Chương 7:
Bất Như Thụy/不如睡
06/09/2022
Thật ra Tạ Miên hiểu, ý của Lục Phỉ Chi chắc là hai năm trước Tạ Miên mới bắt đầu tu hành, tu vi không bằng cũng là chuyện thường. Nhưng thiếu nữ kia không biết điều này, lúc này đầy cõi lòng nàng là sự xấu hổ và giận dữ khó xử khi bị từ chối, nàng gào lên bằng giọng chói tai: "Ngươi lại dám nhìn tên phế vật đó bằng con mắt khác! Ngươi dám xem thường ta?!'' Lục Phỉ Chi giận dữ: "Ngươi nói ai là phế vật?!'' Tạ Miên là người bị nhục mạ còn chưa kịp phát biểu cái gì, hai người một lời không hợp đã đánh nhau. Lúc đó Tạ Miên chỉ là một tên cùi bắp vừa mới nhập đạo, không thể nào tham gia vào cuộc chiến cao cấp như vậy, hắn chỉ đành chạy đi gọi người.
Người lớn của hai nhà vô cùng lo lắng, lúc chạy tới thì cục diện đã nghiêng hẳn về một bên. Lục Phỉ Chi đang ấn người trên mặt đất, tay dùng sức gõ đầu cô nương nhà người ta: "Ngươi nói nữa xem! Ngươi nói đi!”
Cả người thiếu nữ toàn là bùn, nàng vừa thét chói tai vừa cật lực giãy giụa, vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định đánh Lục Phỉ Chi.
Tạ Miên thật sự không dám hồi tưởng lại xem chuyện hôm đó kết thúc như thế nào.
Người cũng bị lưu lại bóng ma tâm lý về chuyện đó còn mẫu thân của Lục Phỉ Chi. Lục mẫu nhìn tính tình đó của con trai nhà mình, nàng rất lo lắng không biết có khi nào sau này y sẽ bước lên con đường theo đuổi vợ không hồi kết, vì vậy nàng đành phải vừa đấm vừa xoa mà ân cần dạy bảo con trai một phen...
Lúc này mới có cái gì mà ''từ chối khéo mà không mất phong độ'', ''cách thức từ chối bằng cách phát thẻ người tốt'' trong miệng Hệ Thống.
Nếu đề cập đến chuyện năm đó thì chỉ có thể giải thích là lúc ấy Lục Phỉ Chi tuổi nhỏ vô tri, chưa hiểu tình yêu là gì. Nhưng sau này xảy ra một chuyện, không thể dùng cách như vậy để giải thích được nữa.
Vào năm Lục Phỉ Chi hai mươi ba tuổi, có một thế gia tu y đạo có quan hệ không tồi với nhà y khéo léo ám chỉ muốn liên hôn với thành Triều Phượng.
Cô nương kia có y thuật cao siêu, tu vi thâm sâu, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, khí chất của nàng giống như suối trong rừng. Nghe nói bình thường nàng thích trồng hoa cỏ, cho động vật nhỏ ăn, tính tình cực kỳ tốt, không bao giờ ầm ĩ với người khác, lúc nói chuyện cũng nhỏ nhẹ tinh tế.
Lục mẫu rất thích cô nương ấy, bà cảm thấy nàng dư sức phối với thằng con ngốc nhà mình. Hai nhà bèn không hẹn mà cùng thầm có ý--- ''để hai người trẻ tuổi kết bạn, tiếp xúc nhiều thêm.”
Cô nương kia từng được Lục Phỉ Chi cứu, đến nay nàng còn nhớ rõ dáng vẻ lúc thiếu niên giương cung trừ ma vệ đạo, một khoảnh khắc thoáng nhìn kinh hồng như mặt trời chói chang. Lục Phỉ Chi cũng thấy nàng không tệ, không hay nhiều lời vô nghĩa, thái độ tu hành rất đoan chính.
Ngày gặp mặt, hai người thảo luận về tâm đắc lúc tu hành, nhìn chung cũng coi như ở chung hòa hợp.
Nhưng không biết cô nương kia nghe lời đồn thổi nhảm nhí hay lời đùa vui ở đâu mà lại đột ngột Lục Phỉ Chi: "Phỉ Chi, nếu sau này ta làm tốn nhiều thời gian của ngươi, có khi nào Tạ Miên sư huynh sẽ thấy không thoải mái trong lòng không?”
