Chương 88: Chương 85.4
Phong Phiêu Tuyết
09/10/2018
Sau khi Liễu Lan Yên
mở mắt, thở hổn hển, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n lông mày đen mảnh
nhíu chặt, khổ sở đưa tay níu lấy áo trước ngực mình.
Cơ thể co giật cuộn lại, run rẩy không ngừng.
Từng giọt mồ hôi lớn theo gương mặt chảy xuống, không lâu sau liền thấm ướt quần áo.
Chợt cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
Yêu Thần đột nhiên vọt vào, hoàn toàn không thấy rõ hắn di động thế nào, mà người đã đến bên cạnh Liễu Lan Yên.
Đưa tay bắt mạch của Liễu Lan Yên, lại không hề cảm thấy lực lượng xao động trong cơ thể Liễu Lan Yên, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nhưng trước mắt Liễu Lan Yên khổ sở như thế, làm cho Yêu Thần cực kỳ nóng nảy, vội vàng hỏi: "Lan Yên, sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
Ngẩng đầu, Liễu Lan Yên cố sức mở mắt, đôi mắt ươn ướt, ngay cả lông mi thật dài cũng bị mồ hôi làm dính bết vào nhau, vô cùng đáng thương nhìn Yêu Thần.
Bộ dạng nhỏ bé đáng thương như vậy lập tức liền làm lòng của Yêu Thần vặn xoắn đau đớn, chau mày, liên tục hỏi tới: "Sao vậy?"
"Đau." Liễu Lan Yên đưa tay ấn lấy lồng ngực của mình.
Sau đó căn cứ theo phản ứng bản năng yêu thương Liễu Lan Yên, đương nhiên là Liễu Lan Yên đau ở đâu là Yêu Thần đi xoa chỗ đó.
Lúc cái tay kia không hề nghĩ ngợi đưa tới thì chợt bị người nặng nề đẩy ra một cái, tiếng rống giận như sấm nổ bên tai vang lên: "Móng vuốt của chàng duỗi đến chỗ nào vậy hả?"
"Ta. . . . . ." Yêu Thần vừa định phản bác, đột nhiên nghĩ đến mục tiêu vừa rồi của mình là nơi nào liền lập tức, gương mặt xoẹt một cái đỏ lên.
Hắn thật sự không phải cố ý, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng mà thôi.
"Nàng...nàng không sao rồi à?" tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cũng may Yêu Thần phản ứng nhanh, chợt ý thức được trong giọng của Liễu Lan Yên vô cùng bực bội, một chút cũng không có suy yếu như vừa rồi.
"Vốn là cũng không có chuyện gì, chỉ là gặp một cơn ác mộng thôi." Liễu Lan Yên hung hăng liếc Yêu Thần một cái, lấy mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, không vui nói.
"Cơn ác mộng như thế nào?" Yêu Thần cũng không để ý thái độ của Liễu Lan Yên, rất tự nhiên móc khăn ra vội tới lau mồ hôi lạnh trên trán Liễu Lan Yên.
"Đã quên rồi, gần đây có lúc sẽ gặp một cơn ác mộng như vậy." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Liễu Lan Yên nửa híp mắt hưởng thụ Yêu Thần "Hầu hạ", vừa nửa thật nửa giả nói.
Nàng đúng là thường gặp ác mộng, nhưng lần này phản ứng mãnh liệt như vậy tuyệt đối không phải là bởi vì cơn ác mộng mà ra.
"Tại sao ta gặp ác mộng lại không nhớ được gì chứ?" Gần đây chuyện này cũng là có từng xảy ra, vừa vặn hỏi vào lúc này.
Động tác trên tay Yêu Thần thoáng khẽ dừng lại, hoàn toàn không dễ bị người phát hiện, chỉ là, đối tượng là Liễu Lan Yên, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nàng vẫn luôn chú ý tình hình của Yêu Thần thì làm sao lại không phát hiện được chút thay đổi nhỏ này chứ?
"Cơn ác mộng chính là cơn ác mộng, quên thì thôi, có thể là ban ngày nàng quá mệt mỏi, cho nên buổi tối ngủ không ngon."
