Chương 65: Thật đáng yêu
Thâm Hải Đích Thiên Không
04/05/2015
"Vậy, vậy khi nào tôi gặp anh ta sẽ nói sau. Quản gia Lâm, tôi muốn về ký túc xá lấy ít đồ, ông có thể nhờ người đưa tôi về được không?" Cô gật gật đầu, rồi tiện thể đưa ra yêu cầu luôn, về gặp Lý Lan, lấy ít đồ, nhân tiện hỏi thăm tình hình của hai người kia, như vậy cô mới có thể yên tâm.
Quản gia Lâm tưởng có chuyện gì, chút chuyện nhỏ ấy không đáng để nhắc tới.
"Tiểu thư, tôi lập tức đi chuẩn bị cho tiểu thư. Hoàng nhi, cô nhớ chăm sóc tốt cho tiểu thư." Dặn dò Hoàng nhi xong, ông ta lập tức rời đi.
Hoàng nhi vội vàng đi theo Lý Quả, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
"Hoàng nhi, cùng đi xuống thôi". Một tay cầm tiểu hắc xà, một tay kéo Hoàng nhi, Lý Quả mỉm cười nói.
"Vâng". Hoàng nhi cực kỳ nghe lời, vội đỡ Lý Quả, cùng nhau đi xuống. Đối với nàng, Lý Quả nói cái gì thì là cái đó!
Hoàng nhi đỡ Lý Quả đi vào phòng khách, sau khi Lý Quả ngồi xuống, nàng mới vội đi pha trà, lấy điểm tâm.
"Tiểu thư, uống trà đi, đây còn có cả điểm tâm nữa."
Vừa thấy trà và điểm tâm, Lý Quả chợt nhớ ra sau khi mình ngất xỉu, tiểu hắc xà hình như vẫn chưa ăn gì, cô liền cầm một mẩu bánh nhỏ đưa đến bên miệng tiểu hắc xà, dỗ dành: "Đây đây đây, ăn chút đi, mày chắc đói lắm rồi nhỉ!"
Tiểu hắc xà nhìn cô một chút, rồi ngoan ngoãn há mồm, cắn một miếng nhỏ, sau đó lại chậm rãi ăn hết miếng bánh trong tay Lý Quả, ăn xong liền uống ngụm nước cô đưa qua.
Hoàng nhi trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, thật sự không thể tin vào hai mắt mình. Nếu không phải nàng nhanh chóng cúi đầu thì nàng đã sớm thất lễ rồi.
Vương, rất nghe lời! Thật quá khó tin!
Quản gia Lâm cũng nhìn thấy cảnh này, ông ta sợ đến mức quên cả bước đi, mồm há hốc, sau đó lập tức cúi đầu, không dám nhìn tiếp.
Vương, chưa từng bày ra dáng vẻ như thế, chưa một vị phi tử nào có được đặc quyền như vậy. Vương không bao giờ nghe theo sự sắp đặt của bất cứ kẻ nào, Vương luôn luôn cường thế, sẽ không cùng bất kỳ ai thân thiết như vậy.
Tiểu hắc xà thu hết dáng vẻ kinh sợ của hai người vào đáy mắt, nhưng nó cũng chỉ thờ ơ liếc họ một cái, rồi tiếp tục ăn, uống theo ý Lý Quả.
"Không ăn nữa à?"
Mới ăn hết hai miếng bánh nhỏ, tiểu hắc xà liền ngậm miệng, không ăn nữa, chỉ uống thêm chút nước rồi cuộn người, nằm biếng nhác trong lòng bàn tay Lý Quả.
Lý Quả vuốt ve thân thể trơn bóng của nó, bị vẻ mặt thỏa mãn của nó chọc cho buồn cười.
Cô chỉ chỉ vào cái đầu quả dưa, cười nói: "Như một đứa con nít vậy, thật đáng yêu".
Quản gia Lâm tưởng có chuyện gì, chút chuyện nhỏ ấy không đáng để nhắc tới.
"Tiểu thư, tôi lập tức đi chuẩn bị cho tiểu thư. Hoàng nhi, cô nhớ chăm sóc tốt cho tiểu thư." Dặn dò Hoàng nhi xong, ông ta lập tức rời đi.
Hoàng nhi vội vàng đi theo Lý Quả, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
"Hoàng nhi, cùng đi xuống thôi". Một tay cầm tiểu hắc xà, một tay kéo Hoàng nhi, Lý Quả mỉm cười nói.
"Vâng". Hoàng nhi cực kỳ nghe lời, vội đỡ Lý Quả, cùng nhau đi xuống. Đối với nàng, Lý Quả nói cái gì thì là cái đó!
Hoàng nhi đỡ Lý Quả đi vào phòng khách, sau khi Lý Quả ngồi xuống, nàng mới vội đi pha trà, lấy điểm tâm.
"Tiểu thư, uống trà đi, đây còn có cả điểm tâm nữa."
Vừa thấy trà và điểm tâm, Lý Quả chợt nhớ ra sau khi mình ngất xỉu, tiểu hắc xà hình như vẫn chưa ăn gì, cô liền cầm một mẩu bánh nhỏ đưa đến bên miệng tiểu hắc xà, dỗ dành: "Đây đây đây, ăn chút đi, mày chắc đói lắm rồi nhỉ!"
Tiểu hắc xà nhìn cô một chút, rồi ngoan ngoãn há mồm, cắn một miếng nhỏ, sau đó lại chậm rãi ăn hết miếng bánh trong tay Lý Quả, ăn xong liền uống ngụm nước cô đưa qua.
Hoàng nhi trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, thật sự không thể tin vào hai mắt mình. Nếu không phải nàng nhanh chóng cúi đầu thì nàng đã sớm thất lễ rồi.
Vương, rất nghe lời! Thật quá khó tin!
Quản gia Lâm cũng nhìn thấy cảnh này, ông ta sợ đến mức quên cả bước đi, mồm há hốc, sau đó lập tức cúi đầu, không dám nhìn tiếp.
Vương, chưa từng bày ra dáng vẻ như thế, chưa một vị phi tử nào có được đặc quyền như vậy. Vương không bao giờ nghe theo sự sắp đặt của bất cứ kẻ nào, Vương luôn luôn cường thế, sẽ không cùng bất kỳ ai thân thiết như vậy.
Tiểu hắc xà thu hết dáng vẻ kinh sợ của hai người vào đáy mắt, nhưng nó cũng chỉ thờ ơ liếc họ một cái, rồi tiếp tục ăn, uống theo ý Lý Quả.
"Không ăn nữa à?"
Mới ăn hết hai miếng bánh nhỏ, tiểu hắc xà liền ngậm miệng, không ăn nữa, chỉ uống thêm chút nước rồi cuộn người, nằm biếng nhác trong lòng bàn tay Lý Quả.
Lý Quả vuốt ve thân thể trơn bóng của nó, bị vẻ mặt thỏa mãn của nó chọc cho buồn cười.
Cô chỉ chỉ vào cái đầu quả dưa, cười nói: "Như một đứa con nít vậy, thật đáng yêu".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.