Chương 47: Hôn lễ long trọng
Phong Phiêu Tuyết
29/01/2015
"Lan Yên, ngày mai chính là ngày đại hôn của Liễu Hâm Dung, nàng có muốn đi không?" Yêu Thần đặt thiệp mời lên bàn, hỏi ý Liễu Lan Yên.
"Đại hôn của Hâm Dung tỷ tỷ?" Liễu Lan Yên nháy mắt, sau đó ngẩng đầu, hỏi Yêu Thần, "Sư phụ, con muốn đi không?"
Một câu hỏi làm cho Yêu Thần thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, im lặng nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên nửa ngày.
Nửa tháng chung đụng đã cho hắn biết một điều, có một đệ tử quá "Nghe lời" cũng không phải là chuyện gì tốt.
Mỗi lần đều là nghe lời nghe đến làm cho hắn thiếu chút nữa hộc máu.
"Nếu Lan Yên muốn đi, chúng ta liền đi." Cuộc đối thoại đá qua đá lại như vậy ở nơi này tiến hành vô số hiệp, mỗi lần đều là không tiếng động đọ sức nhau, hai người ai cũng không chịu thua.
Về phần kết quả, vẫn là không có kết quả.
Liễu Lan Yên cũng không nói gì, chỉ là trợn tròn mắt vô tội nhìn Yêu Thần.
Một loại không khí an tĩnh làm cho người ta phiền não chảy xuôi giữa hai người, đây là một trận đấu đọ sự chịu đựng, xem ai nhịn không được chịu thua trước.
Rất dễ nhận thấy, xét về tính nhẫn nại mà nói thì Liễu Lan Yên vẫn luôn là hơn một chút.
"Ngày mai chúng ta đi xem sao." Yêu Thần chủ động thỏa hiệp.
"Được, sư phụ, con đi cùng người." Liễu Lan Yên nói một câu, lập tức khiến Yêu Thần khí huyết dâng trào.
Đến cuối cùng thành nàng đi cùng hắn?
"Sư phụ, con mệt mỏi." Liễu Lan Yên nháy hai mắt thật to, giọng mềm nhũn nói.
"Mệt thì nghỉ ngơi." Yêu Thần trong lòng cười khổ một tiếng, rời khỏi phòng của Liễu Lan Yên.
Cửa phòng đóng, thần thái vô tội trên mặt Liễu Lan Yên lập tức trở thành hư không.
Nửa tháng chung đụng, làm cho nàng hiểu được một chuyện -- nhẫn nhịn.
Yêu Thần đối với nàng hết sức nhẫn nhịn.
Loại nhẫn nhịn này, làm cho lòng nàng rất đau, trong nỗi đau đó lại trộn lẫn với một tia đau đớn nhàn nhạt.
Nửa tháng, Liễu Lan Yên thử vô số lần, lần nào cũng đều là cảm giác như thế.
Nàng có thể tin chắc, giữa nàng và Yêu Thần nhất định có quan hệ gì đó, nhưng là quan hệ gì, thì hiện tại nàng cũng không muốn đi tìm hiểu.
Nàng còn có chuyện nàng phải làm, nhất là. . . . . .
Được rồi, đây đúng là lấy cớ.
Trong lòng nàng có chút mâu thuẫn.
Mâu thuẫn giữa đi tìm hiểu chuyện giữa nàng và Yêu Thần, giống như nếu vạch trần bí ẩn trước mắt thì sẽ làm nàng vô cùng không thoải mái.
So với cảm giác tìm hiểu chuyện giữa bọn họ, thì Liễu Lan Yên thích trạng thái ám đấu như bây giờ hơn, cuộc sống mỗi ngày đều rất có"Kịch tính", làm cho tâm trạng nàng rất tốt.
Ngày đại hôn của Yêu Giới, có thể tính là một bữa tiệc náo nhiệt, hơn nữa nhân vật chính lần này là Vương Gia quyền cao chức trọng của Yêu Giới, vì thế nên bữa tiệc càng thêm long trọng.
Bên ngoài vương thành, một mảnh vui mừng.
Nhà nhà đều đã treo đèn lồng đỏ au, từ chỗ cao của Vương Cung nhìn sang, Vương Thành như biến thành một mảnh đại dương màu đỏ.
"Dung nhi, Vương Gia đối với con thật là rất coi trọng." Liễu Tấn Lợi nhìn nữ nhi trong trang phục lộng lẫy, nụ cười trên mặt đều chưa từng mất đi.
Những thương nhân kia vẫn đối với hắn lạnh lùng, tới cửa bái phỏng cũng là vẻ mặt lạnh nhạt.
