Chương 172: Cung Phượng Thê.
Thâm Hải Đích Thiên Không
26/10/2015
Hả! Cung điện lớn như thế chỉ có một mình cô sao? Cô hít sâu một hơi, một
mình cô ở trong cái nhà lớn đến vậy, cho dù có ở thêm một năm chắc cô
mới có thể đi hết. Mà ở thành phố tấc đất tấc vàng kia, vậy phải rất
giàu có đó!
"Cung Phượng Thê không có chủ tử à?" Lý Quả nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ phi tử của vị Vương trong truyền thuyết kia quá ít ư? Cho nên không ở hết?
Tri Vũ gật đầu, cung Phượng Thê không phải ai muốn ở thì ở, cung Phượng Thê chỉ dành cho hoàng hậu ở thôi, chẳng lẽ tiểu thư không biết?
"Hiện tại cho tôi ở hả?" Vẻ mặt cô dần thay đổi, cuối cùng nở nụ cười vui vẻ.
Vương đã ra mệnh lệnh như thế. Tri Vũ gật gật đầu, không dám nhiều lời.
"Ha ha ha..." Đột nhiên, Lý Quả ngửa mặt lên trời cười ha hả, nhìn vô cùng hưng phấn.
Tri Vũ bị cô dọa sợ, vội vàng đỡ lấy cô, hỏi: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
"Tôi không sao, tốt lắm, cực kỳ tốt, vô cùng tốt." Cô cười đủ rồi, mới dùng vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói.
Ờm, vị tiểu thư đó thật kỳ lạ, thay đổi liên tục, buồn vui vô thường, nhưng lại rất dễ chung sống, không hề cáu gắt gì. Tri Vũ thở phào nhẹ nhõm, không dám hỏi tiếp.
"Tri Vũ, tôi mệt quá, chúng ta về trước đi, nghỉ ngơi đủ lại đi tiếp." Sau khi được Tri Vũ xoa bóp, chân cô đã thoải mái hơn, mà bụng cũng bắt đầu kháng nghị, vì thế liền nói với Tri Vũ.
"Vâng, tiểu thư, vậy nô tỳ liền gọi bọn họ đưa tiểu thư trở về." Tri Vũ lập tức cung kính đứng dậy, bước sang một bên, vẫy tay về một phía, rồi quay lại bên cạnh cô.
Lý Quả tò mò nhìn nàng, không biết nàng định làm gì?
Chỉ chốc lát sau, một cỗ kiệu tinh xảo liền xuất hiện trước mặt hai người, bọn họ cung kính hành lễ với hai người.
"Tiểu thư, kiệu đến rồi, chúng ta trở về đi." Tri Vũ nâng Lý Quả dậy, đi về phía cỗ kiệu.
Hả! Trở về còn được ngồi kiệu sao? Cô kinh ngạc một chút, cũng không chối từ, bởi vì chân cô thật sự nhức mỏi, đi về có hơi khó khăn. Có cỗ kiệu để ngồi, cũng không tệ.
Rất nhanh, hai người liền quay về phòng, sau khi Tri Vũ dìu cô ngồi xuống, liền đứng sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, ngài muốn tắm rửa, hay thay y phục, hay là ăn cái gì trước ạ."
"Ăn cái gì trước đi, tôi đói bụng quá." Cô đáp lại không chút nghĩ ngợi, mệt đến nỗi tạm thời không muốn động, đương nhiên là phải ăn no rồi nghỉ ngơi trước.
"Cung Phượng Thê không có chủ tử à?" Lý Quả nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ phi tử của vị Vương trong truyền thuyết kia quá ít ư? Cho nên không ở hết?
Tri Vũ gật đầu, cung Phượng Thê không phải ai muốn ở thì ở, cung Phượng Thê chỉ dành cho hoàng hậu ở thôi, chẳng lẽ tiểu thư không biết?
"Hiện tại cho tôi ở hả?" Vẻ mặt cô dần thay đổi, cuối cùng nở nụ cười vui vẻ.
Vương đã ra mệnh lệnh như thế. Tri Vũ gật gật đầu, không dám nhiều lời.
"Ha ha ha..." Đột nhiên, Lý Quả ngửa mặt lên trời cười ha hả, nhìn vô cùng hưng phấn.
Tri Vũ bị cô dọa sợ, vội vàng đỡ lấy cô, hỏi: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
"Tôi không sao, tốt lắm, cực kỳ tốt, vô cùng tốt." Cô cười đủ rồi, mới dùng vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói.
Ờm, vị tiểu thư đó thật kỳ lạ, thay đổi liên tục, buồn vui vô thường, nhưng lại rất dễ chung sống, không hề cáu gắt gì. Tri Vũ thở phào nhẹ nhõm, không dám hỏi tiếp.
"Tri Vũ, tôi mệt quá, chúng ta về trước đi, nghỉ ngơi đủ lại đi tiếp." Sau khi được Tri Vũ xoa bóp, chân cô đã thoải mái hơn, mà bụng cũng bắt đầu kháng nghị, vì thế liền nói với Tri Vũ.
"Vâng, tiểu thư, vậy nô tỳ liền gọi bọn họ đưa tiểu thư trở về." Tri Vũ lập tức cung kính đứng dậy, bước sang một bên, vẫy tay về một phía, rồi quay lại bên cạnh cô.
Lý Quả tò mò nhìn nàng, không biết nàng định làm gì?
Chỉ chốc lát sau, một cỗ kiệu tinh xảo liền xuất hiện trước mặt hai người, bọn họ cung kính hành lễ với hai người.
"Tiểu thư, kiệu đến rồi, chúng ta trở về đi." Tri Vũ nâng Lý Quả dậy, đi về phía cỗ kiệu.
Hả! Trở về còn được ngồi kiệu sao? Cô kinh ngạc một chút, cũng không chối từ, bởi vì chân cô thật sự nhức mỏi, đi về có hơi khó khăn. Có cỗ kiệu để ngồi, cũng không tệ.
Rất nhanh, hai người liền quay về phòng, sau khi Tri Vũ dìu cô ngồi xuống, liền đứng sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, ngài muốn tắm rửa, hay thay y phục, hay là ăn cái gì trước ạ."
"Ăn cái gì trước đi, tôi đói bụng quá." Cô đáp lại không chút nghĩ ngợi, mệt đến nỗi tạm thời không muốn động, đương nhiên là phải ăn no rồi nghỉ ngơi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.