử xem thế nào, ai ngờ lại được thông qua đánh giá sơ bộ!”
''Chúc mừng ngươi, có thể chuẩn bị kết thúc được rồi.”
Nó đã ở cạnh Tạ Miên mấy tháng, tất nhiên nó nhận ra sự phòng bị và kháng cự của Tạ Miên đối với mình. Thậm chí Hệ Thống còn cảm thấy ký chủ này không hề thích tán chuyện, thỉnh thoảng nó có chia sẻ vài câu chuyện trong thoại bản, hắn cũng không mấy hứng thú. Hai bên tốt hơn hết cứ làm xong nhiệm vụ rồi đường ai nấy đi là được.
Cuối cùng cũng nhận được tin tức tốt.
Tạ Miên hài lòng: "Vậy chờ Hội Trích Tinh kết thúc rồi nói.”
Bằng không hắn chỉ sợ lúc ấy Lục Phỉ Chi kinh hãi quá mà nghi ngờ nhân sinh, sau đó bị đá rớt đài ngay trận đầu tiên. Như vậy lúc trở về nhà, y khó tránh khỏi sẽ bị Lục Lam đánh cho ''cha mẹ cũng không nhận ra''.
...
Các tu sĩ khắp đại lục Vân Miểu lần lượt tới, cuối cùng số lượng tham gia Hội Trích Tinh tổng cộng là hơn ngàn người.
Tỷ thí ở Hội Trích Tinh vừa đơn giản vừa thô bạo.
Lúc mới bắt đầu, một trăm người sẽ lên một lôi đài. Lôi đài rộng chừng ba mươi trượng, người nào rớt khỏi đó sẽ bị đào thải, đánh đến khi nào chỉ còn lại hai phần trong đó. Sau đó bốn mươi người còn lại tiếp tục đánh trên lôi đài nhỏ hơn, sau đó nữa là hai mươi người lại đánh trên lôi đài nhỏ hơn chút nữa. Cứ thế đến cuối cùng chỉ còn hai người quyết đấu trên một lôi đài rộng một trượng, còn chẳng to bằng cái giường của gia đình giàu có.
Trước khi tỷ thí, tất nhiên Tạ Miên không có gì phải lo lắng. Nếu Lục Phỉ Chi mà yếu kém thật, Lục Lam thà đánh gãy chân y còn hơn để y tới đây làm nàng bị mất mặt xấu hổ.
Nhưng Tạ Miên vẫn quan sát trận đấu rất cẩn thận.
Người để ý tới Lục Phỉ Chi không chỉ có một mình hắn.
Kể cả người trên lôi đài vừa nhiều vừa hỗn loạn, chắc chắn Lục Phỉ Chi sẽ không bị lẫn với những người khác.
Chỉ nói riêng về tu vi và cảnh giới, tuổi y còn trẻ, có thể xem như đặc biệt giữa một đám người dự thi đã bước vào kỳ Linh Cảnh. Huống chi vũ khí y dùng là cung tên, xem như một món vũ khí không mấy thuận lợi khi lên lôi đài đánh giáp lá cà thế này.
Nhưng bất kể là ai, chỉ cần nhìn một cái là biết y cực kỳ thành thạo trong trận hỗn chiến này.
Tạ Miên không ngồi ở trên đài cao được sắp xếp cho các đệ tử Thành Triều Phượng. hắn đừng lẫn trong một nhóm tán tu nghe bọn họ bàn tán sôi nổi về Lục Phỉ Chi.
''Trước đây ta chỉ nghĩ là Lục Phỉ Chi có chỗ dựa là Thành Triều Phượng, ở nhà y tiên đan linh thảo gì mà không có, có khi còn phải đi lên nhờ ngoại lực. Hôm nay vừa thấy mới biết hóa ra ta đã suy nghĩ thiển cận rồi.”
Tu vi được bồi đắp bằng ngoại lực khó vận dụng hơn hẳn tu vi tự thân luyện ra. Toàn bộ tu vi và võ công của Lục Phỉ Chi bây giờ đều do y khắc khổ tu luyện mới có.
''Hai sáu tuổi đạt tới cảnh giới Linh Cảnh, tương lai quả thực không thể đoán trước được. Nếu sau này có ngày y tiến vào Thánh Giai, Thành Triều Phượng lại có thêm ít nhất là ba trăm năm hưng thịnh.”
''Đáng tiếc tuổi tác y trẻ quá nên sẽ chịu thiệt. Nếu sau đấy mà y đối mặt với đám người Vân Già Nguyệt đã tiến vào kỳ Linh Cảnh từ lâu thì chỉ sợ là khó lòng được vào bí cảnh Trích Tinh.”
''Thiếu thành chủ Thành Triều Phượng cần gì phải để ý đến mười tám viên đá Tôi Tinh chứ?" Có người không cho là đúng: "Phượng hoàng con còn nhỏ, lần này chỉ là tới để dương oai mà thôi. Chỉ cần y có thể bước vào sáu mươi hạng đầu là đã đủ để lòe thiên hạ rồi. Còn nếu y thật sự muốn đứng đầu thì phải tham gia thêm hai lần Hội Trích Tinh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.