Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 47:

Bất Như Thụy/不如睡

07/09/2022

Trước đó Hệ Thống yêu cầu Tạ Miên đưa cho Lục Phỉ Chi một món đồ trang sức do hắn tự làm, Tạ Miên mới tiện tay bện cho y một sợi dây tua rua vô cùng đơn giản và thô sơ. Hắn mua đồ nghề để bện túi từ cửa tiệm hàng đầu trong thành, chỉ tốn có mười lăm phút đã làm xong.

Quả thật là hai chữ “lấy lệ” viết hoa luôn.

Tay nghề của Tạ Miên không vụng, ngược lại còn rất khéo léo. Nếu thật sự hắn mà có ý định bỏ ra mười ngày nửa tháng để làm cho Lục Phỉ Chi một chiếc túi thơm hay ngọc bội tử tế thì không phải là không thể. Chỉ có điều Tạ Miên thấy làm vậy quá mức ngớ ngẩn. Hơn nữa, những thứ đó Lục Phỉ Chi không thiếu, làm cho nhiều quá có khi còn sợ y đeo không hết.

Nhưng so với tặng một sợi dây tua rua, đưa túi thơm hoặc đưa ngọc bội đều tốt hơn nhiều.

Vì thế hắn cắn chảy máu đầu ngón tay của mình để vẽ một lá bùa cho Lục Phỉ Chi.

Khi đó Tạ Miên chỉ vẽ do cảm hứng nhất thời chứ hắn không nghĩ tới sẽ có ngày cần dùng đến thật. Dù Lục Lam và Vân Kỳ An có không đáng tin như thế nào thì vẫn sẽ quan tâm đến mạng nhỏ của con trai mình, vật để bảo mệnh trên người Lục Phỉ Chi có không ít.

Trăm triệu không nghĩ tới, lá bùa này không thể phát huy công hiệu ngăn chặn sát thương mà ngược lại còn trở thành vật dẫn giúp Tạ Miên tiến vào Hội Trích Tinh.

Trùng hợp là Hội Trích Tinh chỉ cho phép tu sĩ kỳ Linh Cảnh tiến vào. Ba mươi vị tu sĩ tiến vào bí cảnh đều là những người có gia thế lừng lẫy, pháp khí bảo mệnh bọn họ mang theo tất nhiên đều do các trưởng bối có tu vi thâm hậu luyện chế mà thành. Ai lại mang bùa hộ mệnh chỉ được tinh chế từ máu của tu sĩ kỳ Linh Cảnh bao giờ?

Chỉ có Lục Phỉ Chi mới mang theo sợi dây tua rua mà Tạ Miên đưa cho đi vào.

Ngay khi Tạ Miên kể chuyện “ Lục Phỉ Chi mang theo bên người bùa hộ mệnh tinh chế từ máu của mình”, ánh mắt của mọi người nhìn hắn đều trở lên mờ ám.

Tạ Miên hơi nheo mắt nhìn lại từng người một.

Thời điểm hiện tại tương đối nguy cấp, mọi người không nên buôn chuyện mới phải chứ?



Một vị phu tử vẻ mặt lo lắng: “A Miên, ngươi chỉ có một mình, nếu như tình huống bên trong không ổn…”

Bí cảnh đóng cửa sớm là chuyện xưa nay chưa từng có.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, ba mươi người đi vào mà lại không có lấy một người đi ra.

Nếu tình thế bên trong đã nguy hiểm như vậy, Tạ Miên đi vào thì có ích lợi gì? Thời gian hắn tiến vào kỳ Linh Cảnh còn ngắn hơn Lục Phỉ Chi, chưa kể kinh mạch Tạ Miên còn có nguy cơ bị tổn thương rất lớn.

Tạ Miên ngăn mọi người lại: “Tóm lại bên trong có chuyện gì, dù sao cũng phải có người đi vào trước xem sao. Ta sẽ mang theo nhiều bùa truyền tin, nếu có cơ hội, ta sẽ cố gắng truyền lại tin tức.”