Kết quả đồ ngốc đó tự hỏi nửa khắc, cuối cùng nghiêm túc trả lời cô nương nhà người ta: "Nếu mà vậy thật thì ta thấy hay là thôi đi. Ta muốn tu hành, luyện cung, trừ ma, đọc sách, làm gì có nhiều thời gian để mà lãng phí.”
"Kể cả tương lai có hợp tịch đi chăng nữa, phần lớn thời gian ta chắc vẫn ở cùng với A Miên, bởi vì bọn ta quen luyện công với nhau rồi. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn làm chung với bọn ta cũng không phải là không được, nhưng mà đợi ta về hỏi A Miên cái đã.”
Vì thế cô nương ''tính tình tốt, không bao giờ ầm ĩ với người khác'' đã cho Lục Phỉ Chi một cái tát vang dội ngay mặt, tiếng gầm vang tận trời: "Đồ đoạn tụ(*)
lừa hôn chết tiệt!”
(*)Đoạn tụ: ý chỉ đồng tính nam, bắt nguồn từ câu chuyện tình giữa Hán Ai Đế và nam sủng Đổng Hiền của mình.
Tạ Miên nhìn thấy Lục Phỉ Chi áo mũ chỉnh tề ra khỏi nhà, cuối cùng lại về nhà với dấu tay đỏ chót trên mặt thì rất khiếp sợ. Chờ đến lúc hắn nghe Lục Phỉ Chi xả giận xong thì cả người đã chết lặng, không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này.
Ặc, rốt cuộc hai người cũng là huynh đệ, nói ''đánh hay lắm'' hình như không được ổn cho lắm...
Nếu Tạ Miên và Lục Phỉ Chi thật sự có gì đó thì thôi không nói làm gì! Vấn đề là quan hệ giữa hai người họ còn thuần khiết hơn cả nước cất ở thời hiện đại!
Chính là kiểu mà có ngủ cùng một chăn cũng chẳng có phản ứng gì ấy, xác xác thật thật không có chút mờ ám nào!
Nghe xong chuyện đã xảy ra, Tạ Miên có ý định nói rõ với Lục Phỉ Chi: Về sau ngươi mà còn gặp phải chuyện có liên quan đến tình cảm thì làm ơn đừng lôi ta vào có được không?
Rốt cuộc hai ta chỉ là huynh đệ tốt cực kỳ trong sáng, đừng khiến ta cứ như nam phụ trà xanh ác độc.
Lục Phỉ Chi cảm thấy bản thân oan muốn chết: "Nào phải do ta nhắc tới ngươi!
Nàng tự đề cập tới, ta chỉ đáp lại nàng mà thôi! Nàng đánh ta, ta còn chịu đựng không đánh trả! Ngươi còn dám bênh nàng à!”
Người lớn của hai nhà vô cùng lo lắng, lúc chạy tới thì cục diện đã nghiêng hẳn về một bên. Lục Phỉ Chi đang ấn người trên mặt đất, tay dùng sức gõ đầu cô nương nhà người ta: "Ngươi nói nữa xem! Ngươi nói đi!”
Cả người thiếu nữ toàn là bùn, nàng vừa thét chói tai vừa cật lực giãy giụa, vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định đánh Lục Phỉ Chi.
Tạ Miên thật sự không dám hồi tưởng lại xem chuyện hôm đó kết thúc như thế nào.
Người cũng bị lưu lại bóng ma tâm lý về chuyện đó còn mẫu thân của Lục Phỉ Chi. Lục mẫu nhìn tính tình đó của con trai nhà mình, nàng rất lo lắng không biết có khi nào sau này y sẽ bước lên con đường theo đuổi vợ không hồi kết, vì vậy nàng đành phải vừa đấm vừa xoa mà ân cần dạy bảo con trai một phen...
Lúc này mới có cái gì mà ''từ chối khéo mà không mất phong độ'', ''cách thức từ chối bằng cách phát thẻ người tốt'' trong miệng Hệ Thống.
Nếu đề cập đến chuyện năm đó thì chỉ có thể giải thích là lúc ấy Lục Phỉ Chi tuổi nhỏ vô tri, chưa hiểu tình yêu là gì. Nhưng sau này xảy ra một chuyện, không thể dùng cách như vậy để giải thích được nữa.
Vào năm Lục Phỉ Chi hai mươi ba tuổi, có một thế gia tu y đạo có quan hệ không tồi với nhà y khéo léo ám chỉ muốn liên hôn với thành Triều Phượng.
