Chương 87: Chương 85.3
Phong Phiêu Tuyết
09/10/2018
Chết, chính là chuyện trong nháy mắt như vậy, nhưng điều đó làm cho hắn rất không thoải mái,
nhất là cái loại cảm giác hư vô mờ ảo kia, làm cho hắn rất không thoải
mái.
Chờ, chờ một chút. . . . . .
Chết là chuyện trong nháy mắt?
Cơ thể Tần Minh chấn động mạnh, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n một ý nghĩ đã bị hắn bỏ sót chợt nhanh chóng thoáng qua trong đầu hắn như điện chớp.
"Liễu Lan Yên, làm sao ngươi biết ta chết?" Tần Minh nghĩ đến cái gì lập tức hỏi.
Hắn vừa mới chết liền bị Liễu Lan Yên cản linh hồn của hắn lại, cái này là trùng hợp sao?
Cũng quá khéo rồi đúng chứ?
Thật ra thì, từ tận đáy lòng mà nói, hắn càng hy vọng cái này chỉ là trùng hợp, bởi vì nếu không phải trùng hợp thì ý nghĩa ẩn chứa đằng sau việc này, sẽ làm cho hắn không rét mà run.
"Ta đã tính được ngươi sẽ có kết quả này, xét theo tốc độ lộ trình ngươi trở về, cùng với phong cách làm việc của bọn họ thì hẳn là hôm nay rồi." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Liễu Lan Yên ung dung nói, bộ dạng đương nhiên.
Yêu Thần cố ý "Đưa" Tần Minh bình an trở về, không phải là vì để cho một số người sáng suốt hơn một chút sao?
Phải biết người nào có thể đụng, và người nào là tuyệt đối không thể đụng vào.
Đã như thế, người sau lưng Tần Minh không muốn để việc tư này của Tần Minh làm lớn ra ngoài, như vậy, nếu muốn giải quyết riêng chuyện này thì đương nhiên sẽ có người phải trở thành kẻ chịu tội thay.
Không phải "Đầu sỏ gây nên" - Liễu Hâm Nhã, mà chính là "Người tính kế phía sau màn" - Tần Minh.
Căn cứ theo việc trên đường có người phục kích mà nói thì rất rõ ràng, quân cờ bọn họ vứt bỏ sẽ là ai.
Dĩ nhiên, dưới sự can thiệp của Yêu Thần thì Tần Minh đã bình an trở lại Ma giới.
Mặc kệ Liễu Hâm Nhã là vì biểu hiện ở trước mặt chủ tử của nàng, hay là vì tự vệ đi nữa thì cũng sẽ vứt bỏ Tần Minh.
Liễu Hâm Nhã cũng không phải là người thích kéo dài, càng sớm giải quyết Tần Minh chừng nào thì nàng sẽ càng sớm an toàn chừng nấy, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n sẽ không có người sẽ đánh chủ ý tới trên người của nàng.
Thời gian này cũng tính toán rất tốt.
Liếc nhìn bộ dạng rất khó tin của Tần Minh, Liễu Lan Yên mấp máy môi, cẩn thận hỏi "Rất khó tính toán sao?"
Hỏi cẩn thận như vậy, thật sự là vì bộ dạng của Tần Minh giống như bị hù dọa rất kinh hãi, làm cho nàng cũng không nhẫn tâm nói chuyện lớn tiếng.
"Liễu Lan Yên. . . . . ." Tần Minh hít một hơi thật sâu, sau đó lại nặng nề thở hắt ra, giọng thật thấp giống như rất đau khổ.
"Hửm?" Liễu Lan Yên ngờ vực nhìn Tần Minh.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tần Minh không tin một nữ nhân bị người đời loan truyền là đồ ngốc, chỉ mới vừa khôi phục thần trí đã thông minh nhanh như vậy được.
Cho nên, chuyện ngu dại trước kia chẳng qua là một mặt nạ tự vệ của Liễu Lan Yên mà thôi.
Liễu Lan Yên cười cười, môi đỏ mọng bỗng nhúc nhích, lúc Tần Minh cho là nàng sẽ nói cho hắn biết câu trả lời thì lại nghe được một câu nói tùy ý: tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Một đàn quạ trật tự bay qua trên đầu Tần Minh, một tiếng a a vang dội, quanh quẩn ở bên tai hắn.
