Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 147: Anh có hận em không?
Xảo Linh
02/02/2018
"Mới về, còn chưa đầy một tuần." Mỹ nữ nhìn anh ta, cười: "Chúng ta đúng là có duyên nha, ở chỗ này mà cũng có thể chạm mặt."
"Sao cô lại ở đây?" Anh ta hỏi.
"Lúc em còn nhỏ có một bà vú em rất yêu thương em, bây giờ đã về hưu, chuyển đến chỗ này an hưởng tuổi già, ít khi em được về nước một chuyến, cố tình muốn đến đây thăm bà." Mỹ nữ nói xong, lại hỏi Lục Minh Hiên: "Còn anh? Sao anh lại ở đây?"
"Tôi gặp xui xẻo nên mới rớt xuống chỗ này. Di động của cô đâu, cho tôi mượn gọi điện thoại."
"Tín hiệu ở đây không tốt, vào nội thành rồi gọi."
"Ừ."
Hai người đột nhiên trầm mặc, tôi có một loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời, trong lòng hơi khó chịu, nhưng cũng không hiểu vì sao mình lại khó chịu. Thật kỳ lạ, tôi chưa từng bị như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tôi buồn bực, chợt nghe thấy mỹ nữ nói một câu làm khiếp sợ.
"Anh có hận em không?"
"Không có hận." Anh ta vẫn lạnh lùng như cũ.
Mỹ nữ cong khóe miệng, nụ cười có chút chua xót: "Vậy anh, có còn yêu em không?"
Thân hình anh ta cứng đờ, nhíu mày: "Vấn đề này, cô không thấy dư thừa sao?"
"Anh quả nhiên vẫn như trước. . . . ."
Vài câu đối thoại ngắn ngủi, tôi đại khái có thể hiểu được quan hệ của hai người rồi!
Phụ nữ của Lục Minh Hiên quả thực có mặt ở khắp mọi nơi, chỗ nào cũng có! Là một người đàn ông phong lưu như vậy, thật sống không uổng phí, nếu so với Trần Quán Hy, anh ta chỉ có hơn chứ không có kém!
Chỉ hy vọng tôi không phải rơi vào lưới tình của anh ta là tốt rồi!
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng không nói gì thêm, ba giờ sau, xe chạy đến thành thị đông đúc.
Nhìn mấy tòa nhà cao tầng kia, tôi cảm thấy như mình được hồi sinh, thật nhớ cảm giác sống ở thành phố!
Ngắn ngủn hai ngày sống ở nông thôn, lại như trải qua một khoảng thời gian khó khăn thật dài, đây là trải nghiệm khó quên nhất của tôi, nhưng không sao vì tôi sẽ không bao giờ phải trở lại nơi đó nữa! (Sau này sẽ quay lại thôi chị Oánh à :v)
Xuống xe, Lục Minh Hiên gọi điện thoại cho thư ký, sau đó trả điện thoại cho mỹ nữ: "Hôm nay cám ơn cô."
"Không cần cám ơn." Mỹ nữ nhận lấy điện thoại: "Nếu muốn cám ơn em, thì lần sau mời em đi ăn cơm đi, dù gì đã một thời gian dài không gặp, chúng ta cũng nên ăn một bữa cơm."
"Được."
Mỹ nữ đưa danh thiếp cho Lục Minh Hiên, viết xuống một dãy số: "Đây là số điện thoại của em, lần sau nhớ gọi số này."
Lục Minh Hiên nhận lấy danh thiếp, vẫy tay tạm biệt với mỹ nữ, chiếc Aston Martin màu đỏ từ từ rời đi.
"Sao cô lại ở đây?" Anh ta hỏi.
"Lúc em còn nhỏ có một bà vú em rất yêu thương em, bây giờ đã về hưu, chuyển đến chỗ này an hưởng tuổi già, ít khi em được về nước một chuyến, cố tình muốn đến đây thăm bà." Mỹ nữ nói xong, lại hỏi Lục Minh Hiên: "Còn anh? Sao anh lại ở đây?"
"Tôi gặp xui xẻo nên mới rớt xuống chỗ này. Di động của cô đâu, cho tôi mượn gọi điện thoại."
"Tín hiệu ở đây không tốt, vào nội thành rồi gọi."
"Ừ."
Hai người đột nhiên trầm mặc, tôi có một loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời, trong lòng hơi khó chịu, nhưng cũng không hiểu vì sao mình lại khó chịu. Thật kỳ lạ, tôi chưa từng bị như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tôi buồn bực, chợt nghe thấy mỹ nữ nói một câu làm khiếp sợ.
"Anh có hận em không?"
"Không có hận." Anh ta vẫn lạnh lùng như cũ.
Mỹ nữ cong khóe miệng, nụ cười có chút chua xót: "Vậy anh, có còn yêu em không?"
Thân hình anh ta cứng đờ, nhíu mày: "Vấn đề này, cô không thấy dư thừa sao?"
"Anh quả nhiên vẫn như trước. . . . ."
Vài câu đối thoại ngắn ngủi, tôi đại khái có thể hiểu được quan hệ của hai người rồi!
Phụ nữ của Lục Minh Hiên quả thực có mặt ở khắp mọi nơi, chỗ nào cũng có! Là một người đàn ông phong lưu như vậy, thật sống không uổng phí, nếu so với Trần Quán Hy, anh ta chỉ có hơn chứ không có kém!
Chỉ hy vọng tôi không phải rơi vào lưới tình của anh ta là tốt rồi!
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng không nói gì thêm, ba giờ sau, xe chạy đến thành thị đông đúc.
Nhìn mấy tòa nhà cao tầng kia, tôi cảm thấy như mình được hồi sinh, thật nhớ cảm giác sống ở thành phố!
Ngắn ngủn hai ngày sống ở nông thôn, lại như trải qua một khoảng thời gian khó khăn thật dài, đây là trải nghiệm khó quên nhất của tôi, nhưng không sao vì tôi sẽ không bao giờ phải trở lại nơi đó nữa! (Sau này sẽ quay lại thôi chị Oánh à :v)
Xuống xe, Lục Minh Hiên gọi điện thoại cho thư ký, sau đó trả điện thoại cho mỹ nữ: "Hôm nay cám ơn cô."
"Không cần cám ơn." Mỹ nữ nhận lấy điện thoại: "Nếu muốn cám ơn em, thì lần sau mời em đi ăn cơm đi, dù gì đã một thời gian dài không gặp, chúng ta cũng nên ăn một bữa cơm."
"Được."
Mỹ nữ đưa danh thiếp cho Lục Minh Hiên, viết xuống một dãy số: "Đây là số điện thoại của em, lần sau nhớ gọi số này."
Lục Minh Hiên nhận lấy danh thiếp, vẫy tay tạm biệt với mỹ nữ, chiếc Aston Martin màu đỏ từ từ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.