Chương 48:
Bất Như Thụy/不如睡
07/09/2022
Vân Già Nguyệt là người đầu tiên lên tiếng ngăn mọi người lại: “Ta biết hắn, đây là Tạ đạo hữu đến từ Thành Triều Phượng.
Tạ Miên bình tĩnh quan sát những người đối diện, thấy ngoại trừ có vài người không đồng ý, nhưng sau khi nghe Vân Già Nguyệt nói xong, phần lớn sắc mặt của mọi người hòa hoãn đi một chút.
Rõ ràng những người này đã tạm thời kết thành liên minh, có vẻ là do Vân Già Nguyệt cầm đầu.
Thấy thế, Tạ Miên cũng thu đao vào vỏ. Hiện tại chưa biết tình hình thế nào, rất có thể những tu sĩ bị mắc kẹt trong Trích Tinh đã đứng cùng hội cùng thuyền, hắn không cần phải đi gây thù chuốc oán.
Vân Già Nguyệt nở nụ cười hào phóng dịu dàng, rõ ràng nàng không thân thiết gì với Tạ Miên nhưng lại thể hiện sự thân mật lạ lùng với hắn: “Hẳn Trích Tinh đã đóng cửa rồi, làm sao Tạ đạo hữu tiến vào được đây?”
Tạ Miên giải thích qua loa một chút.
Lúc nói đến đoạn những người bên ngoài phát hiện ra bí cảnh Trích Tinh đóng cửa sớm, Tạ Miên nhạy bén nhận ra có người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Vân Già Nguyệt cũng không giấu hắn, nàng nghe xong liền cười khổ: “Trích Tinh đúng là đã đóng cửa, nhưng không phải là đóng cửa sớm, chuyện này rất khó nói. Bởi vì ước chừng chúng ta đã trải qua hai mươi ngày đêm trong Trích Tinh này rồi.”
Theo những gì Vân Già Nguyệt và những người khác nói, khi tiến vào Trích Tinh, bọn họ cũng giống như những người khác, mỗi người tản ra một phương hướng tìm đá Tôi Tinh.
Bí cảnh Trích Tinh không lớn không nhỏ, nó có hình dạng như một ngọn núi. Tuy rằng giai đoạn sau sẽ khó tránh khỏi nảy sinh tranh chấp và chiến đấu giữa các tu sĩ, nhưng thường sẽ không xảy ra ngay mấy ngày đầu mà thường rơi vào mấy hôm sau.
Tất cả không có gì khác thường cho đến tận mười bốn ngày sau lúc mọi người định bóp nát ngọc bài và rời khỏi Trích Tinh.
Biến cố xảy ra ngay lúc này, ngọc bài bị bóp nát nhưng bọn họ lại không thể rời đi.
Mọi người đều bị nhốt ở bên trong.
Biến cố phát sinh, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, liệu có nguy hiểm không. Bọn họ đành tạm thời kết liên minh để cùng tìm ra nguyên nhân dẫn đến biến cố đột ngột này.
Vân Già Nguyệt và Tạ Miên đối chiếu tình hình bên trong và bên ngoài xong liền đoán ra ngay vấn đề.
Thời gian trong Trích Tinh giống với thế giới bên ngoài.
Để ngăn chặn có người ra vào tùy ý trong thời gian Trích Tinh mở cửa, sau khi ba mươi vị tu sĩ tiến vào bí cảnh, bên ngoài sẽ mở ra một trận pháp và phong ấn cửa vào Trích Tinh. Điều đó tương đương với việc tạo ra thêm một cánh cửa khác ở bên ngoài, đợi đến ngày thứ mười lăm sẽ lại mở ra.
Nhưng không hiểu sao, thời gian ở Trích Tinh đột nhiên trôi nhanh hơn, ở trong Trích Tinh đã trôi qua mười lăm ngày thì bên ngoài mới chỉ trôi qua bảy ngày rưỡi, cánh cửa bị khóa chặt bên ngoài nên người bên trong không thể ra.
Chờ bên ngoài phát hiện ra có điều không ổn, bí cảnh Trích Tinh đã tự động khóa trong sau khi hết mười lăm ngày.
Mặc dù đã tìm ra nguyên nhân nhưng không ai biết nên làm gì để thoát ra ngoài, tóm lại là không có manh mối gì.
Chí ít đến lúc này bọn họ biết được hai tin tốt. Một: Nếu vấn đề chỉ là tốc độ thời gian thì không cần lo bí cảnh bị rạn nứt, không sợ nguy cơ Ma tộc tấn công đột ngột. Thứ hai: Vốn dĩ còn tưởng phải ngồi im trong bí cảnh mười năm, giờ có khả năng mất năm năm mà thôi.
