Chương 6:
Bất Như Thụy/不如睡
06/09/2022
Hệ Thống rất hài lòng với kết quả này, nó đổi giọng ngay: "Tốt quá, vậy chúng ta nói chi tiết hơn về nhiệm vụ đi.”
Tạ Miên nghi ngờ lời nó nói trước đó chỉ là đe dọa, nhưng rốt cuộc hắn không dám đánh cược, chỉ đành phải dỏng tai lắng nghe.
"Trước đó ta đã nói rồi, thế giới này là một quyển tiểu thuyết thăng cấp, nam chủ chính là Lục Phỉ Chi. Y có dung mạo tuyệt thế! Thiên phú hơn người! Phẩm hạnh cao thượng! Gia thế xuất chúng! Chỗ này ta sẽ lược bỏ một trăm từ ca ngợi. Có vô số người chết tâm vì y, theo đuổi y mãnh liệt, nhưng y vẫn trước sau như một tâm như nước lặng, chỉ một lòng hướng đạo. Y từ chối khéo mà vẫn giữ được phong độ những kẻ ái mộ đó, cuối cùng một mình cô độc phi thăng thành công, đi tìm hiểu thế giới đạo pháp rộng lớn và kỳ diệu hơn!”
Tạ Miên: "Ừm.”
Giọng điệu của hắn quá thản nhiên, Hệ Thống không khỏi kinh ngạc: "Ngươi không ngạc nhiên à?”
Tạ Miên: "Ngạc nhiên cái gì? Ngạc nhiên cuối cùng y phi thăng thành công à?”
"Không, ngạc nhiên y vẫn độc thân như cũ.”
Thế giới này tên là Vân Miểu, có một triều đình, năm châu, mười hai thành, con người và yêu tộc cùng trị vì thiên hạ.
Lục Phỉ Chi là thiếu thành chủ của thành Triều Phượng, xuất thân khỏi phải nói.
Hơn nữa y cũng không phải là loại phế vật chỉ biết ỷ lại vào trưởng bối, mới hai mươi lăm tuổi đã thuận lợi tiến vào kỳ Linh Cảnh, ai cũng phải cảm thán một câu "tiền đồ sáng lạn." Còn tướng mạo lại càng khỏi phải bàn, sau khi điểu tộc hóa hình, ai nấy đều có dung mạo xuất chúng, Lục Phỉ Chi càng là người xuất chúng trong số những người xuất chúng.
Nói ngắn gọn, y chính là cao phú soái đỉnh cao của Vân Miểu, đã thế còn là kiểu tuổi trẻ tài cao. Người ái mộ y có thể nói là biển người mênh mông, nếu không đi cửa sau thì ngay cả việc được thổ lộ cũng còn không có cơ hội.
Người như y, chỉ sợ một trăm hồng nhan tri kỷ còn không được tính là nhiều, ở đâu ra mà đòi độc thân? Đây không phải là chuyện rất đáng ngạc nhiên sao!
Tạ Miên lại không nghĩ như vậy.
Ngạc nhiên gì?
Độc thân thì có vấn đề gì phải ngạc nhiên?
Nếu bây giờ Hệ Thống nói với hắn, tương lai Lục Phỉ Chi sẽ có vợ thì hắn mới ngạc nhiên đến nỗi rớt cả cằm.
Hắn quen biết Lục Phỉ Chi mười mấy năm, cả quãng đường đã chứng kiến bão táp mưa sa liên quan đến chuyện tình cảm của Lục Phỉ Chi.
Lần đầu tiên Lục Phỉ Chi được tỏ tình là vào năm mười lăm tuổi. Tạ Miên còn nhớ rõ, nữ hài tỏ tình với y là thiên kim của Hà gia thành Đình Vân, lúc đó nàng theo cha mẹ đến thăm hỏi thành Triều Phượng, mới thấy Lục Phỉ Chi liền rơi ngay vào bể tình.
Đại tiểu thư xinh đẹp kiêu căng, không ai bì nổi mà lại chặn bọn họ giữa đường, gương mặt đỏ bừng. Đầu tiên nàng liếc xéo Tạ Miên một cái, sau đó mới nhìn sang phía Lục Phỉ Chi, hơi nâng cằm: "Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Tạ Miên hiểu ý định tránh đi, ai ngờ Lục Phỉ Chi lại giơ tay lên kéo cổ Tạ Miên về, y khẽ nhíu mày: "Có chuyện thì nói mau, ta đang gấp lắm.”
