Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 666: Kháng cự không được sức mê hoặc của người đàn ông này.
Hề Yên
08/01/2017
"Anh có biết từ nhỏ định cả đời là có ý gì không?" Thẩm Chanh không
có tiếp tục chủ đề đúng hay không đúng với anh, mà là đột ngột hỏi anh
một vấn đề như vậy.
"Không biết." Thi Vực lạnh lùng nói.
"Vậy em giải thích cho anh nghe." Nghiêng mắt liếc mắt nhìn hai tên nhóc nằm ở bên cạnh, Thẩm Chanh nói: "Từ nhỏ định cả đời có ý tứ là, một đứa trẻ mới sinh, tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng năng lực học tập và năng lực bắt chước của nó thậm chí còn mạnh hơn một người trưởng thành. Nói cách khác, hiện tại anh sờ ngực của em, bọn nó có thể ghi nhớ hành động này ở trong tiềm thức."
Nói xong, cô nhíu mày, "Từ nhỏ đã đã chịu loại ảnh hưởng này, lớn lên sẽ còn gì nữa?"
Cô nói nhiều như vậy, Thi Vực vẫn không có phản ứng, không chỉ không chịu rút tay lại, ngược lại còn tăng thêm vài phần lực đạo.
Bóp đến Thẩm Chanh lại rên rỉ ra tiếng: "Ưm ...."
Sợ đánh thức hai tên nhóc kia, cô không thể không đè thấp âm thanh, đồng thời đưa tay che kín miệng của mình.
"Ưm .... !"
Thế nhưng, động tác trên tay Thi Vực còn không có thu liễm, sau khi nghe cô hừ ra âm thanh, lại siết chặt bàn tay to phủ ở trên chỗ mẫn cảm của cô.
Liếc nhìn cô gái nhỏ trên giường, anh khẽ mở môi mỏng: "Làm con trai của anh, chính là phải khó lường."
Thẩm Chanh nghe tiếng nhíu mày, "Anh cho rằng có tiền chính là đại gia?"
Thi Vực nheo mắt, "Chẳng lẽ em cảm thấy không phải?"
Thẩm Chanh: "...."
Được rồi, thật ra cô cũng cảm thấy đúng ....
Ở thời đại nhìn tiền này, không phải có tiền đều là đại gia ư.
Người có tiền đi đường có thể đi ngang đi dọc, đi nghiêng đi xéo, muốn đi thế nào liền đi như thế đó.
Lúc đi thấy ai chướng mắt, còn có thể muốn họ cút xa bao nhiêu liền cút xa bấy nhiêu....
Thấy cô không nói gì, Thi Vực đột nhiên cúi người tiến gần sát cô, lúc cách môi của cô còn khoảng ba centimet liền dừng lại, hạ thấp giọng nói: "Hiện tại, anh muốn làm chính sự với em. Cho em một lựa chọn, là trở về phòng làm, hay là làm ở chỗ này."
Lời của anh nói đến rất thẳng thắn, Thẩm Chanh sẽ không nghe không hiểu.
Đổi một câu đơn giản thô bạo hơn: Hiện tại anh muốn làm em, cho em một lựa chọn, là trở về phòng làm em, hay là làm em ngay tại chỗ này.
Giọt nước trên tóc anh nhỏ ở trên mặt Thẩm Chanh, mang theo một mùi dầu gội thơm ngát, chui vào trong mũi cô.
Rất dễ chịu.
Giọt nước lan rộng ở trên gương mặt cô, chảy tới trên càm trơn bóng của cô.
Thi Vực híp híp mắt, đưa tay lau nước đọng thay cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve ở trên cằm cô, đường vân hơi có chút thô ráp quét qua trên da dẻ của cô, có chút ấm áp, có chút ngứa.
Trong nháy mắt, Thẩm Chanh bị anh đầu độc, bị động tác rất nhỏ này của anh đầu độc.
"Làm ở đâu?"
Anh lại hỏi.
Lúc hỏi lại vấn đề này, bàn tay thăm dò vào nơi nào đó trong áo cô lại bắt đầu làm loạn.
Đây là khiêu khích!
Câu dẫn!
Quyến rũ!
Lúc tay của anh có hành động, không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ, biên độ vừa vặn.
Thân thể Thẩm Chanh bất giác run rẩy một chút, trong lúc nhất thời, nhiệt độ trên người cũng bắt đầu nóng bỏng tăng cao theo bàn tay của anh.
Từ hơi nóng, đến nóng hổi một trận.
"Thẩm Chanh Tử, anh đang hỏi em."
Anh lại dán sát tới gần mặt cô vài phần, hơi thở nặng nề quét ở phần môi của cô, như lông vũ chạm vào, trêu chọc nâng dục vọng yên lặng trong máu của cô lên.
Hô hấp bắt đầu trở nên có chút dồn dập, nhịp tim đột nhiên rối loạn, có chút khó có thể khống chế dòng suy nghĩ của mình.