Yêu Thần tỉ mỉ giúp Liễu Lan Yên lau sạch sẽ mồ hôi lạnh, sau đó lấy quần áo sạch sẽ từ trong ngăn tủ ra: "Đi qua kia thay đồ đi, cả người toàn mồ hôi, đừng để bị lạnh."
"Ừ." Liễu Lan Yên gật đầu đáp lời, bên cạnh có suối nước nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể tắm rửa.
Nàng cũng không biết rõ, tại sao trên một hòn đảo bay lơ lửng lại có suối nước nóng chảy ra.
Là thiên nhiên hay là Yêu Thần tự mình tạo nên, cũng không thể biết được.
Dù sao mọi thứ trong điện Vô Trần, nàng chỉ có thể dùng hai chữ xa hoa để hình dung, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n không phải bên trong luôn là nạm vàng khắc bạc, phục trang đẹp đẽ, mà là ngay cả đồ đạc bên trong vừa nhìn liền biết là đã qua điêu khắc tinh tế tỉ mỉ.
Từng ngõ ngách cũng có thể nhìn ra điện Vô Trần kiến thiết không dễ dàng, mỗi một chỗ đều có thể thấy được là được tinh tế điêu khắc mà thành.
Đây là một chỗ ở hưởng thụ xa hoa.
Liễu Lan Yên bước chân vào suối nước nóng, mặc cho suối nước nóng này bao quanh nàng, hóa giải cảm giác nhoi nhói trên người nàng.
Quả nhiên, phương pháp Ly Hồn như vậy đối với nàng bây giờ mà nói vẫn là có chút miễn cưỡng mà.
Chỉ sử dụng một lát như vậy mà cả linh hồn đã giống như bị xe ngựa cán qua vậy, mỗi một tấc đều cảm thấy đau đớn.
Thật sự là đau không tả được.
Yêu Thần tới đây điều tra, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n dĩ nhiên sẽ không điều tra được lực lượng cơ thể nàng có thay đổi gì rồi, lần này nàng hoàn toàn là bị thương về linh hồn.
Loại đau này, hoàn toàn không cùng một loại với trên cơ thể.
Mệt mỏi quá. . . . . .
Cơ thể co giật cuộn lại, run rẩy không ngừng.
Từng giọt mồ hôi lớn theo gương mặt chảy xuống, không lâu sau liền thấm ướt quần áo.
Chợt cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
Yêu Thần đột nhiên vọt vào, hoàn toàn không thấy rõ hắn di động thế nào, mà người đã đến bên cạnh Liễu Lan Yên.
Đưa tay bắt mạch của Liễu Lan Yên, lại không hề cảm thấy lực lượng xao động trong cơ thể Liễu Lan Yên, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nhưng trước mắt Liễu Lan Yên khổ sở như thế, làm cho Yêu Thần cực kỳ nóng nảy, vội vàng hỏi: "Lan Yên, sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
Ngẩng đầu, Liễu Lan Yên cố sức mở mắt, đôi mắt ươn ướt, ngay cả lông mi thật dài cũng bị mồ hôi làm dính bết vào nhau, vô cùng đáng thương nhìn Yêu Thần.
Bộ dạng nhỏ bé đáng thương như vậy lập tức liền làm lòng của Yêu Thần vặn xoắn đau đớn, chau mày, liên tục hỏi tới: "Sao vậy?"
"Đau." Liễu Lan Yên đưa tay ấn lấy lồng ngực của mình.
Sau đó căn cứ theo phản ứng bản năng yêu thương Liễu Lan Yên, đương nhiên là Liễu Lan Yên đau ở đâu là Yêu Thần đi xoa chỗ đó.
Lúc cái tay kia không hề nghĩ ngợi đưa tới thì chợt bị người nặng nề đẩy ra một cái, tiếng rống giận như sấm nổ bên tai vang lên: "Móng vuốt của chàng duỗi đến chỗ nào vậy hả?"
"Ta. . . . . ." Yêu Thần vừa định phản bác, đột nhiên nghĩ đến mục tiêu vừa rồi của mình là nơi nào liền lập tức, gương mặt xoẹt một cái đỏ lên.