Thiếu nữ hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Miên một cái, ngược lại nàng cũng không e thẹn, lấy hết can đảm hô lớn: "Ta đã nói với phụ thân rồi, ta muốn ngươi làm đạo lữ của ta!”
Thiếu nữ mười bốn tuổi đã nảy nở yêu kiều, hôm nay nàng còn cố ý khoác áo choàng màu đỏ, đeo khăn quàng lông cáo trắng, ánh mắt sáng rực nhìn thiếu niên ở phía đối diện. Tuy cách ăn nói của vị tiểu thư này có chút lớn lối, nhưng nhìn chung nàng vẫn không bị mất đi sự ngây thơ hồn nhiên.
Ờm, nếu đấy không phải là trong trường hợp nam chính trước mặt lại đi trả lời là ''ta không cần.”
Thiếu nữ ngẩn ra một lúc, hỏi ngược lại theo bản năng: "Vì sao?!'' Bạn nhỏ Lục Phỉ Chi cực kỳ tuân thủ nguyên tắc ''ngươi dám hỏi thì ta dám nói'', đáp rất nghiêm chỉnh: "Ta sẽ không làm đạo lữ của người nhàn rỗi chỉ biết cả ngày chơi đùa, mười bốn tuổi còn không vào nổi kỳ Linh Cảnh. Cảnh giới tương lai của hai người chênh lệch quá lớn, sợ là không thể dài lâu.”
Tạ Miên đứng bên cạnh y, hắn có cảm giác hít thở không thông ngay tại hiện trường.
Điều làm cho người ta còn thấy khó thở hơn là đại tiểu thư kia lộ ra sắc mặt vừa trắng vừa xanh, cuối cùng nâng tay chỉ vào Tạ Miên: "Hắn thì sao? Hắn vừa mới nhập đạo! Tại sao ngày nào ngươi cũng ở bên hắn?!'' Lục Phỉ Chi trả lời thản nhiên: "A Miên sao mà giống ngươi được?”
Tạ Miên nghi ngờ lời nó nói trước đó chỉ là đe dọa, nhưng rốt cuộc hắn không dám đánh cược, chỉ đành phải dỏng tai lắng nghe.
"Trước đó ta đã nói rồi, thế giới này là một quyển tiểu thuyết thăng cấp, nam chủ chính là Lục Phỉ Chi. Y có dung mạo tuyệt thế! Thiên phú hơn người! Phẩm hạnh cao thượng! Gia thế xuất chúng! Chỗ này ta sẽ lược bỏ một trăm từ ca ngợi. Có vô số người chết tâm vì y, theo đuổi y mãnh liệt, nhưng y vẫn trước sau như một tâm như nước lặng, chỉ một lòng hướng đạo. Y từ chối khéo mà vẫn giữ được phong độ những kẻ ái mộ đó, cuối cùng một mình cô độc phi thăng thành công, đi tìm hiểu thế giới đạo pháp rộng lớn và kỳ diệu hơn!”
Tạ Miên: "Ừm.”
Giọng điệu của hắn quá thản nhiên, Hệ Thống không khỏi kinh ngạc: "Ngươi không ngạc nhiên à?”
Tạ Miên: "Ngạc nhiên cái gì? Ngạc nhiên cuối cùng y phi thăng thành công à?”
"Không, ngạc nhiên y vẫn độc thân như cũ.”
Thế giới này tên là Vân Miểu, có một triều đình, năm châu, mười hai thành, con người và yêu tộc cùng trị vì thiên hạ.
Lục Phỉ Chi là thiếu thành chủ của thành Triều Phượng, xuất thân khỏi phải nói.
Hơn nữa y cũng không phải là loại phế vật chỉ biết ỷ lại vào trưởng bối, mới hai mươi lăm tuổi đã thuận lợi tiến vào kỳ Linh Cảnh, ai cũng phải cảm thán một câu "tiền đồ sáng lạn." Còn tướng mạo lại càng khỏi phải bàn, sau khi điểu tộc hóa hình, ai nấy đều có dung mạo xuất chúng, Lục Phỉ Chi càng là người xuất chúng trong số những người xuất chúng.