Cô phát hiện, thì ra hoàn toàn không kháng cự được sự mê hoặc của người đàn ông này!
"Không biết." Thi Vực lạnh lùng nói.
"Vậy em giải thích cho anh nghe." Nghiêng mắt liếc mắt nhìn hai tên nhóc nằm ở bên cạnh, Thẩm Chanh nói: "Từ nhỏ định cả đời có ý tứ là, một đứa trẻ mới sinh, tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng năng lực học tập và năng lực bắt chước của nó thậm chí còn mạnh hơn một người trưởng thành. Nói cách khác, hiện tại anh sờ ngực của em, bọn nó có thể ghi nhớ hành động này ở trong tiềm thức."
Nói xong, cô nhíu mày, "Từ nhỏ đã đã chịu loại ảnh hưởng này, lớn lên sẽ còn gì nữa?"
Cô nói nhiều như vậy, Thi Vực vẫn không có phản ứng, không chỉ không chịu rút tay lại, ngược lại còn tăng thêm vài phần lực đạo.
Bóp đến Thẩm Chanh lại rên rỉ ra tiếng: "Ưm ...."
Sợ đánh thức hai tên nhóc kia, cô không thể không đè thấp âm thanh, đồng thời đưa tay che kín miệng của mình.
"Ưm .... !"
Thế nhưng, động tác trên tay Thi Vực còn không có thu liễm, sau khi nghe cô hừ ra âm thanh, lại siết chặt bàn tay to phủ ở trên chỗ mẫn cảm của cô.
Liếc nhìn cô gái nhỏ trên giường, anh khẽ mở môi mỏng: "Làm con trai của anh, chính là phải khó lường."
Thẩm Chanh nghe tiếng nhíu mày, "Anh cho rằng có tiền chính là đại gia?"
Thi Vực nheo mắt, "Chẳng lẽ em cảm thấy không phải?"
Thẩm Chanh: "...."
Được rồi, thật ra cô cũng cảm thấy đúng ....
Ở thời đại nhìn tiền này, không phải có tiền đều là đại gia ư.
Người có tiền đi đường có thể đi ngang đi dọc, đi nghiêng đi xéo, muốn đi thế nào liền đi như thế đó.
Lúc đi thấy ai chướng mắt, còn có thể muốn họ cút xa bao nhiêu liền cút xa bấy nhiêu....
Thấy cô không nói gì, Thi Vực đột nhiên cúi người tiến gần sát cô, lúc cách môi của cô còn khoảng ba centimet liền dừng lại, hạ thấp giọng nói: "Hiện tại, anh muốn làm chính sự với em. Cho em một lựa chọn, là trở về phòng làm, hay là làm ở chỗ này."
Lời của anh nói đến rất thẳng thắn, Thẩm Chanh sẽ không nghe không hiểu.
Đổi một câu đơn giản thô bạo hơn: Hiện tại anh muốn làm em, cho em một lựa chọn, là trở về phòng làm em, hay là làm em ngay tại chỗ này.
Giọt nước trên tóc anh nhỏ ở trên mặt Thẩm Chanh, mang theo một mùi dầu gội thơm ngát, chui vào trong mũi cô.
Rất dễ chịu.
Giọt nước lan rộng ở trên gương mặt cô, chảy tới trên càm trơn bóng của cô.
Thi Vực híp híp mắt, đưa tay lau nước đọng thay cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve ở trên cằm cô, đường vân hơi có chút thô ráp quét qua trên da dẻ của cô, có chút ấm áp, có chút ngứa.
Trong nháy mắt, Thẩm Chanh bị anh đầu độc, bị động tác rất nhỏ này của anh đầu độc.
"Làm ở đâu?"
Anh lại hỏi.
Lúc hỏi lại vấn đề này, bàn tay thăm dò vào nơi nào đó trong áo cô lại bắt đầu làm loạn.
Đây là khiêu khích!
Câu dẫn!
Quyến rũ!
Lúc tay của anh có hành động, không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ, biên độ vừa vặn.
Thân thể Thẩm Chanh bất giác run rẩy một chút, trong lúc nhất thời, nhiệt độ trên người cũng bắt đầu nóng bỏng tăng cao theo bàn tay của anh.
Từ hơi nóng, đến nóng hổi một trận.
"Thẩm Chanh Tử, anh đang hỏi em."
Anh lại dán sát tới gần mặt cô vài phần, hơi thở nặng nề quét ở phần môi của cô, như lông vũ chạm vào, trêu chọc nâng dục vọng yên lặng trong máu của cô lên.
Hô hấp bắt đầu trở nên có chút dồn dập, nhịp tim đột nhiên rối loạn, có chút khó có thể khống chế dòng suy nghĩ của mình.
Cô phát hiện, thì ra hoàn toàn không kháng cự được sự mê hoặc của người đàn ông này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.