Hắn thật sự không phải cố ý, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng mà thôi.
"Nàng...nàng không sao rồi à?" tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cũng may Yêu Thần phản ứng nhanh, chợt ý thức được trong giọng của Liễu Lan Yên vô cùng bực bội, một chút cũng không có suy yếu như vừa rồi.
"Vốn là cũng không có chuyện gì, chỉ là gặp một cơn ác mộng thôi." Liễu Lan Yên hung hăng liếc Yêu Thần một cái, lấy mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, không vui nói.
"Cơn ác mộng như thế nào?" Yêu Thần cũng không để ý thái độ của Liễu Lan Yên, rất tự nhiên móc khăn ra vội tới lau mồ hôi lạnh trên trán Liễu Lan Yên.
"Đã quên rồi, gần đây có lúc sẽ gặp một cơn ác mộng như vậy." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Liễu Lan Yên nửa híp mắt hưởng thụ Yêu Thần "Hầu hạ", vừa nửa thật nửa giả nói.
Nàng đúng là thường gặp ác mộng, nhưng lần này phản ứng mãnh liệt như vậy tuyệt đối không phải là bởi vì cơn ác mộng mà ra.
"Tại sao ta gặp ác mộng lại không nhớ được gì chứ?" Gần đây chuyện này cũng là có từng xảy ra, vừa vặn hỏi vào lúc này.
Động tác trên tay Yêu Thần thoáng khẽ dừng lại, hoàn toàn không dễ bị người phát hiện, chỉ là, đối tượng là Liễu Lan Yên, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nàng vẫn luôn chú ý tình hình của Yêu Thần thì làm sao lại không phát hiện được chút thay đổi nhỏ này chứ?
"Cơn ác mộng chính là cơn ác mộng, quên thì thôi, có thể là ban ngày nàng quá mệt mỏi, cho nên buổi tối ngủ không ngon."
Yêu Thần tỉ mỉ giúp Liễu Lan Yên lau sạch sẽ mồ hôi lạnh, sau đó lấy quần áo sạch sẽ từ trong ngăn tủ ra: "Đi qua kia thay đồ đi, cả người toàn mồ hôi, đừng để bị lạnh."
"Ừ." Liễu Lan Yên gật đầu đáp lời, bên cạnh có suối nước nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể tắm rửa.
Nàng cũng không biết rõ, tại sao trên một hòn đảo bay lơ lửng lại có suối nước nóng chảy ra.
Là thiên nhiên hay là Yêu Thần tự mình tạo nên, cũng không thể biết được.
Dù sao mọi thứ trong điện Vô Trần, nàng chỉ có thể dùng hai chữ xa hoa để hình dung, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n không phải bên trong luôn là nạm vàng khắc bạc, phục trang đẹp đẽ, mà là ngay cả đồ đạc bên trong vừa nhìn liền biết là đã qua điêu khắc tinh tế tỉ mỉ.
Từng ngõ ngách cũng có thể nhìn ra điện Vô Trần kiến thiết không dễ dàng, mỗi một chỗ đều có thể thấy được là được tinh tế điêu khắc mà thành.
Đây là một chỗ ở hưởng thụ xa hoa.
Liễu Lan Yên bước chân vào suối nước nóng, mặc cho suối nước nóng này bao quanh nàng, hóa giải cảm giác nhoi nhói trên người nàng.
Quả nhiên, phương pháp Ly Hồn như vậy đối với nàng bây giờ mà nói vẫn là có chút miễn cưỡng mà.
Chỉ sử dụng một lát như vậy mà cả linh hồn đã giống như bị xe ngựa cán qua vậy, mỗi một tấc đều cảm thấy đau đớn.
Thật sự là đau không tả được.
Yêu Thần tới đây điều tra, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n dĩ nhiên sẽ không điều tra được lực lượng cơ thể nàng có thay đổi gì rồi, lần này nàng hoàn toàn là bị thương về linh hồn.
Loại đau này, hoàn toàn không cùng một loại với trên cơ thể.
Mệt mỏi quá. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.