Hắn không đề cập đến việc sẽ giúp những người khác cầm theo tinh huyết đi vào trong. Đơn giản là tinh huyết không chỉ làm hao tổn tu vi mà còn làm hỗn loạn nhiều mặt khác, nếu không phải người đáng để tin tưởng trăm phần trăm thì hắn không dám dễ dàng nhận.

Tạ Miên tự hiểu bản thân không có mối quan hệ thân thiết với ai tới mức đó, vậy nên hắn không muốn gánh trách nhiệm này.

Mạc phu tử thầm nhủ: Nếu bây giờ Lục Phỉ Chi đứng ở trước mặt lão, lão nhất định sẽ túm lỗ tai Lục Phỉ Chi mà mắng!

Nhìn xem! Mở đôi mắt chim sẻ của ngươi ra mà xem! Cái gì gọi là hoạn nạn thấy chân tình! Con khổng tước hoe hòe lòe loẹt Tống Vi Thanh kia thì sao! Tại sao hắn không làm cho ngươi một lá bùa hộ mệnh! Tại sao hắn không nói đi vào tìm ngươi!

Tống Vi Thanh chỉ cảm thấy ớn lạnh sau lưng như thể có ai đó đang trừng mắt nhìn hắn. Nhưng căn phòng này chỉ toàn người của Thành Triều Phượng, hắn với người Thành Triều Phượng không thù không oán, thậm chí hắn còn là bạn tốt của Lục Phỉ Chi, người của Thành Triều Phượng trợn mắt nhìn hắn làm gì?

Lúc ấy Tống Vi Thanh đang ở trong viện của Tạ Miên, hắn nghe được tin tức liền đi theo đến đây. Lúc biết chuyện, hắn cũng không khỏi thương xót trong lòng.

Nếu Tạ Miên không nói, không ai biết Lục Phỉ Chi mang theo lá bùa đó.



Tình yêu sâu sắc, sống chết có nhau.

Thế mới nói, mấy ai trên đời có thể thực sự làm được điều đó?

… Đi xuyên qua bí cảnh đã bị đóng cửa không phải là một cảm giác thoải mái gì.

Khi Tạ Miên cảm thấy không khí tràn vào phổi lần nữa, hắn lập tức nắm chặt chuôi đao trong tay.

Hắn đã lâu không dùng đao, nhưng khoảnh khắc hắn cầm vào chuôi đao, mọi động tác bỗng chốc trở nên trơn tru như một bản năng.

Một cơn gió thổi quét từ phía sau đến, Tạ Miên đột nhiên mở mắt, xoay người dùng lưỡi đao chặn lại.

Hai lưỡi đao va chạm vào nhau phát ra tia lửa trong không trung.

Hai người đánh qua mấy chiêu mới nhìn thấy rõ mặt của đối phương.

Tạ Miên nhận ra người này, hắn ta là một trong ba mươi vị tu sĩ đã tiến vào Hội Trích Tinh trước đó.

Người nọ rõ ràng không quen biết Tạ Miên, hắn ta đứng đối diện cách hắn mười bước, ánh mắt đầy cảnh giác: “Ngươi là người phương nào?! Sao ngươi lại ở đây?!”

Ở trong bí cảnh Trích Tinh không có nhiều nguy hiểm xuất phát từ ngoại giới, mọi người được xếp hạng theo số lượng các viên đá Tôi Tinh đã lấy được. Điều duy nhất mỗi người cần đề phòng chỉ có các thí sinh tham gia khác, đồng nghĩa với việc những người ở lại cuối cùng trong Trích Tinh không thể hợp tác với nhau, hơn nữa còn tự phân tán ra khắp nơi.

Tạ Miên không ngờ bọn họ mới vừa đối chiến chưa được mười lăm phút mà đã có mấy người nghe thấy tiếng động chạy đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook