Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 203: Anh đừng nên xen vào
Xảo Linh
16/02/2018
Tôi đột nhiên cảm
thấy anh ta giống như đang chất vấn tôi, tâm tình trở nên phiền não:
"Sao anh lại chất vấn em? Quan hệ giữa anh với em là cái gì chứ? Chuyện
của em thì có liên quan gì tới anh? Em với anh ta muốn kết hôn thì mắc
mớ gì anh lo!"
Anh ta thấy tôi tức giận, vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, anh không có ý muốn chất vấn em, anh chỉ là muốn biết chuyện này rốt cuộc có phải là sự thật không, anh chỉ là quan tâm em mà thôi. . . Anh có tình cảm gì đối với em, em cũng biết mà. . . Mạc Oánh, anh thật lòng muốn giúp đỡ em, có chuyện gì em cứ nói cho anh biết có được hay không?"
Giọng nói dịu dàng đầy lo lắng của anh ta làm cho tâm trạng phiền não của tôi cũng từ từ dịu xuống.
"Thật xin lỗi, em không nên tức giận với anh, tâm trạng của em hôm nay không được tốt. . . rất xin lỗi. . ." Tôi không muốn như vậy, nhưng mà không khống chế được tâm tình của mình, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lòng tôi rất loạn, rất buồn bực.
Tô Quân thấy tôi nói như vậy, cũng thở phào một hơi: "Không sao, anh không trách em đâu, nếu như phát giận với anh có thể làm em đỡ bực bội thì em cứ việc mắng anh đi, mắng đến khi nào em hết buồn thì thôi, có được không?"
Tôi miễn cưỡng cong khóe miệng, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Cảm ơn anh, Tô Quân."
Mỗi lần tâm trạng tôi không vui, đều dựa vào Tô Quân, anh ta luôn ở bên tôi những lúc tôi buồn bực, mặc dù không có tác dụng gì nhiều đối với tôi, nhưng tôi vẫn rất biết ơn anh ta.
"Không cần nói cám ơn với anh, những lời này em đã nói rất nhiều lần rồi." Anh ta không nhịn được nhắc nhở.
"Cái kia. . . Thật xin lỗi." Tôi day day huyệt thái dương, nói với anh ta: "Chuyện trên báo, em không biết phải giải thích với anh thế nào nữa, chuyện này, em sẽ xử lý."
"Em thật sự. . . Sẽ kết hôn với anh ta sao?"
"Không biết nữa." Tôi thở dài một hơi: "Nếu như có thể, em cũng không muốn đi tới bước này. . ."
"Có phải anh ta ép buộc em không?" Tô Quân lập tức trở nên kích động: "Nếu như anh ta có thủ đoạn gì muốn cưỡng ép em làm theo, em nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ giúp em."
Tôi cong khóe miệng, nâng lên một nụ cười khổ, coi như bị cưỡng ép thì thế nào? Tôi vẫn luôn là bị ép buộc, ngay từ lúc sinh ra đã là bị ép buộc, tôi bị cuộc sống bức bách, bị sự nghiệp bức bách, cuối cùng leo lên giường của Lục Minh Hiên, dẫn đến hiện tại bị tên ác ma cuốn lấy, muốn trốn cũng không trốn được!
Tất cả mọi thứ đều là do tôi tự rước lấy, có thể trách ai bây giờ?
"Tô Quân, rất cám ơn sự quan tâm của anh, chuyện này em muốn tự mình giải quyết, anh đừng nên xen vào." Tôi hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần: "Không phải anh đã nói rồi sao? Em rất kiên cường, sẽ không bị vận mệnh đánh bại đâu! Bất kể gặp phải khó khăn gì, em cũng sẽ dũng cảm đối mặt, sẽ không khuất phục, chỉ biết càng chiến đấu càng hăng say, không người nào có thể ép buộc em làm bất cứ chuyện gì!"
Anh ta thấy tôi tức giận, vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, anh không có ý muốn chất vấn em, anh chỉ là muốn biết chuyện này rốt cuộc có phải là sự thật không, anh chỉ là quan tâm em mà thôi. . . Anh có tình cảm gì đối với em, em cũng biết mà. . . Mạc Oánh, anh thật lòng muốn giúp đỡ em, có chuyện gì em cứ nói cho anh biết có được hay không?"
Giọng nói dịu dàng đầy lo lắng của anh ta làm cho tâm trạng phiền não của tôi cũng từ từ dịu xuống.
"Thật xin lỗi, em không nên tức giận với anh, tâm trạng của em hôm nay không được tốt. . . rất xin lỗi. . ." Tôi không muốn như vậy, nhưng mà không khống chế được tâm tình của mình, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lòng tôi rất loạn, rất buồn bực.
Tô Quân thấy tôi nói như vậy, cũng thở phào một hơi: "Không sao, anh không trách em đâu, nếu như phát giận với anh có thể làm em đỡ bực bội thì em cứ việc mắng anh đi, mắng đến khi nào em hết buồn thì thôi, có được không?"
Tôi miễn cưỡng cong khóe miệng, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Cảm ơn anh, Tô Quân."
Mỗi lần tâm trạng tôi không vui, đều dựa vào Tô Quân, anh ta luôn ở bên tôi những lúc tôi buồn bực, mặc dù không có tác dụng gì nhiều đối với tôi, nhưng tôi vẫn rất biết ơn anh ta.
"Không cần nói cám ơn với anh, những lời này em đã nói rất nhiều lần rồi." Anh ta không nhịn được nhắc nhở.
"Cái kia. . . Thật xin lỗi." Tôi day day huyệt thái dương, nói với anh ta: "Chuyện trên báo, em không biết phải giải thích với anh thế nào nữa, chuyện này, em sẽ xử lý."
"Em thật sự. . . Sẽ kết hôn với anh ta sao?"
"Không biết nữa." Tôi thở dài một hơi: "Nếu như có thể, em cũng không muốn đi tới bước này. . ."
"Có phải anh ta ép buộc em không?" Tô Quân lập tức trở nên kích động: "Nếu như anh ta có thủ đoạn gì muốn cưỡng ép em làm theo, em nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ giúp em."
Tôi cong khóe miệng, nâng lên một nụ cười khổ, coi như bị cưỡng ép thì thế nào? Tôi vẫn luôn là bị ép buộc, ngay từ lúc sinh ra đã là bị ép buộc, tôi bị cuộc sống bức bách, bị sự nghiệp bức bách, cuối cùng leo lên giường của Lục Minh Hiên, dẫn đến hiện tại bị tên ác ma cuốn lấy, muốn trốn cũng không trốn được!
Tất cả mọi thứ đều là do tôi tự rước lấy, có thể trách ai bây giờ?
"Tô Quân, rất cám ơn sự quan tâm của anh, chuyện này em muốn tự mình giải quyết, anh đừng nên xen vào." Tôi hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần: "Không phải anh đã nói rồi sao? Em rất kiên cường, sẽ không bị vận mệnh đánh bại đâu! Bất kể gặp phải khó khăn gì, em cũng sẽ dũng cảm đối mặt, sẽ không khuất phục, chỉ biết càng chiến đấu càng hăng say, không người nào có thể ép buộc em làm bất cứ chuyện gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.