Nói ngắn gọn, y chính là cao phú soái đỉnh cao của Vân Miểu, đã thế còn là kiểu tuổi trẻ tài cao. Người ái mộ y có thể nói là biển người mênh mông, nếu không đi cửa sau thì ngay cả việc được thổ lộ cũng còn không có cơ hội.
Người như y, chỉ sợ một trăm hồng nhan tri kỷ còn không được tính là nhiều, ở đâu ra mà đòi độc thân? Đây không phải là chuyện rất đáng ngạc nhiên sao!
Tạ Miên lại không nghĩ như vậy.
Ngạc nhiên gì?
Độc thân thì có vấn đề gì phải ngạc nhiên?
Nếu bây giờ Hệ Thống nói với hắn, tương lai Lục Phỉ Chi sẽ có vợ thì hắn mới ngạc nhiên đến nỗi rớt cả cằm.
Hắn quen biết Lục Phỉ Chi mười mấy năm, cả quãng đường đã chứng kiến bão táp mưa sa liên quan đến chuyện tình cảm của Lục Phỉ Chi.
Lần đầu tiên Lục Phỉ Chi được tỏ tình là vào năm mười lăm tuổi. Tạ Miên còn nhớ rõ, nữ hài tỏ tình với y là thiên kim của Hà gia thành Đình Vân, lúc đó nàng theo cha mẹ đến thăm hỏi thành Triều Phượng, mới thấy Lục Phỉ Chi liền rơi ngay vào bể tình.
Đại tiểu thư xinh đẹp kiêu căng, không ai bì nổi mà lại chặn bọn họ giữa đường, gương mặt đỏ bừng. Đầu tiên nàng liếc xéo Tạ Miên một cái, sau đó mới nhìn sang phía Lục Phỉ Chi, hơi nâng cằm: "Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Tạ Miên hiểu ý định tránh đi, ai ngờ Lục Phỉ Chi lại giơ tay lên kéo cổ Tạ Miên về, y khẽ nhíu mày: "Có chuyện thì nói mau, ta đang gấp lắm.”
Thiếu nữ hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Miên một cái, ngược lại nàng cũng không e thẹn, lấy hết can đảm hô lớn: "Ta đã nói với phụ thân rồi, ta muốn ngươi làm đạo lữ của ta!”
Thiếu nữ mười bốn tuổi đã nảy nở yêu kiều, hôm nay nàng còn cố ý khoác áo choàng màu đỏ, đeo khăn quàng lông cáo trắng, ánh mắt sáng rực nhìn thiếu niên ở phía đối diện. Tuy cách ăn nói của vị tiểu thư này có chút lớn lối, nhưng nhìn chung nàng vẫn không bị mất đi sự ngây thơ hồn nhiên.
Ờm, nếu đấy không phải là trong trường hợp nam chính trước mặt lại đi trả lời là ''ta không cần.”
Thiếu nữ ngẩn ra một lúc, hỏi ngược lại theo bản năng: "Vì sao?!'' Bạn nhỏ Lục Phỉ Chi cực kỳ tuân thủ nguyên tắc ''ngươi dám hỏi thì ta dám nói'', đáp rất nghiêm chỉnh: "Ta sẽ không làm đạo lữ của người nhàn rỗi chỉ biết cả ngày chơi đùa, mười bốn tuổi còn không vào nổi kỳ Linh Cảnh. Cảnh giới tương lai của hai người chênh lệch quá lớn, sợ là không thể dài lâu.”
Tạ Miên đứng bên cạnh y, hắn có cảm giác hít thở không thông ngay tại hiện trường.
Điều làm cho người ta còn thấy khó thở hơn là đại tiểu thư kia lộ ra sắc mặt vừa trắng vừa xanh, cuối cùng nâng tay chỉ vào Tạ Miên: "Hắn thì sao? Hắn vừa mới nhập đạo! Tại sao ngày nào ngươi cũng ở bên hắn?!'' Lục Phỉ Chi trả lời thản nhiên: "A Miên sao mà giống ngươi được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.