Chương 66: Vô cùng kinh hãi
Thâm Hải Đích Thiên Không
04/05/2015
Ai! Những lời kinh động này vừa thốt ra, Hoàng nhi sợ đến nỗi lui về sau vài bước, toàn thân run rẩy, còn quản gia Lâm thì giật bắn cả mình, rồi lại cảm thấy lo lắng cho Lý Quả.
Thế nhưng, khiến bọn họ kinh sợ hơn là, tiểu hắc xà lại rất thoải mái, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
"A, quản gia Lâm, ông quay lại rồi". Lý Quả đang đùa nghịch với tiểu hắc xà, nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu lên nhìn. Đúng lúc thấy quản gia Lâm đang lo lắng đứng ở gần đó, không khỏi cười hỏi.
Quản gia Lâm lau mồ hôi lạnh trên trán, vội cúi đầu không dám nhìn Lý Quả, cung kính nói: "Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong, tiểu thư có thể xuất phát rồi".
Lý Quả vừa nghe có thể đi rồi, lập tức đứng lên, đi ra ngoài.
"Quản gia Lâm, phiền ông quá. Tôi đi ngay bây giờ đây, chậm tý nữa sẽ không tốt."
"Tiểu thư đừng khách sáo."
Quản gia Lâm đi theo sau Lý Quả, vẫy vẫy tay với Hoàng nhi, Hoàng nhi vội chạy theo.
Ngoài biệt thự, có một chiếc xe sang trọng đang đỗ, một người đàn ông trung niên đang cung kính đứng đợi bên cạnh xe.
"Tiểu thư, đi đường cẩn thận, Hoàng nhi sẽ đi cùng với ngài". Quản gia Lâm dặn dò người lái xe xong, liền quay lại nói với Lý Quả.
Hoàng nhi cũng đi? Không cần phải khoa trương thế đâu, cô thầm nghĩ.
Đang định mở miệng từ chối, nhưng Hoàng nhi lại đỡ lấy cô, không chịu buông tay.
"Tiểu thư, để Hoàng nhi đi cùng ngài, giúp ngài xách đồ, cũng tiện mà". Quản gia Lâm rất biết quan sát sắc mặt người khác, lén liếc Hoàng nhi một cái, rồi mới mỉm cười nói với Lý Quả.
"Tiểu thư, để cho em đi đi, em muốn đi cùng với tiểu thư". Hoàng nhi nhận được ám hiệu của quản gia Lâm, lập tức lắc lắc tay Lý Quả, cầu xin.
Lý Quả rất dễ mềm lòng khi thấy người khác làm như thế, nên đành đồng ý. Nếu có Hoàng nhi đi cùng, thì khi cô trở về ký túc xá chắc cũng không khó chịu lắm.
Thực ra, quản gia Lâm chỉ sợ Lý Quả không quay lại, có Hoàng nhi đi theo, thì tiểu thư vẫn phải trở về thôi.
Xe chở hai người đã đi khuất, quản gia Lâm vẫn đứng bất động ngoài cửa, nhìn theo hướng hai người rời đi.
Đột nhiên, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó, một giọng nói hung dữ truyền vào trong tai quản gia Lâm: "Quản gia Lâm, đó là ai thế? Nơi này chẳng phải không cho người lạ vào sao? Không đúng, hình như là con người".
Thế nhưng, khiến bọn họ kinh sợ hơn là, tiểu hắc xà lại rất thoải mái, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
"A, quản gia Lâm, ông quay lại rồi". Lý Quả đang đùa nghịch với tiểu hắc xà, nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu lên nhìn. Đúng lúc thấy quản gia Lâm đang lo lắng đứng ở gần đó, không khỏi cười hỏi.
Quản gia Lâm lau mồ hôi lạnh trên trán, vội cúi đầu không dám nhìn Lý Quả, cung kính nói: "Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong, tiểu thư có thể xuất phát rồi".
Lý Quả vừa nghe có thể đi rồi, lập tức đứng lên, đi ra ngoài.
"Quản gia Lâm, phiền ông quá. Tôi đi ngay bây giờ đây, chậm tý nữa sẽ không tốt."
"Tiểu thư đừng khách sáo."
Quản gia Lâm đi theo sau Lý Quả, vẫy vẫy tay với Hoàng nhi, Hoàng nhi vội chạy theo.
Ngoài biệt thự, có một chiếc xe sang trọng đang đỗ, một người đàn ông trung niên đang cung kính đứng đợi bên cạnh xe.
"Tiểu thư, đi đường cẩn thận, Hoàng nhi sẽ đi cùng với ngài". Quản gia Lâm dặn dò người lái xe xong, liền quay lại nói với Lý Quả.
Hoàng nhi cũng đi? Không cần phải khoa trương thế đâu, cô thầm nghĩ.
Đang định mở miệng từ chối, nhưng Hoàng nhi lại đỡ lấy cô, không chịu buông tay.
"Tiểu thư, để Hoàng nhi đi cùng ngài, giúp ngài xách đồ, cũng tiện mà". Quản gia Lâm rất biết quan sát sắc mặt người khác, lén liếc Hoàng nhi một cái, rồi mới mỉm cười nói với Lý Quả.
"Tiểu thư, để cho em đi đi, em muốn đi cùng với tiểu thư". Hoàng nhi nhận được ám hiệu của quản gia Lâm, lập tức lắc lắc tay Lý Quả, cầu xin.
Lý Quả rất dễ mềm lòng khi thấy người khác làm như thế, nên đành đồng ý. Nếu có Hoàng nhi đi cùng, thì khi cô trở về ký túc xá chắc cũng không khó chịu lắm.
Thực ra, quản gia Lâm chỉ sợ Lý Quả không quay lại, có Hoàng nhi đi theo, thì tiểu thư vẫn phải trở về thôi.
Xe chở hai người đã đi khuất, quản gia Lâm vẫn đứng bất động ngoài cửa, nhìn theo hướng hai người rời đi.
Đột nhiên, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó, một giọng nói hung dữ truyền vào trong tai quản gia Lâm: "Quản gia Lâm, đó là ai thế? Nơi này chẳng phải không cho người lạ vào sao? Không đúng, hình như là con người".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.