Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 146: Bạn gái mới
Xảo Linh
02/02/2018
"Này này!" Tôi hưng phấn kêu to, không ngừng vung vẫy hai tay.
Dường như chủ nhân chiếc xe đã nhìn thấy tôi, giảm tốc độ xe lại, dừng bên cạnh chúng tôi.
Cửa sổ thủy tinh màu đen chậm rãi hạ xuống, một người phụ nữ tóc xoăn màu vàng hiện ra trước mắt tôi.
Tuyệt nhiên là một mỹ nữ con lai vô cùng xinh đẹp, làn da trong suốt trắng muốt như tuyết, vô cùng mịn màng, sống mũi cao đỡ lấy một cặp kính mát cỡ lớn, hầu như che khuất nửa khuôn mặt, tôi nhìn không rõ ánh mắt của cô ta.
Không đợi chúng tôi mở miệng, mỹ nữ đã nói trước, dùng tiếng trung lưu loát tuôn ra năm chữ: "Anh là Lục Minh Hiên?"
Tôi hoảng sợ! Nhìn mỹ nữ trên xe, lại nhìn sang Lục Minh Hiên. Không ngờ cô ta cũng biết Lục Minh Hiên?
"Cô là?" Biểu tình trên mặt Lục Minh Hiên cũng thật kinh ngạc, nhíu mày nhìn mỹ nữ trong xe, giống như không nhận ra cô ta.
"Mới đó mà anh đã quên em rồi sao?" Đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn tháo mắt kính xuống.
Một đôi mắt mê người màu lam lấp lánh như ánh sao, xinh đẹp làm cho tôi muốn ngừng thở.
Đôi mắt này quả thực là quá đẹp! Tôi nghĩ ai đã gặp qua cô ta, chắc chắn sẽ không quên được ánh mắt này!
Quả nhiên, ánh mắt Lục Minh Hiên vụt qua một tia sáng lạ thường: "Thì ra là cô."
"Đúng vậy, lâu rồi không gặp." Mỹ nữ cười đắc ý, đẹp hút hồn.
Thì ra hai người họ thật sự quen biết nhau? Mỹ nữ xinh đẹp như vậy sao lại xuất hiện ở chỗ này? Tôi vừa tò mò vừa nghi vấn.
"Tại sao anh lại ở đây?" Mỹ nữ quan sát anh ta: "Sao anh lại ăn mặc như vậy? Xe của anh đâu?"
"Chuyện này rất dài dòng, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?"
"Đương nhiên là được rồi, lên xe đi!" Mỹ nữ sảng khoái đáp ứng.
Lục Minh Hiên ngồi vào ghế bên cạnh cô ta, tôi ngoan ngoãn ngồi ghế phía sau. Mỹ nữ nhìn xuyên qua gương chiếu hậu liếc tôi một cái, sau đó hỏi Lục Minh Hiên: "Đây là bạn gái mới của anh sao?"
". . . . Ừ." Anh ta ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
"Anh đổi khẩu vị rồi sao, thích mấy cô gái hàng xóm nhỏ tuổi à?" Mỹ nữ trêu chọc.
"Cô về nước từ khi nào?" Lục Minh Hiên chợt nói sang chuyện khác.
"Mới về, còn chưa đầy một tuần." Mỹ nữ nhìn anh ta, cười: "Chúng ta đúng là có duyên nha, ở chỗ này mà cũng có thể chạm mặt."
Dường như chủ nhân chiếc xe đã nhìn thấy tôi, giảm tốc độ xe lại, dừng bên cạnh chúng tôi.
Cửa sổ thủy tinh màu đen chậm rãi hạ xuống, một người phụ nữ tóc xoăn màu vàng hiện ra trước mắt tôi.
Tuyệt nhiên là một mỹ nữ con lai vô cùng xinh đẹp, làn da trong suốt trắng muốt như tuyết, vô cùng mịn màng, sống mũi cao đỡ lấy một cặp kính mát cỡ lớn, hầu như che khuất nửa khuôn mặt, tôi nhìn không rõ ánh mắt của cô ta.
Không đợi chúng tôi mở miệng, mỹ nữ đã nói trước, dùng tiếng trung lưu loát tuôn ra năm chữ: "Anh là Lục Minh Hiên?"
Tôi hoảng sợ! Nhìn mỹ nữ trên xe, lại nhìn sang Lục Minh Hiên. Không ngờ cô ta cũng biết Lục Minh Hiên?
"Cô là?" Biểu tình trên mặt Lục Minh Hiên cũng thật kinh ngạc, nhíu mày nhìn mỹ nữ trong xe, giống như không nhận ra cô ta.
"Mới đó mà anh đã quên em rồi sao?" Đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn tháo mắt kính xuống.
Một đôi mắt mê người màu lam lấp lánh như ánh sao, xinh đẹp làm cho tôi muốn ngừng thở.
Đôi mắt này quả thực là quá đẹp! Tôi nghĩ ai đã gặp qua cô ta, chắc chắn sẽ không quên được ánh mắt này!
Quả nhiên, ánh mắt Lục Minh Hiên vụt qua một tia sáng lạ thường: "Thì ra là cô."
"Đúng vậy, lâu rồi không gặp." Mỹ nữ cười đắc ý, đẹp hút hồn.
Thì ra hai người họ thật sự quen biết nhau? Mỹ nữ xinh đẹp như vậy sao lại xuất hiện ở chỗ này? Tôi vừa tò mò vừa nghi vấn.
"Tại sao anh lại ở đây?" Mỹ nữ quan sát anh ta: "Sao anh lại ăn mặc như vậy? Xe của anh đâu?"
"Chuyện này rất dài dòng, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?"
"Đương nhiên là được rồi, lên xe đi!" Mỹ nữ sảng khoái đáp ứng.
Lục Minh Hiên ngồi vào ghế bên cạnh cô ta, tôi ngoan ngoãn ngồi ghế phía sau. Mỹ nữ nhìn xuyên qua gương chiếu hậu liếc tôi một cái, sau đó hỏi Lục Minh Hiên: "Đây là bạn gái mới của anh sao?"
". . . . Ừ." Anh ta ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
"Anh đổi khẩu vị rồi sao, thích mấy cô gái hàng xóm nhỏ tuổi à?" Mỹ nữ trêu chọc.
"Cô về nước từ khi nào?" Lục Minh Hiên chợt nói sang chuyện khác.
"Mới về, còn chưa đầy một tuần." Mỹ nữ nhìn anh ta, cười: "Chúng ta đúng là có duyên nha, ở chỗ này mà cũng có thể chạm mặt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.