Bí cảnh Trích Tính cằn cỗi, không có tài nguyên gì nhiều với người tu hành. Chuyện bị nhốt ở trong đó quả thật là một cú sốc không nhỏ với mọi người, ai cũng mong chỉ cần bớt một ngày đã là tốt.
Sau khi trao đổi thông tin cho nhau, Vân Già Nguyệt biết ý định của Tạ Miên nên chủ động nói: “Lục đạo hữu và Đường đạo hữu không đi cùng chúng ta, A Thấm từng gặp Lục đạo hữu một lần ở sâu trong ngọn núi phía Tây Bắc. Có điều, đó đã là chuyện của mười ngày trước, Lục đạo hữu có thể đã không còn ở đó nữa.”
Tạ Miên gật đầu, không nhiều lời nữa mà cáo từ rời đi.
Trước khi hắn đi, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu liếc nhìn Vân Già Nguyệt lần nữa.
Nữ tử mặc trên người y phục màu trắng đang nói chuyện với những người đồng hành, vẻ mặt nàng vẫn bình thản như thường. Dường như nhận thấy ánh mắt của hắn, nàng hơi nghi hoặc nhìn sang. Thấy Tạ Miên không định nói gì, nàng chỉ mỉm cười gật đầu với hắn, gương mặt thản nhiên không gợn sóng.
Không nhìn ra nàng có vấn đề gì.
Tinh huyết trong lá bùa kia đã bị hao hết khi đi qua bí cảnh, nó không thể tiếp tục chỉ dẫn cho Tạ Miên được nữa.
May mắn thay hắn có đủ thời gian.
Ngày thứ ba vào bí cảnh Trích Tinh, Tạ Miên dựa theo cảm ứng mỏng manh mà tìm đến một khe núi cực kì hẹp, chỉ đủ cho một người nghiêng mình đi qua.
Hắn còn cho rằng có lẽ bản thân sẽ tìm thấy tung tích của Lục Phỉ Chi ở ngọn núi này, nhưng cái hắn tìm thấy chỉ là một tấm gương lớn.
Tấm gương kia nhìn qua rất bình thường, không có chỗ nào khác lạ nhưng Tạ Miên lại cảm thấy tầm mắt khi nhìn vào gương càng ngày càng mơ hồ.
….
Không hiểu vì sao, Tạ Miên đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Thậm chí hắn còn lảo đảo, phải bám vào những thứ xung quanh mới có thể đứng vững, sau đó tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn.
Tạ Miên bình tĩnh quan sát những người đối diện, thấy ngoại trừ có vài người không đồng ý, nhưng sau khi nghe Vân Già Nguyệt nói xong, phần lớn sắc mặt của mọi người hòa hoãn đi một chút.
Rõ ràng những người này đã tạm thời kết thành liên minh, có vẻ là do Vân Già Nguyệt cầm đầu.
Thấy thế, Tạ Miên cũng thu đao vào vỏ. Hiện tại chưa biết tình hình thế nào, rất có thể những tu sĩ bị mắc kẹt trong Trích Tinh đã đứng cùng hội cùng thuyền, hắn không cần phải đi gây thù chuốc oán.
Vân Già Nguyệt nở nụ cười hào phóng dịu dàng, rõ ràng nàng không thân thiết gì với Tạ Miên nhưng lại thể hiện sự thân mật lạ lùng với hắn: “Hẳn Trích Tinh đã đóng cửa rồi, làm sao Tạ đạo hữu tiến vào được đây?”
Tạ Miên giải thích qua loa một chút.
Lúc nói đến đoạn những người bên ngoài phát hiện ra bí cảnh Trích Tinh đóng cửa sớm, Tạ Miên nhạy bén nhận ra có người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Vân Già Nguyệt cũng không giấu hắn, nàng nghe xong liền cười khổ: “Trích Tinh đúng là đã đóng cửa, nhưng không phải là đóng cửa sớm, chuyện này rất khó nói. Bởi vì ước chừng chúng ta đã trải qua hai mươi ngày đêm trong Trích Tinh này rồi.”
Theo những gì Vân Già Nguyệt và những người khác nói, khi tiến vào Trích Tinh, bọn họ cũng giống như những người khác, mỗi người tản ra một phương hướng tìm đá Tôi Tinh.
Bí cảnh Trích Tinh không lớn không nhỏ, nó có hình dạng như một ngọn núi. Tuy rằng giai đoạn sau sẽ khó tránh khỏi nảy sinh tranh chấp và chiến đấu giữa các tu sĩ, nhưng thường sẽ không xảy ra ngay mấy ngày đầu mà thường rơi vào mấy hôm sau.
