Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 17: Đối với cô đã không còn cảm giác.
Xảo Linh
04/12/2016
"Tôi đối với cô đã không còn cảm giác." Giọng điệu Lục Minh Hiên lạnh lùng.
"Sẽ không, em cảm nhận phía dưới của anh có cảm giác!" Cô vừa nói vừa duỗi tay hướng tới đáy quần của anh, lại bị anh bắt lại!
"Không cần làm loại này để tôi thêm ghét!" Anh cau mặt không vui, nhăn đường mày, gương mặt đường cong vẫn tuấn mỹ như vậy, ánh mắt lại vô tình lạnh nhạt như cự tuyệt đối phương ngàn dặm.
"Ghét! Anh dám nói ghét!" Người phụ nữ bị chọc giận rồi, chợt đẩy anh ra "Lục Minh Hiên! Rốt cuộc người như anh có tình cảm hay không? Tôi theo anh năm năm! Năm năm đó! Anh nói chia tay liền chia tay, cũng không quay đầu lại liền bỏ đi! Bất kể tôi cầu xin anh thế nào, anh cũng không chịu để tôi trở lại bên cạnh, tại sao an đối xử với tôi như vậy! Tại sao!"
"Không chỉ cô! Tôi đối với cô gái nào cũng vậy. Phụ nữ đã chơi chán, không đáng giá để tôi lưu luyến!" Lục Minh Hiên ưu nhã sửa sang lại cổ áo, giọng điệu hờ hững không mang theo một tia tình cảm: "Năm năm này, tôi chu cấp cô không ít, chỉ cần cô mong muốn, tôi đều thỏa mãn, cô còn bất mãn cái gì?"
"Vậy lần này là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng vai nữ chính thuộc về em, tại sao tạm thời thay đổi người! Chính anh đã đáp ứng yêu cầu của em trước!"
"Tôi cảm thấy có người thích hợp đảm nhận nhân vật này hơn cô——"
"Nói nhảm!" Cô cắt ngang lời anh, rống to: "Anh cùng con đó lên giường có phải không! Trên giường công phu của nó tốt hơn tôi phải không? Chúng ta chia tay mới bao lâu, anh đã nhanh chóng tìm vật sủng khác? Con đó đúng là cho anh niềm vui mới, ngay cả vai nữ chính của tôi cũng thay thế được! Thật nhìn không ra con tiện nhân Mạc Oánh, ở trường học ra dáng thanh thuần trong sáng, lên giường lại bộ dạng dâm đãng! Có thể để cho anh hài lòng đến mức đó, tôi càng khinh thường nó!"
"Đỗ Phi Phi, không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi." Sắc mặt Lục Minh Hiên ngày một u ám, giọng điệu trở nên đáng sợ "Tánh khí của tôi, cô đã biết, chọc giận tôi, cái gì cô cũng không còn, có khi ngày mai sẽ biến mất khỏi làng giải trí."
"Thế nào? Nói đến cô ta, anh tức giận sao?" Cô nhếch khóe miệng kéo theo nụ cười lạnh nhạt, ngay sau đó gương mặt lập tức thay đổi, khóe mắt rưng rưng nhìn hắn, thanh âm hơi khàn khàn:
"Lục Minh Hiên, em thật sự yêu anh , chắc hẳn anh không tin. . . . . . nhưng em chưa từng yêu một người đàn ông nào như vậy. Nếu em không yêu anh, em sẽ không theo anh lâu như vậy, biết rõ bên cạnh ngươi có vô số phụ nữ, em vẫn lựa chọn như cũ ở lại bên cạnh anh, chưa bao giờ nghĩ tới muốn rời khỏi. . . . . . Em không ngại bên cạnh anh có bao nhiêu phụ nữ. . . . . . Chỉ cần anh đừng vứt bỏ em là được rồi. . . . . ."
"Sẽ không, em cảm nhận phía dưới của anh có cảm giác!" Cô vừa nói vừa duỗi tay hướng tới đáy quần của anh, lại bị anh bắt lại!
"Không cần làm loại này để tôi thêm ghét!" Anh cau mặt không vui, nhăn đường mày, gương mặt đường cong vẫn tuấn mỹ như vậy, ánh mắt lại vô tình lạnh nhạt như cự tuyệt đối phương ngàn dặm.
"Ghét! Anh dám nói ghét!" Người phụ nữ bị chọc giận rồi, chợt đẩy anh ra "Lục Minh Hiên! Rốt cuộc người như anh có tình cảm hay không? Tôi theo anh năm năm! Năm năm đó! Anh nói chia tay liền chia tay, cũng không quay đầu lại liền bỏ đi! Bất kể tôi cầu xin anh thế nào, anh cũng không chịu để tôi trở lại bên cạnh, tại sao an đối xử với tôi như vậy! Tại sao!"
"Không chỉ cô! Tôi đối với cô gái nào cũng vậy. Phụ nữ đã chơi chán, không đáng giá để tôi lưu luyến!" Lục Minh Hiên ưu nhã sửa sang lại cổ áo, giọng điệu hờ hững không mang theo một tia tình cảm: "Năm năm này, tôi chu cấp cô không ít, chỉ cần cô mong muốn, tôi đều thỏa mãn, cô còn bất mãn cái gì?"
"Vậy lần này là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng vai nữ chính thuộc về em, tại sao tạm thời thay đổi người! Chính anh đã đáp ứng yêu cầu của em trước!"
"Tôi cảm thấy có người thích hợp đảm nhận nhân vật này hơn cô——"
"Nói nhảm!" Cô cắt ngang lời anh, rống to: "Anh cùng con đó lên giường có phải không! Trên giường công phu của nó tốt hơn tôi phải không? Chúng ta chia tay mới bao lâu, anh đã nhanh chóng tìm vật sủng khác? Con đó đúng là cho anh niềm vui mới, ngay cả vai nữ chính của tôi cũng thay thế được! Thật nhìn không ra con tiện nhân Mạc Oánh, ở trường học ra dáng thanh thuần trong sáng, lên giường lại bộ dạng dâm đãng! Có thể để cho anh hài lòng đến mức đó, tôi càng khinh thường nó!"
"Đỗ Phi Phi, không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi." Sắc mặt Lục Minh Hiên ngày một u ám, giọng điệu trở nên đáng sợ "Tánh khí của tôi, cô đã biết, chọc giận tôi, cái gì cô cũng không còn, có khi ngày mai sẽ biến mất khỏi làng giải trí."
"Thế nào? Nói đến cô ta, anh tức giận sao?" Cô nhếch khóe miệng kéo theo nụ cười lạnh nhạt, ngay sau đó gương mặt lập tức thay đổi, khóe mắt rưng rưng nhìn hắn, thanh âm hơi khàn khàn:
"Lục Minh Hiên, em thật sự yêu anh , chắc hẳn anh không tin. . . . . . nhưng em chưa từng yêu một người đàn ông nào như vậy. Nếu em không yêu anh, em sẽ không theo anh lâu như vậy, biết rõ bên cạnh ngươi có vô số phụ nữ, em vẫn lựa chọn như cũ ở lại bên cạnh anh, chưa bao giờ nghĩ tới muốn rời khỏi. . . . . . Em không ngại bên cạnh anh có bao nhiêu phụ nữ. . . . . . Chỉ cần anh đừng vứt bỏ em là được rồi. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.