"Tần Minh, chúng ta cùng hợp tác vui vẻ." Liễu Lan Yên cười híp mắt cười một tiếng với Tần Minh, tùy ý chỉ tay ra phía sau nàng một cái, "Tin rằng ngươi rất hi vọng sẽ sớm ngày nói tình hình của Ma Giới cho ta biết, sau đó đạt được tự do. Ngươi là người thông minh mà đúng không."
Nói xong, Liễu Lan Yên không nói nhảm nữa, xoay người rời đi.
Theo Liễu Lan Yên rời khỏi, ánh sáng nhàn nhạt hư vô vẫn bao quanh Tần Minh dần dần tan đi, lúc này Tần Minh mới nhìn rõ, thì ra bọn họ vẫn luôn ở trong sơn động, cửa động có một tầng ánh sáng nhạt màu trắng, nếu không nhìn kỹ thì còn có thể cho là ánh mặt trời phản xạ.
Mà ở chỗ vừa rồi Liễu Lan Yên chỉ có để giấy và bút mực, đoán chừng là dùng để hắn viết tình hình của Ma Giới.
Tần Minh không đi qua tìm tòi nghiên cứu ánh sáng ngăn ở cửa động, mà là đi vào bên trong, nhìn giấy và bút mực kia ngơ ngác mất hồn.
Hắn đang cố gắng nhớ lại phải viết tình hình của Ma Giới như thế nào, tin tưởng, chỉ cần viết xong, hắn liền có thể rời khỏi đây.
Cũng không biết vì sao, thế nhưng cảm giác đối thủ là người đáng tin cậy.
Liễu Lan Yên sẽ là người nói lời giữ lời, bây giờ đi tìm tòi nghiên cứu cửa ánh sáng, hoàn toàn không có bất kì ý nghĩa gì, loại chuyện ngu xuẩn này hắn sẽ không làm.
Lúc Tần Minh đang suy tư phải viết như thế nào thì trong điện Vô Trần ở nơi xa, Liễu Lan Yên đang nằm trên giường đột nhiên mở hai mắt.
Không có ai thấy một màn quỷ dị này, loại cảm giác đó giống như bị cái gì nhập vào người.
Người vừa rồi đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt, đột ngột như vậy, nếu có người ở bên cạnh nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ bị hù giật mình.
Chờ, chờ một chút. . . . . .
Chết là chuyện trong nháy mắt?
Cơ thể Tần Minh chấn động mạnh, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n một ý nghĩ đã bị hắn bỏ sót chợt nhanh chóng thoáng qua trong đầu hắn như điện chớp.
"Liễu Lan Yên, làm sao ngươi biết ta chết?" Tần Minh nghĩ đến cái gì lập tức hỏi.
Hắn vừa mới chết liền bị Liễu Lan Yên cản linh hồn của hắn lại, cái này là trùng hợp sao?
Cũng quá khéo rồi đúng chứ?
Thật ra thì, từ tận đáy lòng mà nói, hắn càng hy vọng cái này chỉ là trùng hợp, bởi vì nếu không phải trùng hợp thì ý nghĩa ẩn chứa đằng sau việc này, sẽ làm cho hắn không rét mà run.
"Ta đã tính được ngươi sẽ có kết quả này, xét theo tốc độ lộ trình ngươi trở về, cùng với phong cách làm việc của bọn họ thì hẳn là hôm nay rồi." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Liễu Lan Yên ung dung nói, bộ dạng đương nhiên.
Yêu Thần cố ý "Đưa" Tần Minh bình an trở về, không phải là vì để cho một số người sáng suốt hơn một chút sao?
Phải biết người nào có thể đụng, và người nào là tuyệt đối không thể đụng vào.
Đã như thế, người sau lưng Tần Minh không muốn để việc tư này của Tần Minh làm lớn ra ngoài, như vậy, nếu muốn giải quyết riêng chuyện này thì đương nhiên sẽ có người phải trở thành kẻ chịu tội thay.
Không phải "Đầu sỏ gây nên" - Liễu Hâm Nhã, mà chính là "Người tính kế phía sau màn" - Tần Minh.
Căn cứ theo việc trên đường có người phục kích mà nói thì rất rõ ràng, quân cờ bọn họ vứt bỏ sẽ là ai.