Cô nương kia có y thuật cao siêu, tu vi thâm sâu, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, khí chất của nàng giống như suối trong rừng. Nghe nói bình thường nàng thích trồng hoa cỏ, cho động vật nhỏ ăn, tính tình cực kỳ tốt, không bao giờ ầm ĩ với người khác, lúc nói chuyện cũng nhỏ nhẹ tinh tế.
Lục mẫu rất thích cô nương ấy, bà cảm thấy nàng dư sức phối với thằng con ngốc nhà mình. Hai nhà bèn không hẹn mà cùng thầm có ý--- ''để hai người trẻ tuổi kết bạn, tiếp xúc nhiều thêm.”
Cô nương kia từng được Lục Phỉ Chi cứu, đến nay nàng còn nhớ rõ dáng vẻ lúc thiếu niên giương cung trừ ma vệ đạo, một khoảnh khắc thoáng nhìn kinh hồng như mặt trời chói chang. Lục Phỉ Chi cũng thấy nàng không tệ, không hay nhiều lời vô nghĩa, thái độ tu hành rất đoan chính.
Ngày gặp mặt, hai người thảo luận về tâm đắc lúc tu hành, nhìn chung cũng coi như ở chung hòa hợp.
Nhưng không biết cô nương kia nghe lời đồn thổi nhảm nhí hay lời đùa vui ở đâu mà lại đột ngột Lục Phỉ Chi: "Phỉ Chi, nếu sau này ta làm tốn nhiều thời gian của ngươi, có khi nào Tạ Miên sư huynh sẽ thấy không thoải mái trong lòng không?”
Kết quả đồ ngốc đó tự hỏi nửa khắc, cuối cùng nghiêm túc trả lời cô nương nhà người ta: "Nếu mà vậy thật thì ta thấy hay là thôi đi. Ta muốn tu hành, luyện cung, trừ ma, đọc sách, làm gì có nhiều thời gian để mà lãng phí.”
"Kể cả tương lai có hợp tịch đi chăng nữa, phần lớn thời gian ta chắc vẫn ở cùng với A Miên, bởi vì bọn ta quen luyện công với nhau rồi. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn làm chung với bọn ta cũng không phải là không được, nhưng mà đợi ta về hỏi A Miên cái đã.”
Vì thế cô nương ''tính tình tốt, không bao giờ ầm ĩ với người khác'' đã cho Lục Phỉ Chi một cái tát vang dội ngay mặt, tiếng gầm vang tận trời: "Đồ đoạn tụ(*)
lừa hôn chết tiệt!”
(*)Đoạn tụ: ý chỉ đồng tính nam, bắt nguồn từ câu chuyện tình giữa Hán Ai Đế và nam sủng Đổng Hiền của mình.
Tạ Miên nhìn thấy Lục Phỉ Chi áo mũ chỉnh tề ra khỏi nhà, cuối cùng lại về nhà với dấu tay đỏ chót trên mặt thì rất khiếp sợ. Chờ đến lúc hắn nghe Lục Phỉ Chi xả giận xong thì cả người đã chết lặng, không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này.
Ặc, rốt cuộc hai người cũng là huynh đệ, nói ''đánh hay lắm'' hình như không được ổn cho lắm...
Nếu Tạ Miên và Lục Phỉ Chi thật sự có gì đó thì thôi không nói làm gì! Vấn đề là quan hệ giữa hai người họ còn thuần khiết hơn cả nước cất ở thời hiện đại!
Chính là kiểu mà có ngủ cùng một chăn cũng chẳng có phản ứng gì ấy, xác xác thật thật không có chút mờ ám nào!
Nghe xong chuyện đã xảy ra, Tạ Miên có ý định nói rõ với Lục Phỉ Chi: Về sau ngươi mà còn gặp phải chuyện có liên quan đến tình cảm thì làm ơn đừng lôi ta vào có được không?
Rốt cuộc hai ta chỉ là huynh đệ tốt cực kỳ trong sáng, đừng khiến ta cứ như nam phụ trà xanh ác độc.
Lục Phỉ Chi cảm thấy bản thân oan muốn chết: "Nào phải do ta nhắc tới ngươi!
Nàng tự đề cập tới, ta chỉ đáp lại nàng mà thôi! Nàng đánh ta, ta còn chịu đựng không đánh trả! Ngươi còn dám bênh nàng à!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.