Tất cả không có gì khác thường cho đến tận mười bốn ngày sau lúc mọi người định bóp nát ngọc bài và rời khỏi Trích Tinh.
Biến cố xảy ra ngay lúc này, ngọc bài bị bóp nát nhưng bọn họ lại không thể rời đi.
Mọi người đều bị nhốt ở bên trong.
Biến cố phát sinh, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, liệu có nguy hiểm không. Bọn họ đành tạm thời kết liên minh để cùng tìm ra nguyên nhân dẫn đến biến cố đột ngột này.
Vân Già Nguyệt và Tạ Miên đối chiếu tình hình bên trong và bên ngoài xong liền đoán ra ngay vấn đề.
Thời gian trong Trích Tinh giống với thế giới bên ngoài.
Để ngăn chặn có người ra vào tùy ý trong thời gian Trích Tinh mở cửa, sau khi ba mươi vị tu sĩ tiến vào bí cảnh, bên ngoài sẽ mở ra một trận pháp và phong ấn cửa vào Trích Tinh. Điều đó tương đương với việc tạo ra thêm một cánh cửa khác ở bên ngoài, đợi đến ngày thứ mười lăm sẽ lại mở ra.
Nhưng không hiểu sao, thời gian ở Trích Tinh đột nhiên trôi nhanh hơn, ở trong Trích Tinh đã trôi qua mười lăm ngày thì bên ngoài mới chỉ trôi qua bảy ngày rưỡi, cánh cửa bị khóa chặt bên ngoài nên người bên trong không thể ra.
Chờ bên ngoài phát hiện ra có điều không ổn, bí cảnh Trích Tinh đã tự động khóa trong sau khi hết mười lăm ngày.
Mặc dù đã tìm ra nguyên nhân nhưng không ai biết nên làm gì để thoát ra ngoài, tóm lại là không có manh mối gì.
Chí ít đến lúc này bọn họ biết được hai tin tốt. Một: Nếu vấn đề chỉ là tốc độ thời gian thì không cần lo bí cảnh bị rạn nứt, không sợ nguy cơ Ma tộc tấn công đột ngột. Thứ hai: Vốn dĩ còn tưởng phải ngồi im trong bí cảnh mười năm, giờ có khả năng mất năm năm mà thôi.
Bí cảnh Trích Tính cằn cỗi, không có tài nguyên gì nhiều với người tu hành. Chuyện bị nhốt ở trong đó quả thật là một cú sốc không nhỏ với mọi người, ai cũng mong chỉ cần bớt một ngày đã là tốt.
Sau khi trao đổi thông tin cho nhau, Vân Già Nguyệt biết ý định của Tạ Miên nên chủ động nói: “Lục đạo hữu và Đường đạo hữu không đi cùng chúng ta, A Thấm từng gặp Lục đạo hữu một lần ở sâu trong ngọn núi phía Tây Bắc. Có điều, đó đã là chuyện của mười ngày trước, Lục đạo hữu có thể đã không còn ở đó nữa.”
Tạ Miên gật đầu, không nhiều lời nữa mà cáo từ rời đi.
Trước khi hắn đi, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu liếc nhìn Vân Già Nguyệt lần nữa.
Nữ tử mặc trên người y phục màu trắng đang nói chuyện với những người đồng hành, vẻ mặt nàng vẫn bình thản như thường. Dường như nhận thấy ánh mắt của hắn, nàng hơi nghi hoặc nhìn sang. Thấy Tạ Miên không định nói gì, nàng chỉ mỉm cười gật đầu với hắn, gương mặt thản nhiên không gợn sóng.
Không nhìn ra nàng có vấn đề gì.
Tinh huyết trong lá bùa kia đã bị hao hết khi đi qua bí cảnh, nó không thể tiếp tục chỉ dẫn cho Tạ Miên được nữa.
May mắn thay hắn có đủ thời gian.
Ngày thứ ba vào bí cảnh Trích Tinh, Tạ Miên dựa theo cảm ứng mỏng manh mà tìm đến một khe núi cực kì hẹp, chỉ đủ cho một người nghiêng mình đi qua.
Hắn còn cho rằng có lẽ bản thân sẽ tìm thấy tung tích của Lục Phỉ Chi ở ngọn núi này, nhưng cái hắn tìm thấy chỉ là một tấm gương lớn.
Tấm gương kia nhìn qua rất bình thường, không có chỗ nào khác lạ nhưng Tạ Miên lại cảm thấy tầm mắt khi nhìn vào gương càng ngày càng mơ hồ.
….
Không hiểu vì sao, Tạ Miên đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Thậm chí hắn còn lảo đảo, phải bám vào những thứ xung quanh mới có thể đứng vững, sau đó tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.