Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 16: Tại sao không quan tâm em?
Xảo Linh
16/12/2016
Tôi kéo thân thể mệt mỏi rời khỏi phòng thay đồ, cùng lúc điện thoại trong túi reo lên.
"Nhược Hi à."
"Mạc Oánh, cậu đang ở đâu?"
"Hôm nay đến công ty thử vai cùng tạo hình, sắp tới sẽ có phim rồi."
"Oa, thật a! Tuyệt vời quá, cậu vẫn chưa ăn cơm chứ? Tối nay tới nhà tớ, tớ chuẩn bị cho cậu một bữa ăn ngon , coi như ăn mừng cậu thắng lớn?"
"Được rồi! Nhưng tớ phải ghé ngang bệnh viện một chuyến, xem tình hình của ông ngoại, rồi mới qua tìm cậu, như vậy đi, trước khi đi sẽ gọi cho cậu!"
"Tốt, vậy tớ chờ điện thoại của cậu!"
Cúp điện thoại, nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy ông ngoại, đem chuyện đóng phim nói cho ông nghe, tâm tình trở nên tốt lên hẳn.
Chịu đựng bao nhiêu cực khổ, chỉ cần thấy được ông ngoại cười, tất cả đều đáng giá!
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng tôi vô thức lộ ra nụ cười.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Một thanh thanh âm quen thuộc vang lên.
Ta ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt điển trai của Tô Quân, mím môi mỉm cười.
"Tối nay, đoàn làm phim cùng nhau ăn cơm hát karaoke, cô đi cùng nha!" Cả người Tô Quân dựa vào tường, vài cọng tóc đen bay phấp phơi trong không trung.
Nụ cười của anh luôn mang cho tôi cảm giác gần gũi, tôi ái ngại đáp: "Xin lỗi, tôi mới hẹn bạn, cho nên. . . . . ."
"Được rồi!" Anh vốn không thích làm người khác khó xử, thờ ơ nhún vai một cái: "Vậy thì lần sau đi!"
Mới ra tới cửa chính công ty, tôi lại nhận được một cú điện thoại:
"Xin chào, xin hỏi có phải là Mạc tiểu thư không?"
"Đúng vậy."
"Tôi là thư ký của Lục tiên sinh, hiện tại ngài muốn gặp cô, bây giờ cô đang ở chỗ nào, tôi đến đón cô."
"Không cần, tự tôi ngồi xe tới là được, địa chỉ là chỗ khách sạn lần trước sao?"
"Đúng, Lục tiên sinh đang đợi cô, mong cô có thể tới trong vòng ba mươi phút."
Cửa thang máy mở ra ở lầu trên cùng, tôi đi về phía cửa 'phòng cho tổng thống', ngoài ý muốn phát hiện, cửa chính khép, thế nhưng không khóa?
Tôi nghi ngờ hơi nhíu mày, đưa tay đang muốn đẩy ra, tay mới vừa chạm đến cửa, bên trong truyền đến một thanh rên rỉ quen thuộc:
"Ừ. . . . . . Muốn anh. . . . . . Mau. . . . . ."
Tay tôi đông cứng lại, tầm mắt không tự chủ xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào.
Một người phụ nữ lộ nửa người đè trên người Lục Minh Hiên, ngón tay ngọc thon dài điên cuồng xoa lồng ngực anh, thanh âm yêu mị làm nũng: "Trước kia không phải anh rất thích em trêu đùa như vậy sao? Tại sao không quan tâm em? Anh nhịn được sao?"
"Nhược Hi à."
"Mạc Oánh, cậu đang ở đâu?"
"Hôm nay đến công ty thử vai cùng tạo hình, sắp tới sẽ có phim rồi."
"Oa, thật a! Tuyệt vời quá, cậu vẫn chưa ăn cơm chứ? Tối nay tới nhà tớ, tớ chuẩn bị cho cậu một bữa ăn ngon , coi như ăn mừng cậu thắng lớn?"
"Được rồi! Nhưng tớ phải ghé ngang bệnh viện một chuyến, xem tình hình của ông ngoại, rồi mới qua tìm cậu, như vậy đi, trước khi đi sẽ gọi cho cậu!"
"Tốt, vậy tớ chờ điện thoại của cậu!"
Cúp điện thoại, nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy ông ngoại, đem chuyện đóng phim nói cho ông nghe, tâm tình trở nên tốt lên hẳn.
Chịu đựng bao nhiêu cực khổ, chỉ cần thấy được ông ngoại cười, tất cả đều đáng giá!
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng tôi vô thức lộ ra nụ cười.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Một thanh thanh âm quen thuộc vang lên.
Ta ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt điển trai của Tô Quân, mím môi mỉm cười.
"Tối nay, đoàn làm phim cùng nhau ăn cơm hát karaoke, cô đi cùng nha!" Cả người Tô Quân dựa vào tường, vài cọng tóc đen bay phấp phơi trong không trung.
Nụ cười của anh luôn mang cho tôi cảm giác gần gũi, tôi ái ngại đáp: "Xin lỗi, tôi mới hẹn bạn, cho nên. . . . . ."
"Được rồi!" Anh vốn không thích làm người khác khó xử, thờ ơ nhún vai một cái: "Vậy thì lần sau đi!"
Mới ra tới cửa chính công ty, tôi lại nhận được một cú điện thoại:
"Xin chào, xin hỏi có phải là Mạc tiểu thư không?"
"Đúng vậy."
"Tôi là thư ký của Lục tiên sinh, hiện tại ngài muốn gặp cô, bây giờ cô đang ở chỗ nào, tôi đến đón cô."
"Không cần, tự tôi ngồi xe tới là được, địa chỉ là chỗ khách sạn lần trước sao?"
"Đúng, Lục tiên sinh đang đợi cô, mong cô có thể tới trong vòng ba mươi phút."
Cửa thang máy mở ra ở lầu trên cùng, tôi đi về phía cửa 'phòng cho tổng thống', ngoài ý muốn phát hiện, cửa chính khép, thế nhưng không khóa?
Tôi nghi ngờ hơi nhíu mày, đưa tay đang muốn đẩy ra, tay mới vừa chạm đến cửa, bên trong truyền đến một thanh rên rỉ quen thuộc:
"Ừ. . . . . . Muốn anh. . . . . . Mau. . . . . ."
Tay tôi đông cứng lại, tầm mắt không tự chủ xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào.
Một người phụ nữ lộ nửa người đè trên người Lục Minh Hiên, ngón tay ngọc thon dài điên cuồng xoa lồng ngực anh, thanh âm yêu mị làm nũng: "Trước kia không phải anh rất thích em trêu đùa như vậy sao? Tại sao không quan tâm em? Anh nhịn được sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.