Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 202: Tại sao lại muốn trốn tránh anh
Xảo Linh
16/02/2018
"Không được, con
không thể đi!" Ông ngoại vội vàng nói, nhìn tôi khẩn cầu: "Oánh Oánh,
coi như ông ngoại xin con, để cho nó ở lại có được không?"
". . ." Tôi không nói lời nào, giữ vững thái độ lạnh lùng.
"Ông ngoại tuổi cũng cao rồi, chẳng lẽ con còn muốn ông ngoại quỳ xuống cầu xin con sao?" Ông ngoại vừa nói, đầu gối khụy xuống, xém chút nữa là quỳ xuống rồi, thật may là Mạc Văn Phượng đã kịp thời đỡ ông.
"Ba, ba đang làm gì vậy. . . Ba không thể quỳ được. . . Con không xứng đáng để ba phải làm như vậy, ba. . ." Bà ấy vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống, bộ dạng tự trách hối lỗi: "Đều là con không tốt, đều là con không tốt. . . Thật xin lỗi ba, thật xin lỗi. . . Oánh Oánh. . . Mẹ có lỗi với hai người. . . Hu hu hu. . ."
Bà ấy diễn cái tuồng này, tôi xem nhiều cũng chán rồi! Tôi không muốn để ý tới, nhưng mà còn ông ngoại, tôi không thể không nghĩ cho ông, ánh mắt cầu xin ấy của ông làm tôi không thể nào cự tuyệt được, thấy ông xém chút nữa là quỳ xuống, lòng tôi cũng rất đau!
"Bà muốn làm như thế nào thì làm, tôi không quan tâm!" Tôi bỏ lại một câu, xoay người bỏ ra ngoài.
*****************
Trở lại đoàn làm phim, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đóng phim.
Cho dù có nhiều chuyện buồn phiền hơn nữa, dù có đóng phim hay không, thì cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua.
Tô Quân luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với tôi, nhưng tôi lại làm như đang phải đóng phim rất bận rộn, cố tình không ở riêng với anh ta, anh ta cũng nhận ra tôi không muốn nói chuyện, nên cũng không hỏi tôi.
Quay phim coi như thuận lợi, một ngày làm việc cũng kết thúc.
Tôi kéo thân thể mệt mỏi vào phòng thay quần áo, nhìn thấy Tô Quân đang đi tới: "Cùng đi ăn tối đi."
"Không đi đâu, em đang giảm cân." Tôi lướt qua bên cạnh anh ta, tiếp tục đi về phía trước, anh ta ngăn tôi lại: "Anh muốn nói chuyện với em."
"Em mệt chết đi, không muốn nói cái gì hết." Tôi muốn đi, nhưng anh ta không để tôi đi.
"Tại sao lại muốn trốn tránh anh!"
Lời của anh ta làm tôi ngẩn ra, quả thật là tôi đang trốn tránh anh ta, nhưng vì sao tôi lại muốn tránh mặt?
Tôi nhìn xung quanh, xác nhận không có ai ở xung quanh, liền nói với anh ta: "Vậy thì anh nói đi! Có gì thì nói ở đây luôn đi." Tôi dựa vào tường, chờ anh ta đặt câu hỏi.
"Theo như trên báo đăng thì chuyện gì đã xảy ra? Lục Minh Hiên nói như vậy có thật không? Em thật sự muốn kết hôn cùng anh ta sao?" Anh ta hỏi dồn dập.
Tôi đột nhiên cảm thấy anh ta giống như đang chất vấn tôi, tâm tình trở nên phiền não: "Sao anh lại chất vấn em? Quan hệ giữa anh với em là cái gì chứ? Chuyện của em thì có liên quan gì tới anh? Em với anh ta muốn kết hôn thì mắc mớ gì anh lo!"
". . ." Tôi không nói lời nào, giữ vững thái độ lạnh lùng.
"Ông ngoại tuổi cũng cao rồi, chẳng lẽ con còn muốn ông ngoại quỳ xuống cầu xin con sao?" Ông ngoại vừa nói, đầu gối khụy xuống, xém chút nữa là quỳ xuống rồi, thật may là Mạc Văn Phượng đã kịp thời đỡ ông.
"Ba, ba đang làm gì vậy. . . Ba không thể quỳ được. . . Con không xứng đáng để ba phải làm như vậy, ba. . ." Bà ấy vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống, bộ dạng tự trách hối lỗi: "Đều là con không tốt, đều là con không tốt. . . Thật xin lỗi ba, thật xin lỗi. . . Oánh Oánh. . . Mẹ có lỗi với hai người. . . Hu hu hu. . ."
Bà ấy diễn cái tuồng này, tôi xem nhiều cũng chán rồi! Tôi không muốn để ý tới, nhưng mà còn ông ngoại, tôi không thể không nghĩ cho ông, ánh mắt cầu xin ấy của ông làm tôi không thể nào cự tuyệt được, thấy ông xém chút nữa là quỳ xuống, lòng tôi cũng rất đau!
"Bà muốn làm như thế nào thì làm, tôi không quan tâm!" Tôi bỏ lại một câu, xoay người bỏ ra ngoài.
*****************
Trở lại đoàn làm phim, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đóng phim.
Cho dù có nhiều chuyện buồn phiền hơn nữa, dù có đóng phim hay không, thì cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua.
Tô Quân luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với tôi, nhưng tôi lại làm như đang phải đóng phim rất bận rộn, cố tình không ở riêng với anh ta, anh ta cũng nhận ra tôi không muốn nói chuyện, nên cũng không hỏi tôi.
Quay phim coi như thuận lợi, một ngày làm việc cũng kết thúc.
Tôi kéo thân thể mệt mỏi vào phòng thay quần áo, nhìn thấy Tô Quân đang đi tới: "Cùng đi ăn tối đi."
"Không đi đâu, em đang giảm cân." Tôi lướt qua bên cạnh anh ta, tiếp tục đi về phía trước, anh ta ngăn tôi lại: "Anh muốn nói chuyện với em."
"Em mệt chết đi, không muốn nói cái gì hết." Tôi muốn đi, nhưng anh ta không để tôi đi.
"Tại sao lại muốn trốn tránh anh!"
Lời của anh ta làm tôi ngẩn ra, quả thật là tôi đang trốn tránh anh ta, nhưng vì sao tôi lại muốn tránh mặt?
Tôi nhìn xung quanh, xác nhận không có ai ở xung quanh, liền nói với anh ta: "Vậy thì anh nói đi! Có gì thì nói ở đây luôn đi." Tôi dựa vào tường, chờ anh ta đặt câu hỏi.
"Theo như trên báo đăng thì chuyện gì đã xảy ra? Lục Minh Hiên nói như vậy có thật không? Em thật sự muốn kết hôn cùng anh ta sao?" Anh ta hỏi dồn dập.
Tôi đột nhiên cảm thấy anh ta giống như đang chất vấn tôi, tâm tình trở nên phiền não: "Sao anh lại chất vấn em? Quan hệ giữa anh với em là cái gì chứ? Chuyện của em thì có liên quan gì tới anh? Em với anh ta muốn kết hôn thì mắc mớ gì anh lo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.