Hôm nay Vương Gia và nữ nhi của hắn thành hôn, Vương Gia ra một đạo mệnh lệnh xuống, những thương nhân kia còn không phải là ngoan ngoãn phối hợp, biến Vương Thành ăn mặc vui sướng sao? ( ko hiểu lắm>
"Đại hôn của Hâm Dung tỷ tỷ?" Liễu Lan Yên nháy mắt, sau đó ngẩng đầu, hỏi Yêu Thần, "Sư phụ, con muốn đi không?"
Một câu hỏi làm cho Yêu Thần thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, im lặng nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên nửa ngày.
Nửa tháng chung đụng đã cho hắn biết một điều, có một đệ tử quá "Nghe lời" cũng không phải là chuyện gì tốt.
Mỗi lần đều là nghe lời nghe đến làm cho hắn thiếu chút nữa hộc máu.
"Nếu Lan Yên muốn đi, chúng ta liền đi." Cuộc đối thoại đá qua đá lại như vậy ở nơi này tiến hành vô số hiệp, mỗi lần đều là không tiếng động đọ sức nhau, hai người ai cũng không chịu thua.
Về phần kết quả, vẫn là không có kết quả.
Liễu Lan Yên cũng không nói gì, chỉ là trợn tròn mắt vô tội nhìn Yêu Thần.
Một loại không khí an tĩnh làm cho người ta phiền não chảy xuôi giữa hai người, đây là một trận đấu đọ sự chịu đựng, xem ai nhịn không được chịu thua trước.
Rất dễ nhận thấy, xét về tính nhẫn nại mà nói thì Liễu Lan Yên vẫn luôn là hơn một chút.
"Ngày mai chúng ta đi xem sao." Yêu Thần chủ động thỏa hiệp.
"Được, sư phụ, con đi cùng người." Liễu Lan Yên nói một câu, lập tức khiến Yêu Thần khí huyết dâng trào.
Đến cuối cùng thành nàng đi cùng hắn?
"Sư phụ, con mệt mỏi." Liễu Lan Yên nháy hai mắt thật to, giọng mềm nhũn nói.
"Mệt thì nghỉ ngơi." Yêu Thần trong lòng cười khổ một tiếng, rời khỏi phòng của Liễu Lan Yên.
Cửa phòng đóng, thần thái vô tội trên mặt Liễu Lan Yên lập tức trở thành hư không.
Nửa tháng chung đụng, làm cho nàng hiểu được một chuyện -- nhẫn nhịn.
Yêu Thần đối với nàng hết sức nhẫn nhịn.
Loại nhẫn nhịn này, làm cho lòng nàng rất đau, trong nỗi đau đó lại trộn lẫn với một tia đau đớn nhàn nhạt.
Nửa tháng, Liễu Lan Yên thử vô số lần, lần nào cũng đều là cảm giác như thế.
Nàng có thể tin chắc, giữa nàng và Yêu Thần nhất định có quan hệ gì đó, nhưng là quan hệ gì, thì hiện tại nàng cũng không muốn đi tìm hiểu.
Nàng còn có chuyện nàng phải làm, nhất là. . . . . .
Được rồi, đây đúng là lấy cớ.
Trong lòng nàng có chút mâu thuẫn.
Mâu thuẫn giữa đi tìm hiểu chuyện giữa nàng và Yêu Thần, giống như nếu vạch trần bí ẩn trước mắt thì sẽ làm nàng vô cùng không thoải mái.
So với cảm giác tìm hiểu chuyện giữa bọn họ, thì Liễu Lan Yên thích trạng thái ám đấu như bây giờ hơn, cuộc sống mỗi ngày đều rất có"Kịch tính", làm cho tâm trạng nàng rất tốt.
Ngày đại hôn của Yêu Giới, có thể tính là một bữa tiệc náo nhiệt, hơn nữa nhân vật chính lần này là Vương Gia quyền cao chức trọng của Yêu Giới, vì thế nên bữa tiệc càng thêm long trọng.
Bên ngoài vương thành, một mảnh vui mừng.
Nhà nhà đều đã treo đèn lồng đỏ au, từ chỗ cao của Vương Cung nhìn sang, Vương Thành như biến thành một mảnh đại dương màu đỏ.
"Dung nhi, Vương Gia đối với con thật là rất coi trọng." Liễu Tấn Lợi nhìn nữ nhi trong trang phục lộng lẫy, nụ cười trên mặt đều chưa từng mất đi.
Những thương nhân kia vẫn đối với hắn lạnh lùng, tới cửa bái phỏng cũng là vẻ mặt lạnh nhạt.
Hôm nay Vương Gia và nữ nhi của hắn thành hôn, Vương Gia ra một đạo mệnh lệnh xuống, những thương nhân kia còn không phải là ngoan ngoãn phối hợp, biến Vương Thành ăn mặc vui sướng sao? ( ko hiểu lắm>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.