Dĩ nhiên, dưới sự can thiệp của Yêu Thần thì Tần Minh đã bình an trở lại Ma giới.
Mặc kệ Liễu Hâm Nhã là vì biểu hiện ở trước mặt chủ tử của nàng, hay là vì tự vệ đi nữa thì cũng sẽ vứt bỏ Tần Minh.
Liễu Hâm Nhã cũng không phải là người thích kéo dài, càng sớm giải quyết Tần Minh chừng nào thì nàng sẽ càng sớm an toàn chừng nấy, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n sẽ không có người sẽ đánh chủ ý tới trên người của nàng.
Thời gian này cũng tính toán rất tốt.
Liếc nhìn bộ dạng rất khó tin của Tần Minh, Liễu Lan Yên mấp máy môi, cẩn thận hỏi "Rất khó tính toán sao?"
Hỏi cẩn thận như vậy, thật sự là vì bộ dạng của Tần Minh giống như bị hù dọa rất kinh hãi, làm cho nàng cũng không nhẫn tâm nói chuyện lớn tiếng.
"Liễu Lan Yên. . . . . ." Tần Minh hít một hơi thật sâu, sau đó lại nặng nề thở hắt ra, giọng thật thấp giống như rất đau khổ.
"Hửm?" Liễu Lan Yên ngờ vực nhìn Tần Minh.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tần Minh không tin một nữ nhân bị người đời loan truyền là đồ ngốc, chỉ mới vừa khôi phục thần trí đã thông minh nhanh như vậy được.
Cho nên, chuyện ngu dại trước kia chẳng qua là một mặt nạ tự vệ của Liễu Lan Yên mà thôi.
Liễu Lan Yên cười cười, môi đỏ mọng bỗng nhúc nhích, lúc Tần Minh cho là nàng sẽ nói cho hắn biết câu trả lời thì lại nghe được một câu nói tùy ý: tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Một đàn quạ trật tự bay qua trên đầu Tần Minh, một tiếng a a vang dội, quanh quẩn ở bên tai hắn.
"Tần Minh, chúng ta cùng hợp tác vui vẻ." Liễu Lan Yên cười híp mắt cười một tiếng với Tần Minh, tùy ý chỉ tay ra phía sau nàng một cái, "Tin rằng ngươi rất hi vọng sẽ sớm ngày nói tình hình của Ma Giới cho ta biết, sau đó đạt được tự do. Ngươi là người thông minh mà đúng không."
Nói xong, Liễu Lan Yên không nói nhảm nữa, xoay người rời đi.
Theo Liễu Lan Yên rời khỏi, ánh sáng nhàn nhạt hư vô vẫn bao quanh Tần Minh dần dần tan đi, lúc này Tần Minh mới nhìn rõ, thì ra bọn họ vẫn luôn ở trong sơn động, cửa động có một tầng ánh sáng nhạt màu trắng, nếu không nhìn kỹ thì còn có thể cho là ánh mặt trời phản xạ.
Mà ở chỗ vừa rồi Liễu Lan Yên chỉ có để giấy và bút mực, đoán chừng là dùng để hắn viết tình hình của Ma Giới.
Tần Minh không đi qua tìm tòi nghiên cứu ánh sáng ngăn ở cửa động, mà là đi vào bên trong, nhìn giấy và bút mực kia ngơ ngác mất hồn.
Hắn đang cố gắng nhớ lại phải viết tình hình của Ma Giới như thế nào, tin tưởng, chỉ cần viết xong, hắn liền có thể rời khỏi đây.
Cũng không biết vì sao, thế nhưng cảm giác đối thủ là người đáng tin cậy.
Liễu Lan Yên sẽ là người nói lời giữ lời, bây giờ đi tìm tòi nghiên cứu cửa ánh sáng, hoàn toàn không có bất kì ý nghĩa gì, loại chuyện ngu xuẩn này hắn sẽ không làm.
Lúc Tần Minh đang suy tư phải viết như thế nào thì trong điện Vô Trần ở nơi xa, Liễu Lan Yên đang nằm trên giường đột nhiên mở hai mắt.
Không có ai thấy một màn quỷ dị này, loại cảm giác đó giống như bị cái gì nhập vào người.
Người vừa rồi đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt, đột ngột như vậy, nếu có người ở bên cạnh nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ bị hù giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.